TruyenFull.Me

Hong Ta Cung Haibara Ai Cung 1 Noi Yeu Duong

CẢNH 1 – CÁI CHẾT CỦA THANH XUÂN... VÀ MÀN MỞ ĐẦU CỦA CƠN BUỒN NGỦ VĨNH CỬU

Không gian tối đen như mực.

Giọng nữ máy móc vang lên trong đầu cậu:

Hệ thống: (vui vẻ như quảng cáo mỹ phẩm) “Hệ Thống Thần Chi khởi động… Tự động liên kết dữ liệu não bộ… Chúc mừng ký chủ, bạn đã… chết!”

Matsu: (giật mình hét lên) “Gì cơ!? Khoan! Tôi chết lúc nào!?”

Cậu đảo mắt xung quanh. Không có giường, không có máy tính, không có hộp mỳ ăn liền, càng không có tập mới của Detective Conan.

Chỉ có... một không gian trắng xóa, như thể thế giới bị xóa nháp giữa chừng.

Matsu: “Đây là mơ à? Hay là bị hack não rồi?”

Hệ thống: “Không đâu. Bạn vừa bị tông xe khi đang lao ra cửa hàng mua figure miku phiên bản giới hạn.”

Matsu: “...Đáng lắm. Nhưng vậy là tôi chết thật á?”

Hệ thống: “Chết rồi. Nhưng yên tâm, hệ thống của chúng tôi rất có tâm. Bạn sẽ được tái sinh vào một thế giới khác!”

Matsu: “Khoan! Tôi chưa đăng ký mấy gói chuyển sinh online nào hết á!”

Hệ thống: “Không cần đăng ký. Bạn đã được chọn ngẫu nhiên nhờ chỉ số IQ, EQ và mức độ ngủ nướng cấp độ SSS.”

Matsu: “Tôi bị troll rồi…”

Hệ thống: “Chào mừng bạn đến với Thế giới… Detective Conan. Nơi bạn sẽ sống lại dưới tên: Matsu Wataru.”

Matsu: “Conan!? Chỗ đó xác chết rải như cỏ sau mưa mà! Tôi chỉ muốn xem phim trinh thám, không muốn sống trong đó!”

Hệ thống: “Yên tâm. Bạn sẽ được tái sinh thành trẻ sơ sinh, ở gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, có suối nước nóng riêng. Cuộc sống lý tưởng đúng không?”

Matsu: “...Khoan, có được chọn không?”

Hệ thống: “Không.”

Ánh sáng rực lên. Mắt cậu tối sầm lại.

Âm thanh đầu tiên sau màn trắng chính là—

“Oaaa… oaaa…!”

Yuki (mẹ): (vui mừng) “Nó mở mắt rồi, Kei!”

Kei (cha): (cười sảng khoái) “Haha! Nhìn cái trán rộng kìa, thông minh lắm đây!”

Matsu (trong đầu): “Tôi… tôi thật sự… bị biến thành trẻ con rồi hả?”

Một người đàn ông cao lớn, điển trai, ánh mắt đầy sự tự hào cúi xuống nhìn cậu. Người phụ nữ bên cạnh làn da trắng, mái tóc dài buộc gọn, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng đôi mắt lại dịu dàng vô cùng.

Hệ thống: “Đó là cha mẹ mới của bạn: Wataru Kei – chủ khách sạn suối nước nóng danh tiếng ở Beika, và Wataru Yuki – đại mỹ nữ từng được mệnh danh là ‘huyền thoại mùa xuân năm ấy’.”

Matsu: “Làm ơn cho tôi trở lại… Không, khoan… đẹp vậy thì—thôi được.”

Vài phút sau, khi được đặt trong nôi, Matsu ngước mắt lên trần nhà gỗ, trầm tư:

Matsu (suy nghĩ): “Mình đã xuyên không thật. Tệ hơn là vào thế giới có Conan. Tệ nhất là mang cái hệ thống chết tiệt này…”

Hệ thống: “Này, này, tôi có ích mà! Tôi sẽ tăng khả năng học tập, phân tích, tái cấu trúc kiến thức, truy cập tri thức mọi thế giới!”

