[Hoàn] 'Nữ Chính' Và Hậu Cung Của Gã Đánh Nhau Vì Ta
71 - Lâm Tiên Thành (6)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)..."Từng có vài lần tiếp xúc, nhưng cũng không hiểu biết rõ." Bạch Bách nhàn nhạt đáp, ánh mắt có chút nghi hoặc. "Vì sao lại hỏi chuyện này?""Chúc sư tỷ dường như nhận ra sư huynh, ta hơi để ý.""Không cần lo lắng. Chúc sư muội không phải người nhiều lời, nàng biết nặng nhẹ, sẽ không tùy ý nói gì ra ngoài.""Là ta quá mẫn cảm rồi." Lâm Xu như trút được gánh nặng, ngoan ngoãn nở nụ cười. "Sư huynh sớm nghỉ ngơi đi, ta đi thu dọn phòng trước."Lâm Xu xoay người bước ra khỏi phòng, cánh cửa gỗ chạm khắc khe khẽ khép lại, ánh trăng rọi qua kẽ lá, bóng cây lay động loang lổ phủ lên gương mặt nó.Nụ cười trên môi dần thu lại, đôi mắt đen sẫm, sâu thẳm tựa vực tối.Lâm Xu triệu hồi hệ thống từ trong thần thức, một lần nữa kiểm tra chỉ số hảo cảm của Chúc Linh Dung đối với Bạch Bách.【88】Theo cách tính toán của hệ thống, chỉ số hảo cảm 88 tuyệt đối không thể chỉ đơn giản gói gọn trong một chữ thích. Từ sau sự kiện Dược Tôn, nó vẫn luôn âm thầm sai khiến hệ thống thăm dò hảo cảm của những người xung quanh đối với Bạch Bách.Chỉ số cao như vậy, đây là lần đầu tiên nó thấy qua.Nhưng theo lời Bạch Bách, y và Chúc Linh Dung cũng không quá quen thuộc.Có lẽ là chính sư huynh vô tình trêu chọc đào hoa mà không hay biết.—Nếu ngươi cảm thấy có nguy cơ, không ngại thử dùng đạo cụ đặc thù trong hệ thống, thứ đó vốn dĩ có chút tác dụng trong phương diện này*.Đạo cụ mà gã nói chính là thứ đã tráo giá trị hảo cảm của họ Lâm về bạn Bách cho cha nội Lục ở vài chương đầu ấy. Dm thật sự, vậy là dùng được hệ thống à, hiểu sao Tần sư đệ có cái nhìn xấu về bạn Bách rồi đấy... Tần sư đệ ơi, mị luôn biết bây liêm màaaThân ảnh Mục Thù vốn lặng lẽ ẩn trong thức hải dần hiện ra trong đám sương đen hỗn độn. Gã vận trường bào rộng thùng thình, lười biếng vươn tay kéo lại hệ thống, ánh mắt hứng thú quét qua con số hiển thị trên đó.Hệ thống bị giày vò, run rẩy như một vật chết, đến cả một âm thanh cũng không dám phát ra.Thì sao? Đời trước ngươi đã thành công?Lâm Xu cười lạnh, nếu Mục Thù thực sự là kiếp trước của nó, với tính cách của 'nó', nó không tin Mục Thù có thể trơ mắt nhìn mà không động tay động chân, không lợi dụng hệ thống để giành lấy Bạch Bách.Quả nhiên, không ai hiểu bản thân hơn chính mình, Mục Thù nhướng mày. "Ngươi đoán thử xem?"Lâm Xu lười đôi co với gã, xoay người nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng chặt phía sau, rồi rời đi.Mục Thù nhàn nhã tựa vào bên linh thức thụ. Từ sau khi biết Bạch Bách đã trọng sinh, gã giảm hẳn số lần xuất hiện.Không phải vì e ngại Bạch Bách phát hiện ra sự tồn tại của mình, mà là gã sợ nếu cứ tiếp tục chứng kiến cảnh Bạch Bách cùng Lâm Xu thân cận, gã sẽ không khống chế được bản thân mà làm ra chuyện gì đó.