TruyenFull.Me

Hu Vo Chi Ca Xuan Hoa Tinh Anh

"Nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Muzan vẫn còn đó. Và con quỷ đang điều khiển tòa thành này cũng vậy."
​Ông quay sang nhìn Gyomei và Muichiro, hai Trụ cột mạnh nhất của thời đại này, vẫn đang đứng vững. "Hai vị đã chiến đấu rất dũng cảm. Hãy nghỉ ngơi một chút, rồi đi hỗ trợ những người khác. Con quỷ tạo ra pháo đài này, cứ để chúng tôi."
​Đẳng cấp của họ là một thế giới khác.
​Không nói thêm một lời nào, hai Yoriichi cùng lúc lao đi, biến mất vào trong mê cung của Vô Hạn Thành. Họ không cần bản đồ của Asayu. Họ có thể cảm nhận được luồng tà khí của những con quỷ còn lại, và đặc biệt là của kẻ đang điều khiển toàn bộ không gian này - Nakime.
​Nhiệm vụ của họ bây giờ là quét sạch quỷ cấp cao, tiêu diệt tất cả những chướng ngại vật còn lại trên đường đi săn lùng Muzan.
​Gyomei và Muichiro đứng đó, nhìn theo hướng họ vừa biến mất.
​"Họ... thật không thể tin được," Muichiro thì thầm trong sự kinh ngạc tột độ.
​"Chúng ta cũng phải hành động," Gyomei nói, giọng nói trầm và đầy uy lực. "Tanjiro và các Trụ cột khác đang cần chúng ta. Đi thôi, Tokito."
​"Vâng!"
​hai Trụ cột lại một lần nữa dồn sức, lao đi trong mê cung, hướng về phía những trận chiến còn đang dang dở, để lại phía sau một đại sảnh tan hoang, nơi Mặt Trăng vừa bị dập tắt bởi chính ánh sáng của Mặt Trời.

Ở một nơi khác...
"Nghe cho kỹ đây," cô nói, giọng nói đanh thép và đầy uy quyền. "Trận chiến này có hai mục tiêu tối quan trọng. Một là tiêu diệt Muzan. Hai là phá hủy Vô Hạn Thành này."
Cô nhắm mắt lại trong giây lát, dùng viên đá chủ để quét lại toàn bộ bản đồ. Cô cảm nhận được tiếng đàn tỳ bà ma quái, thứ đang điều khiển toàn bộ mê cung, phát ra từ một vị trí tương đối ổn định.
Cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào Shinobu, Kanao và Inosuke. "Kẻ đang điều khiển tòa thành này là Tân thượng tứ, Nakime. Chừng nào nó còn sống, Muzan còn có thể trốn chạy và chia cắt chúng ta. Hắn có thể tùy ý thay đổi chiến trường."
Cô chỉ tay về một hướng. "Ta cảm nhận được nó ở hướng đó. Tiếng đàn phát ra từ đó. Nhiệm vụ của ba người," cô nhìn vào Trùng Trụ, Kế tử của chị, và kiếm sĩ hoang dã, "là tìm và tiêu diệt Nakime bằng mọi giá. Hãy phá hủy bàn cờ của Muzan."
Shinobu, một Trụ cột, ngay lập tức hiểu được tầm quan trọng của mệnh lệnh này. Tiêu diệt Nakime chính là chìa khóa để phá vỡ lợi thế sân nhà của Muzan. Chị gật đầu dứt khoát. "Được."
Kanao và Inosuke cũng đồng thanh đáp lại, sẵn sàng cho nhiệm vụ mới.
"Còn em thì sao, Asayu chan?" Shinobu hỏi. "Em sẽ đi đâu?"
Asayu quay người, nhìn về một hướng hoàn toàn khác. Một hướng mà từ đó tỏa ra một luồng tà khí khổng lồ, áp đảo, đến mức có thể cảm nhận được bằng cả da thịt. Ở đó, cô cảm nhận được ánh sáng rực rỡ của Yoriichi đang va chạm dữ dội với một bóng tối vô tận.
"Yoriichi đang cầm chân Muzan," cô nói, giọng nói trầm xuống. "Nhưng một mình ông ấy sẽ không đủ để kết liễu hắn. Em phải đến đó."
Cô nhìn lại họ lần cuối, và trong đôi mắt của cô bé 12 tuổi đó là một sự quyết tâm của một vị tướng đang bước vào trận chiến cuối cùng.
