[Hoàn] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
1 - Vị hôn phu từ hôn 'nữ chính' (1)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Mây mù cuồn cuộn, sấm vọng tứ phía. Bầu trời tựa như bị xé toạc thành hai mảnh mà sụp đổ dần. Giữa biển mây đen đặc quánh tuyệt vọng, sắc đỏ huyết tinh tràn lan như lưỡi đao xé rách thiên không, gầm thét mà cắn nuốt tất cả.Bạch Bách đứng tại vách núi, lặng lẽ quan sát chiến trường giữa Tiên và Ma. Y lặng người, đáy mắt vẫn còn phảng phất mờ mịt, tựa như chưa thể hoàn hồn khỏi cơn ác mộng này.Dưới chân y, đại địa khô cằn nhuộm màu huyết sắc, vô số thi cốt chất chồng, từng bước đặt xuống đều có thể lún sâu vào tro tàn xương trắng.Từ mũi trường kiếm của y nhỏ xuống từng giọt máu tươi, bị cơn gió lạnh thổi bay. Tóc đen tán loạn trong gió, trên vai đọng lại mảnh tuyết giá. Một bên má đã bị ma khí ăn mòn, làn da rách để lộ màu thịt thối rữa, quỷ khí quấn quanh như đang chứng minh cho việc nhập ma quá sâu.Đằng sau, tiếng bước chân hỗn loạn vọng đến. Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang sắc bén phá không mà đến, xẹt ngang qua y trong gang tấc."Bạch Bách! Ngươi còn dám xuất hiện ở Thương Lan Tông!"Bạch Bách xoay người. Mặc cho bộ dáng có chật vật thế nào, y vẫn đứng thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng."Đây là Bạch Thu Lĩnh của ta, sao ta không thể về?""Ngươi còn mặt mũi để hỏi! Thân là chủ nhân Bạch Thu Lĩnh, vậy mà lại cam tâm sa ngã, tu luyện ma công, phản bội chính đạo! Không chỉ vậy, ngươi còn cấu kết ma tu, phá hủy đại trận hộ trận của Thương Lan Tông, ra tay đả thương đồng môn!""Đại trận phòng thủ bị phá vỡ, đệ tử thương vong vô số! Máu chảy thành sông! Hết thảy đều tại ngươi!""Tội nghiệt tày trời như vậy, ngươi lại dám vác mặt trở về Thương Lan Tông!"Ánh mắt chư vị tu sĩ đầy căm ghét và phẫn nộ, kiếm trong tay chỉ thẳng vào y. Chúng nhân hận không thể lập tức chém y thành trăm mảnh.Những ánh mắt tràn ngập oán hận này, Bạch Bách đã sớm quen thuộc. Từ ngày y bước vào Thập Tam Lăng yêu ma cảnh và ép buộc nhập ma, ba nghìn tông môn đều đã nhìn y bằng ánh mắt vậy rồi, y hé môi."Nếu ta nói, ta trở về để báo các ngươi tin tức ma tu sắp xâm phạm, sợ rằng các ngươi cũng không tin?""Nực cười! Ai lại tin lời một ma tu như ngươi? Hơn nữa, ngoại trừ các đại phong chủ, không ai có thể phá giải đại trận hộ sơn! Nếu không phải ngươi, thì còn có thể là ai!"Là ai ư? Y biết. Nhưng Bạch Bách không có chứng cứ."Ta vì sao nhập ma, ba nghìn tông môn chẳng lẽ vẫn chưa rõ?""Hừ, khỏi cần phí nhiều lời! Mau rút kiếm giết y báo thù cho đồng môn!" Chẳng rõ ai trong đám đông cười lạnh một tiếng, tiếp theo là hàng loạt âm thanh lưỡi kiếm rời vỏ vang lên.Thân kiếm màu ngân bạc ngưng kết tầng sương lam nhạt, linh lực tràn ra tựa hàn băng ngàn năm xé toạc không trung, gào thét lao đến tu sĩ đối diện. Kiếm ý cuồn cuộn quét ngang đầy chấn động, đẩy lùi hơn phân nửa tu sĩ bất tỉnh.Linh lực dao động làm ma khí dâng trào. Bạch Bách lảo đảo, thân hình lung lay khó trụ. Cốt cách y đau đớn kịch liệt, nhưng đã sớm tê dại. Y có thể cảm nhận được từng tấc linh mạch đang bị ma khí cắn nuốt, từ từ rạn nứt và vỡ dần. Linh lực trong huyết nhục trở thành chất dinh dưỡng nuôi ma khí, từng chút một bị hút cạn. Nếu cứ tiếp tục thế này, cuối cùng y cũng chỉ còn lại xương trắng tro tàn.