Hp Drarry Ongoing Coming Home
38.
"Ron bỏ đi, trong một đêm mưa tầm tã. Hermione khóc lóc cả một tuần lễ sau đó."
.
Đồng hồ trên ngực áo Harry, điểm đúng 9 giờ sáng, một ngày Chủ Nhật đầy nắng. Cậu đang ngồi đây, trong căn hầm của trang viên Slytherin, chờ đợi thứ được gọi là "một bài kiểm tra" ập đến."Sẵn sàng rồi chứ, Harry?" Rowena hỏi, cô đã thay bộ áo chùng rườm rà.Harry gấp tay áo sơ mi lên gần khuỷu, gật đầu."Cầm đũa phép của con trong tay. Màn đầu tiên, bọn ta sẽ kiểm tra độ bảo mật của tâm trí con. Phải đảm bảo rằng đầu óc con đủ tỉnh táo và mạnh mẽ, mới đủ khả năng chống lại sự phản kháng của mảnh linh hồn bên trong con. Linh hồn đó dù đã bị tổn thương nặng nề, nhưng chỉ cần sơ suất, nó sẽ có cơ hội vùng dậy ngay lập tức." Cô giải thích cặn kẽ cho Harry, trước khi giương cây đũa phép chĩa thẳng vào Harry.Harry ngẫm kỹ từng lời Rowena nói, dường như cậu biết chuyện gì sắp xảy ra.Rowena gật đầu với Harry, rồi cô phóng đến một thần chú mà Harry, vô cùng vô cùng quen thuộc."Legilimency. " ("Chiết tâm trí thuật.")Harry phản ứng lại ngay tức khắc, trước cả khi thần chú đó kịp đánh thẳng vào người cậu, tựa như đối kháng với nó đã trở thành một trong những bản năng của Harry. Một hàng rào phòng ngự lập tức được Harry dựng lên, vững vàng, sắc bén.Cậu nghe giọng nói của Rowena vang lên kèm theo tiếng cười:"Khá lắm. Có vẻ như cậu Potter có vẻ quen thuộc với món này."Harry mỉm cười trở lại với cô, không chút nao núng."Đừng tự mãn quá sớm, chàng trai trẻ. Bây giờ thì từng người trong chúng ta sẽ lần lượt phóng thần chú này đến con. Nhiệm vụ của con là, tất nhiên, chống lại tất cả."Harry gật đầu. Đến lượt của Helga, cậu vẫn vượt qua.Đến lượt của Godric, cậu lại vượt qua. Nhưng lần này trán Harry đã đổ chút mồ hôi. Uy lực của cả ba pháp sư hùng mạnh thật sự không phải là món "dễ xơi".Và cuối cùng, chính là Salazar. Ngay khi anh phóng thần chú đến, pháp thuật vừa chạm đến trán Harry, một cơn đau buốt dữ dội tra tấn cậu.Harry run tay, trong lúc cậu cảm thấy như hàng ngàn chiếc kim sắc bén nhất đang đâm mạnh vào vết thẹo của mình. Harry cố giữ lấy bình tĩnh, cậu có thể, cậu có thể.Vừa lúc đó, cái trán Harry co giật một cái, và như có ai đó cầm một cái tạ lớn quăng thẳng vào đầu cậu. Cậu mất không chế.Hàng loạt, hàng loạt kí ức và hình ảnh tuôn trào ra từ bộ óc Harry.Ngày nhập học đầu tiên, đứa trẻ Harry Potter ngước nhìn tòa lâu đài lộng lẫy trên chiếc thuyền nhỏ định mệnh của đời mình.Cúp Tam Pháp Thuật, Potter thúi hoắc.Mụ Umbridge, và vết cứa trên tay chàng trai 15 tuổi: "Tôi không được nói dối."Ron bỏ đi, trong một đêm mưa tầm tã. Hermione khóc lóc cả một tuần lễ sau đó.Trận chiến cuối cùng, thầy Remus và cô Tonks, Fred... họ đã hy sinh. Họ đã mãi mãi nằm lại trên đại sảnh đường đổ nát.Và, và, một gương mặt điển trai với mái tóc bạch kim, anh ta giương tay, như cái cách mà anh ta đã làm nhiều năm trước: "Harry, tôi có thể làm quen lại với cậu không?"Draco, Draco Malfoy.Chợt, đầu óc Harry nổ tung ra. Cậu dùng hết sức lực mà mình có thể có, dồn nén chúng rồi tung ra. Xua đuổi mọi sự quấy nhiễu đến từ bên ngoài.Harry thở hồng hộc, cả người lấm lem mồ hôi. Cậu đã nằm bẹp xuống sàn nhà. Chỉ có một tay cầm đũa phép là vẫn còn chống đỡ, đứng dựng lên, hiên ngang.Harry nhìn thấy các nhà sáng lập ở tứ hướng xung quanh mình cũng chẳng rảnh rang là bao, trông họ khá sa