Hong Tran Kha Tram Together
Một.Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, Điền Hồng Kiệt nhìn Triệu Kha lười biếng nằm trên ghế sô pha ngáp ngắn ngáp dài, cậu cầm điện thoại di động, lướt đến một bài viết các cặp đôi cùng nhau đi làm gốm trên Tiểu Hồng Thư, liền hỏi anh có muốn cùng đi không.Đôi mắt Triệu Kha sáng rực lên. Vốn dĩ anh luôn muốn có một món đồ đôi với Điền Hồng Kiệt từ lâu rồi, nhưng đồ đôi trên thị trường lại quá nhàm chán. Đồ gốm tự làm có vẻ là một ý tưởng hay. Nghĩ đến đây, Triệu Kha không đợi được mà gật đầu lia lịa.
Khi đến nơi làm gốm, hai người cùng ký tên, thay quần áo rồi theo hướng dẫn viên vào kho. Trong kho có rất nhiều hình chụp và sản phẩm do các cặp đôi khác tới đây làm, cũng có một số sản phẩm của nghệ nhân làm ra. Triệu Kha chỉ vào một cái cốc họa tiết mèo, nói muốn làm giống cái này. Điền Hồng Kiệt xoa đầu anh, ngay lập tức đồng ý.Cạnh bên kho là phòng thực hành, hướng dẫn viên giải thích cho hai người một số quy trình quan trọng, vì đất sét thường cứng hơn đất màu nên bên cạnh bàn xoay có chuẩn bị một chậu nước để tưới lên đất. Ngay khi nhìn thấy nước, bọn họ như biến thành trở thành những đứa trẻ.Đầu tiên, Triệu Kha chia đất sét làm hai phần, rồi cố gắng cuộn nó lại bằng cây lăn cán đất. Điền Hồng Kiệt nhìn Triệu Kha cầm cây lăn mà bất giác bật cười khúc khích."Em cười cái gì?" Triệu Kha bất mãn lườm cậu một cái"Không có gì. Nhìn anh cầm cây lăn mà như giống như chuẩn bị đi đánh nhau vậy."... Kha Kha không nói nên lời.
Khi đặt bán thành phẩm lên bàn xoay, Điền Hồng Kiệt đi tới, ôm Triệu Kha từ phía sau, hai tay đạt lên tay Triệu Kha. Hai người cũng nhau hoàn thành nốt từng chi tiết của chiếc cốc.Ngoài mặt Triệu Kha làm như không có gì, nhưng trái tim thì như chú nai nhỏ, không ngừng chạy nhảy tung tăng. Chẳng cần soi gương, Triệu Kha cũng biết hai tai của mình đang đỏ lựng lên.Xong xuôi, Triệu Kha và Điền Hồng Kiệt cùng nhau in dấu vân tay của mình lên đáy cốc.
Sau khi trở về nhà, Triệu Kha đặt cốc lên bàn uống nước. Sau đó còn cẩn thận kiếm về một một cái lồng thủy tinh để đậy lại. "Anh có vẻ trân trọng nó!" Điền Hồng Kiệt ôm anh từ phía sau."Dù sao thì cũng là món đồ đầu tiên chúng ta cùng nhau làm, kỷ niệm đáng nhớ mà."
Hai.Tháng 1 năm 2021, Điền Hồng Kiệt đưa Triệu Kha về Quảng Châu.Đang giữa kỳ nghỉ đông, không có ai ở trường. Điền Hồng Kiệt năn nỉ bảo vệ một lúc lâu, mới thuyết phục được ông cho họ vào bên trong.Điền Hồng Kiệt nắm tay Triệu Kha, nhét vào túi áo của mình, hai người thảnh thơi rảo bước trên sân thể dục."Bình thường, buổi tối mùa hè chúng em sẽ chạy bộ ở đây. Khoảng bảy, tám giờ tối thường là lúc đông người nhất, toàn bộ đèn trên sân tập đều bật. Nhiều khi còn có thể nhìn thấy mấy đôi yêu nhau cùng nắm tay chạy bộ nữa.""Vậy lúc đó em có ghen tị không?""Ghen tị cái gì cơ?""Mấy cặp đôi yêu nhau đó!""Vậy thì có gì đáng hâm mộ. Nắm tay chạy bộ không an toàn."
