Hoang Hon Tren Lingthara Lingorm Full
Chương 40: Không Còn Đường LuiÁnh nắng ban mai rọi xuống Lingthara sau một đêm mưa lớn. Không khí còn vương hơi ẩm, bầu trời vẫn xám xịt như chưa hoàn toàn tạnh ráo. Dù vậy, cuộc sống trong đồn điền đã bắt đầu trở lại nhịp điệu bình thường.Tiếng gia súc kêu vọng ra từ chuồng trại. Xa xa, những người làm vội vã chuẩn bị dụng cụ, bước vào một ngày lao động mới.Trong phòng ngủ chính, Orm vẫn còn say giấc.Nàng kiệt sức sau một đêm bị Lingling "hành hạ" đến mức tàn nhẫn. Lúc này, nàng chỉ còn biết cuộn mình trong chăn, đôi vai trần thấp thoáng qua lớp chăn lụa mỏng. Mái tóc nâu mềm mại xõa trên gối, từng lọn tóc ôm lấy khuôn mặt thanh tú đầy nét quyến rũ.Lingling ngồi bên mép giường, yên lặng nhìn nàng ngủ.Ánh mắt cô vẫn mang nét ôn nhu hiếm thấy.Ba ngày xa cách, lại thêm chuyện tối qua... làm sao cô có thể kiềm chế được?Nhưng cuối cùng, nàng đã trở về, nằm trong vòng tay cô, thuộc về cô. Chỉ cần như thế, mọi bất an trong cô đều có thể tan biến.Cô khẽ đưa tay vén một lọn tóc vương trên má nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi đứng dậy mặc áo khoác ngoài. Khi quay người lại, cô thấy Lookmhee đã đứng chờ trước cửa từ lúc nào.Lookmhee không gõ cửa, cũng không lên tiếng, chỉ đứng thẳng tắp với khuôn mặt lạnh lùng. Khi thấy Lingling rời giường, cô mới cúi đầu chào."Cô chủ."Lingling gật đầu, liếc nhìn Orm lần cuối rồi ra hiệu cho Lookmhee theo mình.-Phòng làm việc.Lookmhee đứng thẳng người trước bàn làm việc, báo cáo lại mọi chuyện diễn ra trong ba ngày qua khi cùng Orm rời khỏi Lingthara, sau đó là đến công việc ở đồn điền."Nhìn chung không có vấn đề gì lớn. Nhưng do mưa lớn vào đêm trước nên vài đoạn đường trong khu trồng mía bị sạt lở nhẹ. Tôi đã cho người dọn dẹp. Ngoài ra, lượng đường sản xuất trong tuần này giảm nhẹ do độ ẩm cao, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến kế hoạch chính."Lingling lơ đãng gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt không có chút quan tâm đến những chuyện này.Lookmhee thoáng nhận ra thái độ khác lạ của cô, nhưng vẫn tiếp tục:"Có một chuyện khác. Autin vừa báo lại rằng cả ngày hôm nay không thấy Pim đi làm."Lingling nhướn mày, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh."Ồ? Vậy sao?"Lookmhee hơi cau mày, không hiểu sao chủ nhân lại có phản ứng như vậy."Tôi bận quá nên không có thời gian kiểm tra. Nhưng nếu cô ta không có mặt suốt ngày hôm nay mà không xin phép thì có cần xử lý không?"Lingling cười nhạt, chống tay lên cằm, ánh mắt lạnh như băng."Không cần nữa."Lookmhee nhìn cô, chờ đợi câu tiếp theo."Ngày mai, tống cô ta ra vùng đất chết đi."Lookmhee sững người.Tuy việc tống một kẻ vi phạm kỷ luật ra khỏi Lingthara không phải là chuyện hiếm, nhưng "vùng đất chết" lại là chuyện khác.