Đáy mắt gã lóe lên vẻ tàn nhẫn.Hiện tại chưa phải lúc để Bạch Bách phát hiện ra gã. Hoặc cũng có thể nói, gã không muốn y biết.Một đời này, vị Vô Hạ kiếm chủ chí tôn kia có thể nhẫn nhịn, có thể tiếp nhận sự tồn tại của Lâm Xu như một sư muội, nhưng nếu để y nhớ lại quá khứ, nhớ lại kiếp trước, nhớ lại kẻ đã tự tay giết mình.Lúc đó, y liệu có thể tiếp tục chấp nhận hay không?Mục Thù khẽ cười, khóe môi cong lên một độ cung tà mị.Gã thực sự rất mong chờ.......Tiểu Thất nằm lười biếng trên bệ cửa sổ, hoàn toàn không có chút tinh thần nào. Ngay cả túi trữ vật chứa đầy linh thực mỹ vị cũng không thể khiến nó hứng thú, trong phòng không khí đọng lại nặng nề, mơ hồ có chút âm lãnh, không thể nói rõ được thứ cảm giác kỳ lạ này.Nó mở cửa sổ, muốn hít thở chút không khí trong lành, nhưng ngay khi cánh cửa bật mở, một luồng khí thối rữa xộc vào, khiến toàn thân nó cứng đờ.Mùi hôi tanh, ghê tởm đến cực điểm, tựa như bốc lên từ một hố chôn thi thể khổng lồ, mùi tử khí tràn lan khắp không gian.Khứu giác nhạy bén của nó lập tức phản ứng, dạ dày cuộn lên, thiếu chút nữa nôn ra.Nó cố nén cảm giác buồn nôn, nhìn thoáng qua trong phòng, lại nhìn sang cây trầm hương đang cháy lặng lẽ.Trong đầu mơ hồ vang lên lời dặn dò không được chạy loạn của Bạch Bách trước đó. Nhưng sau một thoáng do dự, nó vẫn nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ."Tiểu Thất?" Bạch Bách vừa chỉnh lại lò hương, quay đầu đã không thấy bóng dáng Tiểu Thất đâu.Tiểu Thất nhanh chóng xuyên qua Hiên Viên phủ, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó lòng bắt giữ. Nó linh hoạt tránh né số ít tu sĩ đang tuần tra trong phủ, nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên cao, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ Hiên Viên phủ, tìm kiếm nơi phát ra mùi hôi thối quái dị kia."Con xem con đã làm gì đi! Không chỉ tự mình hướng Thương Lan Tông cầu viện, giờ còn dám mời cả đệ tử Thương Lan Tông vào thành!""Phụ thân, tình trạng của Lâm Tiên Thành hiện giờ đã rất nguy cấp, nếu không cầu cứu bên ngoài, chúng ta không cầm cự được bao lâu nữa."Đôi tai nhọn của Tiểu Thất khẽ giật giật. Nó nhảy xuống mái hiên, bám vào một cột trụ đỏ thẫm gần đó. Người trong phòng đã bày kết giới cẩn thận, nhưng với nó mà nói, thứ này hoàn toàn vô dụng."Con biết cái gì! Nếu chuyện dịch bệnh ở Lâm Tiên Thành bị Thương Lan Tông truyền ra ngoài, danh tiếng Hiên Viên gia ta còn gì nữa?""Giờ là lúc nào rồi mà người còn quan tâm đến cái gọi là thể diện!" Một giọng nói trẻ tuổi pha lẫn vẻ bất mãn vang lên, sau đó là một trận ho khan dữ dội. "Phụ thân, khi nào người mới chịu thừa nhận Hiên Viên gia sớm đã không còn là gia tộc hiển hách năm đó?""Con! Tóm lại, con trông chừng cho kỹ đám người Thương Lan Tông, đừng để bọn họ tự tiện hành động, tránh gặp phải chuyện không nên thấy.""Vậy Lâm Tiên Thành thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn bách tính trong thành chết dần chết mòn?""Việc này ta đã có an bài, bách tính Lâm Tiên Thành sẽ không sao."Người trẻ tuổi kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó kinh ngạc thốt lên. "Phụ thân, người không phải thật sự đi cầu vị tôn chủ kia đấy chứ? Người chẳng lẽ không biết, tình trạng hiện tại của Lâm Tiên Thành tất cả đều là vì...""Ta đương nhiên biết! Nhưng bây giờ chúng ta không còn lựa chọn nào khác! Ngoài vị đó ra, không ai có thể cứu được Lâm Tiên Thành!""Nhưng mà, phụ thân... khụ khụ...""