TruyenFull.Me

Hp Khe Uoc Tu Than Full Snarry


Snape hôn cũng không thể xem là nhẹ nhàng, khi môi có cảm giác lại thì vị độc dược chiếm giữ mọi nơi... Độc dược, có lẽ còn có thứ khác – Harry cảm thấy tim như ngừng đập, thế nhưng cậu vẫn còn sống; phảng phất vị máu khi môi bị cắn rách, nhưng cả người lại lạnh; hô hấp như bị nuốt chửng toàn bộ, thế nhưng trong miệng lại tràn ngập hơi thở khiến người ta say đắm... Harry muốn trốn, nhưng không được, Snape không hề kìm hãm, đấy là vấn đề của bản thân cậu – khát vọng nhưng cố chống cự, tựa như con thiêu thân, biết rõ ngọn lửa sẽ thiêu chết bản thân nhưng không cách nào thoát được.


Harry tự giác mở miệng đón nhận đầu lưỡi mê hoặc đang làm càn trên môi mình, cậu muốn... tại đây, bây giờ!


Nếu nói một năm nay khiến Kẻ Được Chọn nhanh chóng Slytherin hoá, thì phần Gryffindor trong cậu cũng chẳng hề biến mất, chỉ là phần đặc trưng ấy đã bị giấu nhẹm đi, nhưng không có nghĩa cậu không còn là Gryffindor – toàn bộ nhận thức của cậu, cứng đầu, chính nghĩa và tốt bụng, vì điều này khiến cậu trong không được quyền lựa chọn nhiều chuyện.

Kết thúc nụ hôn có phần thô bạo này, Snape lạnh lùng chằm chằm nhìn cậu, khiến cậu có cảm giác mình là con mồi của xà vương, mà hiển nhiên, làm cho sư tử cuối cùng trở thành vua sư tử – Harry cảm giác không ổn, liền đỏ mặt mà trừng mắt phản công lại.

"Vậy, cậu muốn nói gì?" Snape đen mặt nói.

"Cái gì?" Harry bĩu môi, "Nụ hôn ngủ ngon đêm nay thật... đặc biệt?" Cậu cố tìm từ ngữ che giấu nỗi ngượng ngùng của mình.

Hừ! Đặc biệt, mà còn... hiến người khác không cách nào từ chối... xấu hổ.

"Được rồi." Đối với sự trốn tránh của Kẻ Được Chọn, Snape cảm thấy mình cần nói ra lập trường bản thân, "Hiện tại, đến bên kia, tôi nghĩ – giả sử cậu có thể hiểu tiếng Anh, vậy, lập tức, ngồi xuống, tôi nghĩ chúng ta nên có một cuộc nói chuyện – giám sát, về cậu..."

"Về tôi?" Harry liếc mắt, "Tôi không làm gì hết!" Cậu quả thật không làm gì cả, có chăng là do người khác! Nhưng tất nhiên Snape không cảm thấy vậy, anh cho rằng xung quanh Potter đang có một ít rắc rối cần phải xử lí, cho nên anh phải cùng Kẻ Được Chọn trò chuyện – một cách nghiêm túc.


Kéo ghế ra, Harry ngồi xuống, cố gắng khiến bản thân buông lỏng, như thế sẽ không bị người khác thấy có gì không ổn – không có chuyện đàn ông nào vừa hôn người cậu ta có cảm giác lại không gặp phản ứng cả, trừ khi là có bệnh! Cho nên cậu phải cố thả lỏng từng tế bào.

Snape ngồi đối diện cậu.

"Đầu tiên, tôi nghĩ cậu biết mình là ai, đang làm gì." Snape vào thẳng trọng tâm, không tính nói với Harry một cách quá khó hiểu – cậu nhất định sẽ không hiểu, "Nếu cậu vẫn muốn tiếp tục ong bướm thế này – không, nói thế không đúng, nhưng nếu cậu định... ăn chơi cùng những người ngoài đó, đồng nghĩa với việc ném chính bản thân vào vũng bùn, tôi nghĩ không ai có thể cứu cậu được – Harry Potter, tôi nghĩ cậu biết."

