Hoan Xuyen Nhanh Nhan Vat Phan Dien Toi Nuoi Deu Ngoeo Mac Thu Bach
[11]Dương Hiên từ từ tỉnh lại khỏi cơn mê, y xoay đầu, nhìn thấy Hoa Ngọc Vãn ngồi bên người mình.Ánh lửa hắt lên khuôn mặt nàng, vẻ mặt nàng bình thường, ánh mắt sáng trong.Dương Hiên chợt phát hiện, nhiều năm trôi qua, tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi, duy độc người này là vẫn bình thản, điềm đạm như lúc mới quen.Nàng dường như đã sớm dự đoán được tất cả, ngay từ lúc họ mới tương ngộ, nàng đã như vậy, nhìn thấu mệnh trời, nắm rõ càn khôn. Đôi khi, y bất giác nghĩ liệu phải chăng người này đã biết trước hết tất cả, nhưng rồi lại tự cảm thấy hoang đường.Nếu đã sớm biết trước hết thảy, vì đâu còn ở bên y chứ?Một kẻ giết thầy giết bạn, mưu hại đệ tử, tư lợi bản thân khiến tông môn rơi vào hiểm cảnh.Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, Dương Hiên đau khổ nhắm mắt.Y không hiểu rốt cuộc vì đâu, không hiểu bản thân tại sao lại làm như vậy, hễ nhìn thấy Tử Lăng là liền không khống chế nổi làm những chuyện đó.Y không sao kiểm soát được thân thể của mình, lời ăn tiếng nói của mình. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó sai khiến y, y không cách nào phản kháng, chỉ có thể đi từng bước một cho tới hôm nay.Mới đầu y còn muốn phản kháng, lúc y lấy lòng Tử Lăng thay vì Hoa Ngọc Vãn, lúc y đối mặt với Hoa Ngọc Vãn, lúc y bắt gặp Hoa Ngọc Vãn và Tạ Lạc ngày càng thân thiết với nhau, y từng vô số lần muốn bản thân phải tỉnh táo lại.Y biết rõ sức nặng của Hoa Ngọc Vãn trong lòng mình.Đây là người duy nhất y công nhận là thê tử cùng y vào sinh ra tử, là người mà một đứa trẻ nông cạn như Tử Lăng tuyệt không thể sánh.Phải, Tử Lăng trong lòng y rõ ràng vẫn luôn là vãn bối, là một đứa trẻ, rốt cuộc tại sao...Dương Hiên càng nghĩ càng đau đầu. Hoa Ngọc Vãn ở bên thấy vậy liền đưa tay điểm vào ấn đường của y, tụng một đoạn kinh phật, một làn hơi lạnh chảy vào trong ấn đường của Dương Hiên giúp y lập tức bình tĩnh lại.Hoa Ngọc Vãn thấy y đã ổn hơn bèn nhẹ nhàng nở nụ cười: "Khá hơn chưa?""Không phải nàng đã đi rồi sao?"Dương Hiên lẩm bẩm.Hoa Ngọc Vãn ngước nhìn y bằng vẻ khó hiểu: "Gì?""Năm đó, sau khi hòa li..." Dương Hiên nói ngắc ngứ nhưng vẫn cố tiếp tục, "không phải nàng..." giọng y càng nói càng nhỏ lại, cuối cùng gần như không nghe thấy nổi, "đã đi rồi sao?""Không phải ta đã đi," Hoa Ngọc Vãn cười, "mà là ta đang đợi chàng."Dương Hiên im lặng, lệ nóng doanh tròng.Khi đã giết cả thầy lẫn bạn, bị mọi người quay sang đuổi giết, người y chân chính có lỗi nhất lại có thể bình thản, thong dong nói một câu: ta đang đợi chàng.Có điều sao y có thể bắt nàng chờ được đây?Tình hình của y hiện giờ thế nào, chính y hiểu. Y không biết tâm ma của mình liệu có đột nhiên nhảy ra không, y không biết liệu mình có làm ra chuyện gì khiến nàng bị thương không, y không