Đó là khu vực ngoài rìa đồn điền, nơi bị bỏ hoang, đất đai cằn cỗi, không ai có thể sống sót lâu ở đó nếu không có sự bảo hộ của chủ nhân. Những kẻ bị đưa đến đó đều chẳng có kết cục tốt đẹp.Lookmhee cau mày khó hiểu."Tại sao?"Lingling chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, hờ hững nhìn ra ngoài."Trong lúc Orm vắng nhà..." Giọng cô trầm thấp, mang theo vẻ nguy hiểm. "Cô ta đã leo lên giường tôi."Lookmhee giật mình, đôi mắt sắc bén lóe lên tia sửng sốt."Cô ta...dám?"Lingling quay lại, cười nhạt."Dám."Lookmhee siết chặt nắm tay, sắc mặt đanh lại.Cô không nghĩ con nhỏ đó lại to gan đến mức này.Quyến rũ Lingling?Định thay thế Orm?"Nực cười." Lookmhee bật ra một câu đầy khinh miệt. "Cô ta nghĩ chỉ cần leo lên giường là có thể chiếm được cô chủ sao?"Lingling không đáp, chỉ cười lạnh.Lookmhee nhìn nụ cười đó, không cần nói thêm cũng hiểu.Nếu không phải vì Orm vừa trở về, nếu không phải vì Lingling không muốn làm bẩn tay mình có lẽ Pim đã chẳng còn mạng để mà sống sót đến ngày hôm nay."Vậy thì tống đi là hợp lý rồi." Lookmhee thở ra một hơi, không hỏi thêm nữa."Ngày mai." Lingling lặp lại, giọng không chút cảm xúc. "Tống đi."Lookmhee gật đầu, xoay người rời khỏi phòng.Lingling đứng yên một lúc lâu, ánh mắt lạnh lùng dõi ra ngoài cửa sổ.Ngoài kia, nắng sớm đang bắt đầu ló dạng.Nhưng đối với kẻ đã dám xâm phạm giấc ngủ của cô, đã cả gan muốn thay thế vị trí của Orm...Không có ánh sáng nào chờ đợi cô ta nữa.----Ánh chiều chạng vạng đổ dài những bóng râm trên nền đất ẩm. Trời vẫn còn âm u sau cơn mưa hôm trước, không khí ngột ngạt đến khó chịu. Gió không thổi, chỉ có hơi ẩm nặng nề bám dính vào da thịt.Trong căn phòng nhỏ nằm sâu trong khu dành cho người làm, Pim ngồi bệt trên giường, mắt nhìn vô định ra khoảng không trước mặt. Nơi này tối tăm và ngột ngạt, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ xíu, ánh sáng yếu ớt len vào không đủ để xua đi vẻ ảm đạm.Bên trong phòng, đồ đạc cũ kỹ, chiếc giường gỗ ọp ẹp, tủ quần áo nứt nẻ, bàn gỗ đã nhuốm màu thời gian. Mùi ẩm mốc bám chặt từng thớ gỗ, hòa cùng hơi đất sau mưa tạo thành một thứ mùi khó chịu, đặc trưng của những căn phòng bị bỏ bê lâu ngày.Cánh cửa bỗng bật mở. Một người làm trong bếp thở hổn hển chạy vào."Pim... Pim... cô nghe chưa?!"Pim nhíu mày, quay sang, đôi mắt sưng húp vì thiếu ngủ trừng lên khó chịu."Chuyện gì?" Giọng cô ta khàn đặc.Người kia nhìn quanh một lượt, hạ giọng thì thầm như sợ ai đó nghe thấy."Ngày mai...cô sẽ không còn ở đây nữa. Sẽ bị tống ra vùng đất chết!"Cả người Pim cứng đờ.Mất vài giây để câu nói ấy thấm vào não.Cô ta mở to mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt như thể không tin vào tai mình."..Mày nói cái gì?""Ngày mai cô sẽ bị đuổi khỏi đây. Bị tống ra vùng đất chết!" Người làm run rẩy. "Tôi nghe lén được khi quản lý bếp nói chuyện với Autin. Cô...cô có làm gì đắc tội với chủ nhân không?"Lần này Pim nghe rất rõ.Cô ta nghe mà như bị sét đánh ngang tai.