Hp Three Weasel Brothers
Mùi ẩm mốc nồng nặc bốc ra từ cỗ xe khiến Bill nhăn mặt, nhận ra mấy cỗ xe ngựa tự kéo hình như chẳng bao giờ được vệ sinh, cứ bẩn dần đều từ ngày này qua tháng nọ, lát hồi thể nào cũng có đứa tìm anh phàn nàn cho xem. Năm thứ bảy, Bill được chọn làm Thủ lĩnh Nam sinh, nên nghiễm nhiên trở thành kẻ đứng mũi chịu sào mỗi khi học sinh toàn trường gặp vấn đề gì, từ ngã hồ Đen đến rớt chổi."Anh William!"Thấy chưa, anh ngồi còn chưa ấm mông đã nghe tiếng Percy lảnh lót bên tai như bị nguyền rủa rồi. Thật khó hiểu khi thay vì vỡ giọng như bạn cùng phòng, càng lớn giọng Percy càng cao, đôi lúc lại the thé như má Molly mỗi khi bà nổi cơn thịnh nộ.Bill nhăn mặt hỏi:"Có chuyện gì sao? Thằng lỏi Oswald Walker bỏ rơi em nên em muốn ngồi chung xe với anh đấy à? Không được, qua với Charlie đi."Percy bĩu môi (à, cả đặc điểm này nữa, sao càng lớn em trai anh lại càng giống con gái dữ vậy kìa?) chê bai:"Tên cậu ấy là Oliver Wood cơ mà, Oliver-Wood, sao mãi anh không nhớ được tên Oliver vậy? Với lại, Oliver không có bỏ rơi em, em chỉ muốn hỏi anh chút chuyện thôi.""Để về trường rồi nói không được sao?""Không." Percy đáp, đoạn chỉ tay về phía đầu cỗ xe. "Con gì đây ạ?"Bill chợt thấy hành động ấy có chút gì đó quen thuộc. À, phải rồi, giống như cô bé con nhà Lovegood, thường thích chỉ trỏ lên không trung nói rằng cô bé vừa thấy một con Nargle."Chắc là Nargle đấy," Bill đùa cợt, "Tụi nó sắp chui vào tai em rồi kìa.""Anh và Charlie cũng khùng theo cha con Lovegood rồi hả? Nargle làm gì có thật?""Vậy chứ em đang nói về thứ gì? Em biết đấy, trước xe anh còn chẳng có cái xe nào khác chứ đừng nói đến một sinh vật huyền bí." Bill vặc lại nó, phát quạu vì mấy cỗ xe vẫn chưa chịu xuất phát.Percy nhăn mày, đẩy kính lại cho ngay ngắn. Không giống khi nói dối, hành động chỉnh kính và nhăn mày thể hiện Percy đang khinh bỉ ai đó và ngấm ngầm cho người ta là thằng ngốc. Thằng bé luôn dễ hiểu và dễ đọc thấu, vậy nên nó làm Bill bực gấp đôi. Thật vậy, nó cao giọng và khua tay loạn xạ để mô tả sinh vật đần độn mình tưởng tượng ra, giọng chắc nịch:"Chúng ở ngay đó mà anh William, hai con ngựa đen to tướng có cánh dơi! Trông cứ như thể chúng là ngựa bị ma cà rồng cắn vậy!""Thế có khi là ma cà ngựa đấy Perchee," Bạn bè anh phá ra cười. Thủ Lĩnh Nam Sinh thở dài, phẩy tay xua em trai qua chỗ khác: "Về xe đi, không tí nữa phải cuốc bộ về trường đấy, xa dữ lắm."Percy ấm ức bỏ đi. Dẫu vậy, Bill vẫn có thể nghe nó kêu toáng lên với đứa bạn rằng Bill là đồ ngốc, dù anh luôn đứng đầu lớp và có một mớ điểm O hồi thi OWL, thật chẳng biết anh đã nguyền ếm giám thị thế nào để được họ cho điểm cao chót vót như vậy nữa. Ôi cái thằng quỷ con này.Năm nay, ngoài trách nhiệm của một Thủ lĩnh Nam sinh, Bill còn phải ôn thi NEWT, không lên lớp hoặc đi tuần thì sẽ chết dí luôn trong thư viện, thời tiết bên ngoài hấp dẫn đến đâu cũng không rời nửa bước.Thành ra, anh và Percy bỗng trở thành hai anh em thương yêu nhau thắm thiết, lúc nào cũng thấy ngồi cùng bàn với nhau, trong khi Charlie