"Tòa nhà kia là ký túc xá, nhưng em không giữ chìa khóa nữa. Lâu lắm rồi không ghé qua đó.""Hồi đấy, chúng em sẽ học ở tòa này, giảng đường cũng lớn như phòng tập của chương trình ấy, đông người lắm nhưng cũng không có cảm giác chật chội.""Tiểu Hùng...""Sao thế?""Với tính cách của em, hẳn là có rất nhiều thích nhỉ.""Em không biết." Điền Hồng Kiệt đột nhiên ôm lấy Triệu Kha, "nhưng em chỉ muốn anh thích em."
Sau đó, cả hai đi bộ từ trường về nhà. "Điền Hồng Kiệt...""Sao vậy?" Điền Hồng Kiệt luôn cảm thấy tâm trạng hôm nay của Triệu Kha không tốt lắm."Hôi còn đi học, anh rất hay đánh nhau. Đừng nói anh gầy như vậy có đánh được hay không, anh thực sự rất hay đánh nhau.""Sau này, vì hay gây rối, còn có hình xăm, nên bị cho thôi học.""Lúc ấy không biết tiếp theo phải làm gì, trong lúc vô tình nghe một bài rap nên muốn thử. Sau đó nghe được ca khúc của thầy, năn nỉ rất lâu thầy mới đồng ý dạy cho.""Mấy ngày trước nghe thầy nói về anh, anh mới cảm thấy cuối cùng cũng không để mọi người thất vọng rồi."Điền Hồng Kiệt nắm lấy tay anh, khẽ thở dài và ôm anh vào lòng."Nhìn anh xem.""Em đã nói rồi, anh chính là người tốt nhất.""Những người yêu thương anh nhất định sẽ không bao giờ thất vọng về anh.""Mẹ anh, thầy anh, và em cũng thế.""Kha Kha, anh xứng đáng được yêu. Anh xứng đáng được yêu thương vô bờ bến."
Ba.Đêm giao thừa đầu tiên sau khi cả hai bên nhau được một năm, là ở Bắc Kinh.Điền Hồng Kiệt đã chuẩn bị cho đêm giao thừa của hai người từ rất lâu rồi. Cậu còn hỏi Hồ Vũ Đồng cách làm bít tết, mua rượu vang đỏ, thậm chí chuẩn bị cả một nồi lẩu nếu bít tết hỏng. Ở Bắc Kinh mấy năm này không bắn pháo hoa, nên cậu đành lên mạng tìm một video pháo hoa thật đẹp.
Ngày 31 tháng 12, Triệu Kha ngủ đến trưa. Như vậy cũng thuận tiện cho Điền Hồng Kiệt dậy sớm để chuẩn bị nấu nướng.Khi Triệu Kha ra khỏi phòng ngủ, trên bàn bếp đã có sẵn ba miếng bít tết vừa cháy bên ngoài, lại vừa còn nước đỏ bên trong."Tiểu Hùng ơi," Triệu Kha lười biếng dựa vào lưng Điền Hồng Kiệt, "Sao em không nghỉ đi, giao thừa mua đồ ăn bên ngoài anh cũng ăn được mà. Nha?""Kha Kha, không sao." Điền Hồng Kiệt quay đầu, hôn nhẹ vào vành tai anh, "Em vẫn còn kế hoạch B."Triệu Kha lúc này thực sự muốn gọi cho Lý Nhuận Kỳ, nếu anh không gọi lại cho cậu trước mười giờ tối, thì hãy gọi 120* giúp anh.Điền Hồng Kiệt thở hắt ra, "Anh bất lịch sự thật đấy."
