Hon Nhan Cuong Che Cua Dua Ngoc
44Trên biển rất lạnh, cái lạnh của hỗn hợp của hơi nước và sự u ám, giống như một con mãng xà quấn chặt quanh thân thể con mồi.Sốt cao khiến tư duy của Lạc Thi Nhân hỗn loạn, ý thức không rõ, điều này khiến Lạc Thi Nhân càng thêm khát vọng tới gần nguồn nhiệt bên cạnh.Cái ôm ấm áp của người nọ vuốt yên trái tim chập chùng khốn đốn của hắn.Bóng tối và sự hỗn loạn đã làm biến dạng thời gian của hắn, một buổi tối ngắn ngủi kia dường như trở thành một năm đói khát không có hồi kết.Trên biển không có nước uống, điều này khiến Lạc Thi Nhân đang đầu óc choáng váng tứ chi vô lực càng thêm yếu ớt thoi thóp."Nước... Tôi muốn uống nước."Hắn hoàn toàn không biết dáng vẻ mình hiện tại nằm co ro mặt đỏ bừng trông đáng thương như thế nào.Hắn không biết đối phương đã làm gì mà một lát sau, môi hắn nếm được chất lỏng ấm áp.Lạc Thi Nhân lại nghe thấy đối phương nói."Uống đi."Hắn điên cuồng liếm láp, dùng hết sức lực hút lấy dòng nước cam lộ kia. Được người ta ôm trong ngực như đang trên thiên đường.Nhưng yên bình quá ngắn ngủi, gió bão đến rất vội vàng, xóc nảy mãnh liệt làm cho chiếc xuồng kayak nho nhỏ của hai người gần như bị xô vỡ nát.Hắn mê man bị tròng vào áo phao, bị buộc thiết bị cứu hộ vào người, mơ mơ màng màng bị trói vào một tấm gỗ lớn vững chắc."Xuồng kayak không chịu nổi nữa, cậu chịu đựng thêm một chút, trời vừa sáng sẽ có người tới cứu cậu, đừng sợ."Giọng nói này dường như là quyết tâm muốn tách khỏi hắn."Cậu tên gì? Cậu là ai?" Lạc Thi Nhân mất hình tượng gào khóc, "Tôi là Lạc Thi Nhân, là con trai của Lạc Ưu Tiền, cậu có thể tới tìm tôi! Tôi sẽ báo đáp cậu! Cậu có nghe thấy không?!"Không có ai đáp lại hắn mà chỉ có bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trán hắn."Ngoan, nghe lời."-------------------------------------------"Đừng đi!"Đứa ngốc nằm trong lòng ông xã bị chấn động theo, cậu buồn ngủ dụi dụi mắt, duỗi tay ôm lấy đầu ông xã dán sát vào trán mình."Rõ là không nóng mà?" Đứa ngốc cảm thấy kì lạ, "Sao lại nói mê sảng nhỉ.""... Đan Đan?" Ý thức quay về, Lạc Thi Nhân mới dần tỉnh táo lại."Ông xã thấy đỡ hơn chưa?" Đứa ngốc đưa ly nước ấm trên đầu giường cho ông xã uống, "Muốn đi bệnh viện không ạ?""Không sao rồi." Lạc Thi Nhân nắm lấy tay đứa ngốc vuốt ve, đặt hai bàn tay đan vào nhau lên ngực mình hít sâu một hơi, "Chỉ là nằm mơ thôi."Hắn ôm đứa ngốc như thể tìm kiếm sức mạnh từ đối phương.Ngón tay Tiêu Bổn Đan thon dài nhỏ nhắn, còn trắng nõn như mỡ dê.Khuyết điểm duy nhất là trên cổ tay trái có vết sẹo hình vòng cung gồ ghề lồi lõm, nhìn qua cũng biết hẳn cậu từng bị thương rất nghiêm trọng.Lạc Thi Nhân nắm lấy tay đứa ngốc hôn lên vết sẹo mờ.Hắn thương tiếc tất cả mỏng manh yếu đuối của Omega này."Anh dậy nấu cơm cho em."Hắn hơi động đậy đã bị Tiêu Bổn Đan đè lại.