TruyenFull.Me

「 HSTK ┃Xem Thể 」Quá Khứ Hiện Tại Và Tương Lai

Mai Hoa Kiếm Tôn

YenNhi300828

Lưu ý: Cái màn ảnh như hình đa giác ấy, mỗi môn phái đều có màn ảnh riêng để coi, ghế ngồi thì bao quanh hình tròn như ngồi xem bóng đá ý.

Rán tưởng tượng nha, tui lười tìm ảnh tượng trưng.
___________

【 ⦅ Vân Nham sau khi đưa Thanh Minh đến Tuyết Mai Quan nghỉ ngơi thì bản thân hắn đi gặp Huyền Tông Chân Nhân – Đương kim Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn ⦆.

⦅ Huyền Tông lắng nghe Vân Nham nói về đứa trẻ tự mình leo lên Hoa Sơn và ngất xỉu ngay khi bước vào Ngọc Thiên Điện.

Hắn còn thuật lại lời nói của Thanh Minh sau khi phát hiện vài món đồ bán đi ⦆

"Có điều...".

“Sao thế?”

Vân Nham hơi cau mày và giải thích tình hình lúc nãy.

Huyền Tông nghiêng đầu nghe toàn bộ câu chuyện.

“Đã bán thứ này để có cái ăn sao?".

“Vâng ạ."

“Đứa trẻ ấy đã nói như vậy ư?".

“Vâng ạ. Con đã nghĩ có nên mặc kệ không nhưng nó thật sự có chút kỳ lạ."

"Hừm".

⦅ Vân Nham lo lắng nghi ngờ thân phận của Thanh Minh khi hắn đến tận Hoa Sơn, và Huyền Tông mỉm cười thản nhiên đáp lại.

Hoa Sơn hiện tại thì có gì để trộm cơ chứ? Lo lắng hắn sẽ trộm sao?.

Huyền Tông chỉ lắc lắc đầu phủ nhận. ⦆

“Bán đi để có cái ăn.”

Huyền Tông mỉm cười.

“Phải rồi... có lẽ vậy. Có lẽ thằng bé là con cháu của một tiền đệ tử nên dường như biết Ngọc Thiên Điện từng là gì.Chắc hẳn đứa trẻ đó đã rất xấu hổ."

"Chưởng Môn Nhân."

“Được rồi. Không có gì xấu hổ khi bán nó."

Vân Nham nuốt khan.

Đáng lẽ không nên nói với ngài ấy chuyện đó.

Đứa trẻ đó không chỉ đơn thuần nói câu' Bán nó để có cái ăn'.

Mà là 'Bán nó để có cái ăn sao, một lũ điên'.

Hắn ta tò mò không biết Chưởng Môn Nhân sẽ phản ứng thế nào khi biết điều này, nhưng lại không thể nói như vậy.】

" Sư huynh! Tên đó vừa chửi chưởng môn nhân thì phải? " Chiêu Kiệt nghiêng đầu nhìn hắn.

" Ồ, thì ra đệ cũng có chút đầu óc rồi " Nhuận Tông mỉm cười, đôi mắt nheo nheo (?) lại nhìn Thanh Minh.

Nếu không ai để ý, có lẽ các môn đồ Hoa Sơn đã lao đến đập tên khốn khinh thường chưởng môn nhân của họ rồi cơ đấy.

Đặc biệt là Lưu Lê Tuyết.

Nàng đã rút kiếm ra được phân nữa thì liền bị Bạch Thiên ngăn lại.

" Sư huynh, buông tay " Lưu Lê Tuyết nghiến răng nói.

Nàng không chấp nhận những người coi thường Hoa Sơn, nhưng nàng lại câm phẫn hơn khi kẻ đó lại mắng chửi chưởng môn nhân của nàng được.

Đó là ánh sáng duy nhất cứu rỗi nàng ngày ấy, cũng là người đưa tay đem nàng về Hoa Sơn, nuôi dưỡng nàng đến giờ.

" Đừng động, đợi sau khi ra khỏi đây đã " Bạch Thiên tay mặc dù ngăn chặn chuôi kiếm của Lưu Lê Tuyết nhưng tâm trạng hắn hiện tại cũng nổi xung thiên lên cả.

Bạch Thiên hành động ngăn cản nhưng lời nói lại cho phép mọi người làm thế, hắn chỉ bảo ' đợi ' thì ý nghĩa khi đánh thì hắn sẽ tham gia.

