TruyenFull.Me

[HOÀN] Hướng Dẫn Chơi Game Sao Cho Thật Ngọt Ngào

Chương 60

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thuỷ Tích

Qua hồi lâu sau, đối diện mới trả lời tin nhắn.

[Mật] Sổ Ghi Chép: Chia sẻ tọa độ [Núi Phổ Đà: 896, 537]

[Mật] Phi Túng: Cảm ơn.

[Mật] Sổ Ghi Chép: Không, không cần cảm ơn?

Đối diện nơm nớp lo sợ, giống như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bùi Túng Chi đóng khung trò chuyện lại, triệu hồi thú cưỡi của mình ra vội vàng đuổi qua đó.

Lúc rơi xuống đất có mấy người đang giết quái, vừa thấy chính là nhiệm vụ chính tuyến, anh mặt không cảm xúc nhanh chóng giải quyết hết mấy người tên đỏ.

Chỉ trong một chốc lát đó đã có thêm những người khác lại đây, họ vừa mới xuống thú cưỡi đã thấy cảnh tượng như vậy.

Bùi Túng Chi nhìn ID, là mấy người khi trước đứng cạnh anh bàn tán rôm rả.

[Gần] Phi Túng: Tìm cây trâm?

[Gần] Bước Đầu Tiên Trở Thành Thiên Tài: ...

[Gần] Hoa Cát Cánh: Tôi nói đi ngang qua, anh có tin không QAQ

[Gần] Phi Túng: Tin.

Anh mới vừa gửi tin nhắn đi, Quỷ Môn hắc y đã tự động sử dụng động tác chờ của hệ thống —— Thanh kiếm to vẽ một con Sông Vong Xuyên trên mặt đất, vô số bàn tay xương khô vùng vẫy tranh nhau đi tới thế giới của người sống.

Rồi sau đó lại bị chủ của thanh kiếm vô tình chặt đứt.

Bàn tay xương khô rơi rớt đầy đất.

Những người khác: ...

Sợ hãi ôm lấy chính mình.

Là tên thiết kế game ngu ngốc nào đã thiết kế ra động tác chờ khủng bố đến vậy chứ a a a!!!

[Gần] Hoa Cát Cánh: Vậy không làm phiền anh...

Đợi người đi rồi, Bùi Túng Chi ngồi xuống hồi đầy kỹ năng, lại dọa mấy nhóm người định tới treo máy khác bỏ chạy. Đợi trong chốc lát, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại mới bắt đầu xông về phía quái.

Trình Miên kéo Bắc Thanh Hàn và Vỏ Kem Ốc Quế làm nhiệm vụ xong vẫn còn sớm, đúng lúc có khách hàng muốn vào acc chơi nên cậu có chút thời gian rảnh.

"Hai đứa còn hoạt động nào muốn làm không?"

"Kéo tụi em đi đấu trường PK đi sư phụ." Bắc Thanh Hàn tủi thân nói: "Sau khi chuyển server, toàn bộ số liệu đều trở về 0, ngay cả thứ hạng trên bảng cũng không có."

"3V3 hả? Trang bị của tôi không tốt lắm, sẽ cản trở hai đứa."

"Không sao, đánh chơi thôi, em với Kem cũng đủ kéo anh thắng rồi."

Trình Miên vẫn do dự: "Nhưng mà..."

"Sư phụ, đi mà đi mà." Ngay cả nhõng nhẽo cũng dùng tới.

Bùi Túng Chi thầm cười lạnh.

Nếu chiêu này có tác dụng thì Bùi Hề đã thực hiện được từ lâu rồi, làm gì tới phiên cậu?

Với lại, chính miệng sư phụ cậu từng nói chỉ muốn đánh đấu trường với tôi thôi.

"Được rồi, vậy chơi mấy trận đi."

Bùi Túng Chi: ?

Đồng ý rồi?

Sao lại đồng ý?

Sao đồng ý dễ vậy?

Bắc Thanh Hàn vô cùng hào hứng: "OK OK. Sư phụ chỉ cần bơm máu cho mình em thôi, Kem tự sống được."

Vỏ Kem Ốc Quế: "ĐM, mặt cậu bớt dày đi được không!"