Nhưng thật ra Triệu Kha không gửi tin nhắn ấy đi. Vì anh phát hiện ra Bánh Rán Vừng đã chọc thủng hết bóng bay mà Điền Hồng Kiệt cất công chuẩn bị."Điền Hồng Kiệt!""Làm sao? Làm sao?" Điền Hồng Kiệt cầm xẻng xúc đồ ăn chạy vội ra ngoài."Bánh...""AAA! Bánh Rán Vừng!" Điền Hồng Kiệt nhìn quả bóng bay đáng lẽ phải dính ở trên tường, hiện tại đang nằm trên sàn nhà, rách bươm.
"Thôi nào! Đừng tức giận nha!" Điền Hồng Kiệt ném Bánh Rán Vừng vào chuồng, anh sợ Điền Hồng Kiệt sẽ thực sự rán nó mất.
Mười giờ tối, món bít tết của Điền Hồng Kiệt vẫn chưa thành công, nhưng món mỳ ống thì không hề ệ. Vậy là kế hoạch B của cậu đã thành công. Hai người ngồi vào bàn, trước mặt là nồi nẩu uyên ương đang sôi sùng sục. Bánh Rán Vừng chỉ có thể ủy khuất ngửi mùi lẩu thơm lừng từ trong chuồng mà thôi.23:30, hai người ăn hết sạch mọi thứ.23:45, hai người bỏ đi ý định rửa bát, quyết định sang ngày hôm sau sẽ gọi dịch vụ dọn dẹp.23:50, Điền Hồng Kiệt lấy ra một đôi bông tai được đặt làm gia công và đưa cho Triệu Kha. "Kha Kha, em hy vọng năm mới của chúng ta, năm năm đều có hôm nay, tháng tháng đều có hôm nay."23:59, Điền Hồng Kiệt cúi xuống hôn anh.00:00, video pháo hoa được Điền Hồng Kiệt hẹn giờ chiếu trên màn hình.00:01, Điền Hồng Kiệt buông Triệu Kha ra.Kết thúc năm cũ bằng một nụ hôn, bắt đầu năm mới cũng bằng một nụ hôn. Đây cũng là bằng chứng chúng ta sẽ luôn yêu nhau từ năm này qua năm khác."Hạnh phúc là một điều ước, và ước cho năm mới của chúng ta cũng sẽ như vậy.""Nguyện vọng cho năm mới, là chúc em có tiền. Nếu như thành hiện thực, thì còn hy vọng anh luôn có em bên mình."
Khi đến nơi làm gốm, hai người cùng ký tên, thay quần áo rồi theo hướng dẫn viên vào kho. Trong kho có rất nhiều hình chụp và sản phẩm do các cặp đôi khác tới đây làm, cũng có một số sản phẩm của nghệ nhân làm ra. Triệu Kha chỉ vào một cái cốc họa tiết mèo, nói muốn làm giống cái này. Điền Hồng Kiệt xoa đầu anh, ngay lập tức đồng ý.Cạnh bên kho là phòng thực hành, hướng dẫn viên giải thích cho hai người một số quy trình quan trọng, vì đất sét thường cứng hơn đất màu nên bên cạnh bàn xoay có chuẩn bị một chậu nước để tưới lên đất. Ngay khi nhìn thấy nước, bọn họ như biến thành trở thành những đứa trẻ.Đầu tiên, Triệu Kha chia đất sét làm hai phần, rồi cố gắng cuộn nó lại bằng cây lăn cán đất. Điền Hồng Kiệt nhìn Triệu Kha cầm cây lăn mà bất giác bật cười khúc khích."Em cười cái gì?" Triệu Kha bất mãn lườm cậu một cái"Không có gì. Nhìn anh cầm cây lăn mà như giống như chuẩn bị đi đánh nhau vậy."... Kha Kha không nói nên lời.
Khi đặt bán thành phẩm lên bàn xoay, Điền Hồng Kiệt đi tới, ôm Triệu Kha từ phía sau, hai tay đạt lên tay Triệu Kha. Hai người cũng nhau hoàn thành nốt từng chi tiết của chiếc cốc.Ngoài mặt Triệu Kha làm như không có gì, nhưng trái tim thì như chú nai nhỏ, không ngừng chạy nhảy tung tăng. Chẳng cần soi gương, Triệu Kha cũng biết hai tai của mình đang đỏ lựng lên.Xong xuôi, Triệu Kha và Điền Hồng Kiệt cùng nhau in dấu vân tay của mình lên đáy cốc.
