Hoonjay Ve Xem Mot Chuyen Tinh Da Qua
Bốn năm chung sống dưới danh nghĩa vợ chồng, cả hai đều dồn hết tâm sức vun đắp cho cuộc hôn nhân của mình. Jongseong hài lòng vì em đã kết hôn, dù không phải người hoàn hảo, dù đôi lúc vẫn mắc sai lầm nhưng em rất yêu gia đình, yêu chồng và trân trọng cuộc sống của mình. Thậm chí em còn xin nghỉ việc, chấp nhận từ bỏ công việc yêu thích của mình chỉ vì muốn toàn tâm, toàn ý chăm lo cho gia đình, muốn tự tay chuẩn bị những bữa cơm ấm cúng, muốn tạo ra những khoảnh khắc lãng mạn dành riêng cho Sunghoon, muốn biến ngôi nhà này thành một nơi ngập tràn yêu thương. Nhưng người ta nói đúng, hôn nhân được hình thành từ cảm xúc đặc biệt gọi là tình yêu, tuy nhiên tình yêu và hôn nhân lại khác xa nhau. Sau cùng, dù sớm hay muộn, ai rồi cũng phải đối diện với một sự thật phũ phàng là tình yêu dẫu có to lớn đến đâu, cũng không đủ để giữ một cuộc hôn nhân bền vững. Cả Sunghoon và Jongseong đều hiểu, trong đời sống hôn nhân, cãi vã là điều không thể tránh khỏi nhưng hai người rất tự tin mình có thể chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, chỉ cần yêu nhau đủ nhiều, thấu hiểu nhau đủ sâu thì mọi xung đột đều sẽ tan nhanh như bọt bóng xà phòng. Lý thuyết thì đúng là như thế nhưng khi bước vào thực hành rồi mới thấm. Lúc ban đầu, họ chỉ lời qua tiếng lại vài câu rồi làm lành ngay khi Sunghoon xuống nước nhưng dần đà theo thời gian, số lần cãi vã giữa hai người cũng tăng lên, bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng đến mức có khi họ không nói chuyện với nhau cả mấy ngày liền, mà mâu thuẫn chủ yếu vẫn chỉ xuất phát từ những câu chuyện lông gà, vỏ tỏi, vặt vãnh đời thường. Căng thẳng leo thang, lên đến đỉnh điểm vào một ngày không ai ngờ tới và cuộc hôn nhân của họ tan vỡ ngay trên chính chiếc bàn ăn giữ ấm gia đình. Hôm ấy là lần đầu tiên Jongseong quyết định xuống nước làm lành trước sau gần hai tuần chiến tranh lạnh, nguyên nhân tại sao lại cãi nhau em cũng chẳng nhớ nữa, chỉ cảm thấy thôi thì mình nhượng bộ trước một lần cũng được. Thế là em bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu từ sớm, bận rộn trong bếp cả buổi để nấu mấy món Sunghoon thích, bày biện tươm tất chỉ đợi anh về. Nhưng khi Sunghoon tan làm trở về nhà, anh chỉ nhìn một cái rồi lặng lẽ lướt qua phòng ăn, đi thẳng lên tầng như thể em và đống đồ ăn được bày biện đẹp đẽ trên bàn không hề tồn tại. Đây không phải là lần đầu tiên, Jongseong đã quen với chuyện này nhưng vào đêm hôm đó, tất cả cảm xúc dồn nén từ bấy giờ tuôn trào bùng nổ, em không còn muốn giả vờ như tất cả mọi thứ vẫn còn ổn nữa. "Anh có thể nào, ít nhất một lần, xem em là một phần trong cuộc sống của anh không?" Jongseong chống tay xuống bàn ăn, ấm ức hét to. Sunghoon thở dài, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, xoay người bước xuống cầu thang, đi về phía phòng ăn: "Em lại muốn cãi nhau nữa à? Anh mệt lắm rồi, để sau đi.""Anh mệt? Còn em thì không à?" Jongseong tức đến bật cười, hai mắt đỏ hoe, "Em đã vì gia đình này, vì anh mà từ bỏ bầu trời em yêu nhất, còn anh thì sao? Anh có nhớ vào