năm nay cũng tham gia kỳ thi lớn thì suốt ngày bay nhảy. Percy dường như rất nghiêm túc với con "ma cà ngựa" mình nghĩ ra, nghiên cứu cả đống sách Sinh vật Huyền bí cao cấp, Bill đọc còn chẳng hiểu chứ đừng nói đến học sinh năm hai, siêng tới nỗi cả lớp anh nhớ mặt.Thằng nhóc Octavia (đúng không nhỉ?) thì không khoái chuyện này chút nào hết. Nó (và, không hiểu sao, Gemma Farley của Slytherin) cố sống cố chết lôi Percy ra ngoài tắm nắng, chỉ để bị nó phũ phàng hất đi:"Tớ muốn chứng minh con ma cà ngựa đó có thật! Rõ ràng tớ đã nhìn thấy nó, mà tớ ấy, như Fred vẫn hay nói, là "rất thiếu óc tưởng tượng và hẹp hòi," nên làm gì có chuyện tớ tự nghĩ ra con đó chứ!"Nó nói trước mặt Bill, khiến anh thấy như bị chửi xéo vậy. Nếu con đó có thật thì chẳng phải nó đang cố chứng minh anh bị đần à?Nhưng một ngày kia, sau khi phát hiện giáo sư Kettleburn có thể giải đáp thắc mắc của mình, Percy le te đi hỏi và trở lại với cái mặt buồn so nguyên ngày hôm đó, không cả chế giễu Robert Hilliard – đối thủ trong học tập của nó – khi thằng này bị giáo sư Snape mắng là "quân óc heo dốt nát".Tuy vậy, chuyện lại trở nên nghiêm trọng khi Opal Winter hỏi Charlie coi Percy có phải mới mắc bệnh gì đó từ hồi hè không, vì nó không cho Orpheus đi vào các hành lang tối, cũng như ngăn cản thằng nhóc tập bóng quá giờ giới nghiêm.Bởi vì, có những câu nói kiểu như vầy đã luôn được nhắc đi nhắc lại suốt thuở ấu thơ của cả ba đứa con lớn nhất của nhà Weasley: "Ta không thể biết có gì đang ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi ta sập bẫy chúng." và, "Các quy tắc tồn tại là để giữ an toàn cho ta, nên ta không thể làm gì khác ngoài tuân thủ chúng, nếu ta còn muốn sống."Bill không nhớ rõ từng chữ, nhưng anh mang máng nhớ được rằng, đó là một trong số những lời căn dặn nghiêm khắc mà ba má, hai cậu, anh Potter, anh Pettigrew, hai chị Marlene và Meadowes cùng nhiều người khác đã nói với anh em anh.Muốn sống, thì phải vậy.Charlie, khác với Bill (và có lẽ là Percy nữa), chẳng nhớ gì hết. Thế nên cậu cực kỳ ngạc nhiên khi anh nhắc chuyện ngày xưa."Vậy là mấy con Thestral đã làm thằng bé nhớ lại chuyện đêm hôm ấy à? Chết tiệt, biết thế em nhờ thầy Kettleburn đưa thông tin sai cho nó cho rồi. Cơ mà làm thế chỉ sợ Percy phát hiện ra rồi giận em thì chết mất thôi, cái nết nó dễ dỗi thế cơ mà."Cậu chàng sốt ruột gãi phần tóc gáy cắt sát nghe sột soạt, mất bình tĩnh nhìn Bill ngớ ra hỏi lại:"Thestral là con gì cơ?""Là một giống ngựa có cánh với thân hình xương xẩu, chỉ hữu hình với những ai từng chứng kiến và bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cái chết của ai đó, bởi thế, chúng thường bị hiểu nhầm là điềm gở và bị xa lánh đó bố trẻ ạ, bố có biết là bố từng học cái đó trong lớp Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí hồi năm thứ tư không thế?"Charlie ngồi lên cái bàn tròn đối diện Bill, không khỏi hài lòng khi nhìn vẻ thất sắc trên mặt anh trai. Thề có Godric, cậu vẫn còn ngứa mắt chuyện Bill đã làm bảy năm trước, cũng như tất cả những gì râu ria phát sinh từ chuyện đó, nhưng Bill lại chẳng phải nhận hình phạt, cảm giác tội lỗi cũng chẳng giày vò anh lâu. Một chút đau khổ thế này có có là gì?Bill vòng tay quanh hai chân, má tì lên đầu gối, cả người cuộn tròn như trái bóng trên chiếc ghế bành bọc nhung đỏ thẫm, vô cảm nhìn ngọn lửa nóng rẫy nhảy múa trong lò sưởi. À, ngày hôm đó dinh thự cũng đốt lò sưởi như thế này đây.