Đầu óc quay cuồng, trống rỗng.Bị tống ra vùng đất chết?Không!Không thể nào!Pim hít mạnh một hơi, như muốn ép bản thân bình tĩnh lại.Cô ta không tin.Không thể chỉ vì một lý do nhỏ nhặt mà lại bị đuổi đi như vậy.Hay là...?Trái tim cô ta chợt đập thình thịch.Cô ta nhớ lại đêm đó.Nhớ lại việc mình leo lên giường của Lingling.Cô ta nghiến răng. Cơn lạnh chạy dọc sống lưng.Chẳng lẽ... chỉ vì chuyện đó mà bị đày ra vùng đất chết sao?Cô ta còn chưa kịp nghĩ tiếp, cảm giác bất lực đã tràn lên như sóng dữ.Không thể nào.Cô ta không thể chết như vậy!Cơn tuyệt vọng quấn lấy Pim, nuốt chửng cả hơi thở cô ta.Cả người cô ta run lên, đôi mắt dần đỏ quạch, nước mắt trào ra nhưng không rơi xuống.Pim đột ngột bật cười.Một tiếng cười khàn đặc, méo mó.Cười rồi lại nghẹn ngào.Chính sự ngu xuẩn của cô ta đẩy cô ta vào con đường chết, chứ không do ai khác.Tự mình gieo nhân, tự mình gặt quả.Cái cảm giác này... thật đáng khinh bỉ!Cô ta ôm lấy đầu, hơi thở dồn dập.Mắt đỏ lên vì căm hận.Không!Không!Cô ta không chấp nhận kết cục này!Đột nhiên, Pim vung tay đập mạnh xuống bàn.Cạch!Cái ly trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.Cô ta thở hổn hển, máu nóng sôi trào trong huyết quản.Cô ta điên tiết đứng bật dậy, tay vung mạnh, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống sàn.Chén đĩa rơi loảng xoảng, đồ đạc vỡ tan tành.Tủ quần áo bị đạp nghiêng, cửa tủ bật mở, quần áo bên trong rơi vãi đầy đất.Người làm trong bếp hoảng loạn hét lên."Cô... cô làm gì vậy?! Dừng lại đi!"Pim không nghe thấy gì nữa.Cả người cô ta run rẩy, hai tay túm lấy mái tóc rối bù của mình, cào mạnh da đầu đến mức đau rát.Hận thù tràn ngập trong tim.Tại sao chứ?!Tại sao số phận của cô ta lại thành ra thế này?!Chỉ vì Orm!Chỉ vì con hồ ly tinh đó!Nếu không có Orm, Lingling chắc chắn là của cô ta!Nếu không có Orm, cô ta đã không bị đưa ra vùng đất chết!Nếu không có Orm, cô ta đã không đến bước đường này!Một ý nghĩ méo mó lóe lên trong đầu cô ta.Nếu đã chết...
thì phải kéo kẻ cô ta hận theo cùng!Nhưng không phải Lingling.Pim biết rõ, nếu đụng vào Lingling, cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội ra tay.Nhưng Orm thì khác.Orm chỉ là một con bé mềm yếu, ngây thơ, chẳng có gì ngoài một gương mặt xinh đẹp quyến rũ đàn bà.Nếu cô ta không sống được...
thì Orm cũng đừng mong yên ổn!Pim cười khùng khục.Nụ cười méo mó, điên loạn.Cô ta cúi xuống, nhặt một mảnh vỡ của chiếc ly bị đập nát trên sàn.Lưỡi mảnh vỡ sắc lẻm, ánh lên dưới ánh sáng mờ mịt.Người làm kia nhìn thấy cảnh đó, hoảng hốt hét lên rồi lao ra khỏi phòng, chạy đi báo với quản lý bếp.Cửa phòng bật đóng lại sau lưng người đó.Pim vẫn đứng im tại chỗ, bàn tay nắm chặt mảnh sành đến mức lòng bàn tay rỉ máu.Cô ta cười.Từ giờ phút này...Orm, mày phải chết cùng tao!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me