TruyenFull.Me

[Hoàn - HVĂN - SM ] PHẢN BỘI

05 Sự bất lực

GCLdotdongbanti02

Khi cô bước ra ngoài. Căn phòng trang trí đơn giản, vắng vẻ rất hợp với tính cách lạnh nhạt của người đàn ông. Thế nhưng, bàn thức ăn anh ta tự tay làm lại cực kỳ không ăn nhập, phá vỡ bầu không khí vốn có, gắn cho người chủ nhân nghiêm túc này một cái mác "người của gia đình".

"Chủ nhân."

Hạ Thuần quỳ xuống, dùng tư thế đi của chó con, bốn chi chấm đất mà bò về phía anh ta. Cô dừng lại bên chân Tùng Cương, rồi ngoan ngoãn úp mặt lên cánh tay mình, dùng mặt cọ xát giày anh ta, giống như một con vật nhỏ đang yên tĩnh ngủ gật dưới ánh mặt trời.

Tùng Cương nhìn chén đũa đã được bày sẵn ở phía đối diện trên bàn, sắc mặt tái mét trầm mặc một lát, rồi nhấc chân đá Hạ Thuần sang một bên.

Anh ta đứng dậy bưng bát cơm đã được xới đầy đặt ở đối diện mình, không nhanh không chậm ném xuống tấm thảm ở góc phòng, sau đó lại lần nữa ngồi xuống bàn ăn và bắt đầu dùng bữa.

Anh ta không đưa đũa, Hạ Thuần nhìn chén cơm đã bị đổ nửa trước mắt, do dự một chút.

Chủ nhân có ý bảo cô dùng tay ăn sao? Không, chó có dùng móng vuốt để ăn cơm đâu? Lại chẳng có xương cốt gì.

Hạ Thuần nghĩ thông suốt, cảm giác mình đã hiểu được tâm trạng của Tùng Cương, vì thế hưng phấn cúi đầu vùi mặt vào trong bát, co ro trong góc, từng ngụm chịu đựng nỗi đau trong cổ họng, cố gắng chỉ dùng đầu và lưỡi để ăn hết cả chén cơm.

Phải ăn cơm thật ngoan vì chủ nhân.

Sau khi ăn xong, cô ngẩng đầu nhìn Tùng Cương, trên mặt mang theo nụ cười mãn nguyện.

Tùng Cương một mình ngồi ở bàn ăn trước vài món, tâm trạng dường như không tốt, nhưng anh ta vĩnh viễn là một vẻ mặt như vậy, nên Hạ Thuần khi suy đoán tâm trạng anh ta, thường chỉ có thể dựa vào trực giác của động vật, tiện thể kết hợp thêm chút giác quan thứ sáu của con người.

Hạ Thuần vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của Tùng Cương. Trong mắt cô, tất cả của chủ nhân chính là tất cả của cô, cô cần phải giữ cảnh giác, lưu ý mọi nhu cầu và mệnh lệnh của Tùng Cương.

Tối nay anh ta không có mấy khẩu vị, nên cũng không ăn được mấy miếng. Anh ta buông đũa, nhìn Hạ Thuần đang ở trong một góc, còn Hạ Thuần cũng tràn đầy khao khát nhìn anh ta.

"Lại đây."

Vị thần của cô đã nói với cô như vậy.

Hạ Thuần vội vàng bò qua.

Tùng Cương đổ tất cả thức ăn vào một cái bát canh lớn, sau đó nắm tóc Hạ Thuần, bưng bát đi vào phòng bếp.

Anh ta đặt đầu Hạ Thuần lên trên thùng rác, tìm một cái thìa, ngồi xổm bên cạnh, múc một muỗng các loại món mặn, món chay trộn lẫn vào nhau, thô bạo nhét vào miệng cô.

"Ăn cho tử tế những món tôi làm cho cô đi."

Hạ Thuần không phản kháng nhiều, cô ngoan ngoãn nuốt xuống tất cả thức ăn, không để ý những món ăn này khi trộn lẫn với nhau có vị kỳ lạ đến mức nào, ngược lại, vì là Tùng Cương đang đút cho cô nên cô cảm thấy vô cùng vui mừng.

Tùng Cương không nói gì, anh ta từng muỗng từng muỗng nhét đồ ăn vào miệng Hạ Thuần, dạ dày cô dần dần phình lên.

Cô nuốt cực kỳ khó khăn, nhưng vẫn cứng nhắc ép buộc amidan bị nhiễm trùng và yết hầu bị tổn thương của mình, cố sức nuốt đồ ăn xuống. Khi bát canh lớn sắp cạn đáy, Tùng Cương dùng thìa ấn vào lưỡi cô, ghé sát lại nhìn kỹ khoang miệng cô.

Xem xong, anh ta cười lạnh một tiếng, sau đó dùng sức lấy thìa khuấy sâu vào yết hầu cô.