"Tôi không có mặt thì lấy mặt đâu ra mà dày, không cần mặt luôn." Bắc Thanh Hàn cười hì hì: "Đã lâu không nhận được sự che chở yêu thương từ sư phụ. Trước đây, em ngay cả quái nhỏ cũng không đánh lại, bây giờ đã có thể carry anh xông pha đấu trường rồi."

"Sư phụ, đưa đội trưởng cho em, em đi xếp hàng."

Trình Miên còn chưa kịp nói "được" đã bị Phi Túng ngắt ngang: "Đánh 5V5 đi."

Cậu sửng sốt: "Hửm?"

Bùi Túng Chi đè nén bực bội trong lòng, thản nhiên nói: "Gọi Tiểu Hề cùng đánh."

Trình Miên hỏi: "Chắc cậu ấy không rảnh đâu, tôi thấy tọa độ cậu ấy đang ở Mộ Trường Thọ."

Bùi Túng Chi mở danh sách bạn bè ra, con chuột đặt trên avatar của thằng em trai ngốc nghếch, tư liệu cá nhân lập tức hiện ra.

Quả nhiên.

[Mật] Phi Túng: .

[Mật] Hề Tưởng Sự Thành: ???

[Mật] Hề Tưởng Sự Thành: CMN, anh, anh sống à?

[Mật] Phi Túng: Anh chết khi nào?

[Mật] Hề Tưởng Sự Thành: ... Ý em không phải vậy.

[Mật] Phi Túng: Đi đấu trường chưa?

[Mật] Hề Tưởng Sự Thành: Chưa. Bây giờ phó bản đang thiếu 2, anh đi không?

[Mật] Phi Túng: Không. Đấu trường PK 5V5=1, chẳng phải cậu đang tìm đội à?

[Mật] Hề Tưởng Sự Thành: Lần sau đi. Anh Tồn Cốt chỉ huy phó bản, anh ấy không dám cho nhiều người lạ vào, bảo em tới cho đủ người.

[Mật] Phi Túng: Quyền sử dụng gara một tháng.

[Mật] Hề Tưởng Sự Thành: !!!

Bùi Hề nhớ thương gara ngầm của anh trai mình đã lâu lắm rồi. Không có nguyên nhân khác, mà bởi vì trong đó mẫu xe giới hạn nào cũng có. Thi thoảng cậu ta sẽ tranh thủ lúc anh mình không có nhà, đi xuống chụp vài pô hình khoe vòng bạn bè, khiến đám bạn chó đều thèm thuồng chảy nước miếng.

Từng nhõng nhẽo, ra vẻ dễ thương, cầu xin anh cho mượn một chiếc nào cũng được nhưng kết quả là anh cậu ta đưa ra điều kiện.

"Xem thành tích và học phần cuối kỳ của cậu."

Sau đó đã không có sau đó nữa.

Sinh viên luôn luôn chỉ đủ điểm qua môn muôn năm.

Anh cậu ta rõ ràng chỉ lớn hơn cậu ta vài tuổi nhưng tính tình cùng đối nhân xử thế lại giống cán bộ kỳ cựu, chỉ có khi đi dạo gara mới giật mình nhận ra anh cậu ta là một người trẻ tuổi.

Mà bây giờ, anh cậu ta lại đưa ra nhượng bộ cấp bậc lịch sử!!!

Bùi Hề không có gì để do dự, áy náy nói: "Anh Tồn Cốt, em có chút việc phải đi rồi, chúc anh may mắn nha moa moa."

Tồn Cốt há hốc mồm: "Cậu thì có thể có việc gì? Người đâu? Tiểu Hề? Này!"

Nhưng không có đáp lại, trên màn hình chỉ có dòng chữ 【Hề Tưởng Sự Thành đã rời khỏi kênh Vô Trần】 đầy vô tình.

Trình Miên kéo người vào đội, đợi người vào YY mới giới thiệu đơn giản.

"Đệ tử?" Bùi Hề lộ vẻ kinh ngạc: "Tiểu Miên, cậu còn có rảnh nhận đệ tử hả?"

"Ừ, nhận hồi học đại học."