"Nhiệm vụ của các người là phá hủy pháo đài. Nhiệm vụ của em... là giết Vua."
Không một lời từ biệt nào nữa.
Shinobu, Kanao và Inosuke, một đội săn quỷ tinh nhuệ, lao đi theo hướng Asayu đã chỉ, bắt đầu cuộc tìm kiếm con quỷ tỳ bà.

Khi ba bóng người của Shinobu, Kanao và Inosuke biến mất vào một hành lang khác, Asayu chỉ cho phép mình nhìn theo họ trong đúng một giây. Một sự tin tưởng tuyệt đối được gửi gắm, và rồi, cô quay người lại, đối mặt với con đường của riêng mình.
Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy cô. Không còn tiếng càu nhàu của Inosuke, không còn sự hiện diện tĩnh lặng của Kanao hay nụ cười điềm tĩnh của Shinobu. Chỉ còn lại cô, một mình, giữa mê cung vô tận của kẻ thù. Tiếng đàn tỳ bà ma quái của Nakime dường như trở nên rõ ràng hơn, như đang thì thầm, chế nhạo sự đơn độc của cô.
Cô bắt đầu lao đi, hướng về phía luồng tà khí khổng lồ của Muzan, nơi mà cô cảm nhận được Yoriichi đang chiến đấu.
Con đường không hề dễ dàng. Vô Hạn Thành, dưới sự điều khiển của Nakime, dường như đã nhận ra sự tồn tại dị biệt của cô, một kẻ có thể di chuyển không theo quy luật. Mê cung bắt đầu chủ động tấn công cô.
Cô đang chạy trên một hành lang dài, thì đột nhiên, sàn nhà dưới chân cô lật ngược lại, biến thành trần nhà. Theo phản xạ, cô vận dụng Hơi thở Không Gian, bám chặt chân vào bề mặt mới, tiếp tục lao đi mà không hề lỡ một nhịp, phớt lờ đi sự thay đổi của trọng lực. Nhưng ngay sau đó, hai bức tường hai bên lại ép sầm vào nhau, với ý định nghiền nát cô. Asayu không hề hoảng sợ. Cô không cố gắng dùng sức để chống lại. Thay vào đó, cô thực hiện một cú nhảy ngắn, bóp méo không gian ngay trước mặt, tạo ra một "lối tắt" xuyên qua bức tường đang ép tới và đáp xuống một hành lang khác ở phía bên kia.
Đây không còn là một cuộc di chuyển nữa. Đây là một cuộc chiến giữa cô và chính môi trường xung quanh.
"Cô đang đến gần trung tâm," giọng nói của Kuzume vang lên trong tâm trí cô. "Nakime đang cảm nhận được cô. Nó đang cố gắng ngăn cản cô."
"Nó chỉ làm ta chậm lại một chút thôi," Asayu đáp lại trong tâm thức, đôi mắt cô không một chút dao động.
Lũ quỷ cấp thấp ở khu vực này cũng mạnh hơn hẳn. Chúng không còn là những con quỷ vô tri nữa. Chúng có sự phối hợp, có chiến thuật. Một tốp năm con quỷ bất ngờ lao ra từ các góc tường, cố gắng bao vây cô.
Nhưng đối với Asayu lúc này, chúng vẫn chỉ là những chướng ngại vật phiền phức.
Xoẹt!
Cô lướt qua con quỷ đầu tiên, thanh kiếm tím sẫm của cô vẽ một đường cong bạc trong không khí, và cái đầu của con quỷ bay lên. Cô không dừng lại. Cô xoay người, né tránh móng vuốt của hai con quỷ đang lao tới từ hai bên, và trong lúc xoay, cô đã vung kiếm, chém đứt lìa cả hai cái đầu cùng một lúc. Hai con còn lại gầm lên, nhưng Asayu đã ở ngay trước mặt chúng. Cô tra kiếm vào vỏ.
"Hơi thở Không Gian - nhất hình: toái cảnh."
