TruyenFull.Me

Hoang De Ngao Man Sung Phi Vuong Phi Hung Manh


Sinh nhật năm 15 tuổi của tôi là một chuỗi kí ức đầy hỗn độn .


***

" HappyBirtday to you , HappyBirtday , HappBirtday ... HappyBirtday to you ! "



" Cầu nguyện rồi thổi nến đi con gái "



" Dạ " - Tôi chắp hai tay lại , rồi nhắm mắt để cầu nguyện . Không khí xung quanh trở nên im ắng một hồi lâu .



" Xong rồi ! Con thổi nến đây ! " - " Phù "



Nến trên bánh kem đồng loạt vụt tắt , tôi còn nhớ rất rõ số nến : Là 15 . Một con số nói lên tuổi tác .

Vội trở mắt nhìn mọi người , khá kinh ngạc khi tất cả đều nhìn tôi rồi cười một cách kỳ quặc . Có lẽ họ vui như thế là vì tôi " Đã Lớn ? "


" Trân Trân bé nhỏ , hôm nay cháu lớn rồi nhé . Cố gắng học hành cho tốt vào nghe chưa . "


" Dạ ! "


" Lại đây Bác cắt bánh cho . "


" Vâng vâng ! Bác Đào muôn năm ! "


" Con bé này , đúng thật là .. ! "



***



" Ai da ! " - Nằm bẹp xuống giường , quả thực mà nói , hôm nay thật sự quá mệt mỏi rồi .



" Ước gì được xuyên không vê thế giới Cổ Đại Trung Quốc nhỉ ? Haha , nghe nói ở đó trai đẹp lắm ! " - Ảo tưởng mông lung về một thứ phi tự nhiên như thế , chắc trên thế giới này chỉ có mình tôi mới có ý nghĩ điên rồ như vậy !



" Haizz , đúng là ước mơ cũng chỉ là mơ ước . Mình đúng là điên thật mà . "



_Tạch_ - Đèn phòng vụt tắt , không gian trở nên tĩnh mịch .



***


_ Ninh Triều Thời ***  | 200 năm về trước |



" Bệ Hạ , xin người nhẹ tay một chút a ~ "



" Nàng hôm nay dám đến trễ , ta phạt nàng ! "



" Bệ Hạ , Thiếp biết lỗi rồi mà , xin người nhẹ tay lại ~ Thiếp đau quá ! "



Nữ nhân nằm trên giường liên tục phát ra âm thanh ủy mị . Khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai .

" Lần sau còn tái phạm , ta phạt nặng hơn ! "



" Hoàng Thượng Vương Thanh Ân anh minh ~ "



Vị nam nhân với tên gọi Hoàng Thượng đột nhiên dừng hoạt động của mình lại , bước xuống giường . " Nàng về đi , Trẫm mệt rồi "



" Ơ ~ Thiếp vẫn chưa lên đỉnh mà ? "



" Hẹn hôm khác vậy , Nàng mau về tẩm cung của mình đi , Ái Phi Dương "



" Vâng "



Vị Ái Phi vội vã mặc lại đồ của mình , rảo bước đi khỏi gian phòng Hoàng Đế .

Đợi cho bóng dáng người kia đi khuất , Vương Thanh Ân đột nhiên cười lớn :

" Vô vị "



_Rầm_


Phát hiện có tiếng động , vị Hoàng Thượng trở người . 2 Con ngươi bỗng mở to hết cỡ  vì : Có Vật Thể Lạ !

" Cái .. cái gì đây ? "  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me