Matsu: “Tác dụng phụ?”

Hệ thống: “Luôn luôn trong trạng thái tiếp thu kiến thức nên... bạn sẽ cực kỳ buồn ngủ.”

Matsu: “…Tôi tưởng tôi bị trừng phạt cơ. Hóa ra vẫn là tôi như cũ.”

Cậu chớp mắt. Cơn buồn ngủ tràn tới như sóng triều. Trong phút chốc, Matsu ngoan ngoãn… ngủ.

Một vài tiếng thì thầm vọng lại từ cha mẹ:

Yuki: “Anh Kei này… Con mình sau này sẽ sống tốt chứ?”

Kei: “Đương nhiên. Nhìn đôi mắt kia đi. Có lẽ sau này nó sẽ là một thiên tài đấy.”

Yuki: “Em chỉ mong nó luôn sống tự do, không vướng vào chuyện rắc rối…”

Bên trong nôi, Matsu xoay người ngậm kẹo mút (bằng… trí tưởng tượng), thầm thì trong mơ:

Matsu: “Không dính xác chết… Không có tổ chức đen… Đừng có Conan tìm tới… Cho tôi ngủ là được…”

Cảnh kết thúc bằng tiếng ru của mẹ và ánh nắng nhẹ chiếu vào từ ô cửa gỗ giấy shoji, báo hiệu một khởi đầu mới…

CẢNH 2 – MỘT NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA MỘT ĐỨA TRẺ 6 TUỔI… TRONG VAI MỘT LÃO GIÀ BUỒN NGỦ

Khách sạn suối nước nóng Wataru – buổi sáng tinh mơ

Ánh nắng đầu ngày chiếu nghiêng qua khung cửa shoji, rọi vào căn phòng kiểu Nhật truyền thống, nơi một đứa bé sáu tuổi vẫn còn đang ngủ gục, trùm kín mền như một xác ướp nhỏ.

Một cái chân thò ra khỏi chăn, đung đưa lười biếng. Cạnh đó là một màn hình LED nhỏ đang hiển thị dữ liệu từ hàng chục camera giấu kín khắp khách sạn.

Yuki (mẹ): (bước vào nhẹ nhàng) “Matsu~ Dậy ăn sáng đi con.”

Không có phản hồi. Chỉ có tiếng ngáy… rất đều và rất vô trách nhiệm.

Yuki: (thở dài) “Lại ngủ tiếp hả… Không lẽ hôm qua thức làm thứ gì kỳ quặc nữa?”

Bà vén chăn.

Matsu: (miệng ngậm kẹo mút, mắt nhắm nghiền) “Mẹ… hôm nay con bị suy giảm năng lượng não trái. Con cần ngủ để đồng bộ lại vùng trí nhớ.”

Yuki: (cười bất lực) “Con mới sáu tuổi. Sao nói chuyện như cụ non vậy hả?”

Matsu: (lười biếng xoay người) “Con là… hậu duệ của giấc ngủ trưa tối cao…”

Kei (cha, từ ngoài bước vào, cười hô hô): “Thằng con nhà tôi lại nói mấy lời quái gở gì thế!”

Ông bế bổng Matsu dậy bằng một tay như xách mèo con.

Kei: “Nào, đi phụ bố kiểm tra bồn tắm, tiện chào khách luôn!”

Matsu: (rít kẹo mút như dân nghiện cà phê): “Con đang nghiên cứu cách chế tạo robot quản gia, bố khỏi cần gọi con…”

Kei: “Nếu con chế thành công, bố sẽ nghỉ làm luôn!”

Chuyển cảnh – Phòng điều khiển bí mật sau tủ sách

Sau khi né được công việc bằng chiêu “giả bộ ngáp dài”, Matsu trốn vào một căn phòng bí mật sau giá sách trong thư viện nhỏ. Nơi đây trưng bày toàn bộ màn hình theo dõi khách sạn từ 36 camera siêu nhỏ do chính cậu lắp.