kiểm soát được mình, không dám tới gần bất kỳ ai.Vậy nên, cho dù nhớ nhung như muốn nhấn chìm y, niềm yêu đã ngập tràn trong cơ thể, y vẫn cắn răng nói: "Nàng đi đi.""Gì?"Hoa Ngọc Vãn nhìn Dương Hiên, y khổ sở lắm mới nói ra được: "Ta không cần nàng chờ ta, lòng ta, lòng ta không có nàng... Ta..."Y còn chưa nói hết lời, Hoa Ngọc Vãn đã đắp khăn lên trán y.Khăn có thuốc, đắp lên miệng vết thương sẽ giảm được đau.Dương Hiên nhìn nàng. Hoa Ngọc Vãn cười yếu mềm: "Chàng xem chàng kìa," nàng dường như hiểu hết tất thảy, "đã sắp khóc ra rồi. Đã vậy rồi còn đuổi ta làm gì?"Dương Hiên không nói tiếp nữa. Vẻ mặt y đã bán đứng chính y. Y sợ liên lụy tới nàng nhưng cũng sợ bản thân cô độc một mình, lẻ loi chết ở chốn đây.Y còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại như thế này, y còn có rất nhiều việc cần làm cho xong, cho dù chết, y cũng hy vọng mình được chết một cách minh bạch.Có điều sao y có thể kéo cả nàng ấy xuống nước cùng mình đây?Nàng tốt như vậy, giờ nàng vẫn là đại tiểu thư của đại thế gia tu chân Hoa gia, tài mạo của nàng như vậy, trên đời có biết bao nam tử muốn cưới nàng, nàng còn cả quãng đời tươi đẹp phía trước, thực sự không cần phải lãng phí thời gian ở bên chàng.Dương Hiên dùng lý trí kiềm chế bản thân, gắng gượng nói: "Không phải ta đuổi nàng, ta chỉ không muốn làm nàng phải chịu thiệt thòi, ta không thích nàng...""Vậy thì cứ không thích thôi."Hoa Ngọc Vãn đáp rất bình thản. Nàng điềm nhiên nhìn y: "Ta biết chuyện chàng nhập ma có chỗ lạ, ta cũng biết cái chết của sư phụ chàng có nguyên nhân khác, ta biết tâm ma của chàng khó trừ, khó kiểm soát. Những chuyện này ta đều biết hết."Nàng đặt tay lên ngực y.Lời của nàng như ánh dương chiếu sáng cho y, giọng Dương Hiên run rẩy: "Sao nàng... sao nàng...""Dương Hiên," nàng ôm lấy y, từng câu từng chữ vừa như thể nói cho y nghe, lại vừa như là nói cho chính mình nghe, "ta tới nơi này chính là để làm bạn với chàng. Chàng có thích ta hay không không quan trọng. Quãng thời gian khó khăn nhất này, ta phải ở bên chàng. Qua quãng này rồi, chàng thích ta, ta ở lại, chàng không thích ta, ta đi."Dương Hiên không nói gì, người y run rẩy, rất lâu sau, y mới khàn khàn lên tiếng: "Vì sao... vì sao phải..."Vì sao phải như vậy với y?Vì sao thiên đạo bất công với y như vậy?Vì sao nàng phải tốt với y như vậy?Nếu thiên đạo này công bằng với y một chút, hà cớ gì y phải đi tới bước đường hôm nay?Nếu nàng tệ với y một chút, để y chết luôn dưới vách núi kia thì đã chẳng cần phải sống lay lắt nữa.Hoa Ngọc Vãn nghe tiếng Dương Hiên khóc, tim nàng như thể bị dao khứa.Người nam tử trước mặt nàng đây, trước nay vẫn luôn hăng hái, đầy khí phách.Quân tử Dương Hiên, sư thúc của Vạn Kiếm Tông, phong chủ trên Bạch Thủ phong.Y can đảm, hiệp nghĩa, nhân đức khó ai bì, với tính tình của y, đáng ra nên có một đường đời thuận lợi, bình thản, đáng ra nên có một tiền đồ tốt đẹp, tươi sáng, vậy mà chỉ bởi nàng muốn cho Tử Lăng một khúc tình yêu đẹp đẽ thê lương nên đã làm cho nhân vật này khổ sở tới vậy.