Ướt át trong đôi mắt đứa ngốc đều là mật đường ngọt ngào, cậu hôn lên trán ông xã, xoa xoa hai má."Ông xã ngoan nào, để em đi nấu, nghe lời."Thích ông xã quá đi mất.Đứa ngốc tung tăng vui vẻ đi nấu cơm.45Cơn cảm cúm của Lạc Thi Nhân hết rất nhanh, không tới mấy ngày đã lại sức dồi dào tinh lực đi bắt nạt đứa ngốc."Anh đừng nghịch em nữa." Đứa ngốc ló đầu khỏi chăn, cánh tay trắng trẻo mềm mại đánh mấy cái vào thân thể rắn chắc của Lạc Thi Nhân, cậu tức giận nói, "Em đã nói với mẹ rồi, hôm nay về giúp mọi người giao hàng... Á!"Tuy bà xã trơn trượt như con cá nhưng Lạc Thi Nhân vẫn ôm được người ta."Anh cho người đi người làm, em đừng lo."Lạc Thi Nhân không nỡ để đứa ngốc và Viện phúc lợi nhà cậu quá vất vả nên đã gọi bên bốc vác giúp thu gom đóng hàng trái cây. Tiêu Bổn Đan vèo một cái biến thành ông chủ thực sự, càng nhàn rỗi hơn trước, còn có thể chơi bời với Lạc Thi Nhân."Em muốn tự làm việc cơ!"Đứa ngốc cố gắng thoát khỏi kìm kẹp, cậu không phải loại Omega dựa dẫm chờ người khác nuôi, cậu có sự nghiệp của mình, Lạc Thi Nhân không thể coi thường cậu."Anh biết, anh biết." Lạc Thi Nhân ôm cậu hôn hít một trận, "Tiểu nhân thả ông chủ Tiêu đi làm việc đây."Hai người chỉnh đốn xong xuôi rồi đến Viện phúc lợi, Lạc Thi Nhân thành thành thật thật theo sau làm tay sai cho Tiêu Bổn Đan.Kết quả bị Tiêu Bổn Đan ngại phiền, tống cổ đi quét sân.--------------------------------------------------Lạc Thi Nhân vừa quét rác vừa nắm tay thầm quyết định phải chấn chỉnh địa vị gia đình của mình.Trong sân không bẩn chỉ là lá rụng đầy đất, trông còn rất lãng mạn. Lạc Thi Nhân chăm chỉ làm việc, không nhịn được quan sát nơi đã nuôi dưỡng đứa ngốc nhà hắn những năm qua.Viện trưởng rất quan tâm đến tâm lí trẻ em, vì muốn để lại dấu ấn trưởng thành cho mỗi đứa trẻ mà xây riêng một căn phòng làm hốc cây cho chúng.Một số thì viết trên tường."Tớ muốn ăn bánh quy! Ba cái!""Lông mày rậm hôm qua đi xi xi xong không rửa tay!"Nét chữ trẻ con trông khá buồn cười nhưng cũng rất dễ thương, Lạc Thi Nhân nhịn không được sờ lên, lén đến gần thưởng thức.Một số thì viết trong vở.Ví dụ như có bạn nhỏ nào đó, bởi vì rụng một chiếc răng mà cho rằng mình mắc bệnh nan y, sau đó viết chi chít nửa trang vở.Lạc Thi Nhân cong môi nhìn, ôm nỗi thiềm thầm kín lặng lẽ đi tìm bút tích của đứa ngốc nhà hắn.Đúng như dự đoán, hắn tìm thấy ba chữ "Tiêu Bổn Đan" nắn nót trên quyển notebook đã phai màu ở tận trong góc sâu. Lạc Thi Nhân chà sát hai tay, cẩn thận từng li từng tí lấy ra xem như kẻ trộm.