Hệ thống: “Ký chủ đã xem lại khu phòng nghỉ tầng 2 chưa? Hôm qua có một thanh niên lén lút chụp ảnh người khác trong suối.”

Matsu: (lạnh giọng) “...Tầng 2 camera số 14, phóng to. Gửi đoạn video cho hệ thống điều khiển tự động. Kích hoạt chế độ ‘Xử Lý Nhẹ Nhàng’.”

Đoạn video hiển thị cảnh vòi sen xả nước lên đầu một thanh niên đang la hét. Ghi chú: ‘Được cảnh cáo và trả phòng ngay trong đêm’.

Hệ thống: “Ký chủ thật đáng gờm.”

Matsu: “Tôi không muốn bị vạ lây vì những vụ bê bối. Khách sạn này là miếng cơm của cả nhà tôi.”

Hệ thống: “Và cũng là một trong số ít nơi ngài có thể yên tâm… ngủ trưa.”

Matsu: “Chuẩn.”

Matsu quay lại nhìn một bản đồ 3D của khách sạn hiển thị trên màn hình. Từng vị trí camera, cảm biến nhiệt, và mic thu âm đều hiện rõ. Hệ thống được kết nối bằng AI tên “Shinobi-0” do cậu tự viết.

Matsu (suy nghĩ): “Mình không thể lơ là. Đây là thế giới Conan. Xác chết có thể rơi xuống từ trần nhà. Phòng mình có thể thành hiện trường vụ án bất cứ lúc nào.”

Hệ thống: “Ngài có vẻ bị ám ảnh.”

Matsu: “Không. Tôi gọi đó là cảnh giác cao độ.”

Cậu kiểm tra log dữ liệu.

– Không phát hiện chuyển động lạ từ 00:00 đến 06:00.

– Không có tiếng la hét bất thường.

– Khách lầu 2 phòng 208 có hành vi đáng nghi, đã xử lý.

Matsu vươn vai, thở dài, cắn tiếp một viên kẹo mút mới.

Matsu: “Chỉ mong hôm nay… không có đoàn quay phim hay xác chết nào ghé thăm.”

Ngay lúc đó—

Yuki (gõ cửa, gọi lớn): “Matsu~ Có tin vui nè! Một đoàn làm phim truyền hình nổi tiếng muốn thuê khách sạn mình để quay! Họ tới chiều nay nha con!”

Matsu: “…”

Matsu (suy nghĩ, mắt nhắm tịt): “…Mẹ à, tin này không vui đâu. Nó giống thông báo tử hình hơn.”

Cảnh 3 – Sân khấu máu mở màn

Chiều tà – trước cổng khách sạn suối nước nóng Wataru

Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên tấm biển gỗ treo trước cổng: “Wataru-ya – Trăm năm giữ lửa.”

Một chiếc xe buýt lớn dừng lại, kéo theo âm thanh phanh rít. Cửa mở, đoàn phim ồn ào bước xuống, ai nấy đều hớn hở, kéo vali, khiêng đạo cụ, cầm bảng phân cảnh và không ngừng... than nóng.

Trợ lý đạo diễn: “Tới nơi rồi! Suối nước nóng đây rồi! Mọi người tranh thủ nghỉ một chút rồi chúng ta dàn cảnh!”

Nữ diễn viên Rina (vẫy tay, nheo mắt nhìn quanh): “Khách sạn này nhìn đẹp đấy chứ! Cổ mà không cũ kỹ, tao nhã ghê!”

Đạo diễn (giọng to, cầm bảng phân cảnh): “Tối nay quay cảnh suối nước nóng! Nhớ đấy, Rina – em phải nhập tâm vào nhân vật nữ chính thời Edo – xinh đẹp, đầy đau thương, nhưng không được lộ hàng đấy nhé!”

Rina (cười khúc khích): “Yên tâm đi đạo diễn! Em chuyên diễn cảnh suối nước nóng rồi!”

