Hoonjake Sungjake Duyen Troi
Một cơn mưa đêm đã tiễn mùa hè của họ đi, cũng báo hiệu ngày tổ chức team-building của bộ phận sắp đến gần. Địa điểm vẫn được ấn định tại núi Baekrye. Ban đầu, Jaeyun vốn không định đi, vì núi Baekrye cách khu biệt thự của Sim Woon không xa. Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, em vẫn muốn về nhà xem thế nào. Còn chưa kịp chủ động nhắc đến chuyện team-building với Sim Woon, đối phương đã gọi điện thoại tới, vẫn là nói về chuyện xem mắt lần trước. "Hôm gặp mặt con cũng gọi cả Beta đó đến à?" Giọng Sim Woon rất ôn hòa, nhịp điệu chậm rãi, nhưng lời nói lại sắc bén như dao cắt. "Mẹ, anh ấy tên là Sunghoon. Con đã nói rồi, con và anh ấy đã xác nhận mối quan hệ..." "Mẹ biết, không cần nhấn mạnh với mẹ. Chuyện kết hôn mẹ không cản con, nhưng mẹ vẫn giữ nguyên lời đã nói, mẹ sẽ không ủng hộ con theo đuổi hạnh phúc với một Beta. Như vậy chẳng khác nào không xem trọng chính mình." Nghe Sim Woon nói vậy, Jaeyun vẫn cảm thấy khó chịu. Em hiểu rõ, người chưa thể buông bỏ thật ra không phải em, mà là Sim Woon. "Tại sao? Vẫn là vì chuyện của bố và mẹ sao..." Giọng Sim Woon đột nhiên trở nên sắc bén hơn vài phần: "Con nhắc đến ông ta làm gì? Ông ta chẳng còn liên quan gì đến chúng ta cả. Những vụ Beta ngoài xã hội lừa tiền lừa tình chẳng phải ít đâu! Con còn muốn kết hôn với người đó? Mẹ thật không hiểu cậu ta đã cho con cái gì nữa. Con không lén lút sau lưng mẹ làm chuyện gì xấu đấy chứ..." "Mẹ... Mẹ đang nghĩ linh tinh gì vậy..." Nghe những lời của mẹ, Sim Jaeyun không nhịn được bật cười. Em có thể làm chuyện gì xấu chứ? Ngủ với Park Sunghoon có được tính là chuyện xấu không... "Anh ấy đối xử với con rất tốt, con rất thích anh ấy. Con muốn kết hôn, chẳng lẽ hôn nhân không có cơ hội thử sai sao..." "Con biết mình đang nói gì không, Jaeyun? Con có đủ tự tin để nói những lời này trước mặt mẹ à? Hôn nhân của mẹ và bố con chẳng lẽ còn chưa đủ để cảnh tỉnh con sao? Không phải cứ kết hôn là sẽ hạnh phúc. Lẽ nào con có thể đảm bảo rằng trong những ngày tháng sau này, cậu ta sẽ không phụ con? Ngay cả khi chính cậu ta đích thân đến nói chuyện với mẹ, cậu ta cũng không dám chắc chắn điều đó." Sim Jaeyun im lặng, vài giây yên tĩnh ấy dường như kéo dài vô tận. Em có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ xen lẫn tạp âm từ đầu dây bên kia. Đột nhiên, em nhớ lại cảnh hồi nhỏ, lúc xem Sim Woon tập múa, mỗi lần hoàn thành một buổi luyện tập, Sim Woon cũng sẽ thở nhẹ như vậy, mồ hôi li ti đọng trên khuôn mặt bà như những mảnh kim cương vỡ vụn. Khi nhìn về phía em đang đứng bên cạnh sân khấu, bà sẽ nở một nụ cười dịu dàng. Lúc đó, trong phòng tập có rất nhiều dì và chị lớn tuổi hơn, họ đều là vũ công cùng đoàn với Sim Woon. Dưới ánh đèn trắng, từng động tác kéo căng cơ thể của họ nối tiếp nhau, mềm mại và tao nhã, tựa như một đàn thiên nga. Ngay cả khi họ tụ lại trò chuyện lúc nghỉ ngơi, khung cảnh ấy cũng giống như đàn thiên nga đang nô đùa bên hồ. Em ôm bình nước của Sim Woon ngồi trong góc, lén lút nghe đàn thiên nga cổ thon ấy chuyện trò. Từ ẩm thực, chòm sao hoàng đạo, cuối cùng vẫn quay về chuyện tình cảm. Em nhớ có một người dì trong số đó có trải nghiệm tình cảm gần như giống hệt Sim Woon, cũng là chồng ngoại tình sau khi kết hôn, để lại một đứa con trai hai tuổi, nhưng người dì đó vẫn tái hôn. "... Thật ra cũng không phải vì con trai tôi, cũng chẳng phải vì thiếu tiền, mà là vì