TruyenFull.Me

Hoan Sung Phi Cuu Lam

Editor: Linh

Xuân về hoa nở, hôm nay đẹp trời, nàng dẫn theo hai đứa con đi ra ngoài vườn chơi.

Hai huynh đệ tay dắt tay, chậm rãi đi ở đằng trước, nàng đi theo ở phía sau, nhìn thấy bông hoa nào đẹp thì kêu Châu Lan hái xuống, lát nữa mang về cắm bình.

Triệu Thừa Diễn cầm tay đệ đệ rất cao hứng, còn giảng giải cho đệ đệ biết: "Nhìn này, đây là bươm bướm, bay tới bay lui, đẹp đúng không?"

Triệu Thừa Mô nhìn nhìn, gật gật đầu, hắn không quá thích nói chuyện.

Phùng Liên Dung đi tới nói: "Tiểu Dương, A Lý, muốn đi xem cá không? Mẫu phi cầm theo cái ăn."

"Muốn, muốn!" Triệu Thừa Diễn vội hỏi: "Mẫu phi nói còn có chim chóc, phải không ạ?"

"Đúng rồi, còn có cả uyên ương, cò trắng." Nàng dẫn hai đứa con trai đi về hướng Tây.

Kết quả vừa đến hồ cá thì thấy đã có một nhóm người ở đó, trừ Triệu Thừa Dục, cung nhân hoàng môn có hai mươi người.

Triệu Thừa Diễn thấy, cười hì hì nói: "Là Nhị đệ đó!" Một bên bước qua, vẫy tay nói: " Nhị đệ, Nhị đệ, đệ cũng đến xem cá à."

Triệu Thừa Dục hôm nay mặc áo dài màu đen, tuổi còn nhỏ đã ăn mặc cực kỳ uy nghiêm, trên đầu còn đội vũ quan, chỉ là dáng người hơi béo, mặt cũng tròn, nhìn qua vô cùng buồn cười.

Dù sao Phùng Liên Dung kém chút là cười ra, nhịn nghẹn về.

Đây chính là Thái tử đấy, ngay cả nàng nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng Thái tử điện hạ.

Triệu Thừa Dục ngọt ngào ngây thơ nói: "Đại ca, Tam đệ."

Bọn họ bình thường không hay gặp mặt, nhưng có đôi khi Phùng Liên Dung đi thỉnh an, Phương Yên sẽ yêu cầu nàng dẫn theo hai đứa nhỏ qua, hoặc là Triệu Hữu Đường sẽ để ba huynh đệ gặp mặt, cho nên vẫn khá quen thuộc.

Phùng Liên Dung nhìn chung quanh, xác định không nhìn thấy Phương Yên, lập tức hỏi cung nhân: "Chỉ có Thái tử điện hạ đến đây thôi à? Hoàng hậu nương nương đâu?"

Cung nhân trả lời: "Hoàng hậu nương nương hôm nay bận."

Phùng Liên Dung thầm nghĩ khó trách phải phái nhiều người như vậy, chắc là sợ xảy ra sơ suất gì.

Lúc này Triệu Thừa Diễn đã chạy đến bờ ao.

Phùng Liên Dung đưa thức ăn cho cá cho hắn, hắn ném xuống mặt áo, đàn cá đủ các loại màu sắc lập tức xuất hiện, tranh nhau cướp ăn.

Triệu Thừa Diễn cao hứng cười không ngừng.

Triệu Thừa Mô cũng cúi đầu nhỏ xem.

"Đây là cái gì?" Triệu Thừa Dục khó hiểu, quay đầu hỏi hoàng môn Hoa Thì đi theo hầu hạ, "Chúng ta không có à?"

Hoa Thì nghĩ, tiểu tổ tông ngài lúc đầu chỉ nói đi ra ngoài lượn mấy vòng, cũng không nói xem cá, làm sao có thể có thức ăn cho cá chứ! Hắn vội nói: "Nô tài lập tức đi lấy cho Thái tử điện hạ."

Triệu Thừa Dục vừa nghe nói không có liền không vui, vươn tay hỏi muốn từ Triệu Thừa Diễn: "Cho ta."