Đứa ngốc nhà hắn khi còn bé chắc chắn vô cùng đáng yêu.Lúc ấy Lạc Thi Nhân chỉ nghĩ đơn giản như vậy.46"Mình muốn có một gia đình."Tiêu Bổn Đan viết như thế trên trang bìa.Cậu có vẻ không thường biểu đạt cảm xúc ở chỗ này, không giống những bạn nhỏ khác nào là hôm nay được ăn bánh ngọt vui quá đi hay ngày mai bị ngã sấp đau quá à.Nội dung Tiêu Bổn Đan viết ngược lại rất đơn giản."Viện trưởng nói, ngày mai sẽ có người tới nhận con nuôi.""Không phải mình. Hi vọng em trai Đậu Đậu luôn may mắn, tương lai khỏe mạnh bình an.""Tại sao họ nói Omega tuổi mình nuôi không quen? Số mệnh của mình đã định là không có người nhà hay sao?"Cậu hay nhắc đến chuyện có gia đình nhận con nuôi tới rồi lại đi, nhưng chẳng có ai mở rộng cửa đón cậu về.Trong cách hành văn của cậu có sự trưởng thành trước tuổi, Lạc Thi Nhân thậm chí không tin nổi đây là tâm sự của đứa ngốc nhiều năm trước."Mình có bố mẹ rồi!"Hốc cây notebook của đứa ngốc xuất hiện dấu chấm than đầu tiên, thậm chí còn in hằn rách cả trang giấy, Lạc Thi Nhân dường như cảm nhận được sự hưng phấn ngay lúc đó.Đứa ngốc có nhà thì quá tốt rồi, Lạc Thi Nhân còn chưa kịp nghĩ như vậy thì đã phát hiện ra sự kì lạ.Quả nhiên, quyển sổ khá mỏng này còn có trang sau.Nét bút trên đó rõ ràng là vụng về hơn, cao thấp lộn xộn nhìn có hơi ngốc nghếch."Tớ không phải đứa ngốc! Tớ rất thông minh! Mẹ nói tớ là anh hùng nhỏ! Cừ lắm luôn! Tớ có thể uống hết một hộp sữa Tiểu Ngưu, ăn hết tám cái bánh trôi nhân đậu đấy!"Cái người tinh tế nhạy cảm lại trưởng thành và dịu dàng ấy đã biến mất trong những con chữ.Cuối cùng không tìm thấy nữa.47Lạc Thi Nhân nhíu chặt mày.Hắn cảm thấy rất không hợp lí.Rõ ràng Tiêu Bổn Đan đã rất vui vẻ khi được nhận nuôi, vì sao lại quay trở lại.Trước và sau khi đi sao lại như hai người khác nhau.Hắn bỗng cảm thấy sau chuyện này có một bí mật lớn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với đứa ngốc nhà hắn?Là chuyện gì khiến cậu thay đổi tính tình, từ một bạn nhỏ thông minh trưởng thành sớm thành dáng vẻ ngây thơ ấu trĩ kia.------------------------------------------------"Ông xã? Anh quét sân quét được một nửa chạy đi đâu rồi!"Đứa ngốc dò đầu vào cửa phòng nhìn.Cậu không biết vô vàn nghi vấn trong lòng Lạc Thi Nhân, xụ mặt chạy vào túm lấy ống tay áo Lạc Thi Nhân."Được lắm... Em muốn đi mách mẹ! Anh lén xem chuyện hồi bé của em.""Anh..." Lạc Thi Nhân vuốt mặt, xóa đi nét nghiêm trọng trên đó, hắn cười với nói, "Anh rất tò mò, muốn nhìn xem Đan Đan hồi nhỏ có phải cũng ngoan vậy không.""Ông xã thấy em ngoan ạ?" Đứa ngốc cười tít mắt, nhón chân lên nhảy nhảy, cậu chu miệng ra, "Hôn cái nào."Lạc Thi Nhân nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hồng nhạt mềm mại của đứa ngốc, giấu đi nét phức tạp nơi đáy mắt.Hắn muốn biết tại sao.Hắn nhất định phải làm rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me