Ở ban công tầng hai, một cậu bé sáu tuổi tóc rối xù như tổ chim đang gác cằm lên tay, ngậm cây kẹo mút, mắt lim dim.

Matsu (lẩm bẩm): “Tăng đột ngột mật độ NPC lạ mặt... mùi bi kịch nồng quá...”

Hệ thống (giọng đều): “Phân tích nguy cơ phát sinh án mạng trong vòng 36 giờ: 81.3%. Nạn nhân tiềm năng: nữ, từ 20 đến 30 tuổi. Có khả năng liên quan tới phòng tắm nữ.”

Matsu (bật ngón tay cái): “Hợp lý. Mình mà là đạo diễn còn chẳng dám quay ở khách sạn này... sát khí dày thế này cơ mà.”

Tối hôm đó – 23:02

Phòng điều khiển bí mật của Matsu – thực ra là một cái tủ trượt được thiết kế âm tường phía sau phòng ngủ cậu – sáng lên.

Hệ thống màn hình mini bật lên, chia thành hơn 30 khung hình từ camera rải khắp khách sạn. Dưới đất còn vài gói snack, lon nước lăn lóc, bên cạnh là quyển sách “Tâm lý học tội phạm – phiên bản rút gọn cho trẻ em”.

Matsu (ngồi xổm, nhíu mày): “Camera 12... tại sao lại mất hình đột ngột...?”

Hệ thống: “Bị che bởi khăn. Nhưng camera phụ phía trên vẫn hoạt động.”

Khung hình mờ mờ hiện lên cảnh ai đó mặc yukata nữ đi ngang qua dãy hành lang. Cách vài mét phía sau là một người đàn ông lớn tuổi, dáng thấp, tay cầm khăn trắng.

Matsu (nhìn góc nghiêng): “...Jiro.”

Tên đó là chú ruột của Matsu – em trai của cha cậu, người từ lâu đã ngầm cạnh tranh quyền sở hữu khách sạn. Lần này tới viện lý do "thăm cháu", nhưng thực tế là để đóng vai phụ trong đoàn làm phim.

Hệ thống: “Phân tích biểu cảm: dõi theo, ẩn ức, loạn tính.”

Matsu (suy nghĩ): “Tại sao hắn lại đi theo nữ diễn viên đó...? Chẳng lẽ...”

Sáng hôm sau – 6:30 AM – Suối nước nóng nữ

Tiếng hét thất thanh xé toạc bầu không khí yên bình:

Nhân viên nữ: “Có người... CÓ NGƯỜI CHẾT TRONG SUỐI!!!”

Khách sạn rối loạn. Yuki ôm lấy Matsu, mắt hoảng sợ. Kei – cha Matsu – chạy theo đám đông. Truyền thông, cảnh sát lập tức có mặt. Băng vàng chắn khu vực. Đội pháp y đang kiểm tra thi thể nổi úp mặt trong làn nước nóng.

Thanh tra Megure: “Nạn nhân là nữ diễn viên Rina, 27 tuổi. Thời điểm tử vong khoảng 1–2 giờ sáng. Không có dấu hiệu xâm nhập bên ngoài. Người cuối cùng xuất hiện gần khu vực là…”

Cảnh sát (liếc sổ ghi chép): “...Wataru Kei – quản lý khách sạn, cha của cậu bé.”

Yuki: “Không thể nào! Kei tối qua ngủ với em mà!”

Kei (bối rối): “Tôi có đi kiểm tra máy bơm... lúc khoảng 1 giờ... rồi quay lại phòng. Tôi thề, tôi không hại cô ấy!”

Megure: “Chúng tôi sẽ mời ông về đồn điều tra thêm.”

Matsu đứng bên cạnh, tay nắm chặt viên kẹo mút. Cậu bé không nói một lời. Nhưng ánh mắt... lạnh hơn mọi khi.

Phòng tủ bí mật – 14 phút sau

Matsu (ngồi xổm, cắm USB vào thiết bị giải mã): “Tên khốn... muốn đổ tội cho cha mình, để loại bỏ chướng ngại cuối cùng và cưới mẹ mình?”