Sau khi trở về nhà, Triệu Kha đặt cốc lên bàn uống nước. Sau đó còn cẩn thận kiếm về một một cái lồng thủy tinh để đậy lại. "Anh có vẻ trân trọng nó!" Điền Hồng Kiệt ôm anh từ phía sau."Dù sao thì cũng là món đồ đầu tiên chúng ta cùng nhau làm, kỷ niệm đáng nhớ mà."
Hai.Tháng 1 năm 2021, Điền Hồng Kiệt đưa Triệu Kha về Quảng Châu.Đang giữa kỳ nghỉ đông, không có ai ở trường. Điền Hồng Kiệt năn nỉ bảo vệ một lúc lâu, mới thuyết phục được ông cho họ vào bên trong.Điền Hồng Kiệt nắm tay Triệu Kha, nhét vào túi áo của mình, hai người thảnh thơi rảo bước trên sân thể dục."Bình thường, buổi tối mùa hè chúng em sẽ chạy bộ ở đây. Khoảng bảy, tám giờ tối thường là lúc đông người nhất, toàn bộ đèn trên sân tập đều bật. Nhiều khi còn có thể nhìn thấy mấy đôi yêu nhau cùng nắm tay chạy bộ nữa.""Vậy lúc đó em có ghen tị không?""Ghen tị cái gì cơ?""Mấy cặp đôi yêu nhau đó!""Vậy thì có gì đáng hâm mộ. Nắm tay chạy bộ không an toàn."
"Tòa nhà kia là ký túc xá, nhưng em không giữ chìa khóa nữa. Lâu lắm rồi không ghé qua đó.""Hồi đấy, chúng em sẽ học ở tòa này, giảng đường cũng lớn như phòng tập của chương trình ấy, đông người lắm nhưng cũng không có cảm giác chật chội.""Tiểu Hùng...""Sao thế?""Với tính cách của em, hẳn là có rất nhiều thích nhỉ.""Em không biết." Điền Hồng Kiệt đột nhiên ôm lấy Triệu Kha, "nhưng em chỉ muốn anh thích em."
Sau đó, cả hai đi bộ từ trường về nhà. "Điền Hồng Kiệt...""Sao vậy?" Điền Hồng Kiệt luôn cảm thấy tâm trạng hôm nay của Triệu Kha không tốt lắm."Hôi còn đi học, anh rất hay đánh nhau. Đừng nói anh gầy như vậy có đánh được hay không, anh thực sự rất hay đánh nhau.""Sau này, vì hay gây rối, còn có hình xăm, nên bị cho thôi học.""Lúc ấy không biết tiếp theo phải làm gì, trong lúc vô tình nghe một bài rap nên muốn thử. Sau đó nghe được ca khúc của thầy, năn nỉ rất lâu thầy mới đồng ý dạy cho.""Mấy ngày trước nghe thầy nói về anh, anh mới cảm thấy cuối cùng cũng không để mọi người thất vọng rồi."Điền Hồng Kiệt nắm lấy tay anh, khẽ thở dài và ôm anh vào lòng."Nhìn anh xem.""Em đã nói rồi, anh chính là người tốt nhất.""Những người yêu thương anh nhất định sẽ không bao giờ thất vọng về anh.""Mẹ anh, thầy anh, và em cũng thế.""Kha Kha, anh xứng đáng được yêu. Anh xứng đáng được yêu thương vô bờ bến."
Ba.Đêm giao thừa đầu tiên sau khi cả hai bên nhau được một năm, là ở Bắc Kinh.Điền Hồng Kiệt đã chuẩn bị cho đêm giao thừa của hai người từ rất lâu rồi. Cậu còn hỏi Hồ Vũ Đồng cách làm bít tết, mua rượu vang đỏ, thậm chí chuẩn bị cả một nồi lẩu nếu bít tết hỏng. Ở Bắc Kinh mấy năm này không bắn pháo hoa, nên cậu đành lên mạng tìm một video pháo hoa thật đẹp.
