TruyenFull.Me

Hoonjake Sungjake Duyen Troi

Quãng đường đi công tác về không thể nói là gần, nhưng tính ra cũng chỉ mất nửa tiếng đi xe.

Họ đi đường vòng, muốn tránh tuyến đường tắc nghẽn, nhưng ngược lại phải chịu khổ khi đi qua con đường nhỏ trong ngày mưa bão.

Nguyên nhân ban đầu của vụ tai nạn không phải do xe của Park Sunghoon gây ra, chỉ là hiệu ứng cánh bướm, trước sau đều có những chiếc xe cũng đang tìm đường tắt, hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Số người bị thương nhiều nhất là những hành khách trên chiếc xe buýt gần nơi xảy ra tai nạn. Trên xe buýt có đủ mọi lứa tuổi, có trẻ con, người già, sinh viên Đại học, học sinh Trung học, thậm chí còn có cả phụ nữ mang thai.

Khi Sim Jaeyun đến bệnh viện gần hiện trường vụ tai nạn, sảnh bệnh viện đã chật kín. Em chưa bao giờ thấy nhiều người khóc như vậy trong bệnh viện, âm thanh hỗn loạn khiến tim em như bị siết chặt, sống mũi cay xè.

Khi lên đến tầng, Kim Jiyoung là người đầu tiên nhìn thấy Jaeyun, liền vẫy tay về phía em.

Vừa bước đến gần, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã rơi xuống.

Nhìn thấy vậy, Kim Jiyoung mềm lòng không chịu nổi, lấy ra khăn giấy đã chuẩn bị sẵn trong túi.

"Đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu, Sunghoon chắc chắn sẽ không sao."

Jaeyun còn chưa kịp giơ tay lau mắt, tay đã bị kéo lại, nhét vào đó một tờ khăn giấy.

Em cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Kim Jiyoung, nếu có thể san sẻ nỗi đau, em chắc chắn sẽ không chỉ biết đứng ngoài phòng phẫu thuật mà lau nước mắt như thế này.

Đến tận tối muộn, Park Sunghoon vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật. Những người cùng xe với anh, ngoài tài xế chỉ có chủ tịch Park, phía bị va chạm mạnh nhất lại chính là bên mà Park Sunghoon ngồi, cũng là phía bị thương nghiêm trọng nhất.

Kim Jiyoung không khóc, khăn giấy đương nhiên không phải chuẩn bị cho bà.

Không phải là vì bà không nhạy cảm, chỉ là bà đã học được cách tự an ủi chính mình từ rất lâu rồi.

Bà đã không ít lần nhìn thấy Park Sunghoon bị thương phải nhập viện. Chính vì là một Beta, thể chất của Sunghoon khi còn nhỏ kém hơn nhiều so với những Alpha cùng tuổi, thường xuyên bị cúm, sốt cao, thỉnh thoảng còn xuất hiện vết bầm tím, trước khi lên năm tuổi gần như phải đi bệnh viện thường xuyên.

Hồi đó bà cũng lo lắng, Park Sunghoon mỗi ngày đều trải qua việc tiêm thuốc, uống thuốc, vô cùng khổ sở. Nhưng bà hiếm khi nghe Park Sunghoon phàn nàn điều gì, anh cũng chưa từng níu lấy mẹ mà khóc lóc.

Chính vì thế, bà lại càng lo lắng hơn.

Cũng vào lúc đó, bà mới phát hiện Park Sunghoon thường ngày không có bạn bè chơi cùng.

Khi Park Jongseong còn ở quê nhà, mỗi lần ra ngoài chơi đều là do cậu chủ động rủ rê Park Sunghoon. Park Sunghoon cũng chưa từng nhắc đến chuyện gì thú vị ở trường mẫu giáo.

Anh không thích ra ngoài chơi với người khác, cũng không có nhiều hứng thú với đồ chơi hay sách vở, thay vào đó lại thích đứng trước cửa sổ ngắm những chú chim đậu trên cây.

Bà suy đoán liệu có phải ai đó đã từng nói với Park Sunghoon những lời lẽ tiêu cực về Beta hay không, để rồi khiến cậu bé ấy từ nhỏ đã trở nên thờ ơ với mọi thứ. Nhưng ở độ tuổi đó, Sunghoon không nên hiểu nhiều đến thế.

Phải là những lời khó nghe tới mức nào mới khiến một đứa trẻ chán ghét cuộc sống hiện tại đến vậy.

Có lẽ là do bà, với tư cách một người mẹ, có phần nhạy cảm quá mức.

Dù sao thì, khi bà nghỉ việc, dồn hết tâm trí vào Park Sunghoon, đưa con đi du lịch, ngắm nhìn muôn vàn cảnh sắc, Park Sunghoon cũng dần trở nên sống động hơn, biết cười biết khóc, biết làm nũng với mẹ mình.