"À, tôi cứ tưởng cậu mới nhận gần đây thôi, đúng lúc tôi thiếu phần thưởng sư đồ hay là cậu cũng nhận tôi luôn đi." Bùi Hề chợt bừng tỉnh: "Vị trí đệ tử của cậu còn trống không? Nhận tôi luôn nhá?"

Cậu ta vừa nói dứt lời, một thanh kiếm to đã cắm xuống bên cạnh bàn chân, lập tức hình thành một cái hố to đen đỏ giao nhau.

Bùi Hề sợ tới mức chửi thề một câu: "Anh, anh làm gì vậy, em còn tưởng kẻ thù tới đánh lén em đấy."

"Trượt tay." Bùi Túng Chi không chút cảm xúc nói: "Bái sư cái gì chứ, đừng làm phiền người ta."

Bùi Hề không phục than thở: "Sao em lại làm phiền chứ?"

"Không phiền. Nhưng sau khi trò chơi cập nhật, tôi không có mở chức năng sư đồ cho nên không nhận cậu được." Trình Miên giữ chức đội trưởng: "Nhìn lại trang bị cùng thuộc tính tu vi đi mọi người, không có gì thì tôi đi xếp hàng."

"Được rồi."

Vào sân thi đấu, lần này là bản đồ mới, hai bên phe ta và địch đứng rất xa nhau, các người chơi lười chạy, bình thường đều ngồi thú cưỡi đi qua.

Bùi Túng Chi lấy thú cưỡi Kỳ Lân ra, mục tiêu mới vừa chọn trên người Trình Miên, còn chưa kịp ấn mời thì đã thấy Tiểu Thần Mộc ngồi phía sau lưng một người khác rồi.

"Hì hì, sư phụ, em mới vừa lấy Phượng Hoàng Kim Vũ, xếp hạng mười trong thi đấu PK mới có đó nha. Có oai không, có lợi hại không nào?"

Trình Miên khen từ tận đáy lòng: "Lợi hại."

Lợi hại cái gì.

Top mười là chuyện khó lắm sao?

Anh cũng có.

Mặt Bùi Túng Chi không chút cảm xúc nghĩ.

"Anh, anh đưa em qua đó đi, dù gì sau lưng anh cũng trống."

Bùi Túng Chi xem như không nghe thấy, thời gian đếm ngược vừa kết thúc đã bay thẳng tới trước không hề quay đầu lại.

Sấm chớp vang dội một đường, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp người phía trước.

Bùi Túng Chi hơi dừng lại.

Bắc Thanh Hàn: "Wow, thú cưỡi Kỳ Lân, đẹp quá đi! Có Kỳ Lân thì cần gì Phượng Hoàng nữa, hu hu hu!"

Ánh mắt Trình Miên chuyển sang bên cạnh, khen từ tận đáy lòng: "Đúng vậy, rất đẹp."

Sợ tổn thương lòng tự trọng của đệ tử, vội vàng nói tiếp: "Phượng Hoàng cũng đẹp, rất oai phong."

"Thật sao?"

"Thật."

"Sư phụ tốt quá! Lần sau có hoạt động, em cũng cố gắng lấy con thú Kỳ Lân, mang sư phụ đi dạo khắp bản đồ."

Trình Miên nở nụ cười: "Được."

Bùi Túng Chi: "..."

Ngón tay không ngừng ấn trên phím bay về trước, ném đồng đội ra thật xa.

Mấy người đều chưa có điểm 5V5, cho nên bên địch được ghép vào không quá mạnh, chẳng có gì khó khăn cả.

Bùi Túng Chi thao tác nhân vật, ép tên đỏ vào góc, 1V2 hoàn toàn không là vấn đề.

Bắc Thanh Hàn từ lúc bắt đầu đã chưa dừng được mồm.

Trong chốc lát: "Sư phụ, họ họp lại đánh em, sợ quá đi!"

Trong chốc lát: "Sư phụ, mau thêm miễn thương cho em, em muốn đi liều mạng với họ!"

Lại trong chốc lát: "Sư phụ, sư phụ, cứu mạng! Trên người em có nhiều kỹ năng rớt máu quá, bị giảm tốc không qua chỗ anh được!"

