TruyenFull.Me

Hoang Hon Tren Lingthara Lingorm Full

Chương 43: Không Hối Hận

Tuyên bố của Lingling như một quả bom nổ tung giữa Lingthara.

Những người làm, dù là lâu năm hay mới đến, đều không thể tin vào tai mình.

Chủ nhân của họ, người lạnh lùng, bí ẩn, và chưa từng để bất kỳ ai đứng ngang hàng.

Lại thẳng thừng nói rằng Orm là người của cô, sẽ cùng cô cai quản nơi này mãi mãi.

Những tiếng xì xào lan rộng.

Kẻ táo bạo thì liếc nhìn nhau, kẻ nhút nhát chỉ dám cúi thấp đầu, cố gắng tiêu hóa từng lời Lingling vừa nói.

Còn những kẻ ở phía xa, vẫn đứng yên trong câm lặng.

Autin khoanh tay tựa lưng vào cột gỗ, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông.

Anh ta có thể thấy rõ ai đang dao động, ai đang bất mãn, và ai đang sợ hãi.

Một kẻ đứng gần anh ta nuốt khan, thấp giọng thì thầm.

"Cô chủ thật sự làm thế sao...?"

Autin liếc mắt, nhàn nhạt đáp:
"Cô chủ không phải là người dễ bị lung lay."

Anh ta đã ở dưới trướng Lingling đủ lâu để hiểu.

Một khi cô đã quyết định điều gì, thì không ai có thể thay đổi được.

Đám đông dù có xì xào thế nào, cũng không thể làm Lingling rút lại lời nói của mình.

Từ giây phút này trở đi

Orm chính thức trở thành người bên cạnh cô.

Công khai.

Không còn che giấu.

Không còn là một bóng dáng âm thầm trong bóng tối.

Cô đã đem nàng ra ánh sáng.

----

Tối hôm đó, Lingthara hoàn toàn im ắng.

Những lời bàn tán đã dịu đi, nhưng không có nghĩa là chúng đã biến mất.

Ở một góc của dãy nhà tập thể dành cho người làm, vài người thì thầm với nhau bằng giọng lo lắng.

"Cô Orm thật sự sẽ cai quản Lingthara sao?"

"Còn gì nữa, chính miệng chủ nhân đã tuyên bố rồi."

"Nhưng cô ấy...chỉ là một người bị mang đến đây để trừ nợ..."

"Giờ thì không còn là vậy nữa."

Lời này khiến tất cả im bặt.

Một số cúi đầu suy nghĩ, một số liếc nhìn nhau, nhưng không ai dám nói thêm gì.

Bởi vì họ biết...

Nếu còn lặp lại sai lầm của Pim, số phận của họ cũng sẽ không khác gì cô ta.

Bị đẩy vào vùng đất chết.

Vĩnh viễn không thể trở về.

----

Trong phòng của mình, Orm vẫn chưa hết bối rối.

Nàng ngồi bên mép giường, ánh mắt thẫn thờ.

Chuyện ban sáng như một cơn bão quét qua, thay đổi tất cả chỉ trong chớp mắt.

Nàng đã nghĩ...

Dù Lingling có tình cảm với nàng, thì cũng sẽ không bao giờ dám công khai.

Cô là một người kín đáo, cẩn trọng, chưa từng dễ dàng bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác.

Nhưng hôm nay, cô đã trực tiếp tuyên bố trước mặt tất cả mọi người.

Không che giấu.

Không vòng vo.

Orm khẽ siết chặt tay.

Nàng nên vui...

Nhưng cũng có chút lo lắng.

Vì nàng hiểu, một khi đã ra ánh sáng, thì không còn đường lui nữa.

Từ nay về sau, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về nàng.

Mọi người sẽ nhìn nàng không khác gì một vị phu nhân trong Lingthara.

Nàng sẽ không thể nào trở lại như trước.

Mà cũng đúng thôi...

Từ giây phút nàng bước vào đời Lingling, số phận của nàng đã không thể nào bình thường nữa rồi.

Cộc

cộc

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.

Orm giật mình.

Nàng quay đầu ra cửa, chần chừ một chút rồi đứng dậy, mở cửa.

Lingling đứng đó.

Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước vào.

Orm nhìn cô, lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

"Chị..."

Nàng định hỏi, nhưng Lingling đã kéo nàng lại.

Không một lời báo trước, cô ôm chặt nàng vào lòng.

Orm tròn mắt.

Cảm giác này...

Lại là cái ôm buổi sáng nay.

Nhưng lần này, không còn ai nhìn thấy nữa.

Nó không còn mang sự phô bày, không còn mang ý nghĩa tuyên bố.

Chỉ đơn giản là Lingling đang ôm nàng.

Bởi vì cô muốn.

Orm khẽ run.

Nàng có thể cảm nhận hơi thở của cô bên tai mình.

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, dịu dàng hơn bất cứ lúc nào:

"Em có hối hận không?"

Orm sững sờ.

Nàng ngước lên, bắt gặp đôi mắt hổ phách sâu thẳm của cô.

Cô đang nghiêm túc.

Cô thật sự muốn biết.

Rằng nàng có hối hận vì đã bước vào đời cô không.

Rằng nàng có hối hận khi bây giờ không thể quay đầu nữa không.

Orm nhìn vào mắt cô rất lâu.

Rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Em không.."

Nàng không hối hận.

Dù đã trải qua biết bao chuyện...

Dù đã suýt mất mạng...

Dù từ nay về sau sẽ không còn lối thoát...

Nàng vẫn không hối hận.

Lingling nhìn nàng một lúc.

Rồi đột nhiên, cô cúi xuống.

Môi chạm môi.

Orm cứng đờ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng đã khẽ nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của cô.

Không cuồng nhiệt.

Không chiếm đoạt.

Chỉ đơn giản là một nụ hôn chạm nhẹ, như một sự khẳng định.

Lingling không rời khỏi nàng.

Cô thì thầm bên môi nàng, giọng nói mang theo sự dịu dàng hiếm thấy:

"Em sẽ của tôi mãi mãi."

Orm siết chặt tay áo cô.

Nàng không nói gì.

Nhưng trong lòng đã có câu trả lời.

Nàng cũng không muốn rời khỏi cô.

Chưa từng muốn.

Chưa từng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me