Hiện tại không được động tới tên khốn ấy, sợ rằng bị ' bay ' khỏi nơi đây về gặp gia môn thôi.

Mặc dù đánh không lại, nhưng ai nói không được chơi bẩn? Rủ thêm lũ người Lục Lâm hội đồng hắn ngay khi rời khỏi đây thì khỏi bàn cãi. Dù sau bị đánh đâu phải một mình.

" Đường Trản, đệ muốn tham gia không? " Đường Tiểu Tiểu vốn ngồi giữa Hoa Sơn và Đường Môn liền lên tiếng hỏi.

".... Tỷ tỷ? " Đường Trản không dám nhìn đôi mắt đang rực lửa, hận không thể châm kim vào mồm Thanh Minh mà nhìn hắn.

" Sao? " nàng hỏi, rủ thêm một người thì tỷ lệ bị đánh của nàng càng thấp hơn, dù sao cùng là gia môn, chịu đánh một tí cũng không chết được.

" ... " Đường Trản quay lại nhìn Đường Bá cầu cứu.

Thấy ánh mắt cầu cứu của đệ đệ mình, Đường Bá nhất quyết làm lơ mà sống.

' Ta không biết có đánh được hắn hay không, nhưng ta biết ngày ấy hơn trăm mộ phần xuất hiện, ta không muốn nằm trong số đó đâu '.

Bàn tay kia nổi đầy gân xanh, gương mặt các môn đồ khác cũng đang nổi sát khí nhìn tấm lưng Thanh Minh ngồi trước.

"... " Ta lúc đó đã nói vậy sao?

Không nhớ nữa... Ta đã già quá rồi, trí nhớ không tốt lắm (?).
.
.
.
" Thì ra Hoa Sơn vốn dĩ ngay từ đầu là vậy sao? " Hồng Đại Quang chán nản nói.

" Ý ngươi vậy là sao? " Từ Ô Cái - Trưởng lão Cái Bang hiện tại quay sang hắn hỏi.

" Mấy tên khốn ngày đó đều rất lễ phép, tôn kính trưởng bối nha" Hồng Đại Quang không nói gì mà chỉ cảm thán.

"... " Từ Ô Cái vốn dĩ muốn hỏi lí do, nhưng câu nói chưa ra khỏi miệng liền nuốt trở xuống, buông hẳn một câu theo Hồng Đại Quang.

" Gần mực thì đen, quả thật ".

Phía trước hắn, Phong Ảnh Thần Xảo hai tai hai bên nghe ngóng mà chép chép miệng.

Đen gì cơ chứ? Mực Á?

Phải nói là hắn nhuộm đen sắp cả Trung Nguyên rồi!!!.

Hắn không phải hủ mực mà là nguyên dòng sông mực, đen không thấy đáy! Sau không biết lường!.
.
.
.
" Vô Chấn, con nghĩ sao? " Hư Tán Tử nhìn Vô Chấn đang chăm chú nhìn màn ảnh mà hỏi.

" Con không biết ạ, nếu như nói khinh sư diệt tổ thì con nghĩ cũng không phải ạ ". Hắn đáp.

" Tại sao chứ? Tên tiểu tử ấy rõ ràng chỉ mới tới Hoa Sơn thôi".

" Là linh cảm, con cảm thấy đạo trưởng thay vì khinh sư thì lại mang vẻ tội lỗi đau khổ hơn".

" Tội lỗi? " Hư Đạo phía trước nghe thấy thì cũng lầm bầm.

" Sư huynh? " Hư Tán Tử khẽ gọi.

Hư Đạo chỉ lắc đầu rồi nhìn về phía Vô Chấn.

" Linh cảm ư? " Hư Đạo mỉm cười.

Lão vốn nghĩ chỉ lão mới có cảm giác như thế, rõ ràng tên tiểu tử ấy luôn gọi người khác là tiểu tử - ranh con.

Nhưng sau khi thấy hắn, thấy được hắn chiến đấu, thấy được hắn đứng phía trước chiến tuyến, lao lên như cơn bão, gánh chịu trách nhiệm ngày ấy tại Trường Giang ba năm trước thì tiểu tử ấy có gọi lão là ranh con đi chăng nữa, lão vẫn cảm thấy điều đó chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Không sai, chẳng biết từ khi nào, Hư Đạo lão chẳng xem Thanh Minh hắn là một tên Hậu Khởi Chi Tú, Hoa Sơn Kiếm Hiệp nữa, mà hắn ta vốn dĩ giống lão nhân hơn.

