TruyenFull.Me

Hon Don Chi Vuc

Tại Tử Tiêu Cung, nơi huyền diệu và thiêng liêng nhất của Hồng Hoang, được xây dựng trên đỉnh Ngọc Kinh Sơn. Khi ánh sáng của ba ngàn đèn thần chiếu rọi, không gian nơi đây như vượt ngoài nhân gian, mang theo uy nghiêm vô biên. Trên những bồ đoàn dành cho kẻ có duyên ngồi nghe đạo, khí tức của Hồng Quân Lão Tổ nhẹ nhàng lan tỏa, tựa như từng câu từng chữ đều có thể thay đổi vận mệnh của cả một thế giới.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống tất cả, như thể mọi sinh linh đều chỉ là quân cờ trong tay hắn.

Bảy bồ đoàn phía trước tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như đại diện cho những nhân vật quan trọng nhất của Hồng Hoang.

Ở ba vị trí đầu tiên vốn dĩ là của Tam Thanh nhưng lúc này bọn họ đang bận đánh nhau với Thập Nhị Tổ Vu, thành ra ba vị trí này bị Hồng Quân cất giữ lên. Ngay sau ba vị trí đó bất ngờ chính là Nữ Oa, nàng thân hình uyển chuyển, y phục lấp lánh như ánh sao, mang theo một cảm giác thần thánh mà không ai dám khinh nhờn.

Nàng xuất hiện ở đây không khỏi khiến mọi người xung quanh xôn xao, bởi không ai ngờ Nữ Oa, người vốn dĩ trước đó nhờ đan dược cấp bậc trên Thần cấp của Đường Linh mà cảnh giới của nàng đã vượt xa so với nguyên tác, có thể cùng Hồng Quân một trận ngang tay, nhưng không ngờ nàng vậy mà lại tự nguyện ngồi xuống nghe Hồng Quân giảng đạo. Tuy nhiên, trong ánh mắt nàng lại thoáng lên một tia mơ hồ, như thể một phần ký ức đã bị khóa chặt, khiến nàng tạm thời quên đi những chuyện quá khứ.

Kế đó là Hồng Vân, Côn Bằng và Trấn Nguyên Tử. Khí tức của bọn họ tuy không thể so với Tam Thanh hay Nữ Oa, nhưng cũng đủ khiến những tu sĩ thường nhìn vào cảm thấy áp lực.

Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn bước vào muộn, Hồng Vân đứng lên nhường chỗ cho Chuẩn Đề, sau đó liếc nhìn Côn Bằng, nhẹ giọng nhưng đầy ngạo ý:

"Đạo hữu nên nhường bồ đoàn này cho ta."

Côn Bằng hừ lạnh, ánh mắt sắc bén:

"Ta vì sao lại phải nhường cho ngươi, có thể ngồi ở vị trí này bằng chính ta bằng bản lĩnh."

Hồng Vân đứng dậy, giọng nói châm biếm:

"Súc sinh như ngươi không thích hợp ngồi ở đây, nhưng ta có thể ngồi ở chỗ của ngươi. Ta ở đây không vì mình, mà là vì thiên hạ chúng sinh. Nhưng ngươi tới đây vì tư lợi, thì không xứng ngồi nghe đạo."

Côn Bằng giận dữ, nhưng cũng không tiện phát tác. Trấn Nguyên Tử thấy tình thế không ổn, đành chủ động nhường bồ đoàn của mình cho Hồng Vân, tạm thời hóa giải mâu thuẫn.

....

Ở một không gian khác, cuộc chiến giữa Tam Thanh và Thập Nhất Tổ Vu đã bước vào giai đoạn căng thẳng nhất. Đất trời như rung chuyển, từng đòn công kích hủy thiên diệt địa không ngừng được tung ra. Hư không bị xé rách, từng tia sáng hủy diệt mang theo sát khí vô tận.

Thập Nhất Tổ Vu vận dụng trận đồ mạnh nhất của mình, Thập Phương Tử Linh Trận, ép Tam Thanh rơi vào thế phòng thủ. Nhưng Tam Thanh đâu dễ dàng chịu thua. Thái Thượng Lão Quân khẽ niệm một câu chú, lập tức Thái Cực Đồ xuất hiện, hóa giải một phần áp lực.