ngày cầu hôn anh đã hứa gì với em không? Vậy mà giờ anh suốt ngày chỉ còn có công việc, công việc? Rốt cuộc, em là gì trong cuộc sống của anh? Cuộc hôn nhân này có chút ý nghĩa nào với anh không vậy?" Sunghoon mệt mỏi day day hai bên thái dương, giọng uể oải trả lời: "Chúng mình có nhất thiết phải làm ầm lên với nhau chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt thế này không? Anh đã bảo thời gian này đang thử nghiệm sản phẩm mới, anh hơi bận, qua đợt này, anh sẽ bù đắp cho em.""Nhỏ nhặt? Đối với anh, ngoài công việc của anh ra, có lẽ tất cả mọi thứ đều là nhỏ nhặt nhỉ?" Jongseong hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi buông một câu mà đến cả em cũng không ngờ sẽ có ngày nó được thốt ra từ chính miệng của mình: "Chúng ta ly hôn đi."Dù bồng bột nhưng trong lòng em thật sự cảm thấy cuộc hôn nhân này không cần thiết phải duy trì nữa, tình cảm của hai bọn em đã sớm lụi tàn trong những trận cãi vã, giày vò kia rồi, nếu còn tiếp tục, chỉ tự làm khổ nhau thêm.Căn phòng trở nên im lặng như tờ, Sunghoon quay sang nhìn thẳng vào mắt em như muốn xác nhận lại điều em vừa nói. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp ấy, anh nhận ra đây không phải một trò đùa hay một sự nông nổi khi hờn giận nên cũng bắt đầu nghiêm túc đối diện với chuyện này. Sunghoon từng nghĩ mình hiểu rất rõ về cuộc hôn nhân này, dù không phải đẹp nhất nhưng cũng không đến nỗi phải đường ai nấy đi. Ấy thế mà ngay giây phút ấy, giấy phút nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn suy sụp, đôi mắt đỏ hoe của người mình yêu, những trận cãi vã không hồi kết của cả hai như chiếc đèn kéo quân chạy qua trước mặt anh, tất cả khiến anh bàng hoàng sực tỉnh, thì ra mọi chuyện đã chẳng thể cứu vãn, giờ nghĩ lại, thấy mình còn chả đủ tư cách mà níu kéo thế nên anh đã đồng ý buông tay từ bỏ và hai người đã ký vào đơn ly hôn ngay trong đêm hôm ấy.Vậy là sau bốn năm chung sống, Jongseong đã nói ra lời chia tay dù vẫn còn yêu, chỉ vì em không thích cách chồng cư xử với mình, cảm thấy không còn được chồng yêu thương nữa. Còn Sunghoon, trong một phút bốc đồng đã vội vã đồng ý, nghĩ nếu đã khiến em phải mệt mỏi như vậy, thà rằng buông tay để em được sống một đời tự do, vô lo vô nghĩ.Bạn bè khi nghe tin, chỉ lắc đầu ngán ngẩm vì sự trẻ con của hai thằng đàn ông đã trưởng thành nhưng mấy người đó không biết rằng cuộc hôn nhân của họ không tan vỡ bởi những thứ quá lớn lao mà tan vỡ vì hàng ngàn lần nhân nhượng nhỏ. Vết nứt trong hôn nhân cũng giống như vết nứt trên kính chắn gió, bạn càng lờ đi và tiếp tục lái xe mà không xử lý nó thì nguy cơ mối quan hệ của bạn đổ vỡ càng lớn.Vì cả hai thuận tình ly hôn và đề nghị không tiến hành hoà giải nên yêu cầu ly hôn của họ được Toà án giải quyết rất nhanh. Ngày đến hoàn tất thủ tục, lúc ra về, Jongseong đang đi bỗng dưng quay lại và...'đốp!'