"Chủ, chủ nhân..."

Hạ Thuần lập tức chảy nước mắt sinh lý, cô bám vào thùng rác nôn mửa. Tùng Cương ngồi xổm một bên nhìn bộ dạng xấu xí của cô, sau khi cô nôn xong, lại tiếp tục lấy thìa khuấy trong cổ họng cô.

"Amidan của cô sưng nặng hơn hôm qua rồi, tại sao? Căn bản không uống thuốc tôi đưa cho cô đúng không."

Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc nịch dưới hình thức câu hỏi.

"Chủ nhân." Hạ Thuần vừa có cơ hội liền bắt đầu gọi anh ta, nhưng cô cũng không biết mình đang gọi anh ta điều gì, cô dường như chỉ muốn xác nhận sự tồn tại của mình với tư cách là một trong những nhân vật chính trong mối quan hệ thi ngược và chịu ngược này.

Người bị Tùng Cương lạnh nhạt đối xử như thế không phải ai khác, chính là Hyuga Hạ Thuần.

Vết thương của Hạ Thuần vốn dĩ chưa lành, dưới sự tàn phá như vậy, cô lại nôn ra máu.

Tùng Cương thấy máu cuối cùng cũng ngừng tay, anh ta dùng tay chống cằm, lặng lẽ nhìn Hạ Thuần, tay cầm thìa tùy ý đặt trên đùi, đầu ngón tay và chiếc thìa vì trọng lực và sự kéo căng của xương cốt mà hơi rũ xuống một cách tự nhiên.

"Đi bệnh viện đi."

"Chủ nhân..." Hạ Thuần quay đầu nhìn vào mắt anh ta. Ánh mắt Tùng Cương khiến cô có cảm giác máu mình sắp tập thể trào ra từ miệng, cô sợ hãi, cô đang không kiểm soát được mà run rẩy khắp người.

Anh ta nói xong liền đứng dậy bỏ bát và thìa vào bồn rửa chén, mở vòi nước bắt đầu rửa chén.

Hạ Thuần không biết Tùng Cương có ý gì, cô bò đến bên chân anh ta, vì trên người dính bẩn nên không dám dùng mặt cọ anh ta, chỉ ngẩng đầu nhìn cằm anh ta.

"Chủ nhân?"

Tùng Cương rửa xong một cái chén, đặt nó lên giá chén, trầm giọng nói.

"Lát nữa tôi đưa cô đi."

Hạ Thuần nhạy cảm nhận thấy cảm xúc của Tùng Cương, cô xoa tay lên người, sau đó vươn tay kéo ống quần anh ta.

"Chủ nhân... có đang giận không ạ?"

Tùng Cương không nói gì thêm, anh ta trầm mặc rửa chén xong, ném Hạ Thuần vào phòng tắm. Sau khi Hạ Thuần tắm rửa sạch sẽ bước ra, cô phát hiện ngoài cửa phòng tắm có đặt váy trắng và quần lót của mình, đó là những bộ quần áo đã được giặt sạch.

Nhặt quần áo mặc vào, Hạ Thuần đột nhiên có chút không biết phải làm sao. Cô rời khỏi phòng đi tìm Tùng Cương, phát hiện anh ta đã thay xong bộ vest ra ngoài, đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.

"Chủ nhân."

"Chúng ta kết thúc đi."

Tùng Cương lật một trang sách, đặt thẻ kẹp sách vào, sau đó siết chặt cà vạt, hướng về phía cửa.

"Chủ nhân!"

Hạ Thuần cảm giác toàn thân mình đông cứng lại, cô không thể di chuyển bước chân, ngay cả ánh mắt cũng không thể theo kịp bóng dáng Tùng Cương.

Tùng Cương dừng lại ở cạnh cửa, tay đặt trên tay nắm cửa.

"Tôi không muốn nuôi một con chó ngu ngốc không nghe lời, không muốn nuôi một con chó ngu ngốc mà hễ tôi không nhìn là lại tự cắn ngược vào người nó. Tôi ghét việc cô luôn ở trước mặt tôi thì một đằng, sau lưng lại một nẻo, Hyuga Hạ Thuần."

Hạ Thuần đứng đó, vài giây sau cô cuối cùng cũng phản ứng lại, nước mắt bùng phát trước cả cảm xúc của cô. Cô khóc lớn, giống như một học sinh bị bắt nạt, vươn tay không ngừng lau nước mắt trên mặt.

Cô vừa sụt sịt vừa đi đến sau lưng Tùng Cương, tìm kiếm sự an ủi mà chui vào lòng anh ta.

"Giáo sư, giáo sư, em sai rồi, xin lỗi, xin lỗi, cầu xin ngài tha thứ cho em được không." Cô ôm eo anh ta khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi làm ướt hết người anh ta. Tùng Cương gỡ tay đặt trên tay nắm cửa ra, cúi đầu lạnh lùng nhìn bộ dạng khóc thút thít của cô.