Cuộc chiến ngày càng gay cấn, khi hai bên bất chấp tất cả để chứng minh đạo lý của mình. Máu tươi nhuộm đỏ cả thiên không, từng mảnh đại địa bị phá hủy.

Đúng lúc đó, từ xa xuất hiện hai bóng người. Hậu Thổ dẫn theo Khúc Yên bước vào chiến trường, khí tức uy nghiêm bao phủ cả không gian, buộc hai phe phải tạm ngưng tay. Hậu Thổ lên tiếng, giọng nói không lớn nhưng uy lực vô song:
"Tam Thanh, Thập Nhất Tổ Vu, các ngươi thật sự muốn hủy diệt cả Hồng Hoang sao?"

Khúc Yên bước lên một bước, giọng nói lạnh lùng:

"Các ngươi tốt nhất là cho Ngô dừng tay. Bị người nắm cái mũi dắt đi mà còn không hay biết. Nhất là ngươi... Thông Thiên. Kẻ thù chung thực sự của các ngươi chính là Hồng Quân Lão Tổ."

Tam Thanh và Thập Nhất Tổ Vu đồng loạt quay đầu, ánh mắt nghi ngờ:

"Đây là chúng ta chi gian sự tình. Ngươi một người ngoài liền không nên trộn lẫn."

....

Ở Tử Tiêu Cung, Hồng Quân Lão Tổ sau khi thu được Tạo Hóa Ngọc Điệp, chứng Đạo thành Hỗn Nguyên Thiên Đạo Thánh Nhân, so Dương Mi thấp hơn một bậc, Hỗn Nguyên Đại Đạo bán Thánh, vì muốn sát Dương Mi, Hồng Quân lợi dụng sự suy yếu của Thiên Đạo, hoàn toàn dung hợp với Thiên Đạo, chính thức trở thành Thiên Đạo..Không...hẳn là thay thế Thiên Đạo mới đúng. Mà lúc này một người xuất hiện làm hắn vô cùng khiếp sợ, vì với thực lực của hắn lại không phát hiện ra sự hiện diện của người đó, trong khi thực lực của hắn đã sớm đạt đến cảnh giới tối cao nhất.

Đường Linh xuất hiện trong bộ bạch y, chiếc mặt nạ bạc che khuất dung nhan, chỉ để lộ chiếc cằm hoàn mỹ. Nàng bước từng bước tiến lên, giọng nói lạnh như băng:

"Hồng Quân Lão Tổ, ngươi cho rằng mất đi Bàn Cổ uy hiếp thì ngươi chính là Vô Địch Vũ Trụ sao?"

Hồng Quân nhíu mày, giọng nói mang theo uy áp:

"Ngươi là ai? Cả gan dám đến nơi này làm loạn!"

Phía sau, ánh mắt Nữ Oa thoáng lên một tia quen thuộc khi nhìn thấy Đường Linh. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng nàng, như muốn tiến lại gần nhưng lại không dám. Nàng run rẩy khẽ gọi:

"Ngươi là... ai? Vì sao ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc..."

Đường Linh lạnh lùng liếc qua Nữ Oa, giọng nói mang theo sự tức giận kiềm chế:

"Ngươi quên rồi cũng tốt. Chờ đến ngày ngươi nhớ lại, cũng chính là lúc ta định đoạt ngươi."

Nữ Oa cúi đầu, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Lực lượng ký ức bị khóa chặt của nàng như đang vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi sự khống chế vô hình...

Khi những lời cuối cùng của Đường Linh vừa dứt, không khí trong Tử Tiêu Cung như đóng băng. Đường Linh không đáp lại mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng giá quét qua Hồng Quân Lão Tổ. Ngay lập tức, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố từ cơ thể nàng bùng nổ. Lực lượng ấy mạnh mẽ đến mức toàn bộ không gian trong Tử Tiêu Cung rung chuyển, từng bồ đoàn như sắp vỡ vụn, ánh sáng từ ba ngàn đèn thần trở nên mờ nhạt, tựa hồ như đang cúi đầu trước uy nghiêm không thể tưởng tượng nổi.