Không khí trước mặt lũ quỷ đột nhiên vỡ vụn ra như một tấm gương khổng lồ, tạo thành hàng chục mảnh không gian sắc lẹm. Mỗi mảnh vỡ lại phản chiếu một hình ảnh khác nhau của Asayu, khiến lũ quỷ hoàn toàn bị mất phương hướng. Chúng lao vào những ảo ảnh, để rồi bị chính những mảnh vỡ không gian sắc như kính đó chém vào cơ thể, tạo ra những vết thương sâu hoắm. Ba con quỷ gục ngã ngay lập tức. Toàn bộ cuộc chạm trán chỉ kéo dài vài giây. Cô thậm chí không cần phải đổ mồ hôi.
Cô tiếp tục lao đi.
Càng đến gần, những dư chấn của trận chiến kinh thiên động địa giữa Yoriichi và Muzan càng trở nên rõ rệt. Không khí đặc quánh lại, không chỉ bởi tà khí của Muzan, mà còn bởi một luồng áp lực thuần túy, thiêng liêng tỏa ra từ Hơi thở của Mặt trời. Toàn bộ kiến trúc xung quanh rung chuyển bần bật. Những hành lang phát sáng bởi một thứ ánh sáng vàng cam rực rỡ xen lẫn với những luồng năng lượng đen kịt.
Cô có thể nghe thấy nó. Tiếng không khí bị xé toạc bởi những nhát kiếm. Tiếng gầm thét điên cuồng của Muzan. Và cả sự im lặng đáng sợ giữa những lần va chạm.
Trong tâm trí Asayu lúc này là một sự tập trung tuyệt đối. Cô đang phân tích. Yoriichi rất mạnh, mạnh đến mức không tưởng. Nhưng ông chỉ là một thực thể được triệu hồi, sức mạnh của ông có giới hạn thời gian. Muzan, ngược lại, là một cỗ máy tái tạo vô tận. Chém đầu hắn không có tác dụng. Phải hủy diệt toàn bộ tế bào của hắn bằng ánh sáng mặt trời. Nhưng ở nơi không có mặt trời này, cách duy nhất là dùng những nhát chém của Xích Kiếm để tấn công liên tục, không cho hắn một giây để tái tạo.
Yoriichi có thể làm được điều đó. Nhưng liệu ông có đủ thời gian không?
Cô phải đến đó. Không chỉ để yểm trợ. Mà để đảm bảo chiến thắng. Mang mặt trời vào nơi tối tăm này.
Cô đến được một hành lang cuối cùng, dẫn vào một đại sảnh khổng lồ. Luồng áp lực từ bên trong mạnh đến mức khiến những Sát Quỷ sĩ bình thường có lẽ đã ngất đi. Nhưng Asayu chỉ khựng lại một chút để điều hòa hơi thở, rồi đạp tung cánh cửa shoji ra.
Cô bước vào.
Và cảnh tượng trước mắt khiến ngay cả một người đã sống hai kiếp như cô cũng phải nín thở.
Đại sảnh trung tâm của Vô Hạn Thành đã hoàn toàn bị phá hủy. Sàn nhà, tường, trần... tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ lơ lửng trong một không gian hỗn loạn.
Ở giữa không gian đó, hai bóng người đang đối đầu.
Yoriichi Tsugikuni, phiên bản trẻ tuổi và đỉnh cao nhất, toàn thân ông được bao bọc bởi một vầng hào quang rực lửa như mặt trời. Thanh Nhật Luân Kiếm đỏ rực trong tay ông di chuyển, tạo ra những vệt lửa vàng cam, mỗi nhát chém đều mang theo sức mạnh của một định luật tự nhiên. Ông không gầm thét, không tỏ ra giận dữ. Ông chỉ đơn giản là hiện thân của sự hủy diệt thuần túy, một cơn bão lửa hoàn hảo.
Đối diện ông, là Kibutsuji Muzan. Hắn đã không còn giữ hình dạng con người. Hắn đã biến thành một con quái vật dị hợm, một khối thịt gai góc màu trắng bệch, từ đó mọc ra vô số những xúc tu sắc như dao thép, vung vẩy điên cuồng. Hắn gào thét, tấn công, phòng thủ, và tái tạo cùng một lúc.
Nhưng hắn đang sợ hãi.
Asayu có thể thấy được điều đó. Dù đang chống trả một cách quyết liệt, nhưng trong con mắt của hắn là một sự hoảng loạn không thể che giấu. Hắn sợ người đàn ông trước mặt. Nỗi sợ hãi đã được khắc sâu vào từng tế bào của hắn từ bốn trăm năm trước.
