[Houseki no Kuni] [Phosphophyllite Antarcticite] Tiền bối, anh khỏe chứ?
Nhiệm vụ mùa đông: Vỡ
"Tháng đông, ngày thứ hai mươi mốtEm chăm chú nhìn cánh tay của mình và suy ngẫm đến những lời hôm qua'Giống như...chân'Gần như em muốn chặt đứt cánh tay này đi thì những tiếng động kéo em trở vềEm ném thanh kiếm ra, tự nhủ rằng không nên làm thế bởi vì chúng ta đã hết vật liệu phù hợp với emĐám băng trôi lúc ấy cứ bảo rằng, em sẽ mạnh hơnEm đã cố gắng lờ chúng điNhưng vẫn không được...Chúng bảo nếu em không mạnh lên thì khi mùa xuân tới, Cinnarba sẽ...Em tới gần...nhưng rồi giật lùi lại...Tảng băng phía sau trơn đến nỗi em đã bất cẩn để rồi ngã xuống nước...Em chỉ thấy một màu xanh...Và rồi bóng tối bao phủ lấy mắt em...Lúc em tỉnh lại thì thấy anh đang cố gắng lặn sâu xuống biển để tìm tay cho em...Lúc ấy... em không biết nói gì cả...Một lần nữa... em lại thấy thật có lỗi với anh...Màn đêm từ từ buông xuống, bao phủ không gian xung quanhTuyết cũng bắt đầu rơi tự lúc nào Suốt lúc từ chỗ biển về trường, anh không nói gì cả...'Cả hai tay của Phosphophyllite đều đã mất.'Anh đứng đấy, cầm mảnh vỡ của bản thân mà báo cáo với thầyThầy chỉ nhìn hai chúng ta một cách vô cùng ngạc nhiên'Tất cả là lỗi của con. Con xin lỗi.'Anh đã nói như thế với biểu cảm có chút biến đổiEm đã cố nói rằng là do em tự làm tự chịu thôiAnh nhất quyết nói đấy là lỗi của mình và xoay gót chạy đi vì muốn tìm cho được hai cánh tay của emEm ngơ người ra...Chẳng biết từ lúc nào thầy đã xuất hiện trước mặt anhAnh dừng bước và chỉ biết cúi nhìn sàn nhà lạnh lẽo dưới chânAnh đã bảo rằng do bản thân thiếu cẩn trọng nên em mới mất đi đôi tayEm đã nói tất cả các sai lầm này đều do em...Nhưng trông anh có vẻ như tự dằn vặt bản thân vậyThầy đã bảo hai ta đến Bờ Dây Cung để tìm vật liệu phù hợp cho emEm ngơ ra...Bờ Dây Cung? Chỗ nào ấy nhỉ?'Ở phía Tây Nam ngoài bờ biển. Cậu mất nhiều kí ức quá rồi đó!'Anh từ từ ngẩng mặt lên khỏi vòng tay thầy mà nói với em'Bờ Dây Cung...'Thầy lại chậm rãi nói tiếp'...Là nơi các con được sinh ra!'Em ngơ ngác nhìn thầy...Nơi chúng ta được sinh ra... sẽ có những gì? Em hồi hộp chờ tới ngày hôm sau...Cái ngày định mệnh ấy...Ngày mà...
Phosphophyllite"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me