Hồng Quân Lão Tổ hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ rực như lửa cháy, uy áp của hắn lan tỏa, nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi sự hiện diện của Đường Linh. Hắn cất giọng trầm thấp, mang theo nỗi kinh hãi được che giấu kỹ:

"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao trước đây ta chưa từng nghe danh ngươi? Thực lực của ngươi... ta như thế nào cảm giác thậm chí còn vượt xa cả Bàn Cổ!"

Đường Linh cười lạnh, ánh mắt như xuyên thấu mọi bí mật của Hồng Quân. Nàng bước lên một bước, cả không gian như bị bóp nghẹt, những người đang ngồi trong Tử Tiêu Cung chỉ cảm thấy áp lực khủng khiếp đè lên thần hồn, khiến họ không thể cử động dù chỉ một ngón tay.

"Ngươi không cần biết ta là ai. Chỉ cần nhớ rằng, kẻ như ngươi, lợi dụng Thiên Đạo suy yếu để đoạt vị, trong mắt ta chỉ là một trò cười!"

Đường Linh vung tay, một luồng sáng bạc lóe lên, tạo thành một kết giới hoàn mỹ, bao trùm toàn bộ không gian, ngăn không cho bất kỳ lực lượng nào từ cuộc chiến sắp tới ảnh hưởng đến Hồng Hoang.

Hồng Quân hiểu rõ, hôm nay hắn không thể tránh khỏi trận chiến này. Sát khí trong mắt hắn bùng lên, từng đợt sóng năng lượng như biển lớn trào dâng, hóa thành một lưỡi kiếm khổng lồ, chém thẳng về phía Đường Linh.

"Nếu ngươi đã đến đây để khiêu chiến, vậy để ta xem ngươi có gì đặc biệt!"

Đường Linh không thèm né tránh. Nàng nhẹ nhàng giơ tay, bàn tay trắng nõn như ngọc chỉ khẽ vung lên. Một thanh kiếm bạc xuất hiện trong tay nàng, chỉ trong chớp mắt đã phá tan lưỡi kiếm của Hồng Quân, để lại một vệt sáng chói lóa giữa không gian. Ánh sáng ấy mang theo sát khí sắc bén, như muốn cắt nát cả vạn vật.

"Chỉ bằng chút thủ đoạn này, ngươi cũng dám tự xưng Thiên Đạo?" Giọng nói của Đường Linh lạnh lùng vang lên, mỗi chữ như mũi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng tự tôn của Hồng Quân.

Hồng Quân hét lớn, thân hình hắn hóa thành một luồng sáng vàng chói lọi, từng đợt sóng năng lượng thần thánh tỏa ra khắp nơi, dung hợp với Thiên Đạo, tạo thành một cơn bão năng lượng khổng lồ cuốn về phía Đường Linh. Thế nhưng, Đường Linh vẫn không hề nao núng. Nàng khẽ nâng thanh kiếm bạc trong tay, từng tia sáng bạc lan tỏa, hóa thành một kết giới vững chắc ngăn cản toàn bộ công kích của Hồng Quân.

Từng chiêu từng thức của hai bên đều mang theo uy lực hủy thiên diệt địa. Mỗi lần va chạm, cả không gian trong kết giới như nổ tung, tạo ra những cơn sóng năng lượng kinh hoàng. Hồng Quân triển khai toàn bộ thần thông mạnh nhất của mình, nhưng mỗi đòn tấn công đều bị Đường Linh dễ dàng hóa giải. Thậm chí, nàng còn không cần phải vận dụng toàn bộ thực lực.

Bên ngoài kết giới, những người có mặt trong Tử Tiêu Cung, kể cả Nữ Oa, đều bị áp lực từ cuộc chiến làm cho kinh hãi. Nữ Oa cảm nhận được từng mảnh ký ức mơ hồ đang lóe lên trong đầu mình, như một ngọn lửa nhỏ đang dần bùng cháy. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn Đường Linh, trái tim không hiểu sao lại đập loạn nhịp.

