TruyenFull.Me

Hoang Hau Hoi Quy Cam Hung Lich Su


Tôi đã có một giấc mơ kì lạ: bị rượt đuổi bởi một tên mà tôi chẳng nhớ mặt mũi ra sao, chỉ nhớ hắn đuổi theo tôi vì 'vì tinh tú' và còn hét lên "Ta là đích trưởng tử Trần Khâm!"

Giờ khi đã dậy, trong chăn gối êm ấm, có chút nóng nực và lưng áo ướt vì cơn sợ hãi trong mơ, sự bối rối không hiểu chuyện gì đã diễn ra vẫn còn đó. Tim tôi đập liền hồi như trống múa lân.

Để ý đồng hồ chỉ 7 giờ sáng. 

Tôi hối hả lao vào nhà vệ sinh, vớ lấy bàn chải. Nước lạnh như giật ngược cả tâm trí, tràn qua gò má, nhưng đầu óc tôi vẫn trôi lửng lơ giữa hai thế giới. Ở nơi kia, tôi bị cuốn vào một cơn lốc kỳ ảo không lối thoát, chẳng thể hiểu, cũng chẳng thể cưỡng lại. Còn ở đây, tôi chỉ là một học sinh bình thường, lạc lõng giữa guồng quay học hành như con chuột nhỏ lạc đường trong mê cung thi cử.

Tôi vừa nhét sách vở vào cặp vừa phóng ra khỏi nhà. Chạy. Chạy mãi... đến mức những chiếc lá rơi cũng chậm hơn từng bước chân vội vã. Rồi đột ngột, tôi khựng lại. Không khí xung quanh quá yên tĩnh, lặng tới mức một tiếng thở cũng nghe như tiếng vang. Gió ngừng thổi. Thời gian dường như ngưng đọng.

Trên tay tôi là một chiếc quạt cổ hệt như trong mơ, thay vì là cái cặp, không rõ đã ở đó từ khi nào. Một lần nữa, nó xuất hiện - như một mắt xích kỳ quái nối giữa hai thế giới mờ ảo. Tôi nuốt khan. Lẽ nào... tôi chưa thật sự trở về? Hay, tôi chưa từng rời khỏi nơi ấy?

Nhưng tôi không thấy cậu thanh niên kia đâu, kể cả âm thanh vang dội: "TA LÀ ĐÍCH TRƯỞNG TỬ TRẦN KHÂM!" cũng không có. Tôi siết chặt vật thể phát sáng trong tay-  'vì tinh tú'. Đó có lẽ là khởi nguồn của mọi thứ, từ đầu đến giờ. Vì sao tôi lại có nó? Vì sao lại là tôi?

Một tiếng thì thầm mơ hồ vang lên trong đầu, như từ chính vũ trụ vọng lại: "Hãy trèo lên đỉnh đồi kia. Cái cây ấy sẽ dẫn đường."

Tôi lưỡng lự. Đỉnh đồi phủ sương mù mờ ảo phía xa, như điểm đến trong một giấc mơ không đầu không cuối. Tay run lên, tôi thử bám vào một hòn đá cạnh đó để đứng dậy. Cơ thể mềm nhũn như thể bị rút hết trọng lực, từng khớp xương nhức nhối phản kháng. Tôi không đủ sức để leo lên. 

Vì quá mệt mỏi, tôi dựa một tay lên thân cây, vừa để nghỉ vừa nghĩ cách.

Vút!

 Không gian thay đổi thành núi rừng, trùng trùng điệp điệp. Những dãy núi xanh thẫm nối nhau chạy đến tận chân trời, mây trắng lững lờ ôm lấy các triền non. Giữa sự hùng vĩ ấy, bất chợt hiện ra một vực sâu hun hút, mở ra như vết nứt đen ngòm giữa lòng đất. Gió từ đáy vực thổi lên lạnh buốt, mang theo âm thanh kỳ lạ như tiếng thở dài của núi rừng, đôi khi vọng lên một tràng gầm rú như dã thú bị giam cầm. Vách đá dựng đứng, sắc và trơn, phủ đầy rêu trơn trượt và dây leo rối rắm như móng vuốt bám vào từng tấc đá. Đứng trên miệng vực nhìn xuống, chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, như thể đáy không tồn tại, như thể nơi ấy nuốt trọn mọi ánh sáng, mọi âm thanh, và cả mọi lối quay về. Ngay sát bờ vực, một cây cổ thụ mọc nghiêng, rễ trồi lên mặt đất như những ngón tay khẳng khiu cố níu lấy mép đá. Cảnh tượng ấy vừa hùng vĩ, vừa rợn ngợp đến lạnh sống lưng. Chỉ một bước sẩy chân, mọi thứ sẽ bị hút thẳng vào lòng đất, tan biến không dấu vết.Hình như tôi vừa dịch chuyển.