Đã sang xuân rồi nhưng trời vẫn lạnh lắm. Mọi người quây quần trong phòng khách, chủ yếu ngồi trên những chiếc ghế mềm và thảm trải sàn kiểu Ba Tư, nói chuyện, đùa giỡn nhau không khác một đại gia đình thông thường là bao, cho tới khi cậu Gideon xuất hiện với hộp bài Xì Náp Nổ mới tinh trong tay.Má nói cậu ngay:"Em không cần canh gác nữa sao, Deon?""Cũng có ai đâu chị, cứ nhìn chằm chằm vào bóng tối thì chán lắm," Cậu ngáp dài, bẹo má Ginny đang huơ tay múa chân trong lòng má, rồi ngái ngủ hỏi má: "Mols đánh một ván không?"Má cười khổ:"Không được, chị phải trông Ron và Ginny, hay em đánh bài với tụi Bill đi, anh Arthur mới dạy chúng chơi đấy. Bọn trẻ giỏi phết.""Thật hả?"Cậu tư lự nhìn Charlie đang chơi đánh trận giả với lũ thú nhồi bông, dường như không tin lắm. Thằng bé mới bảy tuổi, chơi với nó có khi bị ném bài vào mặt."À, Charlie thì ghét chơi cái này lắm, tại phải ghi nhớ quá nhiều, nhưng Bill và Percy là đỉnh của đỉnh luôn," Má cậu cười xòa, vuốt ve những lọn tóc tơ của con gái. "Hai đứa nó chắc sắp về rồi đấy.""Ủa, tụi nhỏ đi đâu thế?""Vệ sinh thôi. Em yên tâm, hai đứa nó không ngang bướng tới nỗi chạy ra ngoài sân vào giờ này đâu."Nhưng má không biết rằng, Bill, sau khi cáu kỉnh dẫn em đi vệ sinh sau đó lại cáu kỉnh dẫn về đã vô tình nghe được chuyện đó, và cực kỳ, cực kỳ muốn thể hiện bản thân với người cậu là Thần Sáng siêu ngầu. Nhưng với Percy luôn quẩn quanh, dĩ nhiên cậu Gideon sẽ chỉ chăm chăm muốn biết con đỡ đầu của cậu đỉnh cỡ nào. Thế nên, dẫu cố ý để em bị má mắng không hay chút nào, Bill vẫn chặn cửa, ngăn không cho Percy bước vào phòng khách."Perchee này."Cậu hít một hơi thật sâu, giả bộ dè dặt nói."Vâng?"Percy ngây ngô hỏi lại, nhìn anh trai nó bằng ánh mắt tò mò thuần túy."...Hình như anh để quên con ngựa ngoài vườn rồi." Bill ấp úng, đột nhiên không rõ đây là do diễn kịch hay là vì ngại thật. "Em... em có thể lấy hộ anh được không? Ngay bụi dâu thôi mà?""Nhưng ba má và các cậu nói tụi mình không được...""Làm ơn đi mà Perchee?" Bill nũng nịu, mắt cún con long la long lanh khiến Percy phải làm mặt kinh tởm. "Nếu em giúp anh, anh thề anh sẽ yêu em nhất và cho em mọi thẻ Socola Ếch anh có!""Thật ạ?"Percy nói như reo và Bill biết là cá đã cắn câu. Gật đầu như bổ củi, Bill đưa thằng bé thẻ của Adalbert Waffling để làm tin; chuyện sau đó sẽ trở nên tồi tệ cỡ nào thì Bill chẳng hề hay biết, chỉ hân hoan sung sướng đã đánh lừa được đứa em đáng ghét.