|JingRen| Phu nhân
Ooc
Blade không phải thợ săn Stellaron•
•Cảnh Nguyên sống cũng hơn 700 năm rồi, người biết đến ngài truyền cũng được mấy thế hệ. Nhưng! Chưa từng có ai nghe đến việc ngài có phu nhân rồi cả (À, ngoại trừ một vài người), việc này mới lòi ra gần đây do cái miệng nhỏ nhanh nhẹn của Ngạn Khanh•Vào một hôm đẹp trời, Nhận vẫn như thường ngày mà làm việc mình muốn trong nhà riêng của Cảnh Nguyên (thì là chồng anh ta đó, mà nói thế có khi bị đấm đấy). Công việc thường ngày vẫn chỉ xoay quanh việc thức dậy, vệ sinh, ăn sáng, nựng mèo, buồn chán thì nghịch điện thoại, dọn dẹp hoặc ra ngoài đi lang thang đâu đó, trưa thì nấu ăn và nhờ người đem đến cho Cảnh Nguyên, tối thì... Tướng quân cũng có được mấy ngày ở Phủ Thần Sách đâu, ngài thường sẽ về nhà ăn cơm trưa với vợ, ăn cơm mà không thấy vợ mình ngài ăn thực sự ăn không vào và cơm vợ ngài nấu vẫn ngon, ngài ăn không xót hột nàoĐược hôm nay bỗng dưng Nhận muốn đích thân đem tới, cũng không phải đột nhiên nổi hứng muốn đi nhưng tại vì Cảnh Nguyên trưa nay không thể về được, đành phải tự mình đi nếu không tên đó có khi sẽ ăn ít lắm. Cậu đưa hết đồ ăn vào một cái túi rồi đi, di chuyển bằng thuyền sao tới thẳng Phủ Thần Sách Ngạn Khanh đứng ở cửa vào, thấy có người báo có ai đó muốn tìm gặp tướng quân nên đi ra xem thử. Tưởng ai xa lạ, hóa ra là sư nươ-- Tướng quân phu nhân, mặc dù danh xưng này chẳng ai biết tới mà gọi, cậu đi vào trong thông báo cho tướng quân nhưng mà... Ừm, miệng cậu lỡ hơi lớn- Tướng quân, có phu nhân ngài tới tìm- ...Cả Phủ Thần Sách lúc đó im lặng như tờ, mọi ánh mắt tập trung di chuyển từ Ngạn Khanh sang Cảnh Nguyên đang ngớ người trên kia. Trông hết sức khó xử Mãi sau tướng quân mới nặn ra chữ để nói - ... Ta ra ngoài xem một chút"Thế mà ngài ấy không phủ nhận!"Ngạn Khanh thấy phản ứng này của mọi người mới thấy mình lỡ nói sai, rõ ràng phu nhân của tướng quân không cho ai nói việc này ra ngoài, mình thế mà lại chưa có sự cho phép làm mọi chuyện bung bét ra. Chết rồi, cậu thiếu niên đang thầm cầu nguyện đêm nay ngủ không bị kiếm kề cổ•Nhận đứng một hồi lâu mà chẳng thấy ai mời vào, nghiêng đầu khó hiểu, mỹ nhân nhíu mày khó chịu. Đồ ăn thì sắp nguội luôn rồi, cậu đứng đây nãy giờ muốn phát bực ấy vậy mà còn chưa được vàoBỗng có bóng dáng quen thuộc đi từ phủ ra, à là Cảnh Nguyên, dù là đi nhưng lại rất gấp gáp. Ngài thấy bộ dạng khoanh tay trừng mắt của cậu là ngay lập tức hiểu phu nhân nhà mình đang tức giận, vội vàng chạy tới ôm người ấy vào lòng, dịu giọng hỏi- Sao hôm nay ca lại có hứng thú tới đây thế? Đệ không về được nên ca ca nhớ ta à?Cái liếc mắt của Nhận rất lạnh lẽo