Hệ thống: “Khớp mẫu. Jiro từng có biểu hiện theo đuổi Yuki trong quá khứ. Sau khi bị từ chối, chuyển sang thủ đoạn hạ thấp danh dự của Kei.”

Matsu (gằn giọng): “Chuyện nhà thì tự xử. Nhưng hại cha tao? Hại người vô tội? Mày nghĩ tao sẽ để yên à?”

Cảnh 4 – Hơi nước không lời, máu chìm trong giấy

01:27 sáng – Suối nước nóng nữ, phân khu quay phim

Camera góc khuất (Matsu khôi phục được dữ liệu) chiếu cảnh Rina bước vào suối, trên tay vẫn còn cầm kịch bản giấy được gập đôi.

Rina (nói một mình, giọng khó chịu):
“Cái cảnh suối nước này... Đạo diễn điên à? Trời lạnh thế này còn bắt quay... Hừm, ít ra cũng được ngâm nước nóng thật.”

Cô đặt kịch bản sang bên, thả mình xuống làn nước nóng. Cơ thể thư giãn, khói mỏng bay lên phủ lấy ánh đèn mờ. Không khí tĩnh lặng, thư thái.

01:35 – Cánh cửa kỹ thuật khẽ mở. Một bóng người thấp, lực lưỡng, mặc yukata bước vào. Hắn đi rất nhẹ – đôi dép gỗ bị lót vải ở dưới.

Trong tay hắn là một hộp nhựa nhỏ màu trong suốt, bên trong là... xấp khăn giấy đặc biệt – loại giấy dùng trong nhà tắm cao cấp, mềm, hút nước nhanh, dày gấp ba lần giấy thường.

Hệ thống (thì thầm trong tai Matsu):
“Khăn giấy dạng cellulose trộn sợi lụa. Khi thấm nước nóng, độ bám da cao, dễ tạo vùng bít kín. Không gây tổn thương, không để lại dấu vết cơ học.”

Thủ đoạn im lặng – Không máu, không thương tích

Jiro (giả giọng nhỏ, từ ngoài bồn):
“Rina-chan, em chưa ngủ à? Quay xong em căng thẳng lắm phải không?”

Rina (ngẩn lên):
“Ông chú phụ vai samurai hả? Khu này nữ tắm, ông đi nhầm rồi.”

Jiro:
“Không không... Chỉ mang khăn tới. Em bỏ quên trong xe đạo cụ.”

(Hắn tiến lại gần – Rina hơi cảnh giác nhưng không kịp phản ứng. Động tác của Jiro nhanh như luyện tập từ trước.)

Hắn kẹp lấy gáy cô, ấn người xuống thành bồn. Một tay rút nhanh lớp khăn giấy đã nhúng nước nóng, chồng liên tục lên mặt cô – từng lớp từng lớp dính chặt lên nhau, bịt kín mũi, miệng và mắt.

Rina vùng vẫy nhẹ, nhưng không thể hét. Không đau, không choáng, cơ thể cô dần mất sức do thiếu oxy âm thầm.

Jiro (thì thầm):
“Mày cản đường tao... cũng chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền. Tao cần một nạn nhân để đẩy tội lên đầu Kei – và mày... được chọn.”

02:01 – Rina bất tỉnh hoàn toàn. Jiro giữ im lặng 2 phút để chắc chắn tim ngừng đập.

Hắn thu lại tất cả khăn giấy đã qua sử dụng, chia làm hai phần. Một nửa cho vào túi nilon khóa kéo, nửa còn lại gói trong khăn sạch – cố tình để vương vài sợi tóc và mùi hương của Kei, rồi lén lút nhét dưới bồn rửa mặt phòng Kei.

Sáng hôm sau – Kịch bản tội lỗi hoàn chỉnh

Cảnh sát tìm được chiếc khăn có ADN nạn nhân, vài dấu vết bùn mờ (do hắn cố tình bước qua vũng nước từ hệ thống máy bơm – để gán cho Kei). Một mẫu tóc gãy... được phát hiện dưới kệ của phòng Kei.