Để rồi bây giờ phải dành cả buổi tối ngồi trong phòng sinh hoạt chung mà rầu rĩ.Thật ra thì cũng không hẳn, khi mà đoạn ký ức ngu ngốc kia vừa trôi đi, thì có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên, lẫn với tiếng củi cháy lách tách. Bằng đôi tai thính của mình, Charlie nhận ngay ra kẻ lén lút là ai:"Percy!"Rít thầm, Charlie đá vô ống quyển Bill, bắt anh chú ý vào đứa em đang dè dặt bước lại chỗ các anh nó, cặp mắt kính phản chiếu ánh lửa nên khá khó để nhìn ra biểu cảm của thằng bé."Hai anh làm gì ở đây?"Bill lườm Charlie, nhưng rồi thu lại cái lườm đó ngay vì lại bị đá. Nhảy xuống khỏi cái bàn, Charlie thản nhiên hỏi ngược lại Percy:"Câu đó anh nói mới đúng. Quá giờ giới nghiêm rồi, sao em chưa đi ngủ?""Tại Ollie chưa về.""Ollie? Ý em là Oliver Wood ấy hả?"Percy gật đầu."Anh tưởng nó tên là Oakley chứ?" Bill chen vào. Charlie tặc lưỡi rõ to, không hề giấu diếm sự khó chịu."Là Oliver.""Em nghĩ Ollie lại lén lút tập đêm rồi.""Nên em đi lôi nó về hả?"Percy gật đầu, rồi lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Mấy ngón tay của nó xoắn cả vào nhau, rối rắm y chang tâm trạng thằng nhóc hiện giờ. Nó sợ bóng tối, nó ghét xâm phạm các quy tắc, vậy sao nó dám chạy ra ngoài tìm Oliver Wood bây giờ? Dẫu vậy, nếu cứ để mặc thằng nhóc, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Thủ quân dự bị của đội nhà? Nhỡ đâu, nhỡ thôi, thằng bé chết thì sao?Đương nhiên Charlie không suy nghĩ u ám như thế. Ngay cả trong thời hoàng kim của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, Hogwarts vẫn là nơi an toàn nhất, biết bao phù thủy gốc Muggle đã được ngôi trường bảo vệ suốt thời gian đó, sao họ để một thằng nhóc thuần chủng như Oliver lăn ra chết được chứ?Nhưng Percy lại khác. Nó luôn sợ tới nỗi co rúm lại mỗi tối có tiết Thiên Văn Học hay sẽ bật khóc nếu tối rồi mà còn bị sai biểu ra vườn một mình, bởi với Percy, bóng tối là nỗi kinh hoàng lớn thứ hai, chỉ sau vi phạm quy tắc mà thôi.Charlie liếc Bill, ấn một cuốn sách về Thestral không biết đâu ra vào ngực anh, đoạn thở dài:"Để anh đi tìm thằng bé đó cho.""Nhưng giờ giới nghiêm...""Thôi nào, anh là đội trưởng đội Quidditch, có đặc quyền đặc lợi ngang Huynh trưởng đấy."Bill và Percy đồng thanh:"Đội trưởng không có quyền đi đêm, nhỡ bị ông Filch bắt được thì cấm túc đấy anh/em biết không hả?""Nhưng...""Không là không!"Rốt cuộc, kệ đời nhóc Oliver Wood vẫn đang lưu lạc đầu đường xó chợ, Charlie bị anh em quắp chặt không buông, cả ba lạng quạng ngã vật ra ghế. Thế rồi, sau một hồi yên lặng, Bill lên tiếng:"Em không có gì giấu tụi anh chứ, Percy?""Dạ?""Ừ thì chuyện về mấy con, ờ, Thestral..."Nét ngạc nhiên lướt qua mặt Percy, nhưng nó nhanh chóng bình tĩnh lại, đôi mắt xanh biêng biếc không chút xao động, kể cả khi nó chỉnh kính và nói:"Đó không phải việc của hai anh."Bill rùng mình. Tuy chỉ là tiếng thầm thì bé tí tẹo thôi, nhưng khi lọt vào tai anh thì đùng đoàng chẳng khác gì sấm nổ. Kiểu nói này giống y chang ba anh, khi lũ trẻ xí xọn muốn biết Bộ đang bí mật làm gì, nhất là trong khoảng thời gian đen tối bảy năm trước."Không phải việc của các con. Trẻ con thì đừng thắc mắc chuyện người lớn."Charlie nhíu mày:"Sao lại không phải việc của bọn anh?""Oliver ở cùng phòng với em, tất nhiên