Đây là tội nghiệt nàng phạm phải.Nếu nàng biết dưới ngòi bút của mình là cả một thế giới, liệu nàng có thực để Dương Hiên có một cuộc đời như vậy không?Nàng không dám nghĩ. Nàng ôm Dương Hiên, nghe y khóc tới khản tiếng."Ngọc Vãn, Ngọc Vãn..."Y gọi tên nàng: "Lá thư hòa li kia không phải ta viết...""Ta biết." Hoa Ngọc Vãn cắn chặt răng, "Ta biết.""Sư phụ cũng không phải ta giết...""Ta biết." Hoa Ngọc Vãn khàn khàn đáp, "Chàng không cần nói, ta hiểu.""Không có ai tin, mọi người đều không tin ta... Ta điên rồi, ta thật sự điên rồi, sao họ không hiểu chứ?""Ta đã không còn là ta nữa, Ngọc Vãn... tại sao ta lại thành ra thế này? Tại sao lại như vậy chứ?""Xin lỗi..."Tiếng của Hoa Ngọc Vãn chìm trong tiếng khóc của y, đối phương hoàn toàn không nghe thấy.Mười năm.Nàng rời xa mười năm rồi lại trở về bên y khiến y hiểu được, thiên hạ rộng lớn, chỉ duy có cái ôm của nữ tử Hoa Ngọc Vãn này mới là bến cảng bình yên độc nhất của y.[12]Dương Hiên khóc suốt đêm rồi chìm vào giấc ngủ.Hoa Ngọc Vãn ôm y, người cũng thấm mệt. Tới lúc nàng tỉnh dậy, trời đã trưa. Dương Hiên đã thay y phục, ngồi quỳ đoan chính đằng trước chắn ánh nắng cho nàng.Y đang điều tức bằng đạo pháp chính thống của Vạn Kiếm Tông.Hoa Ngọc Vãn nghiêng người nhìn bóng y, không nói một lời.Qua hồi lâu, y nhận ra Hoa Ngọc Vãn đã thức giấc mới quay lại nhìn nàng: "Nàng dậy rồi à?""Ừ."Hoa Ngọc Vãn ngồi dậy, đưa tay lên làm thuật tịnh thân, cả người lại khôi phục dáng vẻ gọn gàng, sạch sẽ ngày thường. Dương Hiên lẳng lặng nhìn nàng, có cảm tưởng như bản thân đã quay trở lại được quãng thời gian đẹp đẽ nhất.Khi ấy, y vẫn còn là phong chủ của Bạch Thủ phong, y vừa mới cưới được cô nươnng mà y yêu nhất.Y muốn đưa tay ra chạm vào nàng nhưng rồi lại không dám nhúc nhích, hồi lâu sau, y mới miễn cưỡng nở nụ cười: "Nàng thực sự hạ quyết tâm muốn đi theo ta sao?""Ta còn chẳng sợ," Hoa Ngọc Vãn bật cười, nàng hiểu nỗi niềm băn khoăn của người nam tử này, bởi vậy mà thấy lòng ấm áp, nàng đưa tay vén tóc ra sau tai, giọng nhẹ nhàng, "chàng sợ gì?""Ta sợ sau này nàng hối hận."Nghe vậy, Hoa Ngọc Vãn bình thản đáp: "Dương Hiên, tương lai sẽ gặp những chuyện gì, ta biết rõ hơn chàng nhiều."Nói rồi, nàng bước tới cầm tay Dương Hiên: "Chàng tin ta chứ?""Ta tin."Dương Hiên đáp không chút do dự. Hoa Ngọc Vãn ngẩng đầu nhìn y: "Chàng sẽ không chết. Vận mệnh tới một lúc nào đó sẽ thay đổi, ý trời chẳng thể giam cầm chàng mãi mãi. Dương Hiên, vượt qua được lúc trọng yếu này, chàng sẽ có được mọi điều chàng muốn."