Bà hy vọng Park Sunghoon sẽ trở thành một người mạnh mẽ, đương nhiên cũng hiểu rằng trong cuộc sống có những chuyện đã là duyên trời, nếu có thể bình an vượt qua, trời cao ắt sẽ không phụ lòng họ, nếu không thể vượt qua, cũng chỉ có thể nghe theo số phận, an yên sống tiếp quãng đời sau này...

"Jaeyun, con có đói không? Hay là đi ăn chút gì đi, cô sẽ đợi ở đây."

Kim Jiyoung chạm nhẹ vào bàn tay đang siết chặt vạt quần của Sim Jaeyun, đồng thời chú ý đến chiếc nhẫn trên tay em.

Jaeyun lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói mang theo chút ý cười của Kim Jiyoung.

"Hai đứa cầu hôn xong rồi à?"

"À, chưa ạ, cái này... cái này là trước khi anh ấy đi đã đeo cho con."

Vì quá nhạy cảm với cảm xúc, những ngày Park Sunghoon không ở bên, em chỉ có thể bám víu vào vật nhỏ này để lấp đầy nỗi trống trải. Nhưng dù vậy, cũng chẳng thể nào khỏa lấp nổi.

Còn chưa kịp bắt đầu chủ đề, một nhóm bác sĩ đã đẩy Park Sunghoon ra, một bàn chân của anh bị bó chặt trong lớp băng gạc dày, đặt trên giá đỡ, mặt và đầu cũng quấn đầy băng.

Sau khi sắp xếp ổn định trong phòng bệnh thì đã là rạng sáng, Kim Jiyoung ngồi trên ghế dựa vào tường nghỉ ngơi, vốn định gọi tài xế đưa Sim Jaeyun về, nhưng em lại từ chối, còn rất chu đáo lấy cho bà một chiếc chăn.

Nửa đêm, bà lại nghe thấy tiếng khóc của Jaeyun.

Không biết Sim Jaeyun có nghỉ ngơi hay không. Trước khi bà nhắm mắt, Sim Jaeyun ngồi trên chiếc ghế canh bên giường Park Sunghoon, hai tay ôm lấy tay anh. Bây giờ bà mở mắt, vẫn thấy em giữ nguyên tư thế ấy, gương mặt vùi vào lòng bàn tay Park Sunghoon, bờ vai gầy guộc run rẩy theo tiếng nức nở.

Bà từng nói, nếu họ quen nhau từ nhỏ thì tốt biết bao, đó không phải là không có lý do.

Người đầu tiên khiến Park Sunghoon rơi lệ không phải là Sim Jaeyun, mà là một người đã lừa dối anh. Hồi cấp ba, Park Sunghoon lần đầu tiên chủ động chia sẻ với bà về người bạn mà anh từng nhắc tới, bà đã rất vui.

Nhưng dần dần, bà cảm nhận được những cảm xúc đó có điều không đúng, bà bắt đầu lo lắng Park Sunghoon không phân biệt được giữa thích thú và yêu thương.

Quả nhiên, cuối cùng Park Sunghoon vẫn khóc lóc kể với bà về việc Omega kia đã lừa dối và cãi nhau với anh.

Lúc đó Park Sunghoon đã học lớp 12, sắp trưởng thành, anh từ trường trở về nhà, chắc hẳn đã cố nén nhịn suốt cả quãng đường đi, vậy mà vừa thấy Kim Jiyoung ngồi trên sofa cười gọi "con trai", nước mắt đã lập tức tuôn rơi.

Khoảnh khắc đó, Kim Jiyoung bỗng có cảm giác như thời gian quay ngược trở lại lúc Park Sunghoon còn nhỏ, chưa biết than thở, chỉ biết nước mắt lưng tròng.

Park Sunghoon từ khao khát tình bạn đến bị bạn bè ruồng bỏ chỉ mất chưa đầy một năm.

Anh từng nói với Kim Jiyoung rằng có lẽ anh có chút thích Omega đó, họ trò chuyện rất vui vẻ, làm gì cũng như hình với bóng, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra đối phương không trân trọng tình bạn này. Trong lúc tranh cãi, Omega kia đã trút hết mọi bất mãn, mà tất cả đều liên quan đến anh.

Hóa ra, trong mắt bạn bè, anh thực sự tệ đến mức ấy.

Từ sau chuyện đó, Park Sunghoon không hề suy sụp, mà ngược lại có nhận thức rõ ràng hơn về các mối quan hệ xã hội.

Kim Jiyoung nhìn anh hòa nhập dễ dàng trong khuôn viên trường Đại học, tham gia nhiều cuộc thi, thậm chí tự lên kế hoạch cho một chuyến du lịch nước ngoài rất nhẹ nhàng.

Nhưng lần này, Kim Jiyoung lại không cảm thấy vui, mà thấy rất buồn.

