Hp Dong Nhan Edited Harry Potter Va Kho Bau Bi Mat Phan 1
Nghe Kreacher nói xong, Sirius lao về phía trước, như thể muốn nhảy xuống hồ để tìm xác của Regulus."Đừng, chú Sirius!"Harry và Hermione hét toáng lên khi thấy ông lao đi, may mà Dumbledore kịp thời ngăn cản lại vào giây phút cuối."Buông ta ra!" – Sirius thở hổn hển – "Ta phải đi tìm Regulus.""Ta hiểu cảm giác của cậu, Sirius, nhưng chúng ta cần hết sức cẩn trọng." – Dumbledore nhẹ giọng – "Hồ đen này cực kỳ nguy hiểm. Cậu cũng đã nghe Kreacher mô tả rồi, biết rõ trong đó ẩn giấu những gì. Ngoài lũ xác sống, còn có chính bản thân dòng nước này...""Ta không sợ nguy hiểm, cũng chẳng sợ xác sống!" – Sirius hét lớn."Ta biết. Nhưng nhảy thẳng xuống hồ sẽ chẳng giúp được gì cho Regulus. Làm vậy chỉ khiến cậu vướng vào rắc rối mà thôi."Nghe đến đây, Sirius im lặng, dần bình tĩnh lại."Được rồi, chúng ta cứ tiến về phía trước." – Dumbledore nói tiếp – "Kreacher vừa nhắc đến hòn đảo nhỏ giữa hồ, nơi có bệ đá đặt Trường Sinh Linh Giá. Ta muốn đến đó trước. Các con nhớ đi sát sau ta, và tuyệt đối đừng để chân chạm xuống nước."Ông men theo bờ hồ mà đi, Ivan cùng mọi người nối gót phía sau. Bước chân chạm vào những phiến đá hẹp ven hồ vang lên tiếng lộp bộp khô khốc.Cả nhóm đi mãi, thời gian trôi qua nhưng cảnh vật xung quanh chẳng đổi thay: một bên là vách đá gồ ghề, bên kia là mặt hồ đen kịt, phẳng lặng như gương, ở giữa vẫn le lói ánh sáng xanh bí ẩn kia.Không ai lên tiếng. Bầu không khí nặng nề và im lặng khiến người ta thêm lo lắng, bất an.Ivan liên tục liếc xuống mặt hồ đen. Nước hồ giống như khối pha lê đen bóng, sáng loáng nhưng lại chẳng thấy gì bên dưới. Dù vậy, cậu biết dưới mặt nước yên ả ấy, vô số xác sống đang lặng lẽ dõi theo từng bước chân của họ."Chúng ta phải đi như thế này đến bao giờ nữa?" – Sirius mất kiên nhẫn, giọng ông vang vọng trong bóng tối, dội lại từng hồi."Có một con thuyền đủ lớn để chở chúng ta ra đảo giữa hồ. Nhưng Kreacher không nhớ rõ nó ở đâu." – Con gia tinh run rẩy, vừa nói vừa tự véo tai để tự trừng phạt."Đừng vội. Rồi ta sẽ tìm thấy nó." – Dumbledore trấn an."Nhưng tại sao nhất định phải ra đảo? Sao không lặn xuống hồ tìm Regulus luôn cho xong..." – Sirius cau mày."Lặn xuống à? Trừ phi chúng ta cực kỳ xui xẻo!" – Dumbledore đáp – "Cậu có thể thử. Nhưng đừng dùng tay chạm vào nước. Hãy dùng phép hoặc ném một vật gì xuống đó, rồi xem chuyện gì sẽ xảy ra."Sirius cúi xuống nhặt một hòn đá và ném xuống hồ.Ngay lập tức, một tiếng "ầm" vang lên. Vô số cánh tay trắng toát như cẩm thạch từ mặt nước yên lặng thò ra, trông chẳng khác gì những bàn tay từ địa ngục.Một giây sau, cả mặt hồ sục sôi. Những cánh tay xác sống phủ kín mặt nước, giãy giụa, vặn vẹo như muốn chộp lấy thứ gì trong không khí.Hermione hét toáng lên, bám chặt lấy cánh tay Ivan. Ivan cũng hoảng hốt lùi lại, tim đập dồn dập dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Harry