Triệu Thừa Diễn chớp mắt hai lần, nhìn Phùng Liên Dung: "Mẫu phi?"

"Cho đi, dù sao còn nhiều mà." Phùng Liên Dung cười tủm tỉm.

Triệu Thừa Diễn liền chia cho Triệu Thừa Dục một ít.

Triệu Thừa Dục cũng ném vào trong hồ, thấy cá vội lao tới ăn, cao hứng không ngừng cười khanh khách.

Lát sau lại xem uyên ương cùng cò trắng.

Có điều lần này không có thức ăn cho chúng nó ăn, thức ăn cá không được.

Triệu Thừa Dục ngẫm nghĩ, nhìn về phía eo mình.

Phùng Liên Dung cũng nhìn theo, thì thấy hóa ra trên eo hắn còn đeo một cái hầu bao.

"Đây là cái gì vậy?" Triệu Thừa Diễn hỏi, chỉ chỉ nó.

Triệu Thừa Dục cười hì hì: "Đồ ăn."

Hắn mở hầu bao ra, bên trong có mấy loại đồ ăn, cái gì bánh táo, bánh sừng ngào đường, nhãn khô, thịt khô đều có, một loạt mùi bay ra.

Triệu Thừa Diễn nhìn có chút thèm.

Triệu Thừa Dục nói: "Lấy cái này có thể cho chim ăn."

"Có thể cho ăn." Triệu Thừa Diễn nói, "Có điều cái này chúng ta cũng có thể ăn."

"Ừ, đúng vậy." Triệu Thừa Dục nghĩ cũng không bỏ được, cầm lấy thịt khô ra liền cho lên miệng, ăn cực kỳ ngon.

Triệu Thừa Diễn và Triệu Thừa Mô ở bên cạnh nhìn.

Phùng Liên Dung nhìn ra con mình đang thèm, vội vàng muốn kéo đi.

Triệu Thừa Dục bỗng lương tâm trỗi dậy, lấy cái bánh táo ra đưa cho Triệu Thừa Diễn:"Cho ngươi ăn này, vừa rồi ngươi chia thức ăn cá cho ta, còn có Tam đệ." Hắn cho cái thạch anh cuộn.

Hai đứa mỗi người một cái, không biết có phải Triệu Thừa Mô tay nhỏ quá hay không, không cầm chắc, trực tiếp rơi xuống đất, điều này chọc tức Triệu Thừa Dục.

"Sao ngươi có thể ném đi chứ, bánh cuốn của ta!" Triệu Thừa Dục kêu to, hung hăng trừng Triệu Thừa Mô.

Triệu Thừa Diễn vội che chở trước mặt đệ đệ: "Là hắn còn nhỏ, bị rơi chứ không phải ném."

Hắn đã năm tuổi, nói chuyện rất có thứ tự,

Triệu Thừa Dục nhỏ tuổi hơn hắn, cũng không phải ngu ngốc, tức giận nói: "Dù sao cũng là rơi!"

Triệu Thừa Diễn nói: "Nhưng ngươi vốn là đưa cho A Lý mà."

Triệu Thừa Dục tức giận đến gân cổ lên: "Là để ăn."

"Đúng là để ăn, nhưng A Lý không cẩn thận làm rơi, vậy cũng là ăn rồi."

Triệu Thừa Dục vẫn tức giận.

Phùng Liên Dung thấy thế, không thể để con gây gổ, tiến lên nói: "Thái tử điện hạ, bánh cuốn này bình thường chúng ta cũng hay ăn, hay là lát nữa ta kêu người làm bồi thường cho ngài, ngài muốn ăn bao nhiêu thì ăn."

Triệu Thừa Dục ngẩng đầu nhìn nàng, ấp úng nói: "Không cần."

Triệu Thừa Diễn trả lại bánh táo cho hắn: "Vậy ta cũng không cần."

Triệu Thừa Dục nói: "Đưa cho ngươi chính là cho ngươi."