Ngày 31 tháng 12, Triệu Kha ngủ đến trưa. Như vậy cũng thuận tiện cho Điền Hồng Kiệt dậy sớm để chuẩn bị nấu nướng.Khi Triệu Kha ra khỏi phòng ngủ, trên bàn bếp đã có sẵn ba miếng bít tết vừa cháy bên ngoài, lại vừa còn nước đỏ bên trong."Tiểu Hùng ơi," Triệu Kha lười biếng dựa vào lưng Điền Hồng Kiệt, "Sao em không nghỉ đi, giao thừa mua đồ ăn bên ngoài anh cũng ăn được mà. Nha?""Kha Kha, không sao." Điền Hồng Kiệt quay đầu, hôn nhẹ vào vành tai anh, "Em vẫn còn kế hoạch B."Triệu Kha lúc này thực sự muốn gọi cho Lý Nhuận Kỳ, nếu anh không gọi lại cho cậu trước mười giờ tối, thì hãy gọi 120* giúp anh.Điền Hồng Kiệt thở hắt ra, "Anh bất lịch sự thật đấy."
Nhưng thật ra Triệu Kha không gửi tin nhắn ấy đi. Vì anh phát hiện ra Bánh Rán Vừng đã chọc thủng hết bóng bay mà Điền Hồng Kiệt cất công chuẩn bị."Điền Hồng Kiệt!""Làm sao? Làm sao?" Điền Hồng Kiệt cầm xẻng xúc đồ ăn chạy vội ra ngoài."Bánh...""AAA! Bánh Rán Vừng!" Điền Hồng Kiệt nhìn quả bóng bay đáng lẽ phải dính ở trên tường, hiện tại đang nằm trên sàn nhà, rách bươm.
"Thôi nào! Đừng tức giận nha!" Điền Hồng Kiệt ném Bánh Rán Vừng vào chuồng, anh sợ Điền Hồng Kiệt sẽ thực sự rán nó mất.
Mười giờ tối, món bít tết của Điền Hồng Kiệt vẫn chưa thành công, nhưng món mỳ ống thì không hề ệ. Vậy là kế hoạch B của cậu đã thành công. Hai người ngồi vào bàn, trước mặt là nồi nẩu uyên ương đang sôi sùng sục. Bánh Rán Vừng chỉ có thể ủy khuất ngửi mùi lẩu thơm lừng từ trong chuồng mà thôi.23:30, hai người ăn hết sạch mọi thứ.23:45, hai người bỏ đi ý định rửa bát, quyết định sang ngày hôm sau sẽ gọi dịch vụ dọn dẹp.23:50, Điền Hồng Kiệt lấy ra một đôi bông tai được đặt làm gia công và đưa cho Triệu Kha. "Kha Kha, em hy vọng năm mới của chúng ta, năm năm đều có hôm nay, tháng tháng đều có hôm nay."23:59, Điền Hồng Kiệt cúi xuống hôn anh.00:00, video pháo hoa được Điền Hồng Kiệt hẹn giờ chiếu trên màn hình.00:01, Điền Hồng Kiệt buông Triệu Kha ra.Kết thúc năm cũ bằng một nụ hôn, bắt đầu năm mới cũng bằng một nụ hôn. Đây cũng là bằng chứng chúng ta sẽ luôn yêu nhau từ năm này qua năm khác."Hạnh phúc là một điều ước, và ước cho năm mới của chúng ta cũng sẽ như vậy.""Nguyện vọng cho năm mới, là chúc em có tiền. Nếu như thành hiện thực, thì còn hy vọng anh luôn có em bên mình."
Hết.
Chúc mừng năm mới ~(✿゚▽゚)ノ
Chúc chúng ta, chúng mình và mọi người đều hạnh phúc 💚💜
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me