TruyenFull.Me

Hp Hanh Phuc Mong Cho

Nói là tra tấn cả ngày nhưng thực tế đến đêm muộn cũng dần đỡ hơn, vì thế Harry có vài tiếng để ngủ. Sáng sớm hôm sau, không ít người tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy Harry và Severus lại xuất hiện sớm tại sảnh đường.

"Ừm đỡ hơn chưa Jerromy?" Simbo là bác sĩ vài năm gần đây của Harry hỏi.

"Đỡ rồi, mỗi tháng đều phải trải qua, tôi đã quen. Huống chi... lần này tốt hơn nhiều so với quá khứ." Harry bình thản nói.

"Tuổi trẻ thật tốt." Đương nhiên Simbo có thể biết "tốt hơn" mà hậu bối chỉ có nghĩa gì, ai cũng biết mặt mày người trẻ tuổi đều toát ra vẻ hạnh phúc, "Chắc anh Snape đã hoảng sợ lắm."

"Anh ấy đã quen những ngày tôi gây thêm rắc rối rồi, khi còn là học trò anh ấy vẫn luôn giải quyết giùm tôi." Harry vui vẻ đùa giỡn.

Mọi người im lặng, nhìn Severus bình tĩnh đưa cho Harry một bát trứng sữa hấp, sau đó xé bánh mì thành từng miếng nhỏ chấm vào bát trứng.

"Nếu em còn có thời gian nhắc tới những chiến tích trong quá khứ thì không bằng ăn sáng trước đi." Severus đặt đồ ăn trước mặt Harry rồi nhìn anh.

"Được rồi." Harry biết Severus sợ anh bị đói. Dù hôm qua Harry đã uống ít canh nhưng năng lượng để chống cự nỗi đau vẫn rất lớn.

"Goá Phụ, tôi nhớ là mỗi tháng bệnh của cậu đều phát vào thời gian cố định mà? Sao lần này lại đột nhiên vậy? Hoảng hồn quá." Người bàn bạc của Harry, Prujeff quan tâm hỏi.

Câu hỏi này đều khiến tất cả người mạo hiểm cấp cao tò mò nhìn Harry, bọn họ đều bị thương kiểu như Harry nhưng không nặng đến thế. Vì nói cho cùng, đó là do một Avada Kedavra tạo thành.

"Cái này ư? Tôi đã thảo luận với Sev, tôi nghĩ là vì tôi thêm một hồn, Long Hồn vừa gia nhập quá mạnh khiến nguyên hồn vốn không quá ổn định lại càng dao động; Sev lại cho rằng vì Long Hồn gia nhập ảnh hưởng tới hồn thứ tư, khiến nó cảm thấy mình bị nguy hiểm nên mới vậy. Tuy nhiên chúng tôi đều nghĩ là do Long Hồn." Harry vừa ăn sáng vừa nói.

"Vậy hai người có cách giải quyết chưa?" Alfonso hỏi.

"Trước mắt thì chỉ có thể mau chóng bổ sung nguyên hồn cho cậu ấy, cái này cần một độc dược trị liệu linh hồn, nhưng cậu ấy đã nghĩ tới một cách khá được, chắc là phù hợp hơn." Hiển nhiên Severus có nghiên cứu về linh hồn, y là một bậc thầy độc dược linh hồn mà.

"Bậc thầy Snape, nếu có cùng loại bệnh thì anh có nắm chắc chữa khỏi không?" Quân Sư bên đoàn mạo hiểm Quân Hồn cung kính cẩn thận hỏi.

"Nếu không nghiêm trọng như Harry thì cũng không khó. Chỉ là mỗi người sẽ có khác biệt, mọi người phải hiểu hơn ai khác, đề cập tới linh hồn, bất cứ một chi tiết nhỏ sẽ tạo ra một kết quả hoàn toàn khác nhau." Tuy Severus rất tự phụ về năng lực của mình về phương diện linh hồn, nhưng y cực kỳ nghiêm túc khi nghiên cứu, "Bởi vậy, trước khi biết tình hình cụ thể, tôi không nắm chắc hoàn toàn."

Với đáp án này, những người mạo hiểm và các bậc thầy độc dược đều tỏ ra tán thưởng. Tuy lời nói có vẻ ba phải nhưng họ cũng biết đó là lời nói cực kỳ có trách nhiệm và nghiêm túc, vì linh hồn mỗi người mỗi khác, mỗi vết thương về mặt linh hồn cũng đều không giống nhau.