Một cái bóng phủ xuống mặt tôi, chặn ánh sáng chói chang. Tôi nheo mắt. Có người ở trên một ngọn núi cao hơn, nhìn về phía tôi. Gương mặt mang đường nét sắc sảo như chạm khắc, đôi mắt sáng như lửa dao động.

Trần Khâm?

Tôi nhắm mắt mong một lần di chuyển thần kì lần nữa. Tim tôi dội lên lồng ngực. Hơi thở bị ép nghẹt lại. Cố gắng... hít sâu... một... hai... nhưng cơ thể này như không còn là của tôi nữa. Không có gì thay đổi. Tôi vẫn mắc kẹt. Ở đây. Trong cái thân xác xa lạ và vô định này.

Tôi lại mở mắt. Hắn biến mất. Lá cây rơi lả tả, phủ lên người tôi như chăn mỏng. Tôi gượng ngồi dậy, cột sống như bị đè bởi hàng tấn đá. Cơ thể tự ý thức được rằng cần rời khỏi đây. Phải nhanh.

Cơ thể tôi run bần bật. Có gì đó không ổn. Máu dường như đang cuộn trào ngược dòng dưới da. Một cảm giác phê pha trào lên như từng người mô tả khi rơi vào trạng thái hoang tưởng. Đầu tôi nhẹ bẫng. 

Vút! 

Tôi bật dậy, lao thẳng vào thân cây, bám lấy như kẻ đang bám vào sinh mạng cuối cùng. Nhưng không phải để trèo. Mà để... biến mất.

Tôi mở mắt. Không biết từ bao giờ, mình đã ở trên đỉnh đồi. Mọi thứ quay cuồng, nhoè nhoẹt. Chưa kịp hoàn hồn, lưỡi kiếm lạnh ngắt đã kề vào cổ tôi.

"Quả nhiên. Một phù thủy thông minh, đối thủ xứng tầm."

Từ bao giờ...?

Lưỡi kiếm lạnh toát áp sát vào da thịt nơi cổ, lạnh đến mức tê rần. Kim loại sắc bén in hằn lên làn da mỏng, chậm rãi rạch qua từng lớp biểu bì như thể cố tình kéo dài nỗi đau. Một dòng máu ấm, mỏng manh bắt đầu rỉ ra, len lỏi qua mép vết cắt, trượt dọc theo cổ, vừa nhói buốt vừa dính ướt. Hơi thở tôi nghẹn lại trong lồng ngực, không phải vì đau, mà vì nỗi sợ, một thứ cảm giác rùng rợn len sâu vào tận xương sống, khiến từng đầu ngón tay lạnh đi. Mỗi nhịp tim đập là một lời nhắc nhở im lặng: chỉ cần lưỡi kiếm nhấn thêm một chút thôi, mọi thứ sẽ kết thúc. Sự sống treo lơ lửng, run rẩy trên lưỡi gươm sắt máu, và người bị đe dọa chỉ còn biết bất động, cảm nhận rõ ràng vị tanh của máu hòa trong hơi thở run rẩy của chính mình.

Cái quạt trên tay tôi bỗng co rút, lật nhẹ, hất văng lưỡi kiếm ra tạo nên pha lật ngược tình thế hiếm có. Bản năng trỗi dậy, tôi lao về phía cái cây như thể nơi ấy là chiếc phao cứu sinh duy nhất trong cơn bão dữ. Phía sau, hắn tách kiếm ra, một nửa trở thành tấm ván, hòa cùng luồng khí nội lực đuổi sát tôi. Tôi biết nếu để hắn kịp tiếp cận, hắn sẽ không ngần ngại mà đâm tôi. Cái chết sẽ rất đau.

