Hoan Tung Co Mot Nguoi Lang Tham Ben Anh
Ánh đèn màu hòa với tiếng nhạc cổ điển da diết, Tường Mi đung đưa ly rượu trên tay. Nhỏ đã chọn quán rượu này để giải tỏa đi nỗi muộn phiền, không phải ai ra vào đây cũng là một đứa con gái hư hỏng. Nhỏ chỉ là... tìm một không gian để sống thật với chính mình thôi.Nhỏ nhìn cái bóng mình trên tường lẻ loi đơn độc, nhìn lại gương mặt thoắt ẩn thoát hiện trong ly. Tự hỏi đó là ai thế, từ khi nào đã không còn là Tường Mi ngây thơ, trong sáng, vô tư nữa rồi. Thứ tình cảm cố chấp kia đã biến nó thành một con người gì thế này. Bản thân vốn rất ghét những nơi đông người, rượu chè phồn hoa vậy mà hôm nay ngồi nơi này một mình, bởi vì bây giờ đi đâu cũng chỉ thấy hình ảnh của anh ấy. Trên mọi nẻo đường, trên từng con phố, những chỗ vui chơi, ăn uống sợ lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Sợ không kiềm lòng được, chạy đến cướp anh từ cô gái kia.Trong phút chốc, nhỏ giật mình... Sao lại có suy nghĩ ích kỉ như thế, bản thân mình rốt cuộc cũng giống như bao cô gái cố chấp khác thôi, vốn nghĩ rằng có thể suốt quãng đường theo dõi anh không một chút mong chờ gì vào tình cảm ấy... Xem ra tận trong tim, vẫn mong chờ yêu thương.Là con gái ai, nếu phải lựa chọn người mình yêu và người yêu mình, thật lòng mà nói vẫn muốn chọn người mình yêu, cho dù không có kết quả, không nhận được đáp trả. Thì có sao chứ, đã yêu thì cứ yêu thôi. Chẳng phải tuổi trẻ là để chúng ta điên cuồng làm hết những điều mình muốn sao, rồi sau này khi nhìn lại có cái để nhớ, để thương và để khóc nữa.Đầu óc trở nên mông lung, ông trời cũng không cho nhỏ đường về yên lành. Lại sắp mưa rồi, dòng người vội vã đi ngang qua nhau. Bộ dạng của nhỏ bây giờ chỉ thiếu xách thêm đôi guốc là y bài như mấy cô thất tình trong phim. Nhưng mà cũng chẳng còn tâm trí để suy nghĩ nữa, đầu óc quay cuồng, bước từng bước thật nhanh, chỉ muốn quay về nhà để ngủ một giấc, sáng mai thức dậy lại trở về cô bé Tường Mi lạc quan ngày nào.Lúc trở về kí túc xá, cô bạn cùng phòng cũng thấy bất ngờ, lần đầu tiên từ khi gặp gỡ tới giờ mới thấy bộ dạng đầy men rượu của nhỏ. Có chút gì đó xa lạ lắm, cứ như một cô gái khác vậy. Diệp Lan không dám tin cô gái đang nằm tướng chữ đại trên giường chính là cô bạn vô tư của mình. Nghĩ lại cũng đúng, dù sao ngày mai nhỏ cũng phải chuyển công tác đến vùng sâu vùng xa làm chắc là vừa từ tiệc chia tay về.Nhìn Tường Mi ngủ chẳng biết trời đất, cô lắc đầu, giúp bạn mình cởi giày dép cho thoải mái, ngày mai phải chia tay rồi.---------------------------------Sáng, nhỏ xách vali về nhà mẹ. Một phần muốn thăm gia đình bởi con bé sắp đi xa, một phần muốn lấy đi những món đồ của quá khứ. Vừa về tới nhà đã thấy em gái Huỳnh Chi nhìn mình đầy đáng thương và áy náy."Chị hai, sao hôm qua em gọi chị không bắt máy?""Có chuyện gì sao?""Em xin lỗi, vì em cần chỗ để sách vở, nên mẹ vừa gom đống sách truyện của chị trên kệ đi bán ve chai rồi.""Còn thùng quà kỉ niệm, mẹ cũng định vứt đi rồi, em năn nỉ mãi mẹ mới chịu để lại."Ban đầu nghe, nhỏ hơi sững người,mấp môi định nói gì rồi lại thôi. Cô em gái đáng thương vẫn đứng đó đợi chị mắng một trận, nhưng đổi lại là sự thờ ơ:"Không sao, chị cũng không cần tới nữa, mẹ bán rồi cũng không sao. Quan trọng là em cố gắng học hành cho tốt, không hiểu gì cứ gọi điện hỏi chị.""Tuân lệnh."Thấy chị không trách, Chi mừng rỡ chạy xuống bếp báo với mẹ rằng chị về. Tường Mi chết lặng, những thứ còn sót lại của mối tình ấy cũng biến mất rồi, là điềm báo của sự kết thúc vĩnh viễn chăng?Xong bữa cơm trưa, nhỏ lại xách vali lên tàu xe lửa. Vốn định trở về nhà, ngắm nhìn những kỷ vật lần cuối, sau này sẽ không đụng chạm gì tới chúng nữa, nhưng không ngờ mẹ đã nhanh tay một bước tống khứ chúng đi. Cũng đỡ, ban đầu nhỏ còn có ý định đốt hết chúng nữa kìa. Mắt không thấy, tim sẽ không đau."Chuyến xe lửa chạy hàng giờ liền, nhìn bầu trời lướt qua tầm mắt một cách thẫn thờ. Tự nhiên thấy đau lòng quá, theo người ấy một quãng thời gian dài như vậy rồi, quan tâm âm thầm đã trở thành thói quen khó bỏ.Anh biết không, em ghen tị với những cô gái được nhìn anh hằng ngày, có thể đối với họ điều đó hiển nhiên, tầm thường nhưng đối với em đó là cả một niềm hạnh phúc. Bây giờ ngay cả tư cách đi sau lưng anh cũng không còn, sau này em phải đi trên một con đường khác mà phía trước không hề có bóng lưng anh.Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể buông được rồi. Bên anh đã có cô gái thay em làm những việc bí mật trước tới giờ, cô ấy sẽ còn yêu thương và chăm sóc anh còn hơn cả em. Người lặng thầm như em đã không còn ý nghĩa để tồn tại trong đời anh. Thứ tình yêu nhu nhược cố chấp này mãi mãi cũng không có kết quả. Cho nênDù là hiện tại hay sau này và mãi mãi, em buông... "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me