Bà biết Park Sunghoon thực chất đang sợ hãi, sợ có mối quan hệ quá sâu sắc với người khác, sợ một lần nữa dốc lòng vào một mối quan hệ sai lầm. Dù có đủ thời gian để bước ra khỏi góc tối của cảm xúc, anh cũng không còn đủ dũng khí để đối mặt với những con người và sự việc phía trước.

Lần đầu tiên bà nghe Park Sunghoon nhắc đến Sim Jaeyun là khi anh vừa được điều đến công ty. Ban đầu, chủ đề không tập trung vào Sim Jaeyun, chỉ đơn giản là những chia sẻ rằng mọi người trong công ty đều rất nhiệt tình, đối xử với anh rất tốt. Người đồng nghiệp giúp anh làm quen với môi trường và quy trình làm việc vừa hiền lành vừa đẹp trai...

Cảm giác ấy chẳng khác gì lần đầu tiên Park Sunghoon chia sẻ với bà về tình bạn nhiều năm trước. Ngay cả chính anh cũng không nhận ra, mỗi khi nhắc đến người đồng nghiệp xinh trai mà dịu dàng kia, biểu cảm trên mặt anh cũng trở nên dịu dàng y hệt.

Ban đầu, Kim Jiyoung cũng từng nghĩ, lần này có nên nhắc nhở Park Sunghoon cẩn thận kẻo đi vào vết xe đổ hay không. Nhưng cuối cùng bà vẫn kìm lại, con người không thể chỉ trải qua một lần vấp ngã, càng không thể vì vài lời khuyên mà dập tắt những cảm xúc đang cuộn trào.

Vốn tưởng rằng chẳng bao lâu nữa sẽ lại thấy Sunghoon khóc, nhưng không ngờ, nụ cười của anh ngày một kéo dài. Ban đầu đi làm còn rất miễn cưỡng, nhưng từ khi có đồng nghiệp xinh trai kèm cặp, ngày nào cũng hớn hở, soi gương rất lâu mới chịu ra ngoài, lúc đi còn mang theo nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, nhìn thôi mà bà cũng thấy ấm áp theo.

Quả nhiên, họ yêu nhau.

Bà biết trước đó Park Sunghoon cũng từng có những mối tình khác, nhưng chỉ có tình yêu với Sim Jaeyun là anh chủ động chia sẻ với bà. Vì vậy, bà cũng trân trọng mối quan hệ này giống như Park Sunghoon.

Nhưng yêu đương vốn là một hành trình đầy trắc trở. Vài tháng trước, bà nhận ra tâm trạng của Sunghoon dần sa sút.

Dù bây giờ không còn sống chung một nhà với anh, nhưng bà vẫn thường xuyên đến thăm. Sau này mới biết, Sim Jaeyun đã đề nghị chia tay, lý do cũng không rõ ràng, chỉ biết Park Sunghoon không chấp nhận cuộc chia tay đơn phương này.

Nhưng lần này, anh không khóc, cũng không đắm chìm vào nó.

Bà cũng không biết hai đứa trẻ gặp nhau ở công ty sẽ xử sự thế nào. Khi đó, bà còn chưa gặp Sim Jaeyun, chỉ nghe Park Sunghoon ngày nào cũng nhắc đến đối phương đẹp trai, xinh xắn, dịu dàng ra sao.

Mãi đến khi Park Sunghoon cuối cùng cũng dẫn Sim Jaeyun về nhà, vừa gặp mặt đã nghe Sim Jaeyun ngây ngốc gọi một tiếng "mẹ", bà suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Đúng là giống như Park Sunghoon nói, rất đáng yêu.

Tối hôm đó trò chuyện với Park Sunghoon mới biết rốt cuộc đã xảy ra những gì, nhưng anh cũng không nói rõ, chỉ bảo rằng Sim Jaeyun hình như bị ngã một cú, rồi ký ức có chút hỗn loạn. Giống như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, trong mơ họ kết hôn, Sim Jaeyun gọi anh là "chồng". Chỉ là, trong giấc mơ đó, anh đã qua đời vì một vụ tai nạn xe hơi... Còn bây giờ, họ lại trở về trạng thái trước kia, Sim Jaeyun cũng không nhớ chuyện đòi chia tay nữa, nhưng em bắt đầu rất cố chấp muốn kết hôn với anh, ngày nào họ cũng dính lấy nhau.

Kim Jiyoung nhìn Park Sunghoon lớn lên, biết rõ anh đã trải qua bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, nhưng bà vẫn không thể đứng ở góc độ người ngoài cuộc để đánh giá tình cảm của cả hai.

Bà chỉ cảm thấy, con trai mình đã có người đáng để nó nhớ thương, vậy thì bà cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Nếu Sim Jaeyun có thể đến sớm hơn một chút, chắc hẳn những giọt lệ mà Park Sunghoon đã rơi có thể thu lại, chứ không phải hóa thành sông thành biển, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng tuôn trào ra khỏi bức tường trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me