Đột nhiên, tà áo y trầm xuống. Bạch Bách cúi đầu nhìn, liền thấy một con Linh Tùng nhỏ nhắn bám vào vạt áo, gắng sức bò lên người y. Toàn thân nó lấm lem bụi đất, lông trắng bị máu nhuộm đỏ, song nó lại chẳng hề để tâm. Nó sốt ruột kéo lấy áo y, phát ra những tiếng kêu chi chi đầy lo lắng, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ bi thương khẩn cầu. Nó vươn móng chỉ về nơi ngân quang chớp động tận chân trời, tựa hồ muốn y mau chóng rời đi.Bạch Bách nhìn nó, trong lòng dâng lên chút rung động, song miệng còn chưa nói, y bỗng ôm chặt Linh Tùng, dùng chút linh lực cuối cùng bảo hộ nó. Thanh trường kiếm đen kịt đâm thủng đan điền y, xuyên qua eo bụng. Nguyên Anh bạc nhược vốn đã lung lay nay triệt để vỡ nát."Khụ... Khụ..."Nguyên Anh rách nát, linh lực tán loạn, ma khí cuồng bạo trong cơ thể y bỗng chốc mất khống chế. Chúng như lưỡi dao sắc bén xé rách huyết nhục y, khiến từng mạch máu dưới làn da căng lên rồi nổ tung. Máu tươi phun từ khóe môi, nhiễm đỏ bạch y. Thanh kiếm ghim vào thân thể y chợt rút khỏi da thịt, kéo theo dòng máu đen thẫm. Cơ thể mất đi chống đỡ, Bạch Bách lảo đảo quỳ một gối xuống đất.Men theo hướng trường kiếm bay về, y đưa mắt tới thiếu nữ thanh lệ lạnh lùng đang đứng đằng xa. "Mục... Thù..."Linh Tùng run lên bần bật, máu Bạch Bách nhỏ xuống trán nó. Nó ngơ ngác nhìn chủ nhân, trên trán ẩn hiện một đóa kim liên mờ nhạt. Nó lao đến như sắp cất tiếng kêu thất thanh, lại bị Bạch Bách nhanh chóng bắt lấy giấu sau lưng.Mục Thù thu kiếm, nhẹ nhàng vung tay hất đi vệt máu trên thân kiếm, giọng nói lạnh lẽo vang lên. "Bạch Bách, ngươi phản bội Thương Lan Tông, sa vào Ma đạo, cấu kết ma tu phá hủy đại trận hộ sơn. Ngươi có nhận tội không?"Nhận tội?Bạch Bách khẽ nhếch môi, ánh mắt đảo qua Mục Thù, lại hiếm thấy có dịp vắng bóng những kẻ luôn theo đuổi nàng. Nếu không phải tình thế không thích hợp, y thực sự muốn bật cười. Nếu không phải vì bọn họ tranh đoạt tình cảm, lôi y vào vũng nước đục này, y sao có thể rơi vào kết cục này? Biến thành một kẻ chẳng phải người, cũng chẳng phải quỷ.Bạch Bách nhìn Mục Thù bằng cặp mắt thất thần, tựa như hồi tưởng điều gì đó xa xăm. Chợt, y nhớ đến chữ 'Khốn' từng được vị đại sư phán cho, khóe môi khẽ nhếch, bật cười thật khẽ."