và Sirius thì mặt cắt không còn giọt máu, chết lặng nhìn mặt hồ sôi trào.Nhưng chỉ vài giây sau, tất cả biến mất sạch sẽ, nhanh đến kỳ lạ, như thể chúng chưa từng tồn tại. Hòn đá Sirius ném xuống cũng không còn dấu vết, không phải chìm dưới đáy hồ, mà bị phân rã thành hư vô."Thầy ơi!" – Harry hét lên, giọng cao vút, gần như không còn giống giọng mình nữa."Các con đã thấy rồi đấy, đó không phải cách để đánh thức chúng." – Dumbledore bình thản – "Số lượng xác sống nhiều đến mức không thể tiêu diệt hết. Chúng ta cần tìm chỗ Regulus bị kéo xuống.""Nhưng nếu chúng tấn công thì sao?" – Harry run rẩy hỏi."Giống như nhiều sinh vật trong bóng tối và giá lạnh, chúng sợ ánh sáng và hơi ấm. Nếu cần, ta có thể dùng lửa." – Dumbledore giải thích – "Lửa mang ánh sáng và sự ấm áp, có thể khắc chế được chúng.""Nhưng..." – Harry vẫn chưa yên tâm, mặt mũi đầy sợ hãi."Các con phải hiểu, xác chết không đáng sợ. Cũng như bóng tối, nó chỉ khiến ta sợ vì sự vô tri." – Dumbledore nhìn chằm chằm vào mặt hồ đen – "Voldemort thì không nghĩ thế. Từ những gì ta thấy, hắn rõ ràng vẫn âm thầm sợ hãi cả hai thứ này. Đây lại là một lần nữa hắn bộc lộ sự thiếu trí tuệ. Khi đối diện với cái chết và bóng tối, thứ khiến ta sợ hãi chỉ là điều chưa biết, ngoài ra chẳng có gì khác."Không ai đáp lại. Không ai phản bác, nhưng từ nét mặt, ai cũng hiểu họ không thể đồng tình. Chỉ cần nghĩ đến việc hồ nước khổng lồ kia toàn là xác chết, cả bọn đã rùng mình khiếp đảm.Có lẽ chỉ một phù thủy vĩ đại như Dumbledore mới có thể nói ra những lời ấy. Ông dường như không sợ bất cứ thứ gì, kể cả cái chết.Ivan cố nhớ lại những gì từng đọc trong "Những Bí mật của Nghệ thuật Hắc ám Tối thượng" về xác sống: Chúng vốn không phải sản phẩm của truyền thống pháp thuật Anh quốc, mà bắt nguồn từ một loại tà thuật ở châu Phi. Các phù thủy nơi đó dùng lời nguyền hồi sinh xác chết, biến họ thành "con rối đáng sợ" phục vụ như nô lệ.Trong các bộ lạc ấy, xác sống được coi là linh hồn của những chiến binh hoặc vệ sĩ hy sinh vì cộng đồng, tiếp tục bảo vệ bộ lạc ngay cả sau khi chết – đó được xem là một vinh dự tột bậc.Khi tà thuật này lan tới châu Âu, qua nhiều thế kỷ, nó bị các pháp sư hắc ám cải biến thành thứ ma thuật đen thuần túy. So với nguyên gốc, xác sống do phù thủy hắc ám tạo ra yếu hơn, nhưng chế tác lại dễ dàng hơn và hoàn toàn không biết sợ hãi. Chính vì vậy, nó được coi là một trong những thứ tà thuật tàn ác nhất.Để tạo ra chúng, cần những thi thể mới chết. Nhìn diện tích hồ khổng lồ này, Ivan đoán số lượng xác sống ở đây khủng khiếp vô cùng.Cậu không hiểu Voldemort đã lấy đâu ra ngần ấy xác chết. Điều đó đồng nghĩa đã có những cuộc tàn sát khủng khiếp.Quần áo trên xác chết đều là kiểu thường dân Muggle. Rất có thể đó là những người đã bị Voldemort và các Tử Thần Thực Tử sát hại khi hắn trỗi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me