"Bậc thầy Snape, nếu ngài có rảnh thì tôi xin hẹn ngài ở quán Ba Cây Chổi vào trưa nay?" Quân Sư vô cùng tôn trọng nói, từ ngày ngài Snape quyết đấu với Tro Tàn hắn đã bắt đầu đưa người đi điều tra về bậc thầy Snape. Điều hắn giật mình là vị này đã nổi tiếng từ năm mười tám tuổi nhờ vào Thuốc Bả Sói, mười chín tuổi đã trở thành bậc thầy độc dược chuyên dụng của kẻ điên thích cắt linh hồn. Đương nhiên hắn hiểu rõ điều đó có nghĩa gì, một người mới trẻ tuổi đã bắt đầu nghiên cứu linh hồn thì giờ lại càng quen thuộc, sau đó cao tầng Hiệp hội Độc dược đưa ra chuyện dung ma bí dược càng chứng thực suy đoán của hắn. Hắn vốn nghĩ tới một thời điểm nhất định, ra giá cao và tặng dược liệu trân quý để thu mua người tài hoa này, tuy nhiên sau đó Goá Phụ làm sáng tỏ quan hệ giữa họ, ý định ấy khiến Quân Sư hắn trở nên xấu hổ. Goá Phụ đã cứu hắn không dưới một lần, bạn đời của cậu ta làm sao có thể thiếu dược liệu chứ? Trong ngăn tủ của Goá Phụ đám dược liệu nào có loại nào không trân quý không quý hiếm chứ?

Tất cả mọi người đều nhận thấy thái độ cung kính của Quân Sư, sự tôn trọng này không phải do Goá Phụ mà là bởi Severus Snape. Harry bên cạnh cười kiêu ngạo, anh luôn biết người đàn ông của mình vĩ đại thế nào.

"Chỉ sợ trưa nay không được." Severus nói, "Tôi và Harry có việc rồi."

"A đương nhiên, đương nhiên." Quân Sư lập tức nói, "Lúc nào cũng được, chỉ cần bậc thầy Snape có thời gian."

"Sáng mai, hoặc là sau khi buổi đấu giá hôm nay kết thúc là Sev sẽ rảnh." Harry nói, "Hay mọi người có thể đưa báo cáo của bác sĩ trị liệu cho Sev trước chẳng hạn?"

"Sẽ không làm phiền quá chứ? Ưm, Goá Phụ à, tôi nghĩ cậu sẽ không vui lắm?" Đội trưởng đoàn mạo hiểm Quân Hồn, Tướng Quân có hơi ngạc nhiên nói. Trên thực tế, có rất nhiều người mạo hiểm đều muốn làm thân với bậc thầy Snape, nhờ y chữa trị vết thương linh hồn cho mình. Tuy nhiên từ buổi tối ngày đầu tiên Harry đã đưa Snape đi dự bữa tiệc rượu của cấp SSS, mọi người cũng không dám làm phiền nữa.

"Vì sao tôi lại không vui chứ? Sev có thể triển lãm tài hoa của mình, tôi càng vui thay anh ấy." Harry vô cùng nghi hoặc.

Ôi trời, lo lắng lâu như vậy...

...

Harry và Severus thông qua lò sưởi floo đến số 12 quảng trường Grimmauld. Vừa bước ra, Harry đã bị Apollo, Jacobsen và Artemis bổ nhào vào, may mà anh cũng có dự tính trước nên nhẹ nhàng đón được.

"Ba, Al rất lo cho ba nha." Artemis đã khẽ nức nở.

"Ba, sao ba lại đột phát nghiêm trọng vậy ạ? Apo sợ lắm." Apollo cũng thấp thỏm lo âu.

"Đạo sư, Jacobsen cũng rất lo cho ngài." Hoàng tử Tinh Linh luôn coi Harry là cha mình, hơn nữa cậu cảm thấy là mình hại chết cha mẹ ruột nên là "vật xui xẻo". Lần này cậu vừa tới Harry lại gặp chuyện, cậu rất lo lắng có phải do "vật xui xẻo" là mình đã mang tới vận rủi cho đạo sư hay không. Tuy cậu không nói gì, thậm chí có vẻ vô tư vô tâm, nhưng cậu rất sợ.

"Không phải ba không có việc gì sao?" Harry an ủi ba đứa trẻ bị doạ, "Được rồi Al, ngoan nào, đừng khóc." Hai cậu bé dù có lo nhưng là con trai nên không khóc, nhưng Artemis thì khác, đã khóc nức nở.

Harry xin giúp đỡ nhìn Severus, hai người hợp lực mới khiến con gái ngừng rơi nước mắt. Bọn trẻ vẫn cực kỳ bất an, tuy đây không phải lần đầu tiên thấy Harry phát bệnh nhưng chúng vẫn cực lo lắng, bám chặt lấy Harry. Ngay cả Artemis bình thường thích Severus ôm cũng không cần nữa, mà cùng hai cậu bé tóm chặt góc áo Harry không buông. Cuối cùng bọn trẻ luôn dùng cách ngây thơ nhất quan tâm người mình yêu thương, nhất là sau khi bị doạ sợ đến vậy.