Bên ngoài kết giới, những người có mặt trong Tử Tiêu Cung, kể cả Nữ Oa, đều bị áp lực từ cuộc chiến làm cho kinh hãi. Nữ Oa cảm nhận được từng mảnh ký ức mơ hồ đang lóe lên trong đầu mình, như một ngọn lửa nhỏ đang dần bùng cháy. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn Đường Linh, trái tim không hiểu sao lại đập loạn nhịp.

"Người này... là ai? Vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?" Nữ Oa khẽ thì thầm, ánh mắt không rời khỏi Đường Linh.

Hồng Quân càng chiến càng kinh hãi. Hắn nhận ra rằng, mỗi đòn tấn công của Đường Linh đều không chỉ nhắm vào cơ thể mà còn đánh thẳng vào thần hồn của hắn, từng chút từng chút bào mòn sức mạnh của hắn.

"Không thể nào! Thực lực của nàng... không thể vượt qua ta được! Đây là lực lượng gì?"

Cuối cùng, Đường Linh vung tay, thanh kiếm bạc trong tay nàng tỏa ra một ánh sáng chói lòa, chém thẳng về phía Hồng Quân. Hắn hoảng hốt, vội vàng vận dụng toàn bộ lực lượng còn lại để ngăn cản, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cơ thể Hồng Quân bị đánh văng ra xa, máu tươi phun ra, khí tức yếu ớt.

Hồng Quân gượng dậy, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Đường Linh. "Ngươi... rốt cuộc là ai?"

Đường Linh không trả lời. Nàng chỉ liếc hắn một cái khinh thường nói: "Hồng Quân, ngươi còn dám tự xưng là Thiên Đạo đâu? Thiên Đạo đã cho phép ngươi hợp Đạo sao? Ở trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi."

Hồng Quân run rẩy vì tức giận, hắn hiện tại trọng thương, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lóe lên sự thù hận sâu sắc. Hắn cắn răng, trong lòng hiểu rõ, trận chiến này nếu còn kéo dài, mất mặt thì chả sao.

"Giữ được rừng xanh còn lo gì không củi đốt. Chỉ là..mối nhục ngày hôm nay, có một ngày hắn sẽ hoàn lại tất cả."

Nhận thấy Hồng Quân có điều động tác, cứ tưởng rằng hắn sẽ liều mạng tới cùng nhưng không.... Đó chỉ là biện pháp đánh lạc hướng, thân ảnh Hồng Quân chợt lóe lên, hóa thành một luồng sáng u ám, bỏ chạy mất dạng, để lại sự ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa của ba ngàn chúng sinh và năm vị đại năng là Côn Bằng, Hồng Vân, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, và Trấn Nguyên Tử trợn to mắt nhìn.

Họ không thể tin được rằng đường đường là Hồng Quân Lão Tổ, vẫn là Thiên Đạo... lại không có cốt khí như vậy.

Trên bầu trời đầy thần quang và tử khí, Đường Linh nhẹ nhàng bước tới. Mỗi bước chân của nàng như kéo theo uy áp vô tận, khiến không gian như ngưng đọng. Nàng liếc nhìn về phía mọi người, giọng nói lạnh lùng mà đầy chế giễu:

"Đó là các ngươi Lão Tổ...cũng liền như vậy."

Lời nói vừa dứt, Đường Linh khẽ phất tay áo, thân ảnh như gió thoảng, biến mất trong hư không, để lại phía sau một không gian ngập tràn cảm giác áp lực.

Nữ Oa đứng yên tại chỗ, đôi mắt như dại đi. Những ký ức vụn vỡ trong đầu nàng dần lóe lên, như một mảnh ghép muốn trỗi dậy từ đáy sâu ý thức. Tuy nhiên, lực lượng nào đó vẫn khóa chặt những ký ức ấy, khiến nàng không thể nhìn rõ. Bàn tay nàng khẽ siết chặt, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng đã biến mất của Đường Linh.

....