Đây là thiên mệnh... à..."Cùng đường bí lối, đèn tận dầu khô, chết một cách thê lương."Bạch lĩnh chủ, nếu ngươi một lòng gìn giữ bổn phận chủ Bạch Thu Lĩnh, tu luyện chính đạo, sao có thể rơi vào nông nỗi này!" Mục Thù siết chuôi kiếm, giọng nói trầm ổn mà nghiêm nghị, mang theo chính khí lẫm liệt.Có thật là vậy?Từ cái bẫy yêu ma cảnh Thập Tam Lăng, tông môn truy sát, đến tận hôm nay bị đẩy đến bước đường cùng—mỗi một chuyện trong đó, há chẳng phải đều có kẻ đứng sau giật dây?Bạch Bách không rõ, hoặc có lẽ y không hiểu nổi, rốt cuộc bản thân phạm phải tội gì khiến Mục Thù hận đến mức đẩy y vào tử lộ. Chỉ bởi vì y từng đính hôn với nàng?"Ta tự nhận cả đời quang minh lỗi lạc, không thẹn với trời, không hổ với lòng, nhưng..."Sẽ ai tin đây?Tầm mắt y dời đi, rơi vào tầng mây xám xịt u ám phía chân trời. Giữa chiến trường đẫm máu, âm thanh giết chóc rung chuyển đất trời, tuyết bay đầy trời lặng lẽ phủ xuống. Một bông tuyết đáp lên mí mắt y, tan thành giọt nước chảy dọc khóe mắt. Y hé môi, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là im lặng.Bạch Bách chậm rãi khép mắt.Một đời này, đến đây là hết.Mục Thù nâng kiếm. Một đạo lôi quang xé rách màn đêm, tiếng sấm vang dội tứ phương, rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Tiếng sấm rền vang cõi hạ giới, một đạo thiên lôi xé toạc bầu trời, giáng thẳng xuống tiểu viện đổ nát cùng âm thanh vang vọng kinh hồn. Bốn bề hoang tàn, gió lùa qua những tấm ván mục nát, căn phòng xiêu vẹo ẩm thấp, vậy mà bên trong vẫn còn người cuộn mình trên lớp cỏ khô, thân hình nhỏ bé co quắp như muốn thu lấy chút hơi ấm cuối cùng.Gã nằm đó, thân thể gầy yếu run từng đợt, đôi hàng mi khẽ động, tựa hồ đang chìm sâu trong ác mộng. Gương mặt nhợt nhạt chợt đỏ bất thường, từng vệt ửng hồng lan rộng khắp. Ngay khoảnh khắc sấm sét đánh vang, gã bỗng mở to mắt.Một tia đỏ tươi từ trung tâm con ngươi lan rộng, tựa đóa Huyết Liên bung nở giữa vực sâu, diễm lệ mà tàn khốc. Ánh mắt trống rỗng nhìn lên mái nhà thủng nát, xuyên qua những bông tuyết rơi lả tả, mãi đến khi đôi mắt khô khốc không chịu nổi mới chậm rãi hồi thần. Gã ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh căn phòng rách nát, cơ thể gầy yếu, đôi bàn tay nhỏ bé đầy vết nứt da lộ rõ dưới ánh sáng mờ nhạt.Mục Thù dần bình tĩnh, nhưng ngay sau đó, khóe môi gã lại vặn vẹo cong lên. Bàn tay gầy guộc bấu chặt lấy vạt áo trước ngực, siết chặt đến mức nghẹt thở. Gã cúi người hé môi, ánh mắt dữ tợn, bả vai run rẩy mà bật cười trong vô thanh.Gã trọng sinh, thành công về thời niên thiếu, về lại khởi điểm của tất cả.Nhưng niềm vui sướng chưa kịp bùng lên, đại não Mục Thù bỗng nhói đau dữ dội, nguyên thần như bị thứ gì đó xé toạc mà đẩy lùi. Sét lại giáng xuống, lần này mang theo luồng uy áp kinh thiên động địa, như Thiên đang tiến hành trừng phạt kẻ nghịch trời.Tiếng nổ vang vọng bên tai, tựa như có thứ gì đó đang gào thét giữa cõi hư vô. Đồng tử Mục Thù co rút, sắc đỏ trong mắt bị bóng tối nuốt chửng. Trong khoảnh khắc, ánh mắt gã thất thần, ý thức rơi vào hư không, thân thể nhỏ bé đổ về phía sau.Nhưng ngay trước khi chạm đất, cơ thể nó bỗng run lên, như bị thứ gì đó kinh hãi kéo giật lại. Đôi mắt đen thẳm lại một lần nữa trợn trừng, nó chống tay lên tấm ván giường, hơi thở gấp gáp, từng