nhưng tai thì đỏ ửng rồi - Đột nhiên nổi hứng muốn tới thôi và ngươi dám bắt ta đợi lâu, đồ ăn sắp nguội hết rồiCảnh Nguyên hôn nhẹ lên trán người thương, vuốt nhẹ sau lưng mấy cái dỗ dành - Đệ xin lỗi, chúng ta nhanh chóng vào trong ăn nha. À mà... Đang nói chuyện rất trôi chảy bỗng tướng quân trông có vẻ khó nói ra cái gì đó hoặc có thể vì ngài sợ người trước mắt đây nổi giậnLà người chung chăn gối bao năm lại chẳng nhìn ra được nét bất thường sao? Nhận nhíu mày hỏi - Chuyện gì?Đương là chuyện Ngạn Khanh vạ miệng chứ còn chuyện gì nữa, ngài thà khai trước chứ không dám để mối họa này lâu dài được, để phu nhân nhà mình tự mình phát hiện ra thì kiểu gì cả hai thầy trò đều bị truy sát. Bây giờ khai trước có khi còn được khoan hồng - Ừm.. Ngạn Khanh lúc nãy lỡ miệng nói ra rồi- Nói ra cái gì, nói rõ xem nào!?- Thì là, lúc nãy thằng bé nói "Tướng quân, phu nhân ngài đến tìm"Ngài không nhận được câu trả lời nhưng thay vào đó là sắc mặt đen như thể sắp đốt Phủ Thần Sách vậy, vội vàng giữ chặt Nhận lại, ngài sợ rằng nếu không làm thế thì học trò (kiêm con trai khác máu) của ngài sẽ bị sư nương nó giết mất- Ca à, bình tĩnh nào, Ngạn Khanh chỉ là lỡ miệng thôi, chưa có tiết lộ tên, yên tâm đi, vẫn chưa ai biết "phu nhân" đó là Nhận ca ca đâuSau khi bình tĩnh lại suy nghĩ, cảm thấy mọi việc vẫn chưa tệ như mình nghĩ, Nhận vội nhét phần cơm nãy giờ mình cầm sang cho Cảnh Nguyên rồi tiến về phía thuyền sao- Ăn đi, không sẽ nguội mất đấy. Ta đi về đây- Ca ca không ở lại ăn à? - Không, ta ăn trước rồi, với lại ta không thích nơi này nên không muốn vào đâu. Đi đâyCảnh Nguyên nghe người thương nói sẽ đi về thì có chút buồn, vội vàng nắm tay mỹ nhân lại, dùng ánh mắt như mèo con đang khóc nhìn Nhận, thật sự thành công làm người kia dừng lại - Chuyện gì nữa? - Nhận đứng tại chỗ hỏi- Không có nụ hôn tạm biệt à? - ngài còn tranh thủ sờ sờ tay phu nhân - Lúc sáng ngươi làm rồi màNét buồn bã ấy lại pha thêm chút giận dỗi - Không giống nhau, thôi mà, coi như phần thưởng cho sự cố gắng sáng giờ của đệ đi"Cố gắng sao? Cố gắng để không ngủ gật á hả?"Đứng nhìn dáng vẻ đang giả vờ yếu thế kia của Cảnh Nguyên, thấy cũng không thể đứng ngoài đây quá lâu được, sẽ thu hút người trong phủ ra đây hóng chuyện mất. Cậu chỉ đành thở dài rồi đi tới bên người, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kia, lùi lại rồi quay lưng đi luônRiêng ngài tướng quân thì hôm đó, dù không ăn cùng phu nhân nhưng vẫn ăn cơm ngon tới không ngờ, còn đặc biệt báo tin vui cho Ngạn Khanh rằng cậu ấy bình an sống tiếp và tin đồn nửa thật nửa ngờ về phu nhân của tướng quân thì vang khắp La Phù