Ríu ra ríu rít, nói nhiều còn hơn Bùi Hề, khiến cho cả quá trình Tiểu Thần Mộc chỉ xoay quanh cậu ta, tầm mắt cũng chưa từng đặt trên người anh.

Bùi Túng Chi nhíu mày.

Trên bản đồ, Tiểu Thần Mộc lại đi sang chỗ đệ tử của cậu.

Bùi Túng Chi ném một chiêu lên kẻ địch, hô một tiếng: "Miên Miên."

Sau đó nói: "Thêm chút máu."

Bàn tay đang nắm con chuột của Trình Miên siết chặt, suýt chút ấn sai kỹ năng.

Màu đỏ từ cổ lan thẳng tới vành tai, cậu vô thức vươn tay xoa nắn nhưng đã bị tai nghe cản lại.

"Đến ngay." Thị giác của nhân vật trong trò chơi thay đổi, không chút do dự đi thẳng về phía Quỷ Môn ở xa xa.

Bắc Thanh Hàn nhìn trạng thái của đồng đội trong khung bên trái, phía trên rõ ràng biểu hiện lượng máu của Phi Túng đã đầy.

?

Thêm máu gì?

Là cần tăng BUFF à?

Âm thanh trò chuyện riêng vang lên.

[Mật] Vỏ Kem Ốc Quế: Cắn được rồi!

[Mật] Bắc Thanh Hàn: Hả?

[Mật] Vỏ Kem Ốc Quế: Cậu không hiểu!!!

[Mật] Vỏ Kem Ốc Quế: Cảm ơn cậu, bạn yêu của tôi!

[Mật] Bắc Thanh Hàn: ...?

Cậu ta cảm thấy bạn tốt cắn CP tới nỗi đầu óc hỏng mất rồi.

Phải nói rằng, không hổ là các đại lão trong top bảng xếp hạng, đồ vô dụng như Trình Miên đi theo phía sau họ chỉ cần bảo đảm bản thân không chết là sẽ không thua được.

Sau khi thắng liên tiếp mười trận, họ bắt đầu được ghép với đối thủ cấp cao hơn.

Nhưng đối với Bùi Túng Chi thì chẳng có khó khăn gì.

Bùi Hề trang bị tốt, không cản trở. Bắc Thanh Hàn tuy ríu rít làm phiền người khác nhưng kỹ năng không chê được, có mấy lần còn phối hợp rất tốt, ngay cả Bùi Túng Chi trước mắt cũng sáng ngời.

Trách không được có tự tin kéo Tiểu Thần Mộc xông pha đấu trường.

Có chút bản lĩnh.

Nhưng vẫn khiến người khác khó chịu.

Trận này, vú em hai bên đều đã chết, chỉ còn bốn sát thương.

Mị Ảnh đối diện tiến vào trạng thái ẩn thân, Bùi Túng Chi quan sát bốn phía, sau khi đã phán đoán ra vị trí của đối phương, chuẩn bị thả sông Vong Xuyên ra.

Anh ấn xuống kỹ năng nhưng không có phản ứng.

Bùi Túng Chi như hiểu ra gì nhìn trò chơi bị chậm lại, 32 giây biến 1200.

Anh nhíu chặt mày, giọng trầm xuống: "Tôi bị rớt mạng rồi."

Vừa dứt lời, thông báo xuất hiện trên màn hình —— 【Bạn đã mất kết nối với server.】

"Có thấy." Trình Miên nói: "Vậy còn lên lại được không?"

"Để tôi thử xem." Bùi Túng Chi load lại vài lần mới lần nữa vào được mạng. Đợi vào trò chơi, trận chiến đã kết thúc.

Bởi vì rớt mạng giữa chừng nên bị hệ thống phán là thi đấu tiêu cực, đỉnh đầu có thêm BUFF "Phản Đồ", trong vòng một giờ không thể tiếp tục tham gia thi đấu PK.

Anh thoát đội, một tay tháo nút thắt cổ áo, tâm trạng hỏng bét chồng chất tới đỉnh điểm: "Thôi, mọi người đánh đi."

Trình miên giao đội trưởng lại cho Bắc Thanh Hàn: "Tôi cũng không đánh. Tiểu Thăng, cậu với Tiểu Hề và Kem đi đánh 3V3 đi."

