TruyenFull.Me

Hon Nhan Cuong Che Cua Dua Ngoc

35

Rốt cuộc Lạc Thi Nhân thích Hề bối đến mức độ nào?

Vấn đề này chính hắn cũng không rõ.

Vào lúc cuộc đời hắn tăm tối nhất là người kia cho hắn chút ánh sáng cùng với hi vọng sống.

Khi đó hắn còn nhỏ, bị dì bảo mẫu lừa, vì đề phòng hắn trốn thoát mà nhẫn tâm hạ độc khiến hắn mất hết năm giác quan gần như biến thành người mù.

Nỗi tuyệt vọng sống trong bóng tối suýt nữa hủy diệt ý chí của hắn, cho đến tận khi người kia xuất hiện.

Trên thân người nọ có mùi sữa thơm ngào ngạt, dùng giọng nói mềm mỏng cho hắn vô vàn hi vọng.

"Không sao đâu, đừng sợ, nhất định sẽ khỏe lại."

Lạc Thi Nhân không nhìn thấy dáng vẻ đối phương, chỉ có thể chạm vào lòng bàn tay ấm áp mang lại cho hắn an ủi, tiếp tế hắn, sau cùng còn cho hắn tấm gỗ cứu mạng.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, trong những giấc mộng tăm tối lạnh băng chính người đó là ánh sáng và sự cứu rỗi duy nhất của hắn.

Là chỗ dựa tinh thần của hắn.

Lạc Thi Nhân từng bỏ ra một lượng lớn nhân lực vật lực đi tìm đối phương nhưng không thu hoạch được gì.

Trong một quãng thời gian rất dài, Lạc Thi Nhân đều nghĩ khi mình tìm được người đó, chỉ cần điều kiện cho phép, hắn nhất định phó mặc tất cả theo đuổi đối phương.

Mà đến khi Hề Bối xuất hiện, cậu ta là một Omega độc thân xinh đẹp, Lạc Thi Nhân quả thật tiến hành theo đuổi.

Chỉ là lần theo đuổi này kết thúc quá nhanh, Lạc Thi Nhân cũng không rõ mình suy nghĩ thế nào mà từ vị trí người theo đuổi lui về đứng vững trên lập trường báo ân.

Hắn vẫn mang lòng cảm kích như cũ, sẵn lòng giúp đỡ Hề Bối trong khả năng cho phép, chẳng qua người hắn trân trọng lại thành bóng dáng trong mộng.

Thành người hắn mong cầu mà không có được.

36

Đứa ngốc phớt lờ hắn.

Từ bữa tiệc tối không nhận được câu trả lời Tiêu Bổn Đan rất tức giận, chẳng thèm chủ động nói câu nào với Lạc Thi Nhân.

Kết hôn lâu như vậy đây là lần đầu tiên Lạc Thi Nhân chịu bạo lực lạnh của đứa ngốc.

Đứa ngốc tức giận vô cùng đáng sợ.

Cậu có thể hoàn toàn coi người ta là không khí, không có canh tình yêu mang đến công ty mỗi ngày, tan tầm về nhà hỏi han thân thiết cũng chẳng còn, ôm ấp dính dấp cũng không luôn, ngay cả đi ngủ cũng phải dùng cái chăn to làm ranh giới ngăn cách, ai ngủ của người đó, như hận không thể in bốn chữ lớn CHỚ GẦN ÔNG ĐÂY trên gối.

--------------------------------------

Lạc Thi Nhân vẫn cho là bản thân tuyệt đối sẽ không dung túng cho cái tính giận dỗi cáu kỉnh của Omega, dù sao trước kia dù là khi hẹn Hề Bối ăn cơm cũng không thể chấp nhận thói chậm trễ của đối phương nên dứt khoát hủy hẹn luôn.

Hắn đối xử với ân nhân cứu mạng cũng thẳng thừng như thế chẳng lẽ còn phải khúm núm dỗ dành đối tượng chỉ định bình thường à?