Một lão nhân vì một điều gì đó mà ẩn hiện tại nơi đây.
.
.
.
" Gia Danh à Gia Danh~ "  Trường Nhất Tiếu khúc khích cười nhìn hắn.

" Minh chủ, ngài muốn hỏi thuộc hạ gì sao? ".

" Ta chỉ nghĩ tại sao lúc đó chúng ta không gặp tên tiểu tử ấy sớm hơn nhỉ? ".

" Minh Chủ muốn đem hắn đến Vạn Nhân Phòng sau? " không phải Hỗ Gia Danh tiếp lời mà là Thiên Diện Tú Sĩ - Đàm Dư Hải nói.

"Hừm~" Trường Nhất Tiếu nhìn Thiên Diện Tú Sĩ một cái liếc mắt rồi sang quân sư của mình.

" Ngươi cũng nghĩ vậy sao? ".

" Không ạ, ngay từ đầu không thể ".

" Khục khục, chỉ có ngươi là hiểu bổn quân, ta chẳng có muốn một thuộc hạ không thích nghe lời như hắn đâu".

" Ta chỉ muốn biết, nếu ngày đó ta gặp hắn thì liệu rằng... " Bá quân đưa  ánh mắt tham lam nhìn Thanh Minh.

Việc Tà phái thống trị Trung Nguyên có rút ngắn thời gian không?

Kế hoạch của hắn đẩy nhanh tiến độ hơn bây giờ không nhỉ?.

【 ⦅ Huyền Tông dặn dò Vân Nham một vài ý rồi cho rời đi, dù sau bản thân ông vốn chẳng muốn nhắc lại chuyện xấu hổ ấy ⦆

"Bán nó để ăn".

Ông ta cảm thấy như bị xát muối vào vết thương.

“Hẳn là các vị tổ sư sẽ không tha thứ cho ta."

Cho dù ông ta có muốn cứu Hoa Sơn đến thế nào đi chăng nữa, làm sao ông ta có thể đối mặt với tổ tiên của mình sau khi bán đi những tế khí trong Ngọc Thiên Điện có thể nói là thứ mang đậm lịch sử của Hoa Sơn?
Ông ta đã cố gắng không nghĩ đến nó.
Khuôn mặt của Huyền Tông tối sầm lại.

Danh tiếng của Hoa Sơn không nên kết thúc ở thời của ta.

Ông ta không mơ sẽ thống lĩnh thiên hạ một lần nữa. Ông ta chỉ cần không nhìn thấy Hoa Sơn sụp đổ trong tay của mình thì đã mãn nguyện rồi.

Nhưng ngay cả mong muốn nhỏ bé ấy cũng ngày càng khó khăn hơn.

⦅ Huyền Tông khẽ lẩm bẩm tên của hắn mà thở dài ⦆

Ngay khi Vân Nham rời đi hẳn, Huyền Tông nhàn nhạt nói.

“Thanh Minh"

Đứa trẻ tìm đến Hoa Sơn này có tên giống như một đại hào Kiếm Tôn trong quá khứ .Kỳ lạ...

Đúng là một chuyện kì lạ.

“Giá như ngài ấy còn sống."

Giá như Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh – nổi tiếng với cái danh một trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu sống sót sau trận huyết chiến đó, số phận của Hoa Sơn sẽ khác đi rất nhiều. Đó là một giấc mơ vô nghĩa, nhưng Huyền Tông không thể ngăn mình được.

" Vô Lượng Thiên Tôn.”】

' Mai Hoa Kiếm Tôn? Thanh Minh? ' Một ý nghĩ bất chợt nhảy lên trong lòng những kẻ khác.

'Liệu rằng, tên tiểu tử ấy... '.

Pháp Chỉnh đôi mắt ảm đạm nhìn Thanh Minh.

' Là ngài ấy thật sao? Hay do bản thân ta đã quá đề cao hắn rồi? '.

Lão vốn dĩ tin vào phật pháp, tin đạo của Phật, tin lời dạy bảo và luôn đi theo con đường ấy. Nhưng hiện tại, Phật pháp và đạo giáo không thể diễn tả tình cảnh hiện tại.

' Liệu đó có phải là Tái Sinh của Phật giáo hay nói không? Hay chỉ là ta đã quá đa nghi? '.

Pháp Chỉnh một bụng nghi hoặc nhưng lão chẳng dám nhìn chăm chăm vào Thanh Minh.

