TruyenFull.Me

Hong Mien

Khuynh Diệp cho ít tinh hoa phủ quanh chú mèo đen. Nhóc đang cựa quậy thì từ từ im lặng rồi nằm ngay chừ. Ngài ấy hóa ra một cái ổ nhỏ đặt chú mèo vào rồi bọc lại bằng một lớp lưới tinh hoa. Hồng Miên có chút hoảng hốt, nhưng thấy nhóc mèo đen vẫn còn hít thở thì thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Hồng Miên mới từ từ bình tĩnh. Bây giờ không biết là lúc nào rồi, bên ngoài vẫn còn tối lắm. Nhưng trong phòng vẫn đốt nhiều đèn, sáng rõ, chỉ có gần giường nàng ít đi, hơi tối. Có vẻ, Hồng Miên đã đã ngủ mê đến tận giờ này. Lớp tinh hoa dựng trong khu vực này không ngăn chặn các linh thú nhỏ nên nhỏ mèo này vào mà không ai phát giác cũng đúng. Có thể bây giờ cũng khuya rồi nên Khuynh Diệp để nhóc con này ngủ rồi sáng mai tính sau.

Khuynh Diệp quay sang xem xét. Ngài ấy hỏi han Khuynh Diệp có ổn không, đã mơ thấy những gì. Nhưng nàng có vẻ vẫn còn sợ sệt nên Khuynh Diệp không hỏi thêm, đưa khăn ấm cho nàng tự lau bớt mồ hôi rồi sắp xếp cho nàng nằm lên giường. Còn bản thân ngài ấy quay lại ghế dài bên gần cửa.

Khuynh Diệp đã dọn qua phòng Hồng Miên từ hôm qua. Do tổn thương nội lực cần phải giám sát cẩn thận. Như vừa rồi, nàng ấy rơi vào ác mộng, dễ bị nhỏ mèo con này tổn thương khí huyết. May mà Khuynh Diệp phát giác kịp thời. Trông thì như sốt bình thường, nhưng lúc này Khuynh Diệp khá dễ bị tổn thương. Nhưng một nam một nữ, ở chung phòng lại không thỏa đáng. Cũng không thể nhờ vả nhà hàng sớm thức cả đêm để canh nhỏ Thạch Tử nhà mình. Với lại, Ngọc Thố sẽ không từ chối, nhưng nàng ta vừa về, cần để nàng ta được nghỉ ngơi. Nguyên lại phải lo cho cả Ngọc Thố và Khôi nên nếu nhờ vả thì không tiện. Thế là, Khuynh Diệp bèn mang cái ghế dài yêu thích của mình sang, đặt ngay gần cửa. Đèn bật sáng đêm, chỉ là gần giường Hồng Miên vặn lu lại. Ngài cũng không ngủ, vừa trông chừng tình hình của Hồng Miên, vừa đảm bảo mọi chuyện minh bạch. Dù gì, Ngài cũng xin nghỉ vài hôm rồi, nên có thể ngủ bù vào buổi trưa.

Tuy vậy, Khuynh Diệp cũng không khỏi mệt mỏi. Công việc ở chỗ làm vừa dứt thì đã thức liên tục hai hôm. Hồng Miên nhìn bóng lưng ngài ấy, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi. Mà cái tội lỗi gác lại sau, nàng thực sự cảm thấy sợ hãi. Giấc mơ vừa rồi quá chân thật. Cảm giác sợ hãi không tiêu biến, xung quanh giường nàng lại tối nữa. Cảm giác sợ hãi chỉ tăng chứ không sụt giảm.

Hồng Miên nhìn bóng lưng của Khuynh Diệp, nhớ lại bóng lưng trong giấc mơ. Cảm giác mất đi, quá chân thật. Nàng sợ hãi, muốn gọi Khuynh Diệp lại, nhưng không biết phải nói gì.

- Cô sao thế?

Nghe động tĩnh sau lưng, Khuynh Diệp quay lại, đến gần kiểm tra xem Hồng Miên có ổn không. Nhưng ngài ấy không thấy nàng nói gì, chỉ thấy ấy mắt sợ sệt, khó nói của nàng mà thôi.