...tặng cho Sunghoon đi phía sau một cái tát đau điếng, kèm theo một câu nói hằn học: "Cút cụ anh đi, cút cho khuất mắt tôi." rồi bỏ đi.Sunghoon đứng lặng, không phản kháng, cũng không tức giận, chỉ nhìn bóng dáng người từng là tất cả của mình dần khuất hẳn. Giữa họ không còn là mười năm yêu và cưới mà chỉ còn lại là hai người xa lạ, không thể tìm được lối về chung.Sau sáu năm yêu nhau thắm thiết, bốn năm kết hôn, tưởng không có gì có thể chia lìa, Sunghoon và Jongseong đã hoàn toàn thất bại. Hai người từ yêu hướng tới kết hôn, đến gần nhau hơn, trở thành một biến thành ghét hướng tới ly hôn, chia cách, trở thành hai..Kể từ hôm rời khỏi Toà án, Jongseong cũng không quay trở lại nhà của hai người, đồ đạc của em ở nhà vẫn còn nguyên. Ba ngày sau khi ly hôn, em như thể bốc hơi khỏi Seoul, tất cả mọi người đều mất liên lạc với em, kể cả bố mẹ, không một ai biết em đã đi đâu, một tháng rồi lại hai tháng, thời gian cứ thế trôi đi nhưng mọi tin tức về em vẫn là một con số 0 tròn trĩnh.Còn cuộc sống của Sunghoon thì trở nên lặng lẽ như thể ai đó đã rút hết âm thanh ra khỏi mọi chuyển động quanh anh. Căn nhà vốn từng ấm áp với tiếng cười, mâm cơm nóng hổi cùng những ngọn nến thơm em hay châm mỗi tối, giờ đây trở nên hoang vắng và lạnh lẽo. Dù anh vẫn đi làm, vẫn điều hành công ty như trước, vẫn ép mình ăn uống đúng giờ mỗi ngày nhưng chính anh cũng nhận ra bản thân chỉ đang sống như một cái xác biết đi, lặng lẽ gặm nhấm ký ức đã cũ trong từng ngóc ngách của ngôi nhà ấy.Anh không mua ga giường mới, không dọn dẹp đồ đạc của em, thậm chí tủ lạnh vẫn có vài lọ mứt dâu em làm từ mùa đông năm ngoái. Có lần anh lỡ tay đánh rơi một cái ly em từng thích, tiếng vỡ sắc lạnh vang lên làm anh thẫn thờ mất cả buổi chiều. Anh đã ngồi xuống, tay run run gom từng mảnh vỡ rồi xếp gọn vào chiếc khăn vải thêu tên hai người - món quà em tự tay khâu mũi tặng anh hồi cả hai mới hẹn hò. Lúc đó anh mới nhận ra nỗi đau trong hôn nhân là nỗi đau dai dẳng trong lòng, chỉ những người đã ly hôn mới cảm, mới biết nỗi đau này ghê gớm đến nhường nào.Về phần Jongseong, sau khi rời khỏi Seoul, em mang theo trái tim đầy tổn thương và một chiếc túi nhỏ, bên trong để một ít tiền mặt, giấy tờ tuỳ thân cùng tấm ảnh cưới được em lấy ra khỏi album quay trở lại nơi mà em đã từng nghĩ cả đời sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa – Jeju, một hòn đảo yên bình, nơi bà nội em từng sống những ngày tháng cuối đời. Jongseong men theo trí nhớ, tìm về ngôi nhà vườn được xây theo lối kiến trúc truyền thống, mọi thứ dường như vẫn còn nguyên vẹn, dẫu mang dấu ấn của thời gian nhưng trông nó không hề hoang tàn, đổ nát. Dù chưa từng một lần quay về đây sau khi bà ra đi nhưng em vẫn biết nó được sạch sẽ thế này là nhờ người dân trong làng vẫn thường ghé qua quét tước và dọn cỏ sân vườn. Phần nhiều là vì yêu quý bà nội, muốn giữ gìn căn nhà như một phần ký ức về bà lão hiền hậu họ đã gặp năm nào, phần nữa là biết ơn vì hằng năm bố mẹ em vẫn gửi một khoản về đây và còn đồng ý cho dân làng được canh tác và thu hoạch ruộng quýt ngày trước của bà.Tháng đầu tiên khi trở lại đây, Jongseong hầu như không rời khỏi nhà, không giao thiệp với hàng xóm, mấy cô chú đến làm vườn cũng chỉ biết cậu cháu trai của bà chủ nhà ngày trước đã trở về. Suốt khoảng thời gian đó, em chìm đắm trong men say