Lạc Thi Nhân liếc nhìn đứa ngốc ngồi trên cái ghế salon cạnh bên đang vừa xem phim vừa vui vẻ ôm khoai tây chiên ăn, hắn mặt không không cảm xúc nhìn điện thoại.

"Chọc bà xã tức giận phải dỗ làm sao?'

Hai ngày nay Lạc Thi Nhân tìm tòi nghiên cứu cái vấn đề này chắc tầm một nghìn lần.

Sầu muốn chết.

37

Câu trả lời trên internet không có bất cứ giá trị nào.

Dù sao Lạc Thi Nhân cũng không thể thật sự mua sầu riêng về quỳ nhận tội, cũng không thể tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường cho bà xã tùy ý chà đạp, chỉ có thể nhìn đứa đang coi mình như không khí mà thở dài thườn thượt.

Trong nhà vị soda đào cũng biến thành vị chua, như là trộn với nước chanh.

Lạc Thi Nhân không thể không thừa nhận hắn thật sự không chịu được bảo lực lạnh của đứa ngốc.

Nghĩ tới nghĩ lui hắn quyết định phải nói chuyện với cậu.

---------------------------------------------

"Đan Đan, chúng ta tâm sự một chút nhé?"

Đứa ngốc đang xem ti vi liếc hắn một cái, không phản ứng.

"Em có chuyện gì không vui, chúng ta trò chuyện thoái mái có được không?" Lạc Thi Nhân đi tới bên cạnh Tiêu Bổn Đan, vô cùng đáng thương nắm lấy tay cậu, "Em cứ không để ý đến tôi, tôi rất khó chịu, thật đấy."

Đứa ngốc chớp mắt, đưa tay dứt khoát tắt ti vi đi.

"Anh thật khó chiều." Đứa ngốc nhướng mày, cậu cũng không bày ra vẻ tức giận, mà là hơi nghi hoặc, "Không phải là anh muốn tìm một người vợ trên danh nghĩa sao, không can thiệp, không quan tâm, mỗi ngày chỉ cần ăn ăn uống uống làm vật trang trí là xong... Tại sao bây giờ lại nói khó chịu với em?"

Em chẳng qua là nghe theo ý anh mà thôi, anh khó chịu cái gì cơ chứ.

Đứa ngốc nghĩ không ra.

38

"Tôi..."

Lạc Thi Nhân bị cậu chặn họng mà bức bối trong lòng.

Tiêu Bổn Đan nói không sai, ban đầu đúng là hắn đã nghĩ như vậy, hắn không cần một cuộc hôn nhân nghiêm túc mà chỉ muốn tìm một Omega ngoan ngoãn nghe lời về nhà để chặn miệng đám người nhàn rỗi luôn thúc giục chuyện cưới xin.

Thế nhưng bây giờ hắn lại không chịu nổi Tiêu Bổn Đan đối xử với hắn như vậy.

Rõ ràng đứa ngốc là quả trứng lòng đào ngọt ngào nhất thế giới, ngay cả đổi tuýp kem đánh răng vị dâu tây thôi cũng phải lân la sang dính lấy hắn hôn môi, mỗi ngày đều vui vẻ cười tít mắt xách theo túi giữ nhiệt tới công ty tìm hắn, chỉ cần hai người ở chung một chỗ nhất định sẽ dính lấy nhau, nói ba câu lại chèn thêm một câu thích ông xã.

Dù cho ông xã chưa bao giờ đáp lại tình yêu đó, cũng chưa từng chủ động thân thiết với cậu nhưng cậu vẫn kiên trì ngốc nghếch mà đối tốt với ông xã.

Đứa ngốc như vậy sắp sửa biến mất rồi.

"À." Đứa ngốc đột nhiên nói, "Bản hợp đồng trước ngày kết hôn đâu rồi? Anh lấy ra cho em kí tên đi, bây giờ em trưởng thành rồi, sẽ không khóc nữa đâu."