em phải chịu trách nhiệm với cậu ấy rồi." Percy đáp, càng lúc càng gợi nhắc Bill nhiều hơn về cái tính ương ngạnh của ba, nhất là những khi má nói đụng đến chuyện thăng tiến hay chuyện văn phòng Dùng Sai Chế Tác Muggle là cái chốn nghèo nàn dở ẹc, không đáng để chôn chân."Còn anh là Huynh trưởng kiêm Thủ lĩnh Nam sinh đó nghe.""Kệ anh." Percy bĩu môi dỗi hờn. "Đến em mình anh còn chẳng trông nổi, nói gì đến trông còn người ta? Nhớ hồi nào má còn biểu anh là con ngoan trò giỏi xong anh làm lạc mất–"Thằng bé chợt sững lại, cặp mắt xanh mở to, hàng mi dài cong vút cũng chớp liên tục như bị khô mắt, dường như nó thấy gì đó đáng sợ lắm sau lưng Charlie. Mặt mũi thằng bé tái mét, kể cả khi ánh lửa đỏ rực hắt lên gò má xương xương gầy gầy.Bill vừa đặt cuốn sách về Thestral lên bàn, đôi mắt gần như giống hệt Percy nhìn nó một cách nguy hiểm.Nếu Bill là một loại sinh vật huyền bí nào đó, ắt Charlie đã gào lên kêu Percy chạy đi, vì từ anh toát ra cái mùi khó chịu đến lạ, tựa hồ mỗi lần anh nổi giận, nhưng sự đáng sợ lại gấp đôi, gấp ba bình thường, đến nỗi Charlie phải chắn trước Percy để đảm bảo không có vụ giết người nào xảy ra."Ý mày là gì?""Anh William...""Lừa mày là tao sai, tao cũng xin lỗi rồi đó thôi? Nhưng mày lại lấy chuyện đó để đánh giá cả đời tao, ý nói tao không xứng là Thủ Lĩnh Nam Sinh ấy hả?""Bill!""Tránh ra Charlie, anh đây khó chịu với thằng ranh con này..."Charlie vội vàng túm Bill lại, giận dữ trừng mắt với anh: "Nhưng nó mới có mười hai tuổi! Bộ hồi đó anh không hay nói ngu như vậy hả, cái đồ khóc rưng rức cả đêm vì không được ôm ngựa vằn bông đi ngủ?" Sau đó, cậu quát Percy: "Lên phòng đi Percy, chuyện ở đây để anh giải quyết!""Nhưng mà...""Lên ngay!"Percy hoảng hồn lao lên cầu thang dẫn về phòng ngủ của tụi con trai. Charlie thậm chí còn nghe thấy một tiếng nức nở nghẹn ngào bé xíu. Đúng lúc ấy, bằng sức mạnh chẳng biết ở đâu ra, Bill vật Charlie ngã ngửa ra sàn.Anh gào lên:"Mắc gì mày bênh nó?""Chứ bênh cái đầu toàn tóc chứ đéo có não của anh hả? Hè vừa rồi thằng nào lạc mất cả lũ em trên núi đấy? Thằng nào để George leo cây rồi ngã què giò? Không biết thằng đấy có vô tình tên là William Arthur Weasley không nhỉ?""Tao không cố ý làm thế!""Vậy anh mà cố ý thì chết cả nút hả? Nhưng thừa nhận đi Bill, anh trông trẻ không nổi đâu. Chí ít Percy ngăn được Fred và mấy đứa kia leo cây, chứ anh ngoài chiều theo ý tụi nó thì anh biết làm cái mẹ gì đâu?"Tuy vậy, việc bị bóc trần khả năng bảo mẫu yếu kém khiến Bill kém vui hẳn, và dành cả năm học đó để tảng lờ Percy, đến khi trở về nhà vào dịp hè cũng chẳng thèm nói với nó một lời."Anh xin lỗi, anh lại làm mọi việc tệ hơn rồi."Charlie lặng lẽ nói với Percy, khi hai anh em cho gà ăn vào một sáng hè.Percy nhún vai, tiếp tục ngó chằm chằm ổ trứng gà đang nở. Có mấy con gà con vàng ươm bé xíu đã ra khỏi trứng, giờ đương dùng đôi mắt đen huyền nhìn đống trứng còn lại đầy hiếu kỳ."Không sao đâu anh, dù sao em cũng quen rồi. Ảnh thích em mới lạ đó."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me