TruyenFull.Me

Hp Sbss Tai Sinh

Sirius nghe theo lời dặn của Albus, không còn thể hiện thù hằn rõ rệt trước mặt Peter nữa, thậm chí còn cùng cậu ta trò chuyện thân mật như thuở xưa.

Khiến Peter gần như tin rằng cái cảm giác lạnh sống lưng hồi tháng trước chỉ là ảo giác.

"Thôi nào, theo ta thì, chúng ta nên vòng qua lối này." Họ đang ngồi giữa tấm thảm trong ký túc xá, Sirius chỉ tay vào một điểm trên bản đồ Marauders. "Sau đó, mình bày ít bong bóng hay thứ gì đó dưới sàn... đúng rồi,mình nên xử lý con mèo đó ở đây trước. Nó rất hay loanh quanh ở khu vực này, lôi kéo Filch lại."

James gãi đầu, trầm ngâm: "Thực ra mình thấy chỗ này cũng ổn." Cậu chỉ vào một điểm khác.

"Chỗ đó cũng được, nhưng không dễ ẩn thân. Cậu nghĩ sao, Wormtail?"

Bị nhắc tên đột ngột, Peter lúng túng chưa kịp phản ứng, nhưng Sirius thì chẳng nhìn cậu ta, như thể chỉ đơn giản gọi nhầm người.

"Hả?"

"Hả cái gì? Chỗ đó có dễ trốn không? Mình nhớ là từng đến đó với bồ mà." Sirius ngẩng đầu nhìn cậu ta một thoáng, rồi lại cúi xuống.

Peter vội vàng phụ họa: "Đúng, đúng rồi, mình thấy ngoài hành lang bồ nói thì đoạn này cũng được." Cậu ta chỉ vào một lối hành lang gần tay mình.

Remus xem xét kỹ rồi gật gù: "Cũng ổn, nhưng hơi nhiều người qua lại."

"Vậy thì quyết định là đi theo đường mình nói. Tối nay hành động! Nhịn lão ta quá lâu rồi!" Phân công xong, Sirius thu bản đồ lại.

Mấy đêm trước, sau khi đến tìm Albus, Sirius thong dong đi từng tầng trở về và rất 'vinh dự' bị con mèo của Filch phát hiện. Hậu quả là bị phạt đánh bóng đống xiềng xích treo trên trần nhà.

Vì đã lâu rồi không bị Filch bắt, nên ban đầu Sirius cũng không phàn nàn gì, định làm xong nhanh để về ngủ. Nhưng Filch lại bắt hắn phải làm liên tục ba đêm liền.

Cái tính nóng như lửa của Sirius bùng lên ngay lập tức — hắn không chỉ ném giẻ lau vào mặt bà mèo yêu quý của Filch, mà còn vô tình (hoặc cố ý) đá nó một cú.

Filch tức đến phát điên, mắng hắn không tiếc lời. Sirius chẳng buồn đáp lại, thậm chí trước khi rời đi còn thưởng cho con mèo thêm một cú nữa.

Kết quả là sáng hôm sau, cậu nhận được ba ngày cấm túc từ Giáo sư McGonagall, mà nơi thục hiện hình phạt lại chính là văn phòng của Filch.

Sắc mặt hắn đen như đáy nồi — cứ như thể Snape mặc váy trình diễn bài học của Remus trước lớp vậy.

Phân công xong, Sirius vốc một nắm kẹo từ chiếc giường bừa bộn của mình, chọn lọc chia cho từng người: "Này,Prongs, kẹo chocolate của bồ... Moony, kẹo lê cứng của bồ... Wormtail, của bồ là kem dừa... chỗ còn lại là của mình, mấy bồ đâu có thích mấy loại này."

James nhận kẹo, cảm động: "Không hổ là anh em tốt, nhớ khẩu vị từng người luôn."

"Phải rồi, đã gọi là anh em thì phải thế." Sirius liếc Peter một cái, không để lộ gì "Anh em là phải hiểu nhau."

Remus vừa nhét viên kẹo vào miệng vừa hỏi: "Mà môn kế của mấy bồ là gì vậy? Mình có lớp Thảo Dược học ."

James: "Mình với Wormtail học Biến Hình."

Sirius: "Mình hình như là Độc Dược... để mình xem lại... đúng rồi, là Độc Dược."

Remus thở dài: "...Bồ học được hơn tháng rồi mà vẫn chưa nhớ nổi thời khóa biểu à?"

"Bị phát hiện rồi." Sirius cười khà khà, nhét một viên kẹo đủ vị vào miệng. "Ồ, vị kem... Dù sao mấy môn đó cũng luân phiên thôi, mình lười nhớ."

James bĩu môi: "Chỉ thiếu hai điểm nữa là mình được vào lớp Slughorn rồi! Hai điểm! Mình chỉ quên tắt lửa ở cuối thôi mà, quá đáng thật."

Peter nhỏ giọng: "Nhưng... nhưng bồ còn văng tục... bị giám thị nghe thấy..."

James: "...Không thể nào, thật quá đen đủi!"

Sirius cười lớn: "Sao hả, bồ muốn ngắm cái cảnh lão già đó với đám học sinh ngoan sao?"

James trợn mắt: "Ơ, thôi đi. Ai mà muốn. Tôi là vì Lily, được chưa? Lão già đó quý Lily lắm."

Sirius nghe thế liền nhớ ra: "Đúng ha, Snape cũng học ở lớp đó. Ông ta cũng thích hắn."