Nghe vậy, Dương Hiên ngẩn người.Trong đầu y hiện lên vô số hình ảnh trong quá khứ, y đột ngột hiểu ra chỗ khác biệt của Hoa Ngọc Vãn.Hoa Ngọc Vãn xuất hiện trong cuộc đời y không phải là tình cờ, nàng cố ý thế, từng bước một tiến về phía y. Y chợt hiểu ra, thình lình quay đầu lại: "Có phải nàng biết được gì đó không?""Ta biết, chỉ có điều, Dương Hiên, ta không thể nói cho chàng."Có hệ thống ở đây, nàng không cách nào nói ra được bất kỳ điều gì. Dương Hiên hiểu, người xem trộm được ý trời không được tùy tiện tiết lộ chúng.Thế nhưng, Hoa Ngọc Vãn đã cho y nhìn thấy hy vọng. Y rưng rưng nước mắt, bối rối hỏi: "Vận mệnh có thể thay đổi được không?""Được.""Có một ngày ta sẽ biết là vì sao chứ?""Có.""Ta còn có thể quay về Vạn Kiếm Tông không?""Ta không biết.""Sư phụ sẽ sống lại chứ?""Ta không biết.""Nàng..." y mấp máy môi, "nàng sẽ vẫn ở bên ta chứ?""Vâng." Hoa Ngọc Vãn dịu dàng đáp, "Ta sẽ luôn ở bên chàng."Dương Hiên dang rộng vòng tay, đột ngột ôm chặt nàng: "Ta tin nàng, ta, thực sự, tin nàng."[13]Hoa Ngọc Vãn không hề lừa y.Cuốn tiểu thuyết kia nàng chỉ viết tới đoạn Hoa Ngọc Vãn chết, lúc ấy Dương Hiên dẫn người tấn công Vạn Kiếm Tông, Dương Hiên bị Tạ Lạc và Tử Lăng hợp lực đánh bại, Hoa Ngọc Vãn liều mình tục mệnh cho Dương Hiên, cứ nghĩ vậy là đã giữ được mạng cho y, ngờ đâu Dương Hiên không có được tình yêu của Tử Lăng, nản lòng thoái chí rồi tự sát.Với Hoa Ngọc Vãn trong truyện gốc thì việc yêu Dương Hiên đúng là chuyện đáng buồn nhất, đau đớn nhất cuộc đời nàng.Vậy nên, bước chuyển mình của vận mệnh sẽ chính là lúc ấy, khi sự việc diễn tiến tới đoạn mà nàng chưa viết, lúc ấy mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận theo quy luật tự nhiên sẵn có của thế giới này.Còn những thứ nàng đã viết rồi thì đều không thể nghịch chuyển được.Nàng không thể nói cho Dương Hiên biết tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra những gì, vào lúc này đây, nàng chỉ có thể đáp trước được như thế, để y cho rằng cuộc đời mình về sau có thể thuận buồm xuôi gió.Hoa Ngọc Vãn xuất hiện cho Dương Hiên có lại niềm tin một lần nữa. Sau khi ẩn náu để dưỡng thương, y và Hoa Ngọc Vãn tái xuất.Hiện giờ trong người Dương Hiên có hai bộ công pháp. Ngày thường y vẫn thường xuyên luyện tập công pháp của Vạn Kiếm Tông nhưng mỗi đêm trăng tròn tới, bộ ma tu công pháp trong người y sẽ tra tấn y, ép y phải đem nó ra luyện tập.Y có cơ thể tu ma thiên bẩm, cho dù mỗi tháng chỉ luyện một ngày thì ma công của y cũng vẫn tăng tiến thần tốc.Hoa Ngọc Vãn biết vậy nhưng không làm gì được. Hiện giờ, tình cảm giữa Tạ Lạc và Tử Lăng đang phát triển nhanh chóng, còn chuyện của nàng và Dương Hiên trong giai đoạn này thì nàng vốn không viết bao nhiêu, mấy chuyện nàng đề cập đều có liên quan tới việc Dương Hiên mạnh lên.Chuyện đầu tiên là công lực của Dương Hiên tăng lên nhanh chóng, ba mươi năm sau, Dương Hiên sẽ là ma tu chí tôn, không người địch nổi.Ma công của Dương Hiên được nàng thiết lập ngay từ đầu là loại