- Cô còn sợ sao? Có phải muốn tôi ngủ cùng không?

Thấy bộ dạng này, Khuynh Diệp biết nàng cũng sẽ không nói rõ cho cho ngài biết đâu. Ngài cũng quan sát kỹ. Nàng ta chỉ bị hoảng sợ do ác mộng, nội lực và tinh khí không bị tổn thương thêm. Nên ngài ấy quay sang trêu chọc cho không khí trở nên dễ chịu hơn.

- Ừm.

Hồng Miên khẽ gật đầu. Tay nàng kéo nhẹ tà áo của Khuynh Diệp, ánh mắt khó xử. Khuynh Diệp đứng hình. Ngài ấy chỉ định đùa tí thôi, nhưng Hồng Miên làm thật.

- Tôi.. tôi.. cô... cô...

Ngài ấy định nói: "Tôi với cô là một nam một nữ á" nhưng không biết nói sao cho phải. Hồng Miên thấy Khuynh Diệp lúng túng thì rụt tay lại, kéo chăn lên cao. Cơ thể nàng ấy còn run nhè nhẹ. Hồng Miên nghĩ lại thấy yêu cầu của nàng cũng hơi quá đang, hay cứ cố kìm ches mà đi ngủ. Nhưng cơ thể nàng lại không được như ý nghĩ, đôi lúc nhớ lại vài chi tiết của giác mơ thôi là bất tri bất giác run lên.

Khuynh Diệp không nói nữa, nhìn Hồng Miên. Ngài ấy từ từ ngồi xuống giường.

- Cô ... xích vào trong đi.

Hồng Miên thấy vậy thì vội nhích vào. Cả hai nằm xuống, không ai nói với ai điều gì. Hễ nhắm mắt lại, khuôn mặt tức giận của cụ già kia lại hiện lên. Hồng Miên quang sang ôm chặt Khuynh Diệp. Lúc này, Hồng Miên bị sốt trở lại rồi. Nàng ta ôm quá chặt, Khuynh Diệp không biết làm thế nào, đành quay người sang, vỗ lưng cho nàng. Cảm nhận cơ thể run rẩy của nhỏ này, Khuynh Diệp chỉ có thể thờ dài.

Hồng Miên cứ sốt như vậy, chập chờn lúc lâu. Tay Khuynh Diệp cứ vỗ đều đều, ngài ấy không vào giấc. Trong cơn miên man, Hồng Miên ôm chặt lấy Khuynh Diệp. Nàng vùi mặt vào hõm cổ của ngài. Lúc này, Khuynh Diệp có hơi phản ứng lại. Cảm giác nóng âm của trán Hồng Miên đang chạm vào da ngài ấy. Do ban đêm cần sự thoải mái, nên mọi người sẽ mặc áo trong, cổ hở mà thôi nên vùng da lộ ra sẽ nhiều hơn ban ngày. Do phủ này chỉ có hai người, ban đầu ngài ấy cũng mặc kín đáo hơn nhưng khi ở quen hơi rồi thì ngài lại quay về trạng thái thoải mái của trước đây. Nhưng giờ đây, Hồng Miên rúc vào hõm cổ của Khuynh Diệp như thế, da ngài ấy lại nhạy cảm với sức nóng của nàng.

Khuynh Diệp dừng vỗ lưng, không biết làm cách nào để đẩy Hồng Miên, đang ôm mình cứng ngắc, ra ngoài. Hơi thở của nàng ấy phả đều đặn vào cổ Khuynh Diệp. Khuynh Diệp nghe rõ cả tiếng thở của nàng ấy trong đêm tĩnh lặng như này. Còn bây giờ, là tiếng nhịp tim của cả hai, một nhanh một chậm.

Bỗng nhiên, Khuynh Diệp cảm nhận được sự ấm nóng khác, những giọt nước mắt. Không biết do sợ hay do sốt, Hồng Miên đang khóc, khóc trông cái tư thế chìm vào lòng của Khuynh Diệp. Nước mắt nàng ta chạm vào xương quai xanh của Khuynh Diệp, nóng.