Lão chỉ dám liếc nhìn những kẻ khác.

Một trong những gương mặt quen thuộc trong hội nghị Cửu Phái, Tông Lợi Hình - Chưởng Phái Không Động gương mặt lúc xanh, lúc trắng nhìn lão.

' Mai Hoa Kiếm Tôn? ' gương mặt hắn lạnh lẽo đến lạ.

Pháp Chỉnh khẽ nhướng mày ra dấu bình tĩnh rồi lắc đầu.

' Chưa thể kết luận được '.

' Mà không cần kết luận, tiểu tử đó không phải ngài ấy! Tuyệt đối không phải Kiếm Tôn! ' .

Lão không tin một con người lại sống lại như vậy, phật giáo từng nói ' tái sinh để bảo vệ chúng sinh' mà nếu như Thanh Minh là ngài ấy thì đáng lẽ cục diện Trung Nguyên sẽ không tan rã như bây giờ.

' Một con người như hắn, càng không phải Kiếm Tôn.'
.
.
.
" Đại huynh " Đường Bảo mím môi có chút hoài niệm.

Y liếc mắt nhìn Thanh Minh đang ngồi giữa Thanh Vấn và Thanh Tân, rồi lại nghĩ về tấm lưng vững chắc luôn đứng phía trước y liền buồn bã.

" Huynh đâu rồi? " y bàn tay khó chịu liền đem phi đao ra mà vuốt vuốt.

Ta có chút nhớ huynh rồi, tên đạo sĩ mũi ngựa khốn kiếp...

Thanh Minh dường như thấy tâm trạng Đường Bảo lúc lên lúc xuống mà nhìn y.

' Tên đần này đang suy nghĩ gì vậy? '.

Ánh mắt chưa kịp chạm tới liền bị Thanh Tân chen vào, che hết cả người Đường Bảo.

" Huynh nhìn gì? " Thanh Tân thì thầm.

"... " biết rồi còn hỏi, đệ ngứa đòn à?.

Ánh mắt khinh bị của Thanh Minh nhìn Thanh Tân.

【 ⦅ Thanh Minh sau khi tỉnh dậy trong Tuyết Mai Quan liền tức giận, hắn hết la hét rồi thì lại lăn lộn, hắn khó chịu mắng .

Hết mắng thì lại mạnh tay cào tóc rối lên, trong lòng vạn phần suy nghĩ.

Hắn hết lăn qua lộn lại thì nhìn lên trần nhà mà than thở. ⦆

“Ôi, sư huynh..”

Thanh Minh ngẩng đầu lên. Hình như Chưởng Môn sư huynh đang nhìn hắn mỉm cười.

"Dù sao đó cũng là Hoa Sơn mà."

"... Aaa."

Thanh Minh lắc đầu rồi đứng dậy.

“Chết tiệt, trên đời này có chuyện ta không thể làm được sao?"

⦅ Thanh Minh dường như quyết tâm mạnh mẽ việc mình sắp tới mà làm và hét lớn ⦆.

“Ta sẽ thử một lần nữa tạo nên Thiên Hạ Đệ Nhất Môn Phái."

Đôi mắt Thanh Minh hừng hực.

Vào đúng lúc đó, mọi người trong Hoa Sơn đều rùng mình do một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến.】

" Chết tiệt , gió lạnh gì chứ? Gió độc thì đúng hơn! ".

Vạn lần vạn phần không nghĩ tới.

" Thì ra ngay từ đầu đã nhắm tới vị trí đệ nhất môn phái rồi sao? " Bộ môi đỏ cong lên như vầng trăng khuyết.

" Hắn thực sự đã làm rất tốt thì phải? ".

" Phải, tốt đến mức khiến bổn quân vạn phần khó chịu ".

' Khó chịu thật sao? Rõ ràng ngươi đang phấn khích cơ mà? ' Hắc Long Vương phỉ nhổ Bá Quân trong lòng vạn lần a.

_____________

Tui đang tập viết ra sao để tốt hơn cho mỗi chương truyện, truyền tải mỗi cảm xúc nhân vật chân thật hơn.

Chương này là chương sửa đổi đầu tiên, mong mọi người góp ý về tính cách các nhân vật khác cũng như những lời nói mà họ sẽ chắc chắn nói ra.

Bão chương +1 ( từng hứa Bạch Thiên và Nhuận Tông okela thì bão 10 Chương).



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me