chính bản thân tôi. Tôi muốn có người ở bên cạnh mình... Dù chồng cũ có lãng phí bao nhiêu năm của tôi đi nữa, thì thời gian vẫn còn mà. Tôi cảm thấy kết hôn một lần cũng là kết hôn, kết hôn mười lần cũng là kết hôn. Ai mà để ý nhiều hay ít chứ. Tôi chỉ muốn biết liệu mình có thể gặp được người tốt hơn không, giống như chọn trái cây vậy..."Sim Jaeyun đứng ở góc đó, lặng lẽ nhìn Sim Woon luyện múa, trong đầu không ngừng suy nghĩ về cái gọi là tình thương của cha mẹ. Lúc đó em còn nhỏ, lẽ ra phải căm ghét tình yêu vì sự phản bội của bố mình, nhưng em lại không hề. Có lẽ bởi vì em và mẹ giống nhau, đều là những kẻ si tình. Người dì kia và Sim Woon thường bị các vũ công khác trêu đùa là "kẻ cuồng yêu", nhưng mỗi lần như vậy, Sim Woon chỉ che miệng cười, không phản bác. Cũng từ khi đó, những bí mật si tình của Sim Woon và việc em cũng khao khát được yêu thương đều được Jaeyun cất giấu trong đoạn ký ức của quá khứ. Hình ảnh người bố trong trí nhớ của Sim Jaeyun ngày càng mờ nhạt, chỉ còn lại câu nói của Sim Woon: "Đôi mắt của con giống bố quá." Nhưng đôi mắt ấy cũng chứa đựng nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn, không phải sự lạnh lùng, u ám, mà lúc nào cũng ánh lên tia sáng long lanh. "Jaeyun..." Ý thức dần quay về, Sim Jaeyun bỗng nhớ đến chuyện team-building. "Mẹ, tuần sau tụi con có hoạt động của công ty, sẽ về khu vực núi Baekrye." "Giờ mẹ không ở nhà đâu, con không cần về thăm mẹ." Đúng là mẹ ruột có khác, Jaeyun còn chưa nói hết câu mà Sim Woon đã đoán ra ý đồ của em. "Thật sự là không ở nhà sao? Hay lại lừa con?" Jaeyun biết chắc mẹ sẽ tìm cách dỗ dành em. Kỹ năng dỗ dành Park Sunghoon của em chính là học từ Sim Woon, từ nhỏ đã thấm nhuần. Nhưng mỗi lần nói dối, hai người đều bị vành tai đỏ ửng tố cáo, thành ra mỗi khi em nói lời trái với lòng mình, Park Sunghoon luôn nhìn thấu ngay lập tức. "Đừng đưa cậu ta về nhà." Sợ Sim Jaeyun không nghe lời, Sim Woon bổ sung thêm: "Mẹ sẽ không chấp nhận chuyện của hai đứa đâu. Nếu con nhất quyết kết hôn, cũng đừng báo với mẹ." Sim Jaeyun ậm ừ đáp lại, em biết Sim Woon thực ra vẫn ở nhà, chỉ là không muốn gặp bọn họ. Nếu em về một mình, e rằng cũng sẽ chẳng vui vẻ gì. Trong đầu lại vụt qua những hình ảnh cũ, cũng là một lần gọi điện với Sim Woon, nghe bà phản đối. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu em mơ thấy chuyện này, khiến em ngày càng mất tự tin vào việc thuyết phục Sim Woon. Liệu cảnh tượng Park Sunghoon gặp tai nạn xe hơi có xuất hiện lần nữa không? Hy vọng là không. Một đời người, nói dài thì hai mươi năm lại trôi qua như cái chớp mắt; nói ngắn thì một ngày cũng có vô số giây, và khoảng thời gian không có nhau dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Em không thể để mất Park Sunghoon một lần nữa. Em có thể không nhận được lời chúc phúc của Sim Woon, nhưng không thể nhìn Park Sunghoon rời xa mình thêm lần nào nữa. Vậy nên lần này, em quyết định xin nghỉ phép để tham gia hoạt động team-building, Sim Woon không muốn em về nhà, mà em cũng lo lắng Park Sunghoon sẽ xảy ra chuyện trên đường. —"Anh không đi team-building sao? Tại... tại sao vậy?" Park Sunghoon còn chưa kịp cài hết cúc áo ngủ đã loạng choạng chạy về phía Sim Jaeyun, đôi dép đi trong nhà phát ra tiếng loẹt xoẹt trên sàn, không quay đầu nhìn còn tưởng là một chú cún đang chạy lon ton. Quả nhiên, khi đến sau lưng Jaeyun, anh bước hụt một cái, đâm sầm vào lưng người kia. "Anh bước chậm chút." Jaeyun đỡ lấy eo Sunghoon, trong tay vẫn còn ôm đống quần áo định xếp vào vali. "Sao lại không đi nữa? Nhà anh chẳng phải cũng ở khu đó sao? Em nhớ chỉ mất có hai mươi phút là đến mà." Khoảng cách giữa cả hai rất gần, hương thơm trên người Jaeyun bao trùm lấy Sunghoon. Theo thói quen, anh cúi đầu, trán tựa vào hõm vai Jaeyun, nhẹ nhàng cọ cọ, những sợi tóc mềm mại lướt qua da thịt em.