Ở một góc của đại sảnh, Phu nhân Tamayo đang đứng đó, được bảo vệ bởi một kết giới mỏng do chính năng lượng của Yoriichi tạo ra. Bà đang quan sát trận chiến, đôi mắt của một nhà khoa học đang phân tích từng phản ứng của Muzan, chờ đợi liều thuốc của mình phát huy tác dụng tối đa.
Yoriichi đang áp đảo Muzan. Nhưng có một vấn đề.
Cứ mỗi khi Yoriichi chém đứt một vài cái xúc tu, thì hàng chục cái khác lại mọc ra. Cứ mỗi khi ông tạo ra một vết thương sâu trên người Muzan, tuy nó lại lành lại ngay lập tức nhưng sẽ có cái khác mọc ra thế chỗ. Sức mạnh của ông có thể hủy diệt, nhưng tốc độ tái tạo của Muzan cũng gần như vô hạn. Đây là một cuộc chiến bào mòn. Và người có giới hạn về thời gian, chính là Yoriichi.
Asayu nhìn trận chiến đó, và cô hiểu ra vai trò của mình.
Yoriichi là thanh kiếm sắc bén nhất. Nhưng một thanh kiếm, dù sắc đến đâu, cũng cần một người định hướng, một người tạo ra sơ hở chí mạng.
Cô không lao vào. Cô chỉ đứng ở lối vào, thanh kiếm tím sẫm trong tay. Cô nhắm mắt lại, dồn toàn bộ ý chí của mình vào thanh kiếm. Những vết rạn trên lưỡi kiếm bắt đầu bừng sáng.
Cô đang chuẩn bị cho một đòn tấn công duy nhất. Một đòn tấn công mà ngay cả Yoriichi cũng không thể thực hiện. Một đòn tấn công không nhắm vào thể xác, mà nhắm vào chính linh hồn của Muzan.
Trận chiến cuối cùng, giờ đây đã có thêm một nhân tố bất ngờ nữa.

cơ thể cô như một cây cung đang được kéo căng đến cực hạn. Toàn bộ năng lượng mà cô đã hấp thụ từ thanh kiếm, kết hợp với sinh lực còn lại của chính mình, đang được dồn nén lại, chờ đợi khoảnh khắc để bùng nổ.
Asayu biết mình không thể chờ đợi thêm nữa. Cô cần một sơ hở, dù chỉ là trong một giây.
Cô không thể hét lên để ra hiệu. Bất kỳ âm thanh nào cũng sẽ bị tiếng gầm rú của trận chiến nuốt chửng. Cô phải dùng một cách khác. Với tư cách là người đã triệu hồi Yoriichi, có một sợi dây liên kết vô hình giữa họ. Asayu nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ ý chí của mình vào sợi dây đó, và gửi đi một thông điệp duy nhất, một hình ảnh rõ ràng.
Ghim chặt hắn lại. Chỉ một giây thôi.
Giữa điệu múa hủy diệt của mình, Yoriichi đột nhiên khựng lại. Ông đã nhận được thông điệp. Không một chút do dự, ông lập tức thay đổi chiến thuật.
Thay vì tiếp tục tấn công dồn dập, ông chuyển sang một loạt các chiêu thức được thiết kế để khống chế.
"Hơi thở của Mặt trời - Dương Hoa Đột!"
Những cú đâm liên hoàn của ông không còn nhắm vào cổ, mà nhắm vào các khớp xương, các xúc tu đang vung vẩy của Muzan, ghim chúng vào những mảnh vỡ của sàn nhà.
"Liệt Nhật Hồng Kính!"
Một nhát chém ngang tạo ra một bức tường lửa, chặn đứng đường lùi của Muzan.
Muzan gầm lên trong tức giận, cố gắng thoát ra khỏi sự kiềm tỏa. Và trong một khoảnh khắc, hắn buộc phải tập trung toàn bộ cơ thể lại, vào một thế phòng thủ vững chắc để chống đỡ đòn tấn công tiếp theo.
Hắn đã đứng yên. Chỉ trong một giây.
Đó là tất cả những gì Asayu cần.
"BÂY GIỜ!" cô, dồn tất cả sức lực của mình vào thanh kiếm.
"Hơi thở Không Gian - Tam Thức: Dương Chiếu Nhất Đạo!"
