TruyenFull.Me

Hong Mien

Do vụ ở phía Tây vừa được giải quyết xong nên công việc khá bận rộn
Khuynh Diệp phải làm một số công văn để báo cáo lên cấp trên cùng với xin cấp hỗ trợ xuống cho các yêu tinh bị trúng độc. Họ cũng cần được di tán đến một số y quán lân cận do y quán gần phủ ngài ấy đã bị quá tải. Vì thấy, tầm tối muộn, Hồng Miên mới thấy ngày ấy về nhà. Mà hôm nay, ngài lại đi bộ về chứ không dùng tinh hoa cho nhanh.

Hồng Miên vẫn làm việc như mọi ngày. Nàng cũng không mấy ngạc nhiên. Lúc nàng hơn trăm tuổi, Hồng Miên vẫn là một cây gạo phát triển bình thường. Ký ức khi còn chưa háo hình của nàng khá mơ hồ. Chỉ nhớ rằng một hôm xui xẻo, nàng đã bị sét đánh trúng, gãy phần cành lớn bên trái. Lượng tinh hoa hao hụt rất lớn, cơ thể lại bị tổn thương thời gian dài. Việc tu luyện sau này của nàng cũng bị giảm đi rõ rệt. Người ta bảo cây có ma thì bị sét đánh, nhưng nàng chỉ nhớ lờ mờ có hai bóng người hay lảng vảng thường xuyên, có lúc ba, có lúc bốn. Nói chung là, trí nhớ của nàng không rõ ràng lắm. Có thể, đó chỉ là người qua kẻ lại chứ không phải do sét đánh hồn ma gì hết. Nếu mà phải, nàng trù cho mấy nhỏ ma đó bị "teo” lại y như nàng đi, làm sao cũng chẳng nhớ rõ cái gì.

Mà từ khi hóa hình, nàng cũng không nhận ra có gì bất thường. Mọi người nói chuyện nàng vẫn nghe như thường thôi. Nàng biết vết thương ngày xưa khá nặng, mà không ngờ nó còn có di chứng về sau. Nhưng nàng cảm thấy cuộc sống vẫn bình thường, nên cũng không quá mong đợi gì với cuộc hẹn tối nay vs Khuynh Diệp.

Thấy Khuynh Diệp có vẻ mệt mỏi, Hồng Miên cũng nhanh nhanh sửa soạn đồ đặc và dọn cơm. Nàng cũng ngỏ ý để chuyện kia tính sau vì trông ngài có vẻ suy nhược nhưng ngài ấy bảo không sao. Nên thôi, Hồng Miên cũng tranh thủ dọn dẹp rồi ra nhà trước. Ra đến, nàng thấy Khuynh Diệp đã ngồi ngay ngắn. Trên bàn là nhành Bạch Đàn hôm trước. Khuynh Diệp thì đang săm soi gì đó trong tay.

- Mời cô ngồi.

Khuynh Diệp cười cười rồi mời nàng ngồi cạnh, trong giọng điệu có phần nhiệt tình. Ngài ấy hỏi sự tình mọi chuyện ra sao. Hồng Miên cũng không ngại kể cho ngài ấy nguyên do. Khuynh Diệp bỗng chốc có chút trầm tư. Ngài ấy quay sang nhìn hoa trên bàn, tay xoay nhẹ mấy khối ngọc thô. Cả hoa và ngọc đều phát ra những luồng tinh hoa nhè nhẹ, trông thật thích mắt. Bông nhiên, Khuynh Diệp quay sang. Hồng Miên cảm thấy ánh nhìn của ngài ấy trìu mến đến lạ. Bàn tay ngài ấy đưa lên, ôm lấy khuôn mặt bên trái của nàng. Tay ngài ấy khá lớn, ngón tay còn qua khỏi thái dương cùa Hồng Miên. Nàng có chút ngại ngùng, theo phản xạ muốn rụt lại.

- Chúng ta thật có duyên.

Nghe câu này, Hồng Miên dừng lại một chút, lặng lẽ nhìn ngài ấy. Bỗng nhiên, không gian trở nên mờ ảo. Ý thức của Hồng Miên rơi vào khoảng không tĩnh lặng. Xung quanh đều là sương mù, nàng không thể cử động được. Hồng Miên tĩnh lặng quan sát xung quanh. Lớp sương mù dần dần tan đi. Lại là bóng dáng của người nam và người nữ như tối hôm ấy nàng đã mơ thấy. Nhưng lúc này, mọi thứ lại trở nên rõ ràng.

Người phụ nữ mỉm cười hiền hậu. Trông cô ấy cao, cơ thể cân đối. Nàng ta mặc một bộ xiêm y màu nhạt, có vài đóa hoa nhỏ thêu ở viền cổ. Trang phục suông khác với dáng có đai lưng của người nam. Tạo nên sự khác biệt nam nữ rõ rệt. Nhưng trang phục có đai như thế, dù là Tiên, Ma hay Nhân thì đều là trang phục đi làm hay vận động. Có thể, người nam này vừa đi đâu về.

Tay người nữ đang đặt lên thân cây. Hồng Miên không hề cảm thấy khó chịu, trái lại sinh ra cảm giác muốn được ôm. Hồng Miên cũng không biết tại sao lại như thế, bởi vì hai người này đều xa lạ đối với nàng. Nhưng rồi, khung cảnh chợt loãng dần ra, chỉ còn nàng đứng đó với hình dạng cây gạo hơn trăm năm tuổi. Giữa không gian tĩnh mịch, Hồng Miên nghe rõ tiếng bước chân vọng lại từ xa. Bước chân rõ ràng, không quá nhanh, không quá chậm. Kia là Khuynh Diệp, ngài ấy đang đến đây. Ngài đang nở nụ cười, chính là nụ cười triều mến mà nàng nhìn thấy lúc nãy.

- Hoa và ngọc đã trả lại rồi, chỉ còn ta mà thôi.

Hồng Miên không biết ngài ấy đang nói cái gì. Nàng muốn hỏi nhưng không cất tiếng được. Mọi thứ dần dần mờ đi. Nàng dần dần mở mắt ra. Cảnh vật nhà trước quen thuộc hiên ra. Khuynh Diệp đang từ từ thu tay về.

- Hồng Miên.

Đây là lần thứ hai ngài ấy gọi tên ta. Nhưng lần này có chút khác biệt. Đó chính là âm thanh. Giống như có một tảng đá vừa được dời đi. Âm thanh, chúng đang chảy vào tai trái của nàng. "Hồng Miên” truyền đến, xô đẩy với những âm thanh tạp của không gian. Hồng Miên nghi hoặc đưa tay lên áp vào tai trái của mình. Nàng cũng không biết biểu đạt như thế nào. Hồng Miên ngơ ngác nhìn Khuynh Diệp đang chuẩn bị rời đi ngay trước mắt. Ngài ấy đã quay đi, nàng không nhìn rõ mặt ngài ấy được.

Hoa và ngọc đã không còn ở đây. Khuynh Diệp dặn dò Hồng Miên nghỉ ngơi sớm rồi về phòng. Hồng Miên bất động một lúc. Ký ức hỗn loạn của nàng dường như còn thiếu sót điều gì.

Hoa và ngọc đã trả lại rồi, chỉ còn ta mà thôi.

...

Mong cả nhà ủng hộ, cảm ơn các tình yêu nhiều.

Đăng tải trên Đêm buồn: ThanhHằng170204 với tên Hồng Miên - Moon Đỗ.

Đăng tải trên NovelToon với tên Hồng Miên.

Đăng tải trên facebook trang Ngừ nghèo viết truyện.

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me