"..." Harry không nói gì, nhìn chằm chằm anh nói, nhưng hiển nhiên những lời vừa rồi khiến cậu tức run người.

"Nếu cậu cứ tiếp tục phát hormone chung quanh, tôi không ngại việc cậu tiếp tục như thế, nhưng có lẽ cậu muốn tôi đi?" Snape cảm nhận cơn tức của Harry, nhưng vẫn tiếp tục, "Chẳng qua, tôi nghĩ nếu cậu muốn thế, tôi đành đưa Prince đi."

Câu cuối này, khiến cậu hoàn toàn bùng phát – không, không chỉ nổi giận, còn có tuyệt vọng... Cậu chỉ còn Prince... cho dù không có Snape, cho dù không có ai, nhưng cậu vẫn còn Prince! Mà hiện tại... Snape nói muốn mang Prince đi... chuyện đó không khác gì đẩy cậu khỏi vách núi cả!

Harry đứng bật dậy, tức giận trừng người đàn ông đối diện, ngực phập phồng mãnh liệt, ngọn lửa giận dữ thô bạo trong ngực cứ muốn thoát ra, như muốn biến thành lửa thật – lý trí cho cậu biết Snape chỉ đang phát giận, là thói quen của anh, cậu đã sớm biết, không cần bực bội, không có ý nghĩa; nhưng phần tình cảm nói cho cậu biết điều Snape nói là thật, anh từ nước Anh xa xôi tìm đến đây không chỉ vì một Potter, đừng giỡn, Potter là thứ anh hận nhất!


"Vậy... hiện tại, đến lượt cậu giải thích, Potter." Snape tuyệt không thừa nhận sự bực bội trong lòng, "Ngay bây giờ."

"Không có gì phải giải thích." Harry cười lạnh, ngồi xuống, "Prince là của tôi, huyết mạch, cốt nhục của nó đều là của tôi, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không cho ai đem nó đi – nhưng anh đã nói, tôi tưởng anh biết điều này." Im lặng một chút, cậu tiếp tục nói, "Tuy nhiên, Severus Snape, tôi không nghĩ rằng anh còn có sở thích rình mò – hay nên nói, anh nhận ra độc dược không không đủ thoả mãn khát khao trong cuộc sống bản thân?"

"Vậy cậu cảm thấy thứ gì mới có thể thỏa mãn tôi – giáo sư hèn mọn khát vọng cuộc sống?" Snape chưa bao giờ cho rằng mình cười nhạt thua kém ai, anh lại cười lạnh.

Harry không nói, cậu cảm thấy nếu mình tiếp tục cùng Snape bàn luận thì bản thân nhất định sẽ nổ tung, cứ như bị ếm cả trăm lời nguyền cắt nát đến khi xác thịt không còn! Bây giờ, Kẻ Được Chọn đã học được khả năng khống chế tâm tình bản thân, có thể nói là một bước tiến bộ nhưng không hề đáng khen. Snape đứng lên, bước đến trước mặt cậu, hai tay đè vai Harry, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta có thể thay đổi một chút phương thức bàn luận chủ đề này... Harry Potter, đầu tiên, cậu phải hứa sẽ không để những người ấy đến gần mình, không chỉ tốt cho cậu, mà cả Prince và tôi, tất cả đều sẽ ổn, cậu cảm thấy thế nào?"

"Tốt?" Harry không ngốc, nếu như cuộc trò chuyện lúc trước khiến cậu nổi giận thì hiện tại những lời của Snape hình như... Được rồi, cậu không thể suy nghĩ quá nhiều, nhưng không thể không nói những lời này khiến tức giận trong cậu tiêu tán không ít.


"Lẽ nào... cậu biết tên ấy là phù thuỷ?" Vừa nghĩ đến thời gian cậu đang có thai lại bị hạ Tình Dược, Snape liền muốn ra ngoài đem tên Soren Avada một vạn lần.

"Tôi biết." Harry đương nhiên biết Soren là phù thuỷ, ngay cả đũa phép cũng không biết cách giữ, có là phù thuỷ cũng chỉ là hạng gà mờ – đấy cũng là nguyên nhân khiến cậu không có cảm tình.