Hắn là Thái tử, mẫu hậu thường nói nhất ngôn cửu đỉnh, cho đi rồi chính là cho đi, hắn không thể lại lấy lại. Nhưng cho ăn cũng là ăn, người khác không thể không nghe.

Không nghe là không đúng.

Nhưng vừa rồi Tam đệ lại làm rơi đồ hắn đưa xuống đất.

Triệu Thừa Dục thở phì phì xoay người bước đi.

Cung nhân hoàng môn liên can cũng vội đuổi theo.

Triệu Thừa Diễn trong tay còn cầm bánh táo, có chút không rõ hỏi: "Con làm sai rồi ạ?"

Phùng Liên Dung nói: "Không liên quan đến Tiểu Dương, là A Lý không cầm chắc bánh cuốn làm Thái tử tức giận, có điều A Lý cũng không phải cố ý, đúng không nào?"

Triệu Thừa Diễn dùng sức gật đầu.

"Vậy thì không có ai đúng ai sai, chỉ là ngoài ý muốn, lần sau Tiểu Dương nhìn thấy Thái tử vẫn phải vui vẻ, đừng nghĩ đến chuyện này nữa."

Triệu Thừa Diễn lại gật đầu.

Phùng Liên Dung dẫn bọn họ trở về.

Triệu Thừa Diễn hỏi: "Mẫu phi có thể để Tiểu Dương cũng làm một hà bao treo bên hông không ạ?"

Phùng Liên Dung nghĩ đến đồ ăn của Triệu Thừa Dục, lại nghĩ đến khuôn mặt tròn vo của hắn, lắc đầu nói: "Hầu bao là để đựng tiền, sao có thể đựng đồ ăn chứ, nếu Tiểu Dương đói bụng thì nói với mẫu phi, muốn ăn cái gì cũng được."

Trẻ con tuổi lớn ăn nhiều chút cũng không sao, nhưng lúc nào cũng ăn thì cũng không tốt lắm.

Triệu Thừa Mô được Đại Lý bế đi bên cạnh, vẫn chưa nói một câu nào.

Đến Diên Kỳ cung, Phùng Liên Dung vừa bước vào cửa thì thấy Đại Lý đi qua nói:"Nương nương, Hoàng thượng đến, đang ở trong thư phòng."

Nàng vô cùng cao hứng, bước nhanh đi vào.

Triệu Hữu Đường đang nhìn giấy Tuyên Thành trên án thư, bên trên viết mấy chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, không cần nói cũng biết nhất định là Triệu Thừa Diễn viết, có thể thấy được bình thường cũng không hay luyện.

"Hoàng thượng." Phùng Liên Dung như một cơn gió tiến vào, cười tủm tỉm bám lấy tay hắn, "Hoàng thượng sao lại đến đây, sớm biết vậy thì thiếp thân sẽ không ra ngoài."

Triệu Hữu Đường thấy nàng hôm nay trang điểm kiều diễm, sắc mặt cũng nhu hòa hơn chút, cười nói: "Cũng không thiếu một lát này." Vừa nói vừa chỉ vào chữ, "Nàng dạy Tiểu Dương viết?"

"Vâng ạ. Hôm qua viết, Hoàng thượng thấy thế nào?"

"Nàng nói xem?" Triệu Hữu Đường nhíu mày, "Bình thường đừng chiều hắn, hắn tuổi này cũng nên tĩnh tâm đọc sách viết chữ rồi."

Phùng Liên Dung nói: "Mới năm tuổi mà."

"Năm tuổi thì sao? Bảy tám tuổi đã có thể thi đậu tú tài." Triệu Hữu Đường nói, "Nên học phải học, có điều cũng đừng để con bị mệt, lần tới Trẫm đến, nếu chữ còn như vậy xem Trẫm phạt nàng thế nào."

Phùng Liên Dung ủy khuất, sao lại muốn phạt nàng, nàng cũng đâu phải phu tử.

Triệu Hữu Đường thấy dạy dỗ xong rồi, lại thấy nhi tử liền kêu Triệu Thừa Diễn đọc Tam tự kinh cho mình nghe, về phần Triệu Thừa Mô còn nhỏ, không bị sao. Xong rồi lại kéo Phùng Liên Dung đến thư phòng, mỹ kỳ danh nói muốn dạy đứa nhỏ luyện chữ, trước phải luyện chữ của mình cho đẹp đã.