bia rượu, nơi duy nhất mà em đến chính là tiệm tạp hoá đầu thôn. Lần đầu tới đó mua bia, em cố tình đẩy mấy lon bia mang nhãn hiệu công ty của Sunghoon vào sâu trong kệ. Lần thứ hai tới đó mua bia, khi được chủ tiệm giới thiệu bia của công ty Sunghoon, tấm tắc khen loại mới ra là ngon nhất, ngon hơn loại em vừa chọn, nghe thế em không những từ chối mà còn tung tin đồn bia của hãng đó dùng nguyên liệu kém chất lượng, uống vào ngộ độc khiến chủ tiệm sợ mất mật, từ sau không thấy giới thiệu cho ai nữa.Sống bệ rạc, rượu chè bê tha, buông thả bản thân suốt cả tháng trời, cuối cùng cơn giận trong em cũng nguôi ngoai, em nhận ra men say chẳng còn là lối thoát, em tự nhủ đã đến lúc phải bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại ấy, đón nhận những ngày tháng tự do sống vì mình. Bước đầu tiên trong hành trình thay đổi tìm lại chính mình mà em làm chính là dọn dẹp, trang trí lại ngôi nhà nhỏ của mình. Em tập sống thật chậm, lắng nghe tiếng chim hót vào buổi sáng, hít hà mùi của đất, mùi của cỏ cây sau mỗi cơn mưa, sống lại cuộc sống mà em đã đánh mất trong suốt bốn năm làm vợ người ta.Một buổi chiều nọ, trong lúc đang dọn dẹp lại căn phòng chứa đồ trên gác xép, nơi em vẫn hay gọi vui là 'kho ký ức' của bà, Jongseong tình cờ bắt gặp một chiếc thùng được làm bằng thiếc đã gỉ sét theo năm tháng, em ngồi xuống mở nắp thùng ra, bên trong là một ít đồ dùng hồi còn sống của bà nội và rồi giữa đống kỉ vật ấy, em bất chợ nhìn thấy một cuốn sổ tay cũ được bọc trong tấm vải lanh màu hồng nhạt, buộc gọn gàng bằng một sợ dây đay nhỏ. Em cẩn thận cởi dây buộc ra, lật mở từng trang giấy đã ngả vàng, mắt em như nhoè đi khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc của bà nội, tay chạm nhẹ lên từng dòng ghi chép như sợ làm xước mất chút ký ức mong manh về người bà yêu dấu, đọc thật kỹ từng dòng chữ nắn nót ghi lại công thức ủ bia truyền thống bằng quýt của bà.Bỗng một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng có gì đó rất dịu dàng len lỏi vào lòng, như thể bà đang dẫn lối cho em tìm đến một chân trời mới. Không còn gì để mất, cũng không còn điều gì ràng buộc, nên em đã thử, thử làm thứ mà em đã từng chán ghét – học cách ủ bia truyền thống. Mùa hè đầu tiên ở Jeju, em ngồi bên thùng gỗ đang ủ mẻ bia đầu tiên, nhìn hoàng hôn loang trên mặt đất rồi chậm rãi tự nói với bản thân: "Mình không còn là Park Jongseong xưa cũ nữa rồi."Lại có một buổi tối trời đổ mưa rào, em ngồi bên hiên nhà nghe mưa gõ lên mái tôn, bật cười rồi lại oà khóc như một đứa trẻ khi nhớ về ngày Sunghoon từng đội mưa chạy đến sân bay chỉ để đưa cho em một chiếc áo khoác trước khi em lên máy bay. Không phải vì hối hận, cũng không phải vì còn giận, chỉ là cảm xúc ấy vẫn còn đâu đó như vết mực loang nhẹ trên tờ giấy, dù có cố tẩy đến mấy cũng chẳng bao giờ trắng tinh như ban đầu.Em sống như thế gần một năm, không chủ động liên lạc với ai, nhất là người tên Park Sunghoon, vì em biết có những mối quan hệ không thể quay lại, chỉ nên giữ lại trong tim như một phần đẹp nhất của cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me