giọt mồ hôi lạnh từ thái dương lăn xuống. Thật lâu sau, đứa trẻ gầy gò chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang.Vừa rồi gặp ác mộng chăng?"Chết tiệt, đây là cái loại thời tiết khốn nạn gì đây! Ê, tiểu tạp chủng trong nhà, ngươi chết chưa!" Bên ngoài vang lên một giọng mắng chửi đầy phẫn nộ.Tiếng gọi ngoài cửa làm đứa trẻ run người trong vô thức. Trên mặt nó hiện rõ vẻ chán ghét, song lại nhanh chóng ép xuống chỉ còn lại sự lạnh lùng và kiên định. Nó hít sâu một hơi khí lạnh vào, cố lấy lại bình tĩnh. "Không.""Chưa chết thì mau cút ra đây quét tước, ngươi không thấy ngoài sân chất đống tuyết hả! Chẳng rõ thứ viện nhơ bẩn nhà người chất chứa thứ gì, lại còn dám chọc giận trời, khiến sấm sét giáng xuống hai lần. Nếu không phải ta phải giám sát hôm nay, thì lão tử còn lâu mới xách đít tới, đen đủi chết mất!" Tiếng mắng chửi vang ngoài cửa, theo sau là những cú đá mạnh vào khung cửa xập xệ, rồi tiếng bước chân vội vã rời đi.Dù lúc này mới là canh năm, trời còn tối đen như mực, nhưng Lâm Xu đã quá quen với việc bị sai bảo. Dù không cam lòng, nó chẳng thể phản kháng.Lâm Xu cắn chặt môi, cúi nhìn lớp áo thấm đẫm mồ hôi lanh. Đây là bộ y phục duy nhất nó có để chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt. Nếu không mặc, nó sẽ chết cóng, song tiếp tục mặc thì da thịt sẽ bỏng lạnh. Lâm Xu do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mặc tiếp y phục này.Ngay khi chân nó chạm xuống đất, bỗng sâu trong tâm trí Lâm Xu vang lên một câu. Giết hắn đi!... Nói nhờ con lỏ gpt cho chill vậy thui, chứ thực chất tui vẫn phải toét mắt ra để lọc thông tin (T∀T)Vì yếu tố tu tiên nên danh xưng 'anh', 'cậu', 'ông', 'cô' nghe khá lạc quẻ. Ngoại trừ bạn Bách thì ai cũng là hắn, gã nghen~ Như đã kể trước, 'nữ chính' là nam, nhưng chưa ai nhận ra hết, xưng hô sẽ bay nhảy giữa 'gã'/'nó' (góc nhìn của chính Mục Thù/Lâm Xu) và 'nàng' (góc nhìn của mng)
_____
_____
Tiếng sấm rền vang cõi hạ giới, một đạo thiên lôi xé toạc bầu trời, giáng thẳng xuống tiểu viện đổ nát cùng âm thanh vang vọng kinh hồn. Bốn bề hoang tàn, gió lùa qua những tấm ván mục nát, căn phòng xiêu vẹo ẩm thấp, vậy mà bên trong vẫn còn người cuộn mình trên lớp cỏ khô, thân hình nhỏ bé co quắp như muốn thu lấy chút hơi ấm cuối cùng.Gã nằm đó, thân thể gầy yếu run từng đợt, đôi hàng mi khẽ động, tựa hồ đang chìm sâu trong ác mộng. Gương mặt nhợt nhạt chợt đỏ bất thường, từng vệt ửng hồng lan rộng khắp. Ngay khoảnh khắc sấm sét đánh vang, gã bỗng mở to mắt.Một tia đỏ tươi từ trung tâm con ngươi lan rộng, tựa đóa Huyết Liên bung nở giữa vực sâu, diễm lệ mà tàn khốc. Ánh mắt trống rỗng nhìn lên mái nhà thủng nát, xuyên qua những bông tuyết rơi lả tả, mãi đến khi đôi mắt khô khốc không chịu nổi mới chậm rãi hồi thần. Gã ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh căn phòng rách nát, cơ thể gầy yếu, đôi bàn tay nhỏ bé đầy vết nứt da lộ rõ dưới ánh sáng mờ nhạt.Mục Thù dần bình tĩnh, nhưng