Không khí ngay trước mũi kiếm của Asayu không còn bị bóp méo nữa. Nó vỡ vụn. Một lỗ hổng không gian siêu nhỏ, một điểm kỳ dị, được mở ra.
Và từ bên trong nó, ánh sáng tuôn chảy.
Đó không phải là ánh sáng ấm áp của pháp trận triệu hồi. Đó là ánh sáng trắng xóa, rực rỡ và tàn khốc của mặt trời thật sự, được lấy trực tiếp từ một nơi rất xa, bên ngoài bầu khí quyển.
Từ lỗ hổng đó, một tia sáng hủy diệt, mỏng như một sợi chỉ nhưng chứa đựng toàn bộ sức mạnh của mặt trời, bắn ra với một tốc độ vượt ngoài tầm hiểu biết.
Nó cắt ngang qua đại sảnh hỗn loạn, không gây ra một tiếng động nào, chỉ để lại một vệt sáng trắng xóa trong không khí. Những mảnh vỡ lơ lửng trên đường đi của nó đều bị thiêu cháy thành tro bụi ngay tức khắc.
Muzan, đang bị Yoriichi ghim chặt, nhìn thấy tia sáng đó. con mắt của hắn co rút lại trong một sự kinh hoàng tột độ. Hắn muốn né, nhưng không thể.
Tia sáng mặt trời đó đâm xuyên qua cơ thể dị hợm của hắn.
một sự im lặng đáng sợ bao trùm.
Và rồi, Muzan gầm lên. Một tiếng gầm không còn là sự tức giận, mà là sự đau đớn thuần túy, một tiếng hét của một sinh vật đang bị xóa bỏ khỏi sự tồn tại.
Ngay tại điểm mà tia sáng đâm vào, một cái hố sâu hoắm, cháy đen xuất hiện trên cơ thể hắn. Và vết thương đó... không thể tái tạo. Những tế bào quỷ xung quanh nó đang bốc cháy, la hét và tan rã dưới sức nóng của mặt trời thật sự.
Cả cơ thể quái dị của Muzan co giật dữ dội, quá trình tái tạo của hắn bị phá vỡ hoàn toàn. Hắn đã bị trọng thương, một vết thương chí mạng mà hắn không thể chữa lành.

Yoriichi không bỏ lỡ cơ hội này.
Thấy cơ thể của Muzan đang trong trạng thái sụp đổ, ông lập tức lao tới. Thanh kiếm đỏ rực của ông bắt đầu điệu múa cuối cùng, vòng lặp hoàn hảo của mười hai thức kiếm, nhắm vào con quái vật đang quằn quại.
Từng nhát chém, từng nhát chém một, bắt đầu quá trình hủy diệt toàn bộ cơ thể của Chúa Quỷ.
Trận chiến đã được định đoạt.

​Asayu nhắm mắt lại, tập trung vào viên đá chủ. Bản đồ năng lượng hiện ra. Các trận chiến khác đã đi đến hồi kết. Các Thượng Huyền đều đã bị tiêu diệt. Các Trụ cột và Tanjiro đang kiệt sức, bị thương, và rải rác khắp mê cung.
​Đã đến lúc.
​"Kuzume," cô nói khẽ. "Chuẩn bị đi. Ta sẽ thực hiện một canh bạc cuối cùng."
​Asayu đứng vững, hai chân dang rộng, thanh kiếm tím sẫm được cắm thẳng xuống sàn nhà trước mặt. Cô đặt hai tay lên chuôi kiếm, dồn toàn bộ năng lượng của mình vào đó.
​Viên đá chủ trong người cô bừng sáng. Và rồi, khắp các tầng của Vô Hạn Thành, những viên Không Gian Thạch trong túi của các Trụ cột và Tanjiro cũng đồng loạt phát sáng rực rỡ.
​Asayu hét lớn, giọng nói của cô vang vọng khắp đại sảnh, không phải bằng âm thanh, mà bằng ý chí.
​"Thiên Lệ Pháp: Vạn Tượng Quy Nhất!"
​Ngay lập tức, một sự kiện không tưởng diễn ra trên toàn bộ chiến trường.
​Tại nơi Gyomei và Muichiro vừa kết liễu Kokushibo, một vòng tròn năng lượng màu tím bạc mở ra dưới chân họ.
Tại nơi Tanjiro, Giyu, đang thở dốc sau khi đánh bại Akaza, một vòng tròn khác xuất hiện.
