TruyenFull.Me

[Hoàn] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta

159 - Sơn hải hữu kỳ ngộ (7)

nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Giọng điệu bình thản, tưởng như lời thăm hỏi thường ngày, lại giáng mạnh vào lòng hắn như một chưởng, đau đến thấu tận xương tủy. Cánh tay bị gạt đi bởi thanh trúc cũng nhói buốt như kim đâm. Tần Quân Dật như mất hồn, thất thần nói chẳng nên lời, mãi một lúc sau mới lắp bắp tìm lại được tiếng nói.

"Dĩ nhiên... là đệ tử Bạch Thu Lĩnh, sư huynh sư đệ."

Bạch Bách gật đầu.

"Tốt. Vậy ta hỏi ngươi, ta đã từng dạy ngươi ỷ thế hiếp người, lấy mạnh hiếp yếu, chém giết loạn xạ chưa?"

Tần Quân Dật khựng lại, mắt chớp khẽ, cúi đầu thấp giọng, thanh âm như bị nghẹn nơi cổ họng.

"...Chưa từng."

"Ta có từng dạy ngươi giết người vùi xác, lợi dụng thế lực để trấn áp thiên hạ không?"

"...Chưa từng."

"Vậy ta có từng dạy ngươi tàn sát sinh linh, lấy hung bạo để đối phó hung bạo?"

"...Cũng chưa từng."

Trong lòng Tần Quân Dật rối loạn, hắn đột ngột ngẩng đầu, cố chấp gọi:

"Nhưng mà... sư huynh!"

Nhưng khi ánh mắt chạm vào gương mặt bình tĩnh của y, hắn nghẹn lời. Y chẳng nói gì, nhưng tựa như đã nói hết mọi điều cần nói.

Khóe môi Tần Quân Dật run rẩy, ánh mắt tràn ngập bàng hoàng và luống cuống.

Y vẫn rất bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, thong thả, giống như xưa kia từng nhẹ giọng răn dạy một sư đệ chưa hiểu chuyện.

Y siết chặt thanh trúc trong tay, khớp ngón tay trắng bệch, thân thể đã rách nát như sắp sụp đổ.

"Được rồi, Tần Quân Dật. Vậy ngươi tự nhìn xem, hiện giờ ngươi đang làm gì? Người dưới trướng ngươi đang làm gì? Đại yến, tiểu yến này mở ra là vì cớ gì?"

"Ngươi nhập ma, phản bội tông môn, chiếm giữ ngũ ngục xưng tôn."

Đến cuối cùng, giọng y vốn ôn hòa chợt lạnh đi, như có lưỡi dao ẩn trong lời nói.

"Ngươi còn dám tự nhận mình là đệ tử Bạch Thu Lĩnh?"

Trong lòng Tần Quân Dật rung chuyển dữ dội, hấp tấp đáp lời.

"Sư huynh, xin nghe ta giải thích!"

"Nói đi."

"Ta..."

Hắn mở miệng, nhưng đại não trống rỗng.

Nên nói gì đây?

Hắn muốn nói với sư huynh, hắn phản bội tông môn, nhập ma... là bởi vì hắn trọng sinh? Hắn tàn sát trăm tông... chỉ vì họ từng bất kính với sư huynh? Người dưới trướng hắn... rốt cuộc họ đã làm gì?

Tiểu yến?

Phải rồi, hắn lúc này mới nhận ra, phía sau bách hoa phố, là một đám người ăn mặc hoa mỹ, nam nữ đủ cả, sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt tụ tập, y phục hỗn độn, ống tay áo bị xé rách.

Dưới đất còn có một đám ma tướng đang quỳ, thần sắc bất an. Không khó để đoán đã xảy ra chuyện gì trước khi y bước ra từ bữa tiệc đó.

Đây chính là nơi y vừa từ đó đi ra.

Một vài tiên môn tham dự tiệc yến, nhìn thấy cảnh này liền quay đầu đi chỗ khác, không dám liếc nhìn vị Thôn Phệ Ma Quân đang nổi giận kia, sợ chỉ cần nhìn thôi cũng bị lôi kéo vào sát kiếp.

Nghe thấy hắn nói chuyện mà không bùng nổ sát khí, bọn họ đã thầm thở phào. Nhưng chỉ vài người nhận ra y chính là Vô Hạ Kiếm Chủ, và người vừa từ tiệc yến bước ra lại là y...

Kinh nghi, tò mò, khiếp sợ. Trong lòng các tu sĩ vừa mới an tâm một chút, thì bất ngờ sát khí ngút trời cuồn cuộn nổi lên như cự xà há miệng, lộ ra răng nanh nhuộm máu.

Các tiên môn ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn về phía đó.

"Chốn dơ bẩn thế này! Các ngươi dám đưa y đến?!"

Hai mắt Tần Quân Dật đỏ như máu, sắp hóa điên.

Hắn tìm sư huynh suốt mười năm, ngày đêm cầu nguyện y còn sống, bình an ở đâu đó trên thế gian.

Vậy mà bây giờ, người mà hắn coi như báu vật trong lòng, không dám khinh nhờn nửa phần lại bị đám tiên môn này đưa đến nơi ô uế đến thế!

Một trưởng lão bị dọa đến phun máu, điên cuồng lặp đi lặp lại. "Không thể nào..."