Megure:
“Dấu vết khớp thời gian Kei rời khỏi phòng, hành lang tầng hai, hướng xuống khu kỹ thuật.”

Conan (nhíu mày):
“Nhưng không có dấu chân trên lối đi... Không khớp lắm.”

Jiro (giả vờ kinh hãi, nhưng xen chút đắc ý):
“Em gái tôi... từng là người yêu cũ của anh trai tôi. Anh ấy không buông được, tôi lo cho cả gia đình nên... Xin hãy bảo vệ cháu tôi!”

Yuki (nắm tay chồng, run run):
“Anh... không bao giờ làm chuyện đó... phải không?”

Kei:(trầm mặc)
“Anh thề.”

Trong tủ bí mật – Matsu chuẩn bị phản công

Matsu (thì thầm):
“Hắn không biết... trong hộp khăn đó, mình đã lắp vi chip cảm biến chuyển động vi mô. Chỉ ai cầm quá 3 phút sẽ để lại mẫu tuyến mồ hôi. Cộng thêm camera ẩn trong đèn tường hành lang – mình có toàn bộ hành trình hắn di chuyển.”

Hệ thống:
“Chuyển dữ liệu thành đoạn video trình bày logic. Gắn lồng tiếng, hình động, các mốc thời gian, và phân tích kỹ thuật pháp y.”

Matsu:
“Gửi cho Conan. Dưới dạng... trò chơi ‘Ai là kẻ sát nhân?’.”

Giao đoạn – Cuộc gặp giữa hai thiên tài nhỏ

Tại hành lang phía sau vườn sau – 10:43 sáng

Matsu (ngồi vắt chân, ngậm kẹo):
“Này, ông nhóc thám tử... Cậu thích giải đố không?”

Conan (cảnh giác):
“Sao?”

Matsu:
“Tôi có một đoạn video nhỏ. Nếu giải được, cậu sẽ biết ai là hung thủ thật sự. Không giải được... thì cậu biết ai sẽ ngồi tù rồi đấy.”

Conan:
“Cậu là ai?”

Matsu (cười khẽ, mắt nhắm):
“Người bảo vệ gia đình. Chỉ vậy thôi.”

 
Chương Kết – Bức Màn Khép Lại, Một Bí Mật Mở Ra

Sảnh lớn khách sạn Wataru – Trưa hôm sau

Đoàn phim, cảnh sát, truyền thông và khách lưu trú đều tập trung trước sân chính. Matsu, với gương mặt bình tĩnh như thường lệ, đứng đối diện thanh tra Megure và Conan – người lúc này đã trở lại dáng vẻ nhóc lớp 1 nhưng mắt sáng rực.

Conan (nói):
“Và đó là lý do vì sao dấu vết giả được dựng lên. Từ khăn giấy hút nước, cho tới hành trình cấy ADN – tất cả đều là mưu kế tinh vi nhằm đổ tội cho anh Wataru Kei.”

Thanh tra Megure:
“Quá khéo léo... Hung thủ – Wataru Jiro, lợi dụng cảnh quay để tạo hiện trường giả, đồng thời thao túng cảm xúc mọi người bằng chiêu trò đạo đức và vai phụ đáng thương...”

Cảnh sát (áp giải Jiro):
“Hắn đã khai nhận. Sự thật trùng khớp hoàn toàn với video phân tích và cảm biến do... cậu bé kia cung cấp.”

Mắt mọi người đổ dồn về phía Matsu – đang... ngáp.

Matsu (lười biếng phẩy tay):
“Không có gì. Nhà tôi thì tôi phải dọn. Phim thì các người quay, người chết thì các người điều tra, còn tôi... tôi chỉ làm hậu trường thôi.”

Cả đám người cười khổ. Matsu ngoảnh mặt bước vào trong.

Chiều muộn – Khu vườn đá phía sau khách sạn

Conan đang đứng một mình, nhìn hồ nước phản chiếu mây chiều. Bóng Matsu xuất hiện sau lưng, không tiếng động.