"Em sai rồi, em sai rồi, thật sự sai rồi, xin lỗi, giáo sư, thật sự xin lỗi."

Không chỉ xin lỗi vì đã ném thuốc của anh ta đi, mà còn rất nhiều điều khác vì chuyện tự tiện rời đi trước đó của anh ta khiến cô cảm thấy bất an.

Cô đã làm chuyện như vậy, bây giờ còn chọc anh ta không vui đến thế, làm chó còn không thất bại bằng cô làm.

Nhưng mà cô thật sự không muốn người này cũng rời xa cô mà!

Cô chẳng có gì cả, bởi vì lòng tự tôn và bản thân đối với cô mà nói chỉ là một trò cười. Từ nhỏ trong môi trường trưởng thành như vậy, nếu cứ ôm giữ những thứ đó, cô và mẹ cô vốn dĩ đã không thể sống được đến bây giờ.

Cô muốn Tùng Cương, cô muốn chủ nhân, anh ta làm gì cô cũng được, chỉ cần không nói "kết thúc đi" là được rồi.

Duy chỉ có làm cơ thể hèn mọn đến mức bụi bặm mới có thể bỏ qua những tội lỗi lớn lao mà cơ thể này gánh vác. Duy chỉ có phó thác tinh thần cho người khác để tăng thêm sự lăng mạ và trừng phạt mới có thể đạt được sự an tâm và cứu rỗi cho quãng đời còn lại.

Một năm trước, cô từng cố gắng lấy lại lòng tự tôn và bản thân, cô giả vờ không nhìn thấy quá khứ tăm tối đó, run rẩy ôm giữ những phẩm chất sạch sẽ, tươi đẹp này.

Một năm sau, cô lại lần nữa gặp người này ở đây. Cô bị kéo đến tận cùng, gần như chỉ một giây nữa là thần kinh sẽ đứt gãy, cuối cùng cũng được buông lỏng.

Quả nhiên, chỉ có quỳ gối dưới chân chủ nhân, cô mới có thể ngẩng đầu lên để sống cho ra dáng một con người.

Đây rốt cuộc là loại người gì vậy.

Hạ Thuần khóc một trận nước mắt nước mũi tèm lem, quả thực có thể dùng từ "sống không còn gì luyến tiếc" để hình dung. Tùng Cương Miyagi giữ chặt tóc cô, kéo đầu cô rời khỏi cơ thể mình, sau đó gỡ cả bàn tay cô đang vòng trên eo anh ta ra.

"Phải dạy cho cô bao nhiêu lần thì cô mới nhớ được? Việc cô không coi tôi ra gì mà tự tiện rời bỏ tôi hoặc vi phạm mệnh lệnh của tôi, đối với mối quan hệ SM là một sự sỉ nhục, càng là một sự nhục nhã đối với tôi."

"Có vấn đề thì cô không thể giao tiếp với tôi sao? Hay cô nghĩ tôi không hiểu tiếng người? Ngay cả khi cô học chó sủa, tôi cũng có thể thông qua hành vi, biểu cảm, ánh mắt của cô để phán đoán tình cảnh của cô. Loại sub như cô, chỉ một mực theo đuổi sự thả lỏng và thoải mái của riêng mình, không coi người khác ra gì, cô nghĩ tôi dựa vào cái gì mà phải làm dom của cô?"

Sự phẫn nộ của Tùng Cương thể hiện rất rõ ràng và có trật tự trong lời nói của anh ta. Ngay cả khi không gào thét, anh ta cũng có thể khiến Hạ Thuần cảm giác tai mình như muốn điếc đặc, đầu óc cô không ngừng vang lên những tiếng ầm ầm.

"Thỉnh thoảng cũng đáp lại một chút nhu cầu của tôi, đối với cô mà nói thật sự khó đến vậy sao?"

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Mắt Hạ Thuần toàn là nước mắt, cô nức nở không ngừng nói xin lỗi, cả khuôn mặt đều khóc đến thảm hại.

Cô rõ ràng đã dâng hiến tất cả cho Tùng Cương... Tại sao anh ta còn phải nói ra những lời như vậy với cô?

Hạ Thuần khóc có chút tủi thân. Cô bây giờ không dám nói bất cứ lời nào có khả năng sẽ chọc giận anh ta, cô sợ hãi mình buột miệng thốt ra một câu ngu xuẩn có thể dẫn đến việc cuối cùng cô bị Tùng Cương vứt bỏ.

Ngay cả khi có vấn đề, cô cũng đều nuốt ngược trở lại vào bụng.

--------
Edit xong bộ này chắc tâm lý mình cũng có vấn đề luôn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me