Khuynh Diệp siết tay, choàng tay ôm trọn phía cánh lưng của Hồng Miên. Ngài không vỗ lưng nữa, nhưng bao bọc nàng trong cánh tay của bản thân. Khuynh Diệp nhắm mắt, phải ngủ, phải ngủ thôi.

Hồng Miên không biết bản thân đã mê man bao lâu. Nàng cảm nhận ngoài trời đã lờ mờ sáng. Có thể do thói quen, mà giờ này, nàng đã tỉnh giấc. Hồng Miên buông lỏng cánh tay, ngước đầu lên nhìn ra cửa sổ. Lại nhớ rằng có người nằm bên cạnh. Ký ức trở về, là Khuynh Diệp. Lúc này, cơ thể Hồng Miên đã dịu đi. Tâm lý cũng đã bình tĩnh hơn. Hồng Miên mới bắt đầu thấy ngại ngùng. Dù không bao lâu, nhưng đêm hôm mà nam nữ lại nằm chung như thế cũng không nên. Lúc đó, Hồng Miên quá sợ hãi để có thể ngại ngùng như bây giờ. Nàng nhẹ nhàng giở mền. Hồng Miên muốn xuống giường uống nước. Nàng dự là sẽ lấy chăn trong tủ ra, ngủ bên ghế dài mà Khuynh Diệp mang sang. Nhìn khuôn mặt ngủ yên ả của Khuynh Diệp, chắc hẳn ngài ấy đã mệt mỏi nhiều ngày.

Hồng Miên len lén mở chăn, tránh đánh thức Khuynh Diệp. Phòng vẫn còn sáng sủa, đèn chưa hề tắt nên mọi thứ đều sáng tỏ. Dù giường của nàng được hạn chế bớt ánh sáng nhưng vẫn có thể thấy rõ xung quanh.

Hồng Miên hơi ngơ ngác. Nàng chắc rằng nằm cạnh nàng là Khuynh Diệp, nhưng đường nét cơ thể này, quá rõ ràng là một người nữ. Nàng quay sang nhìn kỹ gương mặt của Khuynh Diệp. Vẫn là những đường nét đó, nhưng lại có vẻ mềm mại hơn, nhất là cằm và chân mày. Hồng Miên gõ đầu vài cái. Nàng không biết có phải do mình mê sản hay không. Hay do nhóc mèo đen lại gây chuyện. Nàng nhìn sang, nhỏ mèo đen vẫn ngủ ngoan trong cái ổ mà Khuynh Diệp tạo ra. Hay đây vẫn là một giấc mơ?

Hồng Miên nhớ lại giấc mơ đêm qua, có phải chỉ lát nữa người nằm bên cạnh sẽ biến hóa ra cái gì bất ổn hay không nhỉ?

Đúng lúc này, nhỏ mèo đen lại tỉnh giấc. Mèo đen phát hiện bản thân bị nhốt lại thì gầm gừ kêu lớn. Hồng Miên giật mình, cứ tưởng cô gái nằm trước mặt đã "biến hình" thì phản xạ đá nàng ấy xuống giường, lại mất bình tĩnh hét lên.

Khuynh Diệp mơ màng bò dậy. Nàng cũng chưa bắt kịp chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Hồng Miên la hét hỏi ngài là ai.

- Là ta, Khuynh Diệp đây mà.

Giọng nói thì đã đúng rồi. Cử chỉ lúc mơ màng này cũng là Khuynh Diệp. Hồng Miên thở gấp, mơ hồ nhìn ngài ấy trân trân. Đúng là Khuynh Diệp, nhưng là một Khuynh Diệp khác.

...

Mong cả nhà ủng hộ, cảm ơn các tình yêu nhiều.

Đăng tải trên Đêm buồn: ThanhHằng170204 với tên Hồng Miên - Moon Đỗ.

Đăng tải trên NovelToon với tên Hồng Miên.

Đăng tải trên facebook trang Ngừ nghèo viết truyện.

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me