Đừng nhiều lời vô ích! Ta đã cầu được tín vật từ tay lão tổ, đưa đến Linh Nguyệt Cốc rồi. Con chỉ cần yên lặng chờ đợi Dược Tôn giá lâm, những chuyện khác không cần hỏi nhiều!"Dược Tôn? Tên quái nhân yêu dị toàn thân tuyết trắng kia á?!Tiểu Thất lập tức xù lông. Nó nhớ tới kẻ đã từng cưỡng ép Bạch Bách làm đạo lữ của mình, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.Nếu Dược Tôn đến Lâm Tiên Thành, tuyệt đối sẽ bất lợi cho Bạch Bách!Nó nhanh chóng quay về mái phòng, thử dùng thần thức liên hệ với Cố Tu Quân. Nhưng dù nó có truyền tin thế nào, vẫn không thể nào kết nối được với đối phương.Lúc này, Tiểu Thất mới sực nhớ mấy ngày trước, nó khoe khoang với Cố Tu Quân về cái túi trữ vật nhỏ mà Bạch Bách tặng cho mình, sau đó bị Cố Tu Quân đơn phương kéo vào danh sách đen, cắt đứt thần thức liên lạc.Cái đồ quỷ hẹp hòi kia!Tiểu Thất tức giận dậm chân."Ai đó!" Bỗng nhiên, từ trong phòng vang lên một tiếng quát giận dữ.Tiểu Thất cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc thấy Hiên Viên Hách từ trong phòng bước ra, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét một vòng, nhưng lại không phát hiện được điều gì khả nghi."Bên ngoài có ai đâu? Chẳng qua chỉ là gió thổi mà thôi, phụ thân không cần trông gà hóa cuốc." Hiên Viên tái nhợt mặt xuất hiện."Trời đã khuya, nhi tử còn có chuyện phải xử lý, xin cáo lui trước."Hiên Viên Hách lạnh lùng phất tay áo, Hiên Viên Thần khẽ gật đầu, cung kính lui ra ngoài. Khi rời sân, ánh mắt hắn vô thức nhìn về hướng Tiểu Thất vừa rời đi.Tiểu Thất chưa kịp chạy xa, liền vô tình đụng phải Bạch Bách đang đi tìm mình.Trộm lẻn ra ngoài lại bị bắt gặp, nó giật nảy mình, từ trên cao nhảy xuống, không kịp dừng lại liền lao thẳng vào lòng Bạch Bách.Bạch Bách thuận thế ôm lấy nó, nhẹ nhàng xoa xoa bộ lông xù bông đang dựng đứng sau lưng Tiểu Thất."Ngươi đã chạy đi đâu? Sao lại gấp gáp như vậy?"Tiểu Thất lắc lắc đầu, choáng váng vì cú va chạm vừa rồi. Nó liên tục chi chi kêu lên, hai chân hai tay cùng lúc múa loạn, ra sức diễn đạt."Tiểu Thất, trở về rồi hẵng nói sau."Bạch Bách nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Tiểu Thất, áo xanh trắng theo động tác của y khẽ lay động, tạo thành một đường cong mềm mại trong gió.Vừa lúc y xoay người, từ phía sau bỗng vang lên một giọng nói."...Bạch tiên quân?" ...Tui thực sự rất tò mò, nếu Lâm Xu biết mình kiếp trước hại chết bạn Bách thì sẽ hành động như thế nào. Nói thiệt trước giờ tui siêu dễ tính với công cặn bã rác rưởi gì đồ, luôn tin rằng họ sẽ có sự thay đổi nào đó, nhưng riêng hai đứa này, tui thấy khỏi cần plot cứu hình tượng làm gì:))Bên QT có mấy cmt chửi đám công quân ích kỷ, tu tiên mà chẳng ra tiên gì, tui lại thấy đó là một suy nghĩ vơ đũa thành nắm. Người tệ nhất ở đây không thể phủ nhận chính là Mục Thù, mọi hành động của Mục Thù kéo theo tất cả xuống cái hệ quả khốn cùng này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me