Cần phải chạy. Nhưng đi đâu? Cái cây là giới hạn cuối cùng. Trước mặt tôi là vực thẳm, sau lưng là truy kích. Tôi rối loạn. Nhịp tim đập hỗn loạn. Cơ thể tôi co rút như bị vặn xoắn. Và rồi...

Vút! Tôi lại bay lên không trung. Cao hơn. Xa hơn. Nhưng hắn vẫn đuổi theo. 

Quân của hắn từ đâu tràn tới, như từ lòng đất trồi lên, như từ bóng tối kết thành người. Cung nỏ trong tay chúng cùng lúc giương lên, rồi mưa tên trút xuống — không phải từng đợt, mà là cả cơn thịnh nộ trời xanh. Gió bị xé toạc. Cả không gian rung lên vì tiếng cung tên bắn nối tiếp nhah, từng mũi tên lướt qua má tôi lạnh như ngón tay tử thần. Có tên sượt qua tóc, có tên cắm phập xuống sát chân, và có mũi gần như khẽ chạm vào mí mắt.

Trong một khoảnh khắc, tôi quyết định mà ném 'vì tinh tú' lên trời. Ánh sáng của nó xé toạc không gian như một vụ nổ im lặng. Nhìn hắn chụp lấy vật thể ấy giữa không trung, mắt tôi dịu xuống.  Và rồi cơ thể tôi tan chảy như bơ rồi rơi xuống để cho vào bánh. Nhưng trước khi chạm đất, tôi lại được kéo lên, như một làn khí, một làn khói, một ý niệm. Nhẹ tênh. Bay lên. Hòa tan vào bầu trời.

Một giọng nói vang lên:

''Chớ trao! Chớ trao linh châu trời đất!
Linh châu sa, lòng người hóa đá,
Rơi tay kẻ ấy – lửa trùm ba ngả,
Đêm mộng thiêu, ngày chẳng còn xanh!

Nhớ, con ơi, nhớ cho rành mạch:
Đêm trăng xanh, đỉnh Yên Tử,
Gió thổi ngược, trăng soi lưng,
Đạp lá đỏ thì tới, thấy âm khí thì dừng.

Lời này là lời chị em từ tiền kiếp,
Người không còn xác, mà hồn còn khôn!''

Một màu đen kịt bao trùm. Lâu lắm.

Thế giới tối đen từ từ tan ra như bọt cà phê nguội.

Một mùi ẩm mốc, rất thật, xộc thẳng lên mũi. Tôi co người lại, da gà nổi khắp thân. Chiếc quạt trần kêu lạch cạch, một cánh quạt lung lay như sắp rơi vào mặt bất cứ lúc nào. Trần nhà màu kem ố vàng, hình như chưa lau chùi từ đời cổ đại. Đây là phòng tôi. Vẫn cái phòng trọ bố mẹ thuê lại từ một sinh viên học thiết kế đã ra trường. Vẫn tủ sách đầy những cuốn giáo trình mà tôi chỉ mới đọc mục lục, và một đống vỏ mì gói tôi từng hứa sẽ dọn sau kỳ thi giữa kỳ. Bức tường phía cuối phòng dán mấy tấm poster phim cổ trang. Tôi chẳng nhớ nổi là mua lúc nào, chỉ thấy hay hay nên dán đại.

Tôi vừa đối mặt tiếng gươm tuốt khỏi vỏ sắc lạnh như gió lùa vào xương sống, màu đỏ từ máu của chính mình báo hiệu cho làn ranh giữa sự sống và cái chết.

Và rồi... tất cả biến mất.

Chỉ còn lại tiếng quạt máy quay đều đều, tiếng còi xe xa xôi ngoài phố. Tôi đang ở đây, trong căn phòng chật chội và quen thuộc. Nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch, cổ họng khô khốc như vừa chạy cả trăm dặm đường rừng. Hình ảnh những ngọn núi trập trùng, cây cổ thụ rêu phủ, sương mù dày như sữa đặc vẫn lơ lửng đâu đó sau tròng mắt tôi.