"Nếu biết, chẳng lẽ cậu không biết hắn đã từng làm gì?" Snape bước về trước hai bước, nhìn xuống Harry từ trên cao – mặc dù Harry cũng không lùn, nhưng đối với Snape thì chẳng là gì, hơn nữa từ trên nhìn xuống khiến anh cảm giác hơn hẳn, một cảm giác ưu việt thoả mãn tâm lý của Snape. Anh dễ dàng đặt Harry trong cái bóng của mình, mà cảm giác này đối với đàn ông mà nói đều không thể kháng cự, cho dù anh là một Slytherin từng bao lần ngụp lặn trong cái chết. "Cậu không biết hắn... trong thời gian khi mang thai Prince, từng hạ Tình Dược cậu?"

"Ách... " Hiển nhiên, điều Snape nói khiến Kẻ Được Chọn ngây người – cái này cậu không biết.

"Tốt, tôi nghĩ Gryffindor lỗ mãng xúc động đã ăn mòn đầu óc cậu, Harry Potter!" Snape bước đến gần, "Ngay cả Tình Dược cũng không nhận ra? Hả? Có lẽ cậu muốn nếm thử lần hai?"

"A! Được!" Harry cảm thấy nếu cứ giữ tư thế này nhất định sẽ bị tra ra hết mọi thứ, cho nên cậu bộc phát dũng cảm của Gryffindor, đẩy Snape ra, "Hôm nay anh thật kỳ lạ! Severus Snape! Có phải anh ăn trúng thứ gì rồi? Hay là ma tuý Muggle khiến anh bị mê sảng?! A! Tôi chịu hết nổi rồi!" Cậu đá vào giường, "Có thể... ở thế giới phù thuỷ chúng ta là... ách... một gia đình, nhưng thật ra, anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh, vì sao anh cứ thích xen vào chuyện của tôi!" Thất bại ngồi bệt trên giường, Harry úp mặt vào lòng bàn tay, "Như vậy không tốt sao, Snape, cứ như thế... anh lo độc dược của anh, tôi đi giết người của tôi... cứ như vậy thôi..."


Như vậy? Như vậy... Đúng, nếu thật có thể "như vậy" thì không thể nào tốt hơn, nhưng căn bản không thể, chính vì không thể, Snape ngày càng tức tối. Anh không thể nhìn Harry Potter này, cũng không thể chấp nhận được, Harry Potter – Kẻ Được Chọn rõ ràng cũng giống người cha Potter đáng ghét kia, lỗ mãng tự đại, không biết đúng sai, dễ dãi cả tin, không có đầu óc... Nhưng bây giờ thì sao? Harry Potter bây giờ như thế nào? Những khuyết điểm trên người cậu chạy đâu hết rồi? Trong nháy mắt, Snape nghĩ mình gặp một Slytherin – kiên cường lại ẩn nhẫn, tuyệt vọng nhưng biết kiềm chế, liều mình tạo khoảng cách với người khác...

"Cứ như vậy, được không?" Harry ngước mặt nhìn Snape, đôi mắt xanh phủ lớp u ám, "Kỳ thật anh hoàn toàn có thể quay về... cho cha mẹ tôi biết... nói với họ tôi sống tốt... anh có thể mà? Ở Anh anh có địa vị cùng thanh danh rất tốt... hoàn toàn không cần như tôi..."

Có lẽ chính câu nói này, có lẽ chính vì người này, có lẽ... chính vì phần ràng buộc không cách nào thoát khỏi, Snape lại hôn người trước mặt mình...

Đúng vậy, "hoàn toàn không cần như tôi"... rõ ràng có thể có cuộc sống tốt đẹp, nhưng vì cái gì lại từ chối nó? Những gì anh làm có ai cảm kích? Severus Snape, thừa nhận đi, nếu như nói chỉ vì phần ký ức của người kia khiến anh có cảm tình, thì hiện tại cậu dễ dàng chọc giận mình, khiến bản thân mất khống chế, khiến anh quẳng Bế quan Bí thuật về chỗ Merlin... anh còn có thể phủ nhận sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me