Blade không phải thợ săn Stellaron•
•Cảnh Nguyên sống cũng hơn 700 năm rồi, người biết đến ngài truyền cũng được mấy thế hệ. Nhưng! Chưa từng có ai nghe đến việc ngài có phu nhân rồi cả (À, ngoại trừ một vài người), việc này mới lòi ra gần đây do cái miệng nhỏ nhanh nhẹn của Ngạn Khanh•Vào một hôm đẹp trời, Nhận vẫn như thường ngày mà làm việc mình muốn trong nhà riêng của Cảnh Nguyên (thì là chồng anh ta đó, mà nói thế có khi bị đấm đấy). Công việc thường ngày vẫn chỉ xoay quanh việc thức dậy, vệ sinh, ăn sáng, nựng mèo, buồn chán thì nghịch điện thoại, dọn dẹp hoặc ra ngoài đi lang thang đâu đó, trưa thì nấu ăn và nhờ người đem đến cho Cảnh Nguyên, tối thì... Tướng quân cũng có được mấy ngày ở Phủ Thần Sách đâu, ngài thường sẽ về nhà ăn cơm trưa với vợ, ăn cơm mà không thấy vợ mình ngài ăn thực sự ăn không vào và cơm vợ ngài nấu vẫn ngon, ngài ăn không xót hột nàoĐược hôm nay bỗng dưng Nhận muốn đích thân đem tới, cũng không phải đột nhiên nổi hứng muốn đi nhưng tại vì Cảnh Nguyên trưa nay không thể về được, đành phải tự mình đi nếu không tên đó có khi sẽ ăn ít lắm. Cậu đưa hết đồ ăn vào một cái túi rồi đi, di chuyển bằng thuyền sao tới thẳng Phủ Thần Sách Ngạn Khanh đứng ở cửa vào, thấy có người báo có ai đó muốn tìm gặp tướng quân nên đi ra xem thử. Tưởng ai xa lạ, hóa ra là sư nươ-- Tướng quân phu nhân, mặc dù danh xưng này chẳng ai biết tới mà gọi, cậu đi vào trong thông báo cho tướng quân nhưng mà... Ừm, miệng cậu lỡ hơi lớn- Tướng quân, có phu nhân ngài tới tìm- ...Cả Phủ Thần Sách lúc đó im lặng như tờ, mọi ánh mắt tập trung di chuyển từ Ngạn Khanh sang Cảnh Nguyên đang ngớ người trên kia. Trông hết sức khó xử Mãi sau tướng quân mới nặn ra chữ để nói - ... Ta ra ngoài xem một chút"Thế mà ngài ấy không phủ nhận!"Ngạn Khanh thấy phản ứng này của mọi người mới thấy mình lỡ nói sai, rõ ràng phu nhân của tướng quân không cho ai nói việc này ra ngoài, mình thế mà lại chưa có sự cho phép làm mọi chuyện bung bét ra. Chết rồi, cậu thiếu niên đang thầm cầu nguyện đêm nay ngủ không bị kiếm kề cổ•Nhận đứng một hồi lâu mà chẳng thấy ai mời vào, nghiêng đầu khó hiểu, mỹ nhân nhíu mày khó chịu. Đồ ăn thì sắp nguội luôn rồi, cậu đứng đây nãy giờ muốn phát bực ấy vậy mà còn chưa được vàoBỗng có bóng dáng quen thuộc đi từ phủ ra, à là Cảnh Nguyên, dù là đi nhưng lại rất gấp gáp. Ngài thấy bộ dạng khoanh tay trừng mắt của cậu là ngay lập tức hiểu phu nhân nhà mình đang tức giận, vội vàng chạy tới ôm người ấy vào lòng, dịu giọng hỏi- Sao hôm nay ca lại có hứng thú tới đây thế? Đệ không về được nên ca ca nhớ ta à?Cái liếc mắt của Nhận rất lạnh lẽo nhưng tai thì đỏ ửng rồi - Đột nhiên nổi