TruyenFull.Me

Hstk Dinh Menh Cho Ta Gap Nhau

Sau khi dọn dẹp xong, đảo mắt khắp căn phòng một lần nữa, nhìn thấy Mai Hoa Kiếm được đặt cẩn thận ở cạnh tủ quần áo, Thanh Minh bước tới và cầm lên. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó, sau đó khẽ thở dài và đặt thanh kiếm xuống. Bỗng cánh cửa phòng mở ra, nhận thức được cô nhóc đã trở lại, hắn liền ngồi xuống nhập định.

Thấy hắn cứ ngồi ở đó, tôi cười, trong vô thức mà nói với giọng mềm hơn bình thường. "Thanh Minh à, nay chắc anh cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi thôi."

Hắn khựng lại một giây, dù vẫn quay lưng về phía tôi. "Ờ... ta biết rồi. Cô ngủ trước đi."

Nghe câu trả lời lúng túng, tôi phì cười. Rồi bất giác nhìn xuống tấm nệm mỏng hắn trải dưới sàn.

"Anh tính ngủ dưới đất thật à? Ai lại để khách nằm sàn bao giờ."

Tôi nằm lên giường, rồi vỗ tay lên chỗ trống bên cạnh. Không chắc hắn có thấy không, nhưng tôi biết hắn nghe được. "Giường còn chỗ mà. Ấm hơn đấy."

Không khí bỗng dưng im ắng lạ. Một lúc sau, giọng hắn vang lên, khô khốc "Không cần. Sàn là được rồi."

Tôi nhướn mày, cố nhịn cười. Vẫn cái kiểu phản ứng... thẳng đơ y như mấy ông già cố tỏ ra lạnh lùng.

"Gì vậy? Anh sợ à?"

Thấy Thanh Minh không nói gì, lưng vẫn quay về phía mình, tôi cười rồi đưa chăn gối xuống chiếu cho anh. Đúng là ông già ế đến hết kiếp mà.

Ánh đèn phòng vừa tắt, chỉ còn ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ. Căn phòng yên tĩnh hơn hẳn, tựa như cả thành phố đã chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Cảm nhận được cô nhóc đã nằm yên trên giường, Thanh Minh lại thở dài. Ở chung với con nhóc này tổn thọ quá. Huấn luyện lũ đệ tử ở Hoa Sơn cũng không khiến ta nhức đầu như vậy nữa.

Nhắc đến Hoa Sơn lại khiến lòng hắn nhói lên. Dù biết chắc một ngày nào đó sẽ quay lại, chỉ là... không rõ bao giờ. Nhưng lỡ như... không thể về được nữa thì sao?

Chết tiệt thật.Tự nhiên bị đưa tới đây!! Hắn vò đầu bứt tóc, cố nghĩ ra cách nào đó để trở về. Nhưng nó xảy ra quá nhanh khiến Thanh Minh thật sự không biết nên làm thế nào.

Cứ coi như đây là một kỳ nghỉ đi.
Sau ngần ấy năm vất vả, đệ cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.

Giọng Thanh Vấn vang lên trong đầu – trầm tĩnh, điềm nhiên, nhưng mang theo chút ấm áp thân thuộc. Hắn thoáng dịu đi, dù nỗi lo vẫn chưa buông.

Nhưng mà... nếu đệ không thể quay lại thì sao, sư huynh?

Dẫu viễn du tận chân trời góc bể, chỉ cần tâm khảm còn lưu giữ cố hương, tất hữu hồi lộ. Gió không tự nhiên thổi, lá không tự nhiên rơi. Mọi việc xảy ra đều có duyên cớ của nó. Đừng quá lo lắng.

Thanh Minh bật cười khẽ. Đúng là giọng điệu của Thanh Vấn, lúc nào cũng nói mấy lời như tiên nhân, nhưng... lại khiến hắn thấy bình tâm.

Khẽ thở dài. Thôi thì, nếu đã đến được đây, chắc hẳn cũng có lý do.
Có lẽ... đây là duyên.

Quá mệt mỏi, khi lưng vừa chạm chiếu, hắn đã thiếp đi, bỏ lại phía sau những suy nghĩ rối bời.

Sau khi tắt điện thoại, tôi quay sang nhìn Thanh Minh. Ổng đang nằm co người trên chiếu, chăn không đắp, gối kê lệch hẳn sang bên.

Thở dài một cái, tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người hắn. Khi đang cúi xuống để đặt lại chiếc gối cho ngay ngắn hơn, thì bất ngờ —

Một bàn tay vồ lấy cổ tay tôi.

Tôi hoảng hồn. Mắt hắn mở to, ánh nhìn lạnh toát, hệt như chuẩn bị rút kiếm xông trận.

"Em đây mà!! Là em, Minh Hằng đây! Em chỉ đắp chăn cho anh thôi!"

Ánh sát khí kia tan dần. Hắn chớp mắt vài cái, thở ra một hơi nặng nề, rồi buông tay tôi ra, khẽ gắt

"Aii da, đừng làm ta hết hồn chứ!"