ma công hút công pháp của người khác, nhờ vậy nên y mới có thể mạnh lên nhanh chóng, đồng thời hùng cứ một phương trong địa bàn của ma tu, chuyên săn giết nhân sĩ chính phái, tội không thể tha.Chuyện thứ hai là Dương Hiên sẽ trở thành bậc tôn thánh trong giới ma tu, nhất thống ma giới, khai mào cuộc chiến giữa chính và tà, cao trào chính là dẫn quân tấn công Vạn Kiếm Tông.Nhờ dăm nét bút chỉ khái quát sơ lược về Dương Hiên này mà Dương Hiên hiện giờ có rất nhiều không gian hoạt động, chỉ cần hoàn thành được hai chuyện, ba mươi năm sau trở thành cao thủ đứng đầu giới ma tu và chiếm được vị trí tôn thánh trong ma tu là có thể tự do hoạt động không bị kiểm soát.Hoa Ngọc Vãn đưa Dương Hiên tới một sơn trang.Sơn trang nho nhỏ vắng bóng người. Hai người họ định cư tại đấy. Mười lăm hằng tháng, lúc Dương Hiên khó chịu trong người, Hoa Ngọc Vãn liền tụng kinh cho y nghe.Dương Hiên không biết Hoa Ngọc Vãn muốn làm gì nhưng y tin tưởng Hoa Ngọc Vãn vô điều kiện.Trong thôn có một đứa trẻ, mẫu thân của nó là một quả phụ, đứa trẻ thường hay bị người trong thôn bắt nạt. Sau khi Hoa Ngọc Vãn tới đây thì rất quan tâm chăm lo cho gia đình này. Người mẹ cảm kích nói với Hoa Ngọc Vãn: "Đứa bé nhà tôi vẫn chưa có tên, nhũ danh nhà quê gọi là Cẩu Tử. Ngài là người đọc sách, chẳng bằng để thằng bé nhận ngài làm mẹ nuôi, ngài đặt cho thằng bé một cái tên đi."Dương Hiên muốn từ chối, đặt tên cho con trẻ đồng nghĩa rằng sẽ có quan hệ nhân quả với y, y chưa kịp mở miệng thì Hoa Ngọc Vãn đã nói: "Đặt cho thằng bé một cái tên đi."Dương Hiên ngẩn người, đối phương mở to mắt, lẳng lặng nhìn y đầy mong chờ.Dương Hiên lập tức hiểu ra, đứa trẻ này nhất định có liên quan tới số mệnh của y. Đã có liên quan thì sao tránh được quan hệ nhân quả đây?Dương Hiên ngẫm nghĩ, cúi đầu nhìn thằng bé, thong thả đáp: "Thế, gọi là Tinh Khôi đi."*Tinh Khôi 星魁 tinh trong tinh tú, khôi trong khôi ngô. (Nói nhảm thêm, viết ngược lại, Khôi Tinh là tên một ngôi sao làm chủ vận mạng của văn nhân, học trò, người đi thi theo chiêm tinh ^^)"Chàng nhận thằng bé làm đệ tử nhé."Hoa Ngọc Vãn nói: "Dạy về trận pháp, xem tinh tượng các kiểu ấy."Dương Hiên càng thêm khẳng định ý của Hoa Ngọc Vãn. Vậy là Dương Hiên cho Tinh Khôi bái sư.Sau khi nhận bái sư, Dương Hiên không có chuyện gì khác để làm trong thôn nên toàn tâm toàn ý dạy bảo Tinh Khôi.Họ sống như một đôi phu thê người phàm. Trong lúc Dương Hiên dạy Tinh Khôi học thì Hoa Ngọc Vãn đi phơi dược liệu ngoài sân. Họ hành nghề y ở chốn hương dã này, đến giờ đã gây được chút tiếng tăm.Một bữa nọ, vào mùa hoa tịch nhan trong thôn nở, Hoa Ngọc Vãn đang đưa lưng về phía Dương Hiên phơi thuốc thì Dương Hiên bảo Tinh Khôi tặng hoa tịch nhan hái được cho Hoa Ngọc Vãn.*hoa tịch nhan 夕颜花