sút và mệt mỏi.Harry nhìn vội qua gương mặt họ, cậu biết họ nhìn thấy tất cả mọi thứ. Cậu bắt gặp đôi mắt đỏ của Salazar, không rõ vì sao, trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy cực kì chột dạ. Cậu lập tức quay mặt đi, né tránh ánh mắt đó.Những phần khảo nghiệm tiếp theo trải qua nhanh hơn Harry tưởng, hay chỉ đơn giản vì tâm trí cậu chẳng còn đặt vào đây nữa.Giờ đây, họ đã ngồi trong phòng khách rộng lớn của trang viên Slytherin, thưởng thức bữa trưa do chính Helga nấu. Hương vị tuyệt vời, nhưng lòng Harry vẫn còn lo lắng, thế nên cậu chẳng ăn vào bao nhiêu.Các nhà sáng lập vẫn tỏ ra rất bình thường, điều đó lại càng làm Harry thêm muộn phiền. Cậu đã thống nhất với Hermione, khi không cần thiết - hoặc không bao giờ, tiết lộ danh tính thật sự của họ ở tương lai. Xem chừng bây giờ thì có muốn giấu cũng chẳng được.Bộ tứ đầu sỏ này đã biết hết, hơn nữa còn biết rất tường tận, bởi thứ kí ức mà họ nhìn vào chính là của Cứu Thế Chủ.Helga dọn sạch đống chén dĩa bằng một cái quơ cây đũa phép, rồi cô lại dọn lên vài món tráng miệng."Harry." Giọng Rowena kề cận kế bên.Harry ngẩng lên nhìn cô. Cô cười khì một cái, dường như muốn làm dịu đi bầu không khí mà Harry tự cho là, rất căng thẳng."Ôi thôi, đừng nhìn ta bằng vẻ mặt đó, chàng trai Potter. Ta biết giờ đây con đang suy nghĩ điều gì. Con không cần quá bận tâm, chuyện đó, bọn ta đã đoán được phần nào. Đừng coi thường bọn ta thế chứ?"Harry hơi giật mình, rồi lại ngửa mặt lên trần nhà, thở dài."Một khoảng thời gian đầy khó khăn, phải chứ Harry?" Godric cười."Thật sự mà nói, dù không cố ý xem trộm mọi thứ thuộc về quyền riêng tư đó của con. Nhưng mà ta phải nói rằng, mười một tuổi, vượt qua mọi trở ngại để tìm kiếm và bảo vệ Hòn Đá Phù Thủy. Mười hai tuổi, một mình chiến đấu với Tử Xà và còn rất nhiều nhiều nữa. Con thật sự rất xuất sắc, hơn hẳn nhiều phù thủy cùng lứa." Helga dịu dàng nói, lộ rõ vẻ tán thưởng."Ta cũng cho rằng rất xuất sắc, bất quá riêng về việc con Tử Xà, Salazar sẽ không khoái lắm đâu. Dù gì đi nữa nó cũng là vật nuôi mà Salazar đã gắn bó rất lâu." Godric cười ghẹo.Harry cảm nhận được một cách sâu sắc, họ đang cố gắng an ủi mình.Salazar không nói gì, anh nhấp một ngụm cà phê trắng. Sau khi đặt cái tách xuống bàn, anh mới bâng quơ nói:"Harry, lịch sử ngàn năm sau ghi lại không chính xác nhiều điều. Đặc biệt là, ta và Godric không phải kẻ địch."Harry gãi đầu, cậu đương nhiên biết chứ. Thời gian qua ở nơi này cũng đã để táng lệch hàm tên nào dám cam đoan rằng Gryffindor và Slytherin bất hòa với nhau. Cậu nhớ lại, cậu có để lộ vài kí ức không tốt lắm về lời nói của mình đối với Nhà Slytherin. Có chút xấu hổ.Nghe đến đây, Rowena và Helga phá lên một trận cười rung cả ghế. Nhận thấy ánh mắt không hiểu vì sao của Harry, Rowena nén lại tiếng cười mà giải thích:"Này chàng trai, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hiểu lầm mối quan hệ giữa Godric Gryffindor và Salazar Slytherin thì con hẳn là sẽ sốc trước tin này. Nhưng mà ta vẫn buộc phải nói cho con thôi. Salazar và Godric đây, là một cặp."Harry ngoáy lỗ tai, hỏi lại:"Con vừa nghe lầm ạ?""Không đâu nha." Godric không có vẻ gì là xấu hổ, đưa tay quàng lấy vai Salazar. Còn Salazar, anh chẳng tỏ ý cự tuyệt, điều này cũng đủ để thấy, lời Rowena nói là thật.Hết chương 38.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me