James: "...Cảm ơn vì đã nhắc."

Cậu ta bất ngờ chụp lấy tay Sirius, ánh mắt tràn đầy chân thành, mãnh liệt và nghiêm túc: "Người anh em thân mến, bạn đồng hành của mình!"

Sirius: "Thả mình ra."

"Bồ có sẵn lòng, vì hạnh phúc tương lai của anh em mình—"

Sirius: "Không sẵn lòng!"

"Vì tình anh em sâu sắc, xin bồ hãy bảo vệ Lily của mình khỏi móng vuốt của tên Snivellus!"

Sirius: "Bọn họ bị bồ dằn mặt tới vậy rồi còn lo gì?"

"Cuộc đời luôn đầy bất ngờ. Nếu cần thiết, xin bồ hãy là người bảo hộ hạnh phúc của mình."

Sirius: "...Mình hiểu rồi, trong cả nhóm, chỉ có hạnh phúc của bồ là gắn chặt với mình."

Cuối cùng, vì tình nghĩa anh em, Sirius đành lết tới lớp Độc dược.

Vừa bước vào phòng, hắn đã thấy ngay người ngồi hàng thứ hai, sát tường. Không biết có phải do hơi nước bốc lên hay không, mà cái bóng lưng ấy lại khiến Sirius thấy... thật đặc biệt.

Lily ngồi ngay hàng ghế đầu, chỉ cách Severus hai dãy. Nhớ lời nhờ vả của James, Sirius chạy đến bên Lily: "Lily... Evans!"

"Gì đây?" Lily khó chịu đáp lại.

Sirius móc ra một mẩu giấy: "James gửi cậu cái này, xin cậu nhất định đọc kỹ."

Severus nghe thấy tiếng, liếc qua.

"Tôi việc gì phải đọc? Làm ơn bảo cái đồ phiền phức đó đừng làm phiền tôi nữa — bao gồm cả cậu." Lily gạt tay Sirius ra.

Sirius nuốt nước bọt: Lúc này của Lily... đáng sợ thật đấy.

Nhưng vì tình yêu của anh em, hắn vẫn nhét mẩu giấy vào túi Lily rồi chạy biến, thẳng đến bên cạnh Severus.

Lily định ném trả lại, nhưng quay lại thấy Severus thì mặt lại sầm xuống, dời chỗ ngồi cách xa thêm một bàn.

Severus: ??? Lại liên quan gì đến ta???

Cậu cau mày nhìn Sirius đầy ai oán.

Sirius cười gượng: "Đừng giận, làm tiếp bài đi."

"Làm ơn, cậu Black, ngồi xa tôi một chút. Tôi không muốn bị vạ lây bởi cái vạc phát nổ của một con chó ngu ngốc nào đó." Severus lạnh lùng nói.

Sirius bực mình: "Này, ngươi có ý gì? Tôi từng đạt điểm O môn Độc dược đấy!"

"Khó mà tin được."

"...Ngươi đúng là đáng ăn đấm."

"Vậy thì đừng nghe nữa, đi chỗ khác."

Sirius đập mạnh sách xuống bàn: "Ta không đi đấy! Để ngươi thấy trình độ của ta!"

Severus liếc xéo: "Mong là trước khi cái vạc của ngươi nổ, ngươi kịp cảnh báo ta một tiếng."

Sirius: "Ngươi thật sự—"

"Ta chỉ đang lo cho tính mạng mình. Dù sao ta còn phải sống để thay đổi lịch sử."

Sirius còn định cãi lại thì giáo sư Slughorn bước vào, cả lớp lập tức im lặng.

"Chào các trò, hôm nay chúng ta sẽ chế tạo thuốc "Dược tử địa''. Lần trước ta đã nói về công dụng của nó. Giờ hãy mở sách và bắt đầu làm theo hướng dẫn."

Cả lớp bắt đầu bận rộn với sách vở và nguyên liệu.

Giống như thời Harry đi học, ai cũng vật lộn với việc ép hạt đậu ngủ ra nước.

"Merlin phù hộ!" Đây là lần thứ sáu Sirius làm hạt đậu bắn khỏi tay, hắn ném luôn con dao lên bàn.

"Thật đúng là Gryffindor ngốc nghếch." Severus cười nhạo. "Thể hiện tài năng từng được điểm O của ngươi xem nào."

Sirius liếc sang vạc của Severus — cậu ta đã bắt đầu khuấy rồi.

"Merlin ơi, sao ngươi làm nhanh vậy?"

"Ta nghĩ não chó của ngươi vẫn nhớ ta giỏi môn gì."

"Không, ngươi làm đậu ra nước bằng cách nào?"

Severus nhìn hắn như kẻ ngu ngốc: "Nếu ngươi biết cắt không ra nước, sao không dùng dao ép nó? Mục đích là lấy nước, đúng không? Ngươi nhai bằng miệng cũng được."

Sirius thử làm theo và ngạc nhiên khi thành công dễ dàng: "...Mặc dù ngươi nói khó nghe, nhưng cách này thật sự hiệu quả."

Severus mặc kệ hắn, tiếp tục chế thuốc.

Một lúc sau, Sirius lại gọi: "Snape, sao cái này chưa trong lại?"

"Tự đọc sách."

"Ơ, ta thấy nó bắt đầu đen rồi thì phải?"

Severus: "...Ta nên dội cả vạc lên mặt ngươi mới phải."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me