Nghe vậy, Dương Hiên ngẩn người.Trong đầu y hiện lên vô số hình ảnh trong quá khứ, y đột ngột hiểu ra chỗ khác biệt của Hoa Ngọc Vãn.Hoa Ngọc Vãn xuất hiện trong cuộc đời y không phải là tình cờ, nàng cố ý thế, từng bước một tiến về phía y. Y chợt hiểu ra, thình lình quay đầu lại: "Có phải nàng biết được gì đó không?""Ta biết, chỉ có điều, Dương Hiên, ta không thể nói cho chàng."Có hệ thống ở đây, nàng không cách nào nói ra được bất kỳ điều gì. Dương Hiên hiểu, người xem trộm được ý trời không được tùy tiện tiết lộ chúng.Thế nhưng, Hoa Ngọc Vãn đã cho y nhìn thấy hy vọng. Y rưng rưng nước mắt, bối rối hỏi: "Vận mệnh có thể thay đổi được không?""Được.""Có một ngày ta sẽ biết là vì sao chứ?""Có.""Ta còn có thể quay về Vạn Kiếm Tông không?""Ta không biết.""Sư phụ sẽ sống lại chứ?""Ta không biết.""Nàng..." y mấp máy môi, "nàng sẽ vẫn ở bên ta chứ?""Vâng." Hoa Ngọc Vãn dịu dàng đáp, "Ta sẽ luôn ở bên chàng."Dương Hiên dang rộng vòng tay, đột ngột ôm chặt nàng: "Ta tin nàng, ta, thực sự, tin nàng."[13]Hoa Ngọc Vãn không hề lừa y.Cuốn tiểu thuyết kia nàng chỉ viết tới đoạn Hoa Ngọc Vãn chết, lúc ấy Dương Hiên dẫn người tấn công Vạn Kiếm Tông, Dương Hiên bị Tạ Lạc và Tử Lăng hợp lực đánh bại, Hoa Ngọc Vãn liều mình tục mệnh cho Dương Hiên, cứ nghĩ vậy là đã giữ được mạng cho y, ngờ đâu Dương Hiên không có được tình yêu của Tử Lăng, nản lòng thoái chí rồi tự sát.Với Hoa Ngọc Vãn trong truyện gốc thì việc yêu Dương Hiên đúng là chuyện đáng buồn nhất, đau đớn nhất cuộc đời nàng.Vậy nên, bước chuyển mình của vận mệnh sẽ chính là lúc ấy, khi sự việc diễn tiến tới đoạn mà nàng chưa viết, lúc ấy mọi chuyện tiếp theo sẽ thuận theo quy luật tự nhiên sẵn có của thế giới này.Còn những thứ nàng đã viết rồi thì đều không thể nghịch chuyển được.Nàng không thể nói cho Dương Hiên biết tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra những gì, vào lúc này đây, nàng chỉ có thể đáp trước được như thế, để y cho rằng cuộc đời mình về sau có thể thuận buồm xuôi gió.Hoa Ngọc Vãn xuất hiện cho Dương Hiên có lại niềm tin một lần nữa. Sau khi ẩn náu để dưỡng thương, y và Hoa Ngọc Vãn tái xuất.Hiện giờ trong người Dương Hiên có hai bộ công pháp. Ngày thường y vẫn thường xuyên luyện tập công pháp của Vạn Kiếm Tông nhưng mỗi đêm trăng tròn tới, bộ ma tu công pháp trong người y sẽ tra tấn y, ép y phải đem nó ra luyện tập.Y có cơ thể tu ma thiên bẩm, cho dù mỗi tháng chỉ luyện một ngày thì ma công của y cũng vẫn tăng tiến thần tốc.Hoa Ngọc Vãn biết vậy nhưng không làm gì được. Hiện giờ, tình cảm giữa Tạ Lạc và Tử Lăng đang phát triển nhanh chóng, còn chuyện của nàng và Dương Hiên trong giai đoạn này thì nàng vốn không viết bao nhiêu, mấy chuyện nàng đề cập đều có liên quan tới việc Dương Hiên mạnh lên.Chuyện đầu tiên là công lực của Dương Hiên tăng lên nhanh chóng, ba mươi năm sau, Dương Hiên sẽ là ma tu chí tôn, không người địch nổi.Ma công của Dương Hiên được nàng