Severus nhìn Harry bất đắc dĩ phải để bọn trẻ làm vậy thì cũng đau lòng. Y biết, đôi song sinh và Harry sống nương tựa nhau mười hai năm, chúng biết rõ về vết thương của Harry, biểu hiện thế này chứng minh chúng đã quá lo lắng. Tuy ngày hôm qua chúng rất bình tĩnh và nghe lời, nhưng chúng luôn có một trái tim mẫn cảm.

Harry để bọn nhỏ ngồi cùng mình trên sô pha trong phòng khách, được Lance và Nivea hỏi, trước kể về chuyện mình mạo hiểm ở Long tộc. Bọn trẻ và hai Tinh Linh trưởng thành thấy hấp dẫn thì không ngừng cảm thán sợ hãi. Tuy không phải nghe lần đầu nhưng Severus cũng cực tập trung. Cho đến khi kể xong, bọn trẻ như đã đi ra khỏi trạng thái lo được lo mất. Harry cũng tự nhiên bảo bọn trẻ đi đọc sách, lúc này chúng mới buông góc áo Harry ra, tuy không quá muốn nhưng vẫn nghe lời rời đi.

Nhìn Harry bảo ba đứa đi, Lance và Nivea biết Harry có chuyện quan trọng cần bàn với họ.

"Có vấn đề gì sao Jerromy?" Lance uống một ngụm nước trái cây rồi hỏi.

"Đúng vậy Lance. Còn nhớ anh từng nói với tôi là nếu tôi có một bạn đời linh hồn thì vết thương của tôi sẽ chuyển biến tốt hơn không?" Harry hỏi trực tiếp, là bạn với tộc Tinh Linh không cần phải vòng vèo.

"Rốt cuộc cậu đã hỏi rồi, từ ngày hôm qua cậu giới thiệu ngài Snape tôi vẫn đợi cậu hỏi câu này." Lance mỉm cười nói, "Đúng thế, vết thương linh hồn của cậu cần một bạn đời linh hồn, nếu có một người bạn đời yêu cậu hơn cả linh hồn mình thì vết thương của cậu sẽ nhanh chóng khỏi hẳn. Cậu biết mà, tình yêu là pháp thuật vĩ đại nhất."

Severus cực kỳ vui mừng, nếu một bạn đời linh hồn thực sự có thể khiến Harry khỏi hẳn thì đó là chuyện không thể tốt hơn.

"Nhưng Jerromy, ngài Snape, tôi vẫn hy vọng hai người có thể suy nghĩ thật kỹ, bởi khế ước này không thể nghịch chuyển." Nivea nói, "Không phải tôi nghi ngờ tình cảm của hai người, nhưng khế ước hôn nhân này rất đặc biệt."

"Đặc biệt?" Harry hỏi.

"Đúng vậy, để ký kết khế ước thì tình yêu và niềm tin là quan trọng nhất. Đương nhiên tôi tin hai người có thể thành công, nhưng khảo nghiệm thực sự chính là cuộc sống sau đó." Lance nói.

"Vì sao?" Harry tò mò.

"Bạn đời linh hồn chẳng những đồng sinh cộng tử, quan trọng hơn là khế ước sẽ để hai người không có bí mật nào với nhau, dù là Bế quan Bí thuật cũng không được. Hai người sẽ sở hữu ký ức chung, thực sự là tuy hai mà một, bất cứ một suy nghĩ nào của hai người đối phương đều biết, không có bí mật, không có riêng tư. Rất nhiều người không chịu đựng nổi, thậm chí có người ký kết xong đã giết người mình yêu, rồi cũng chết theo." Nivea nói.

"Đồng thời có vài người sẽ dần cảm thấy người mình yêu không còn thú vị. Vì thế khi rung động không còn thì tình yêu cũng biến mất, nhưng hai người vẫn phải sống với nhau, không thể sống cùng người khác." Lance nói, "Vì khế ước sẽ ép buộc họ chỉ có dục vọng với đối phương mà thôi."

"Đương nhiên hai người sẽ cộng hưởng pháp lực, cộng hưởng sức khoẻ. Xin phép tôi nói thẳng, tình hình sức khoẻ của ngài Snape rất tệ." Nivea nói.

"Ngoài những điều đó thì còn có cả đam mê, vui buồn, cách xử sự của hai người nữa... vì thế, Jerromy, ngài Snape, hai người đã chuẩn bị tốt rồi chứ?" Lance thản nhiên hỏi, nhìn kỹ cả hai.

- Hết chương 140 -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me