Tôi đưa tay lên, lòng bàn tay vẫn còn cảm giác gai rừng cào rát. Dư âm của cuộc truy đuổi vẫn chưa buông tha tôi. Và tôi thật lòng không biết: liệu mình đã tỉnh giấc, hay chỉ vừa chạy từ một giấc mơ sang một giấc mơ khác có tên là hiện thực.

Việc tôi làm sau đó là ngồi bật dậy. Nhưng thứ khiến tôi ngồi bật dậy không phải là ký ức về thế giới kia, mà là... cái quạt và mảnh giấy nằm trên ngực tôi. Một bức thư từ mộng gấp đôi, cạnh hơi cháy sém, như thể ai đó vừa rút nó ra từ một đám cháy. Dòng chữ nguệch ngoạc mực đen hiện ra, chữ Hán cùng đống tro tàn từ từ chuyển thành chữ latinh:

"Tinh linh chi bảo, bất khả ký dữ kỳ nhân.
Tạc dạ nguyệt thanh, Yên Tử sơn hạ hữu kỳ duyên.
Kính báo,
Nhất tỷ muội cố."

Tôi nhìn quanh. Không có ai. Cửa phòng vẫn khóa.

Không phải chứ? 

Định thần lại, tôi ngồi yên trên giường, chiếc quạt đặt cạnh gối như một con vật ngoan ngoãn ngủ đông. Tàn thư từ mộng vẫn còn đây, chữ đã mờ đi một nửa. Nhưng tôi đã thuộc nằm lòng.

"Tinh linh chi bảo, bất khả ký dữ kỳ nhân."

Là linh châu trời đất, khả năng cao là vật thể ấy. Là thứ tôi đã cố ném đi, rồi lại hiện về trong phòng tôi như một trò đùa của vũ trụ.

Hồi tưởng mọi thứ khiến tôi như thể đang nghe thấy tiếng chuông chùa đổ từ xa vọng lại. Tạc dạ nguyệt thanh. Tôi không biết mình đã ngồi thừ bao lâu trước tờ giấy dán trên tường. Nhức óc, tôi lên mạng tra từng thứ một. Yên Tử Sơn. Linh châu trời đất. Tất cả đều không có gì khớp với giấc mơ.  Cho đến khi tôi tra tên kẻ đã từng truy đuôi tôi. Dòng chữ run rẩy in nghiêng:

"Trần Nhân Tông, tên húy Trần Khâm..."

Vậy thì... hắn – Trần Khâm – kẻ vừa đuổi giết tôi trong cõi kia, liệu có phải là vị vua từng từ bỏ ngai vàng để lên núi tu hành? Nếu vậy... tại sao hắn lại trở thành kẻ truy đuổi "linh châu trời đất"?

Câu hỏi về danh tính và những gì đã trải qua tiếp tục tràn vào bộ nhớ. Không phải tên, không phải thân xác này. Mà là "ta" thật sự, linh hồn này, mảnh ký ức đang sống lại từng chút một qua những cơn mộng nhập nhằng như ám thị của một thế giới chưa từng rời bỏ. Hay... tôi đang chứng kiến một biến thể nào đó của tiền kiếp, nơi mọi thứ đang bị bóp méo?

Tôi chạm vào chiếc quạt từ trong mơ để xem xét kĩ hơn. Một vòng xoáy ánh sáng mở ra, không chói lòa như trước. Mềm mại, như tấm áo lụa bà ngoại tôi từng gấp cất trong rương chờ tới dịp đặc biệt mới may mặc. Có tiếng người đàn bà cười nhẹ, xen lẫn tiếng mõ gõ đều:

"Hồn xưa chưa dứt, oan khiên chưa phai,
Mạng mỏng treo chuông, trả – hay là vay?
Đi, con ơi, lên lại Yên Tử.
Trăng chưa tròn, người chưa tỉnh."

Nghe xong, tôi liền cảm thâý choáng váng mà nằm xuống sàn gỗ, úp mặt vào nền lạnh. Cảm giác như đang chìm dần xuống đất, qua các tầng đá, các lớp ký ức ngủ yên. Tôi không ngủ, nhưng cũng không thức. Đó là khoảnh khắc giữa tỉnh và mộng, giữa người và vía. Một nhịp. Cõi mộng đã gọi tôi về.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me