Kết quả luyện cái gì, hắn chỉ điểm một chút liền ép buộc Phùng Liên Dung một hồi.

Muốn nói cũng là quá hung hãn, vì giữ đạo hiếu hắn vẫn luôn không chạm vào nàng, năm sau mới sủng hạnh nàng hai lần, một lần mạnh hơn một lần, lần này lại không nhịn được, cả buổi chiều bắt Phùng Liên Dung ngồi ở trên người hắn.

Phùng Liên Dung xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

May mắn hai đứa nhỏ không ở bên ngoài gọi nàng, bằng không cũng không biết phải làm sao.

Có điều vừa nghĩ lại, có lẽ là do Chung ma ma ngăn đón rồi.

"Lần sau không thể như vậy nữa." Phùng Liên Dung thỉnh cầu nói, "Tiểu Dương đã biết chuyện rồi, Hoàng thượng có thể chờ sắc trời tối hơn chút lại làm không?"

Như vậy hai đứa nhỏ cũng đã ngủ, sẽ không đến cửa tìm nàng.

Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ, điều này cũng đúng, dù sao còn phải cố kị hai đứa nhỏ, hắn hôn mặt nàng: "Trẫm sẽ chú ý, hoặc là lần sau Trẫm đón nàng tới Càn Thanh cung."

"Hoàng thượng thật tốt." Nàng đến gần, hôn lên mặt hắn, "Cám ơn Hoàng thượng."

Triệu Hữu Đường khóe miệng nhếch lên:"Muốn cám ơn phải cám ơn như vậy này."

Hắn giữ lấy eo Phùng Liên Dung rồi hơi nâng lên, lại mạnh ấn xuống, Phùng Liên Dung thở nhẹ một tiếng, mới phát hiện bản thân lại được lấp đầy, thầm nghĩ một tiếng chán ghét, người lại mềm nhũn như đậu hũ, động theo tâm ý hắn.

Hai người một hồi lâu mới xong, Triệu Hữu Đường gọi người đi chuẩn bị nước ấm.

Nàng xấu hổ đi ra, tắm xong rồi mà mặt vẫn còn hồng.

Lại nói Phương Yên lúc này đang dùng cơm, hôm nay nàng bận quản lý trướng vụ trong cung, không rảnh cùng nhi tử, chỉ sai người mang ra ngoài đi một vòng rồi về, nghe nói còn gặp Phùng Liên Dung và hai Hoàng tử.

Vừa hỏi, chuyện liền ra, chính là Triệu Thừa Mô làm rơi bánh cuốn Thái tử đưa.

Phương Yên nói với Triệu Thừa Dục: "Rơi một cái không sao cả, lần sau còn như vậy con phải bắt hắn nhận lỗi, cái khác thì thôi, con là Thái tử, rộng lượng chút."

Triệu Thừa Dục nói: "Nhưng không phải mẫu hậu nói không nghe con chính là không đúng ạ.

"Đó là chuyện khác, con còn nhỏ." Phương Yên xoa xoa đầu hắn, "Sau này nương sẽ nói cho con biết, ngoan, ăn cơm đi."

Triệu Thừa Dục nhìn thấy một bàn đồ ăn, lại vui vẻ.

Phương Yên biết hắn thích ăn cái gì, mỗi một món đều gắp cho hắn, thầm nghĩ Triệu Hữu Đường hôm nay lại ăn cơm ở chỗ Phùng Liên Dung, trong lòng nàng lại không cao hứng.

Muốn nói con nàng mới là Thái tử, tính ra, Triệu Hữu Đường gặp hai đứa con trai đó còn nhiều hơn gặp con trai nàng, tiếp tục như vậy còn được sao?

Phụ thân và đứa nhỏ tình cảm thâm hậu cũng không thể khinh thường.

Phương Yên nghĩ, Triệu Thừa Diễn cũng đã năm tuổi, nếu tách ra ngủ một mình cũng không phải không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me