Tống Lâm và tông chủ Bích Thủy Tông mặt mày tối sầm, tựa như đã thấy trước kết cục bi thảm của bản môn.

"Tôn chủ bớt giận!"

Thiên Diện Ma Quân mặt trắng như giấy, thầm kêu xong rồi! Lần này thật sự đi đời rồi! Thập Nhất tiên môn Lăng Tiêu làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì thế này?!

Ma viêm cuồng bạo bùng lên, khí tức giết chóc tràn ngập, Tần Quân Dật bị phẫn nộ chi phối, lý trí gần như tan biến.

Trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm:

Giết sạch! Giết sạch bọn chúng – kẻ nào dám chạm vào sư huynh, đều phải chết!

"Quân Dật..."

Một bàn tay trắng như tuyết vươn ra từ ma viêm, nhẹ nhàng che đi đôi mắt đỏ ngầu của hắn. Ánh bạch y như tuyết rơi, linh lực ôn hòa mang theo khí lạnh thanh lương, lập tức trấn áp sát ý trong lòng hắn.

Ngay sau đó, một bàn tay khác chụp lấy đầu hắn, mạnh mẽ ấn xuống đất!

Ầm!

Mặt đất nứt toác, đá hồng lý vỡ ra, một hố sâu hình người hiện lên. Băng lam linh lực như sương tuyết đông kết, cứng rắn cắt đứt ma viêm đang cuồng loạn.

Ma viêm giống như hung thú bị thuần phục, cuộn mình lặng lẽ.

Tần Quân Dật bị đè đầu xuống đất, đau nhói nơi gáy, sát ý bị ép lùi, tê dại lan khắp thân thể.

"Bình tĩnh chưa?" Y thu tay lại, cúi người hỏi.

Máu nhỏ giọt trên mi, lạnh băng tụ lại thành sương, Tần Quân Dật chớp mắt, trong lòng rung động đến cực điểm, thân thể đau đớn cũng không đáng gì.

Bạch Bách ra tay quá bất phàm, khiến toàn bộ người có mặt đều chấn kinh.

Tống Lâm nhìn y, lại nhìn Tần Quân Dật đang nằm bất động, sắc mặt trắng bệch.

Tổ tông ơi, đây là cường giả gì vậy...

Lông mi Tần Quân Dật run rẩy, mắt đỏ hoe.

"Sư huynh..."

Một dòng máu ấm từ khóe môi Bạch Bách chảy xuống.

Đôi môi y vốn đã tái nhợt, giờ bị nhuộm đỏ. Y đứng dậy, nhưng vết thương nơi ngực lại nứt ra, máu đỏ thấm ướt cả vạt áo trắng.

Y đã nhiều lần cưỡng ép vận dụng linh lực, thân thể vốn đã tổn thương nghiêm trọng, nay không chịu nổi nữa, trực tiếp ngã xuống.

"SƯ HUYNH!!"

.

Trên đỉnh Trấn Yêu Tháp cao trăm trượng, bóng tối dày đặc. Một hồ u tuyền lặng lẽ chảy nơi đáy vực. Giữa lòng suối, một đóa Huyết Liên nở rộ, trong cánh hoa là một thân ảnh gầy yếu đang thiếp ngủ, hô hấp yếu ớt.

Giữa trán nó vẫn còn một cánh hoa Phật A Liên vàng nhạt đang giữ lại tàn dư sinh mệnh.

Đột nhiên Linh Tùng mở mắt, yếu ớt nhìn về một hướng xa xăm, khe khẽ cất tiếng gọi.

Cùng lúc đó, sâu trong lòng hồ, tiếng xiềng xích kim loại chạm nhau vang lên. Trên bàn đá xanh, một nam nhân tóc bạc như tuyết đang tọa thiền bị khóa chặt bởi hàng trăm sợi huyền thiết, khí tức như vực sâu vạn trượng.

Đôi mắt hắn ta bỗng mở, cũng nhìn về cùng phương hướng với Linh Tùng.

Cấm chế rung chuyển.

Trấn Yêu Tháp, sụp đổ.

Thiên Diệp Tiên Tôn nhập ma – xuất quan.

.

"Sức khỏe của Vô Hạ tôn giả hiện tại không khả quan. Nguyên Anh đã nứt vỡ, linh mạch tàn tạ, tim còn mang một kiếm trọng thương. Vậy mà gần đây người còn nhiều lần thúc động linh lực, thân thể đã quá tải, có thể trụ đến giờ phút này đã là kỳ tích."

Dược sư một phong của Lăng Tiêu Tông lau mồ hôi, dè dặt nhìn Tần Quân Dật sắc mặt u ám đến đáng sợ.

"Có cách chữa trị không?" Tần Quân Dật giọng lạnh như băng, tay run rẩy.

"Cái đó..."

"Nói!"

"Muốn Vô Hạ tôn giả khôi phục hoàn toàn... là chuyện gần như không thể..." Dược sư hoảng sợ vội nói tiếp. "Nhưng... có một biện pháp, tuy mạo hiểm, tôn chủ có thể thử!"

"Là gì?"

Dược sư lén nhìn về phía Bạch Bách đang nằm mê man, rồi lại nhìn Tần Quân Dật.

"...Song tu."

.

.

.

Thanh thủy văn nhé mng:))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me