Đây là chiêu làm nũng quen thuộc của Sunghoon, lần nào cũng có tác dụng."Em muốn đến đó à? Anh nhớ ở đó có ngôi chùa rất đáng tham quan, nhưng leo núi hình như mệt lắm. Đồ ăn ngon cũng không nhiều, phải vào trung tâm thành phố mới có." Jaeyun rảnh một tay, bâng quơ xoa đầu Sunghoon rồi kéo anh ngồi xuống bên giường. Mùi hương của tinh dầu cùng tin tức tố hòa quyện vào nhau, dù đã sang thu nhưng vẫn tràn ngập hương vị mùa hè. Mỗi lần ngửi thấy hai mùi hương này hòa lẫn, Sim Jaeyun lại nhớ đến nụ hôn ở ban công nhà Park Sunghoon, nơi được bao quanh bởi những bông hoa. "Anh nghe theo em, nhưng lần này anh bắt buộc phải tham gia buổi team-building mà chỉ có thể ở đó với em... hai ngày thôi. Vì lần này, đúng lúc bố anh và những lãnh đạo cấp cao phải đến núi Baekrye gặp vài đối tác, ngày thứ ba anh phải qua thành phố bên cạnh tham gia một sự kiện. Ban đầu anh cũng không muốn đi, nhưng bố nói sự kiện này rất quan trọng, không thể từ chối." "Không đi thì hậu quả sẽ thế nào?" Sim Jaeyun dò hỏi. Dù sao những hoạt động của lãnh đạo cấp cao em cũng không thể theo cùng Park Sunghoon, nhưng để anh ở xa mình như vậy khiến em không yên tâm. "Có vẻ... sẽ bị mắng nhỉ? Vì trước đó, những sự kiện bắt buộc tham dự, anh... lần nào cũng tìm lý do để từ chối. Nếu lần này còn từ chối nữa, anh sợ bố sẽ không cho bước chân vào công ty nữa." Park Sunghoon vừa nói vừa đưa tay sờ lên sau cổ. Ở bên Sim Jaeyun đã lâu, anh cũng dần học theo thói quen này, mỗi khi không biết phải làm gì, anh sẽ vô thức muốn chạm vào đuôi tóc mình. Jaeyun chỉ có thể đặt lại quần áo trong tay vào vali. Em cảm thấy bất an, luôn có linh cảm rằng chuyến đi lần này sẽ xảy ra chuyện gì đó. —Vào ngày xuất phát, họ buộc phải chia nhau ra. Sunghoon đi cùng bố trên một chiếc xe để gặp đối tác, mãi đến tối mới có thể nhập đoàn cùng phòng ban. Chiều hôm đó, khi đang ngồi trên xe khách, Jaeyun cảm thấy cơ thể hơi khó chịu. Em nghĩ có thể mình bị say xe, nên quyết định tựa vào ghế nghỉ ngơi. Nhưng trong giấc ngủ, cảm giác choáng váng càng rõ rệt hơn, cả đầu lẫn cổ đều nóng ran, vậy mà khi chạm tay lên má thì lại thấy lạnh. Em không dám ngủ tiếp, sợ trong mơ sẽ xuất hiện những hình ảnh không hay. Park Sunghoon đến khách sạn vào lúc nửa đêm. Lúc đó, Sim Jaeyun vẫn chưa ngủ, cứ luôn nhớ nhung anh, hai người nhắn tin cho nhau liên tục. Những câu như "Anh đây..." hay "Anh ổn lắm!" đều là từ Park Sunghoon gửi đến. Sunghoon hiểu rất rõ rằng Jaeyun không yên tâm về mình. Nhưng chẳng phải anh cũng có cùng cảm giác sao? So với lo lắng, anh càng không nỡ xa Jaeyun hơn. Anh biết Jaeyun có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng cảm giác không nỡ rời xa ấy lại không sao diễn tả nổi, dường như sâu trong lòng anh hiểu rõ, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, hai người sẽ vĩnh viễn cách biệt. Vụ tai nạn xe mà Sim Jaeyun từng nói rõ ràng đã là chuyện rất lâu trước đây, nhưng càng nghĩ, anh càng thấy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me