Matsu:
“Nhóc thám tử... hôm nay diễn tốt đấy. Giọng thuyết trình còn hơn cả người trưởng thành.”

Conan (bất động):
“...Cậu biết từ bao giờ?”

Matsu (nở nụ cười mệt mỏi):
“Lần đầu gặp, cậu che giấu tốt. Nhưng... khi cậu mím môi phân tích logic, tay xoay nhẹ cổ tay như đang cầm cây bút dài, ánh mắt không phải của đứa trẻ. Giống như... một Kudo Shinichi từng lên truyền hình phá án vụ Học viện Âm nhạc Sapporo.”

Conan im lặng, không phủ nhận.

Matsu:
“Tôi không quan tâm cậu là ai. Tôi chỉ muốn bảo vệ nhà mình và mẹ tôi. Cậu không cản tôi, tôi cũng chẳng vạch trần cậu.”

Conan (nhìn Matsu đầy nghi hoặc):
“...Tôi tưởng cậu là kiểu thiên tài kiêu ngạo, sẵn sàng bóc mẽ mọi thứ.”

Matsu:
“Chẳng có thiên tài nào mà không biết giữ bí mật đúng lúc. Nếu ai đó sống sót nhờ một lời im lặng... thì tôi sẽ chọn im lặng, vả lại tôi cũng đâu phải thiên tài.”

(Một cơn gió nhẹ lướt qua. Matsu rút từ tay áo yukata một hộp gỗ nhỏ, đặt vào tay Conan.)

Matsu:
“Cho cậu này. Bút máy. Tôi cải tiến từ bản vẽ của ông nội – có thể viết, ghi âm, chụp ảnh, mã hóa giọng nói, và có cả mực phản quang....tuy nhiên nếu cậu mở lõi bút ra nó có thể phát sáng như một quả pháo sáng "

Conan (mở ra, bất ngờ):
“Chiếc bút... nhìn rất cổ...” (sau đó conan liền táy máy thử và cái kết là ánh sáng mạnh làm cả 2 xém mù mắt)

Matsu không nghĩ đến conan lại làm như vậy nên rất bất ngờ còn conan cũng vậy, bất ngờ đến nỗi đơ luôn

Matsu(tức giận): cậu bị điên à vậy mà lại thử luôn ở đây, xém mù mắt tiểu gia rồi!!!!.

Matsu:(bình tĩnh lại)
“haizz Không phải vũ khí. Không phát nổ. Chỉ là công cụ hỗ trợ. Vì tôi nghĩ, một người phải mang theo thân phận giả mà vẫn đi tìm công lý... cần được giúp một tay.”

Conan nhìn thẳng vào cậu bé trước mặt – không rõ là đối thủ, đồng minh, hay một điều gì khác kỳ lạ hơn cả định nghĩa.

Conan (gật đầu):
“Cảm ơn. Tôi sẽ giữ kỹ.”

Matsu (quay đi, nhét tay vào túi):
“Lần sau quay phim nhớ đừng chọn chỗ nhà tôi. Mệt lắm.

Conan thoáng giật mình bất lực chỉ có thể cười khổ. Nhưng khi nhìn lại, Matsu đã đi xa, chỉ còn tiếng dép gỗ lộc cộc vang giữa vườn đá.

... Tên này thật sự quá kì lạ và bí ẩn.... Chả nhẽ cũng là người bị teo nhỏ sao .... mà thôi bỏ đi

Nhìn cậu ta có vẻ không có ý xấu

Kết thúc vụ án Suối Nước Nóng Wataru – nhưng mở đầu một mối liên hệ mới

Trong bóng chiều tàn, một thiên tài nhí quay về thế giới của mình – với gia đình, với khách sạn cổ đã sạch bóng tội ác.

Một thiên tài khác... siết chặt cây bút máy trong tay, hiểu rằng có người đã nhìn thấu mình – và... không hề lên tiếng.

Còn nhiều sai sót mong được góp ý:( TG

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me