ngay sau đó, khóe môi gã lại vặn vẹo cong lên. Bàn tay gầy guộc bấu chặt lấy vạt áo trước ngực, siết chặt đến mức nghẹt thở. Gã cúi người hé môi, ánh mắt dữ tợn, bả vai run rẩy mà bật cười trong vô thanh.Gã trọng sinh, thành công về thời niên thiếu, về lại khởi điểm của tất cả.Nhưng niềm vui sướng chưa kịp bùng lên, đại não Mục Thù bỗng nhói đau dữ dội, nguyên thần như bị thứ gì đó xé toạc mà đẩy lùi. Sét lại giáng xuống, lần này mang theo luồng uy áp kinh thiên động địa, như Thiên đang tiến hành trừng phạt kẻ nghịch trời.Tiếng nổ vang vọng bên tai, tựa như có thứ gì đó đang gào thét giữa cõi hư vô. Đồng tử Mục Thù co rút, sắc đỏ trong mắt bị bóng tối nuốt chửng. Trong khoảnh khắc, ánh mắt gã thất thần, ý thức rơi vào hư không, thân thể nhỏ bé đổ về phía sau.Nhưng ngay trước khi chạm đất, cơ thể nó bỗng run lên, như bị thứ gì đó kinh hãi kéo giật lại. Đôi mắt đen thẳm lại một lần nữa trợn trừng, nó chống tay lên tấm ván giường, hơi thở gấp gáp, từng giọt mồ hôi lạnh từ thái dương lăn xuống. Thật lâu sau, đứa trẻ gầy gò chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang.Vừa rồi gặp ác mộng chăng?"Chết tiệt, đây là cái loại thời tiết khốn nạn gì đây! Ê, tiểu tạp chủng trong nhà, ngươi chết chưa!" Bên ngoài vang lên một giọng mắng chửi đầy phẫn nộ.Tiếng gọi ngoài cửa làm đứa trẻ run người trong vô thức. Trên mặt nó hiện rõ vẻ chán ghét, song lại nhanh chóng ép xuống chỉ còn lại sự lạnh lùng và kiên định. Nó hít sâu một hơi khí lạnh vào, cố lấy lại bình tĩnh. "Không.""Chưa chết thì mau cút ra đây quét tước, ngươi không thấy ngoài sân chất đống tuyết hả! Chẳng rõ thứ viện nhơ bẩn nhà người chất chứa thứ gì, lại còn dám chọc giận trời, khiến sấm sét giáng xuống hai lần. Nếu không phải ta phải giám sát hôm nay, thì lão tử còn lâu mới xách đít tới, đen đủi chết mất!" Tiếng mắng chửi vang ngoài cửa, theo sau là những cú đá mạnh vào khung cửa xập xệ, rồi tiếng bước chân vội vã rời đi.Dù lúc này mới là canh năm, trời còn tối đen như mực, nhưng Lâm Xu đã quá quen với việc bị sai bảo. Dù không cam lòng, nó chẳng thể phản kháng.Lâm Xu cắn chặt môi, cúi nhìn lớp áo thấm đẫm mồ hôi lanh. Đây là bộ y phục duy nhất nó có để chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt. Nếu không mặc, nó sẽ chết cóng, song tiếp tục mặc thì da thịt sẽ bỏng lạnh. Lâm Xu do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mặc tiếp y phục này.Ngay khi chân nó chạm xuống đất, bỗng sâu trong tâm trí Lâm Xu vang lên một câu. Giết hắn đi!... Nói nhờ con lỏ gpt cho chill vậy thui, chứ thực chất tui vẫn phải toét mắt ra để lọc thông tin (T∀T)Vì yếu tố tu tiên nên danh xưng 'anh', 'cậu', 'ông', 'cô' nghe khá lạc quẻ. Ngoại trừ bạn Bách thì ai cũng là hắn, gã nghen~ Như đã kể trước, 'nữ chính' là nam, nhưng chưa ai nhận ra hết, xưng hô sẽ bay nhảy giữa 'gã'/'nó' (góc nhìn của chính Mục Thù/Lâm Xu) và 'nàng' (góc nhìn của mng)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me