Tôi xoa cổ tay, cười khẽ.

"Em có ý tốt mà... Em thấy anh nằm co ro, không đắp gì hết nên..."

"Co ro cái đầu ngươi!" Hắn bật dậy. "Nhóc con nhà ngươi coi thường ta quá rồi đấy! Cơ thể ta có thể chống lại cả bão tuyết chứ dăm ba cái này có là gì??"

Tôi bật cười, kéo lại chăn cho hắn

"Chỉ là em muốn chăm sóc anh cẩn thận thôi mà.."

Hắn định phản pháo. Miệng đã mở ra, tay còn chỉ trỏ, nhưng câu nói ấy khiến cả người hắn khựng lại. Vẻ bối rối lộ rõ trên mặt.

"Hả? Chăm sóc ta? Ta... ta đáng tuổi cụ tổ của ngươi rồi đấy, lo chuyện bao đồng gì vậy hả!?"

Tôi cúi mặt. Giọng nghèn nghẹn, chẳng còn đùa cợt như thường ngày."Vì... vì em sợ." Đôi mắt tôi nhìn hắn, mang theo chút đau buồn và tiếc nuối. "Em.. sợ ngày mai mở mắt ra sẽ không thấy anh nữa.."

Không gian lặng đi vài giây.

Thanh Minh chưa trả lời ngay, vẻ ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt khi nghe câu nói ấy.

Đôi mắt tôi nhỏ ra những giọt lệ, giọng nói có phần run run. "Ai biết được... liệu ngày mai anh có còn ở đây với em không...? Hay lại phải gấp rút trở lại thế giới mà anh thuộc về...?"

Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, từng giọt lệ kia hiện rõ trong đôi mắt hắn. Lần đầu tiên chứng kiến một người con gái khóc chỉ vì không nỡ rời xa mình khiến hắn vô cùng rối bời.

"Nói tào lao, mai ta vẫn sẽ ở đây mà, được chưa!!! Giờ nín khóc đi! Đêm rồi còn khóc với lóc!! Làm như ta sắp chết đến nơi không bằng."

Nghe những lời ấy, tôi càng khóc to hơn. Cứ vậy, tôi ngả vào vòng tay của Thanh Minh và ôm lấy hắn thật chặt, như sợ rằng chỉ cần buông tay ra một chút, ổng sẽ chạy mất.

Mắt Thanh Minh mở to khi Minh Hằng bật khóc và ôm chặt hắn. Tâm trí chưa kịp xử lí những gì vừa xảy ra, toàn thân hắn căng cứng, tay không biết nên đặt ở đâu.

"N-Này! Làm cái gì vậy!!? Đ-Đừng khóc nữa!! đồ ngốc!!"

Thanh Minh thật sự bối rối khi cô nhóc bám chặt vào lưng như vậy. Ôi trời ơi, dù đã sống đến cả 2 kiếp nhưng mà hắn còn chưa tiếp xúc với nữ tử gần đến thế.

Thở dài khi nhìn xuống bóng hình nhỏ bé cuộn tròn trong lòng mình, hắn ngượng ngùng vỗ lưng, cố gắng trấn an cô. "Đừng khóc nữa, đồ ngốc này!! Ngươi là con nít à?..."

"Đừng quay lại mà.. Em biết em xấu tính khi không muốn anh đi... Dù Hoa Sơn rất quan trọng với anh... Em không thể ích kỉ mà giữ anh lại mãi... Nhưng, nhưng... Anh cũng quan trọng với em mà..."

Thanh Minh cảm thấy lòng mình hơi thắt lại khi nghe những lời đó. Khẽ nuốt nước bọt, hắn cảm thấy một cảm xúc hỗn tạp kỳ lạ trong lòng.

"Đồ ngốc. Ta đã nói rồi, ta sẽ không đi đâu cả. Ngày mai ta vẫn sẽ ở đây. Nên... đừng khóc nữa..."

Nghe thấy những lời an ủi ấy, trái tim tôi như được vỗ về phần nào, tôi vẫn ôm chặt lấy Thanh Minh, cảm giác rằng khi ở trong vòng tay ấy, trời có sập cũng chẳng sao.

Ước gì.... thời gian có thể dừng lại ở giây phút này nhỉ? Để thời gian để chúng ta có thể bên nhau nhiều thêm chút nữa...

Sau một lúc khóc sướt mướt, tôi cũng thấm mệt và thiếp đi mất.

Khi cô nhóc không còn nức nở và thở đều, Thanh Minh mới thở phào." Chết tiệt... Ta đã tự mình chuốc lấy thứ rắc rối gì đây..."

Cảm thấy để Minh Hằng dưới chiếu cũng không ổn, hắn cẩn thận bế cô lên và đặt xuống giường, không quên đắp chăn.

Khi cô nhóc ngủ, vẫn còn ẩn hiện những giọt nước mắt chưa kịp khô trên khóe mắt. Nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, hắn vừa thở dài khi nhìn xuống khuôn mặt kia, trái tim vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn.

"Ta phải làm sao với nhóc đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me