thiết lập ngay từ đầu là loại ma công hút công pháp của người khác, nhờ vậy nên y mới có thể mạnh lên nhanh chóng, đồng thời hùng cứ một phương trong địa bàn của ma tu, chuyên săn giết nhân sĩ chính phái, tội không thể tha.Chuyện thứ hai là Dương Hiên sẽ trở thành bậc tôn thánh trong giới ma tu, nhất thống ma giới, khai mào cuộc chiến giữa chính và tà, cao trào chính là dẫn quân tấn công Vạn Kiếm Tông.Nhờ dăm nét bút chỉ khái quát sơ lược về Dương Hiên này mà Dương Hiên hiện giờ có rất nhiều không gian hoạt động, chỉ cần hoàn thành được hai chuyện, ba mươi năm sau trở thành cao thủ đứng đầu giới ma tu và chiếm được vị trí tôn thánh trong ma tu là có thể tự do hoạt động không bị kiểm soát.Hoa Ngọc Vãn đưa Dương Hiên tới một sơn trang.Sơn trang nho nhỏ vắng bóng người. Hai người họ định cư tại đấy. Mười lăm hằng tháng, lúc Dương Hiên khó chịu trong người, Hoa Ngọc Vãn liền tụng kinh cho y nghe.Dương Hiên không biết Hoa Ngọc Vãn muốn làm gì nhưng y tin tưởng Hoa Ngọc Vãn vô điều kiện.Trong thôn có một đứa trẻ, mẫu thân của nó là một quả phụ, đứa trẻ thường hay bị người trong thôn bắt nạt. Sau khi Hoa Ngọc Vãn tới đây thì rất quan tâm chăm lo cho gia đình này. Người mẹ cảm kích nói với Hoa Ngọc Vãn: "Đứa bé nhà tôi vẫn chưa có tên, nhũ danh nhà quê gọi là Cẩu Tử. Ngài là người đọc sách, chẳng bằng để thằng bé nhận ngài làm mẹ nuôi, ngài đặt cho thằng bé một cái tên đi."Dương Hiên muốn từ chối, đặt tên cho con trẻ đồng nghĩa rằng sẽ có quan hệ nhân quả với y, y chưa kịp mở miệng thì Hoa Ngọc Vãn đã nói: "Đặt cho thằng bé một cái tên đi."Dương Hiên ngẩn người, đối phương mở to mắt, lẳng lặng nhìn y đầy mong chờ.Dương Hiên lập tức hiểu ra, đứa trẻ này nhất định có liên quan tới số mệnh của y. Đã có liên quan thì sao tránh được quan hệ nhân quả đây?Dương Hiên ngẫm nghĩ, cúi đầu nhìn thằng bé, thong thả đáp: "Thế, gọi là Tinh Khôi đi."*Tinh Khôi 星魁 tinh trong tinh tú, khôi trong khôi ngô. (Nói nhảm thêm, viết ngược lại, Khôi Tinh là tên một ngôi sao làm chủ vận mạng của văn nhân, học trò, người đi thi theo chiêm tinh ^^)"Chàng nhận thằng bé làm đệ tử nhé."Hoa Ngọc Vãn nói: "Dạy về trận pháp, xem tinh tượng các kiểu ấy."Dương Hiên càng thêm khẳng định ý của Hoa Ngọc Vãn. Vậy là Dương Hiên cho Tinh Khôi bái sư.Sau khi nhận bái sư, Dương Hiên không có chuyện gì khác để làm trong thôn nên toàn tâm toàn ý dạy bảo Tinh Khôi.Họ sống như một đôi phu thê người phàm. Trong lúc Dương Hiên dạy Tinh Khôi học thì Hoa Ngọc Vãn đi phơi dược liệu ngoài sân. Họ hành nghề y ở chốn hương dã này, đến giờ đã gây được chút tiếng tăm.Một bữa nọ, vào mùa hoa tịch nhan trong thôn nở, Hoa Ngọc Vãn đang đưa lưng về phía Dương Hiên phơi thuốc thì Dương Hiên bảo Tinh Khôi tặng hoa tịch nhan hái được cho Hoa Ngọc Vãn.*hoa tịch nhan 夕颜花
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me