"À, vậy thôi, lần sau đánh tiếp. Em với Kem ra ngoài ăn cơm, tối nay còn có tự học nữa."

"Được."

Giải tán đội, Bùi Túng Chi đang định logout, lời mời tổ đội đã bắn tới.

Tâm trạng bực bội thoáng dịu xuống, anh ấn nút đồng ý.

[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Muốn đi làm gì?

[Tổ Đội] Phi Túng: Xem cậu.

Trình Miên đã giải quyết những chuyện muốn làm rồi, chỉ còn hai acc khách hàng chưa xong nhiệm vụ.

Nhưng mạng bên Phi Túng không tốt, cộng thêm công việc bề bộn, vốn nên nghỉ ngơi, nên cậu ngại bảo anh đi cùng.

[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Xử lý công việc xong rồi?

[Tổ Đội] Phi Túng: Chưa.

Nói đúng hơn là còn có một thời gian nữa không online được.

[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: À, vậy anh nhớ giữ gìn sức khỏe.

[Tổ Đội] Vân Trình Phong Miên: Đợi trở về nhớ uống nước mật ong.

[Tổ Đội] Phi Túng: Ừ.

Đối đáp một hồi, Trình Miên đã không biết nên nói gì nữa.

Thật ra cậu có nhận thấy tâm trạng Phi Túng không được tốt, không biết có phải nhiều việc quá không, muốn an ủi vài câu nhưng lại vụng về không biết nói gì.

Bùi Túng Chi mở mic lên, nói: "Không phải nói chỉ muốn thi đấu PK với tôi thôi sao?"

Trình Miên sửng sốt, không ngờ Phi Túng sẽ nhắc tới chuyện này.

Giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra có gì bất mãn.

Trình Miên hơi ngượng ngùng nói: "Cậu ấy vừa trở về, không quen khu này cho nên tôi muốn dẫn cậu ấy đi chơi thôi."

Bùi Túng Chi: "Chuyện như vầy lần sau tới tìm tôi."

Trình Miên nói đùa: "Anh bận việc, tìm anh không để ý tới tôi thì sao đây?"

Bùi Túng Chi nhướng mày: "Vậy chẳng phải là quá đơn giản sao? Cậu ấy biết nhõng nhẽo với cậu, cậu không biết nhõng nhẽo với tôi à?"

Trình Miên ngừng thở, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Thầm nghĩ, tôi là sư phụ cậu ấy nhưng tôi lại chẳng là gì của anh.

Bắc Thanh Hàn và Vỏ Kem Ốc Quế cùng logout, Hề Tưởng Sự Thành không biết đã đi đâu, trong YY yên tĩnh không tiếng động.

Không biết trả lời thế nào, ánh mắt dời đi khắp nơi, cuối cùng dừng trên kỹ năng Tơ Hồng.

Đã lâu chưa sử dụng.

Vì thế, cậu ấn một cái.

Bùi Túng Chi nhìn thấy sợi tơ màu đỏ quấn trên người mình, nở nụ cười, không né tránh.

Trình Miên có chút chờ mong: "Không biết lần này sẽ có BUFF gì."

Bùi Túng Chi nói theo: "Chỉ cần không phải 'CHẾT' đều dễ bàn."

【Hệ Thống: Chúc mừng Vân Trình Phong Miên đã bắt quỷ thành công.】

Trái tim Trình Miên nhảy lên, lời kịch quen thuộc chết tiệt này.

Chắc không trùng hợp tới mức lại là BUFF CHẾT đâu nhỉ?

Nhưng đợi trong chốc lát, cũng không thấy chữ "Chết" xuất hiện.

Cậu nghi ngờ nói: "BUG à?"

Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu Phi Túng có thêm một chữ.

Không phải "Chết".

Là "Cưng".

Chưa từng thấy bao giờ.

Trình Miên sửng sốt: "Đây là cái gì?"

Cậu thử dời con chuột lên chữ "Cưng", thấy hai dòng phân tích.

—— Vân Trình Phong Miên đã đánh dấu.

—— Miêu tả: Chủ nhân ^-^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me