hứng muốn tới thôi và ngươi dám bắt ta đợi lâu, đồ ăn sắp nguội hết rồiCảnh Nguyên hôn nhẹ lên trán người thương, vuốt nhẹ sau lưng mấy cái dỗ dành - Đệ xin lỗi, chúng ta nhanh chóng vào trong ăn nha. À mà... Đang nói chuyện rất trôi chảy bỗng tướng quân trông có vẻ khó nói ra cái gì đó hoặc có thể vì ngài sợ người trước mắt đây nổi giậnLà người chung chăn gối bao năm lại chẳng nhìn ra được nét bất thường sao? Nhận nhíu mày hỏi - Chuyện gì?Đương là chuyện Ngạn Khanh vạ miệng chứ còn chuyện gì nữa, ngài thà khai trước chứ không dám để mối họa này lâu dài được, để phu nhân nhà mình tự mình phát hiện ra thì kiểu gì cả hai thầy trò đều bị truy sát. Bây giờ khai trước có khi còn được khoan hồng - Ừm.. Ngạn Khanh lúc nãy lỡ miệng nói ra rồi- Nói ra cái gì, nói rõ xem nào!?- Thì là, lúc nãy thằng bé nói "Tướng quân, phu nhân ngài đến tìm"Ngài không nhận được câu trả lời nhưng thay vào đó là sắc mặt đen như thể sắp đốt Phủ Thần Sách vậy, vội vàng giữ chặt Nhận lại, ngài sợ rằng nếu không làm thế thì học trò (kiêm con trai khác máu) của ngài sẽ bị sư nương nó giết mất- Ca à, bình tĩnh nào, Ngạn Khanh chỉ là lỡ miệng thôi, chưa có tiết lộ tên, yên tâm đi, vẫn chưa ai biết "phu nhân" đó là Nhận ca ca đâuSau khi bình tĩnh lại suy nghĩ, cảm thấy mọi việc vẫn chưa tệ như mình nghĩ, Nhận vội nhét phần cơm nãy giờ mình cầm sang cho Cảnh Nguyên rồi tiến về phía thuyền sao- Ăn đi, không sẽ nguội mất đấy. Ta đi về đây- Ca ca không ở lại ăn à? - Không, ta ăn trước rồi, với lại ta không thích nơi này nên không muốn vào đâu. Đi đâyCảnh Nguyên nghe người thương nói sẽ đi về thì có chút buồn, vội vàng nắm tay mỹ nhân lại, dùng ánh mắt như mèo con đang khóc nhìn Nhận, thật sự thành công làm người kia dừng lại - Chuyện gì nữa? - Nhận đứng tại chỗ hỏi- Không có nụ hôn tạm biệt à? - ngài còn tranh thủ sờ sờ tay phu nhân - Lúc sáng ngươi làm rồi màNét buồn bã ấy lại pha thêm chút giận dỗi - Không giống nhau, thôi mà, coi như phần thưởng cho sự cố gắng sáng giờ của đệ đi"Cố gắng sao? Cố gắng để không ngủ gật á hả?"Đứng nhìn dáng vẻ đang giả vờ yếu thế kia của Cảnh Nguyên, thấy cũng không thể đứng ngoài đây quá lâu được, sẽ thu hút người trong phủ ra đây hóng chuyện mất. Cậu chỉ đành thở dài rồi đi tới bên người, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kia, lùi lại rồi quay lưng đi luônRiêng ngài tướng quân thì hôm đó, dù không ăn cùng phu nhân nhưng vẫn ăn cơm ngon tới không ngờ, còn đặc biệt báo tin vui cho Ngạn Khanh rằng cậu ấy bình an sống tiếp và tin đồn nửa thật nửa ngờ về phu nhân của tướng quân thì vang khắp La Phù
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me