Hoi Uc Oan Linh Atsh Rhycap
Cánh cửa gỗ mục kẽo kẹt mở ra, để lộ khoảng không tối đen bên trong. Một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, pha lẫn với mùi gỗ cũ và thứ gì đó ngai ngái, khó tả. Thành An bật đèn pin trên điện thoại, chiếu vào khoảng không trước mặt.Bên trong căn biệt phủ, mọi thứ vẫn như bị đóng băng trong thời gian.Những bức tường loang lổ, nền nhà gỗ cũ kỹ kêu răng rắc mỗi khi có bước chân đè lên. Tấm rèm cửa dày cộm treo lủng lẳng, lay động nhẹ dù không có gió. Những bức tranh cũ treo trên tường, lớp bụi dày đặc phủ lên hình ảnh những gương mặt vô hồn.— "Chà… Nơi này đúng là có không khí quái lạ thật." — Hoàng Hùng lẩm bẩm, giơ máy quay lên, lia một vòng quanh căn phòng khách.Cả bốn người, mỗi người cầm một chiếc máy quay nhỏ, vừa quay vừa khám phá.— "Được rồi, chúng ta chia nhau ra khám phá để tiết kiệm thời gian." — Thành An nói. — "Tao với Quang Hùng sẽ kiểm tra tầng trệt. Hoàng Hùng, Phong Hào, hai đứa mày lên tầng hai xem thử."Không ai phản đối. Hào gật đầu, quay lưng bước lên cầu thang gỗ cũ kỹ. Mỗi bước chân đều khiến bậc thang kêu cọt kẹt như sắp gãy. Hùng đi theo ngay phía sau, dùng đèn pin chiếu sáng đường lên.Và rồi, chuyện kỳ lạ xảy ra.Khi Hào vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng, cậu chợt nghe thấy giọng của Hoàng Hùng gọi mình từ phía dưới:— "Hào, quay lại đây xem cái này!"Hào nhíu mày. Gì chứ? Rõ ràng Hoàng Hùng đang ở ngay sau lưng cậu mà?Cậu quay đầu lại nhìn xuống tầng dưới… Thì ngay lúc đó, có một lực đẩy mạnh từ phía sau!Cả người Hào mất thăng bằng, ngã nhào xuống cầu thang.— "Cẩn thận!"Bịch! Hào rơi thẳng xuống, nhưng may mắn thay, cậu đáp xuống người Hoàng Hùng đang đứng ở dưới.— "Trời đất, mày làm gì vậy?!" — Hoàng Hùng càu nhàu, đỡ cậu dậy.Hào thở hổn hển, tim đập thình thịch. Cậu nhìn lên cầu thang, ánh đèn pin vẫn sáng, nhưng… không có ai ở đó cả.— "Có… có ai đó đẩy tao."— "Cái gì?"— "Tao không đùa đâu! Khi nãy tao nghe tiếng mày gọi, rồi khi quay lại, có ai đó từ đằng sau xô tao xuống!"Hoàng Hùng cau mày, nhìn lên trên một lượt, rồi thở dài:— "Có thể là do không khí u ám trong nhà làm mày tưởng tượng thôi. Chúng ta vừa vào đây chưa bao lâu, đừng để nỗi sợ chi phối lý trí."Hào nuốt khan, vẫn còn cảm giác sống lưng lạnh toát. Cậu biết mình không hề tưởng tượng…Nhưng nếu không phải ảo giác, thì thứ đã đẩy cậu là gì?Từ trên cầu thang, một tiếng "cọt kẹt" khe khẽ vang lên. Như thể… có ai đó vừa bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me