Trong khi đó, trận chiến giữa Thập Nhất Tổ Vu và Tam Thanh vẫn diễn ra khốc liệt. Hai bên cảm thấy Khúc Yên lo chuyện bao đồng, tiếp tục đánh nhau, khí tức bùng nổ, từng chiêu từng thức đều mang theo uy năng diệt thế. Khúc Yên không thể nhịn được nữa, buộc phải dùng tới biện pháp mạnh. Lúc này nàng bước tới, một thân y phục đỏ viền đen, nàng như một đốm lửa giữa chiến trường hỗn loạn. Mái tóc đen dài thướt tha, chiếc mặt nạ huyền thiết che đi dung mạo tuyệt mỹ, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén như ánh sao trời.

Khúc Yên đứng thẳng giữa chiến trường, toàn thân không tỏa ra chút khí tức nào, mang theo vẻ bình thản kỳ lạ. Tam Thanh và Thập Nhất Tổ Vu vốn đang hừng hực sát khí, thấy nàng lại không khỏi cười nhạt. Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày, giọng đầy khinh thường:

"Tiểu bối, nơi này không phải chỗ để ngươi can thiệp."

Khúc Yên khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lạnh nhạt liếc qua. Nàng không nói gì, chỉ phất tay một cái. Một luồng khí tức uy nghiêm tỏa ra, áp chế toàn bộ chiến trường.

Thập Nhất Tổ Vu cảm nhận được áp lực dồn nén từ khí tức của nàng, sắc mặt biến đổi. Nhưng lúc này, hắn không muốn bị mất mặt trước một nữ nhân, lập tức vung tay công kích. Một luồng khí đen khổng lồ lao thẳng về phía Khúc Yên.

Khúc Yên vẫn không hề lay động. Nàng khẽ nâng bàn tay, một tia sáng đỏ rực như huyết tinh xuất hiện, trộn lẫn với ám sắc, trực tiếp chém nát luồng khí đen trong nháy mắt. Sát khí từ nàng bùng lên như ngọn núi lửa đang phun trào, cuốn theo tất cả mọi thứ xung quanh.

"Không chịu nổi một đòn," Khúc Yên lạnh lùng nói, giọng điệu không che giấu sự khinh thường.

Tam Thanh và Thập Nhất Tổ Vu đều tái mặt. Nguyên Thủy Thiên Tôn gầm lên, vận dụng toàn bộ pháp bảo, nhưng lại bị Khúc Yên phản kích dễ dàng. Mỗi chiêu thức của nàng đều mạnh mẽ, tốc độ, chính xác, khiến họ không kịp trở tay.

"Ngươi... rốt cuộc là ai?" Thông Thiên Giáo Chủ giận dữ, nhưng trong mắt đã lộ vẻ sợ hãi.

Khúc Yên thu lại sát khí, ánh mắt lạnh băng nhìn quét qua chiến trường. Nàng không trả lời, chỉ khẽ cười nhạt:

"Các ngươi đều là một lũ ngông cuồng."

Lời nói vừa dứt, một luồng khí đỏ đen bao trùm chiến trường, khiến tất cả mọi người đều phải dừng tay. Tam Thanh và Thập Nhất Tổ Vu cuối cùng cũng nhận ra rằng, trước mặt Khúc Yên, họ chẳng khác nào những con kiến nhỏ bé.

Trận chiến khốc liệt giữa Thập Nhất Tổ Vu và Tam Thanh chấm dứt trong sự thất bại nặng nề của cả hai bên. Khúc Yên đứng giữa không gian, như một vị nữ thần bất khả xâm phạm. Nàng thu hồi lại toàn bộ khí tức, rồi quay lưng rời đi, không để lại một lời nào.

Tại chiến trường hỗn loạn, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Khúc Yên. Sự im lặng kéo dài như vô tận. Trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác kinh hoàng.

"Nàng ta... là ai? Sao lại có thực lực khủng khiếp như vậy?" Một vị Tổ Vu thì thào.

"Không biết, nhưng rõ ràng không phải là thường nhân. Thậm chí, còn không giống sinh linh của Hồng Hoang..." Nguyên Thủy Thiên Tôn đáp, ánh mắt tràn đầy sự phức tạp.

Một kỷ nguyên mới, có lẽ sẽ bắt đầu từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me