Cậu chẳng cần ông xã xấu xa không thích cậu.

Đứa ngốc tức giận nghĩ.

39

Lạc Thi Nhân mà lấy bản hợp đồng kia ra thật thì hắn đúng là đầu bị cửa kẹp.

Hắn vừa không muốn đứa ngốc đối xử lạnh nhạt với hắn lại vừa không rõ phải làm sao mới vừa lòng mình.

Giống như đứa ngốc nói, cậu không muốn trở thành con rối như hắn muốn ban đầu, vậy hắn muốn gì đây.

Hắn trầm mặc, nhưng đứa ngốc lại không để ý đến sự trầm mặc của hắn.

"Anh kết hôn với em, sống những ngày tháng hữu danh vô thực rốt cuộc là vì sao? Là để anh có cơ hội theo đuổi người khác ư?"

"Không phải..."

Hắn không làm chuyện ngoại tình trong hôn nhân, cho dù hắn và đứa ngốc không phải kết hôn vì tình yêu thì hắn cũng không thể vì vậy mà làm chuyện sai trái.

Đây là vấn đề thuộc về đạo đức, không phải bàn cãi.

"Vậy anh muốn gì?" Tiêu Bổn Đan nghi hoặc, "Cưới một Omega về nhà, cung phụng như Bồ Tát sống, anh là người tốt như thế sao?"

Lạc Thi Nhân bị đứa ngốc nói đến á khẩu không thể cất lời.

"Anh lại không nói gì cả." Đứa ngốc nhún vai, đôi mắt cậu sáng trong, đôi môi dịu dàng nói ra toàn những lời quả quyết, "Em làm vật trang trí cho anh, anh không vui. Vậy thì em không thích hợp diễn kịch cùng anh rồi. Tuy là anh rất cao, rất đẹp trai cũng rất có tiền, nhưng em càng muốn một ông xã thật lòng quan tâm yêu thương em hơn. Em không muốn trơ mắt nhìn ông xã em trong lòng có người khác mà còn phải giả bộ khoan hồng độ lượng không thèm để ý. Em muốn cùng một Alpha tạo thành một gia đình, dù cho người đó không quá thích em cũng được, chỉ cần người đó có tinh thần trách nhiệm và bằng lòng ở bên em. Người đó cũng không cần quá giàu, chỉ cần cố gắng làm việc, có lòng cầu tiến, em với anh ấy cùng nhau nỗ lực, cuộc sống cũng sẽ rất thú vị."

Đứa ngốc nói rất nghiêm túc, trong mắt cậu ngập tràn ánh sáng hi vọng.

"Có lẽ anh cảm thấy lập gia đình là một loại phiền phức, anh không thiếu thứ gì cả, nên sẽ không hi vọng có bất cứ kẻ nào hay chuyện gì ràng buộc bước chân, dù cho sống đến một trăm tuổi cũng sẽ có một đống Omega sẵn lòng sinh con cho anh... Nhưng mà em thì khác, từ nhỏ em đã muốn có một ngôi nhà thuộc về riêng mình, từ lúc hai mươi tuổi có thể đăng kí kết hôn ấy em đã bắt đầu chờ mong vào hôn nhân, em mất rất nhiều năm cũng cô đơn rất nhiều năm, không thể kéo dài thêm nữa, em muốn có em bé càng sớm càng tốt, để cho em biết trên thế giới này còn một người chung dòng máu với em..."

"Lạc tổng Lạc Đại thiếu gia..." Đây là lần đầu tiên đứa ngốc gọi hắn như vậy, "Anh với em vốn không phải là người cùng một thế giới, anh không hiểu em. Đúng là em không thông minh, nhưng em không muốn chơi trò đóng vai gia đình với anh nữa."

Lạc Thi Nhân có mong đợi với tình yêu, theo đuổi người trong lòng và một cuộc sống lý tưởng.

Còn Tiêu Bổn Đan thì không, cậu chỉ muốn một ngôi nhà có thể che chắn gió mưa mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me