Tại nơi Mitsuri và Obanai đang đánh Nakime, khiến cả Vô Hạn Thành bắt đầu rung chuyển, một vòng tròn nữa lại mở ra.
Và nơi Shinobu, Kanao và Inosuke đang lao đến.
​Trong một cái chớp mắt, tất cả bọn họ đều bị kéo vào những cánh cổng không gian đó.
​Trở lại đại sảnh trung tâm, Muzan và Yoriichi vẫn đang giao chiến. Bất ngờ, xung quanh họ, hàng chục những vòng xoáy không gian bị xé toạc ra.
​Từ vòng xoáy đầu tiên, Nham Trụ Gyomei và Hà Trụ Muichiro bước ra, vũ khí đã sẵn sàng.
Từ vòng xoáy thứ hai, Thủy Trụ Giyu và Tanjiro xuất hiện, thanh kiếm của Tanjiro đã rực đỏ.
Shinobu, Kanao và Inosuke. Mitsuri và Obanai. ​Tất cả các Trụ cột còn sống sót.
Những Kế tử tài năng nhất.
Và Tanjiro Kamado.
​Tất cả bọn họ, trong một khoảnh khắc, đã được dịch chuyển đến đây, tạo thành một vòng vây hoàn hảo xung quanh Chúa Quỷ.
​Yoriichi lùi lại một bước, đứng vào hàng ngũ cùng họ.
​Muzan sững người. Hắn đang chiến đấu với một con quái vật, và rồi đột nhiên, hắn bị bao vây bởi toàn bộ những kiếm sĩ mạnh nhất của thời đại này. Sự sợ hãi trong mắt hắn giờ đây đã biến thành sự tuyệt vọng tột cùng.
​Asayu, người đang đứng ở trung tâm của tất cả, thở ra một hơi dài, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt thì rực lửa.
​Và rồi, lịch sử của Sát Quỷ Đoàn đã chứng kiến một khoảnh khắc huy hoàng nhất.
​Mười kiếm sĩ mạnh nhất, cùng với huyền thoại Yoriichi Tsugikuni, đồng loạt tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình.
​Hơi thở của Nước, Gió, Đá, Sương Mù, Rắn, Tình Yêu, Côn Trùng, Hoa...
Và ở trung tâm, là Hơi thở của Mặt Trời.
​Một cơn bão hủy diệt của vô số những luồng năng lượng khác nhau, từ mọi hướng, cùng lúc ập vào Kibutsuji Muzan.
​Đó là đòn kết liễu của cả một thời đại.

Trong khi trận chiến ở các mặt trận khác đang diễn ra ác liệt, ở một nơi sâu và tĩnh lặng nhất của Vô Hạn Thành, một cuộc thanh trừng đang đi đến hồi kết.
​Nakime, Tân thượng tứ, ngồi đó, hai tay gảy lên những dây đàn tỳ bà, gương mặt vô cảm. Nàng ta không phải là một chiến binh. Sức mạnh của nàng ta là khả năng kiểm soát tuyệt đối không gian của pháo đài này. Nàng ta có thể tùy ý di chuyển kẻ địch, chia cắt họ, hoặc ném họ vào những cạm bẫy chết người. Nàng ta là bộ não, là người điều khiển bàn cờ.
​Nhưng đối thủ của nàng ta hôm nay lại là hai huyền thoại.
​Yoriichi trung niên và Yoriichi lớn tuổi không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi không gian. Họ có thể cảm nhận được nguồn gốc của tiếng đàn, và họ cứ thế tiến thẳng đến đó. Mọi bức tường, mọi hành lang mà Nakime tạo ra để ngăn cản đều bị những nhát chém của Hơi thở Mặt Trời phá vỡ một cách dễ dàng.
​Khi họ đến nơi, đó không phải là một trận chiến. Đó là một bản án.
​Nakime cố gắng dịch chuyển họ ra xa, nhưng tốc độ của hai Yoriichi là quá nhanh. Trước khi nàng ta kịp gảy dây đàn tiếp theo, cả hai đã ở ngay trước mặt.
​Thanh kiếm đỏ rực của Yoriichi trung niên chém xuống. Cái đầu của Nakime rơi xuống.
​Cùng lúc đó, Vô Hạn Thành bắt đầu rung chuyển dữ dội.

​Tại đại sảnh trung tâm. Bỗng nhiên, sàn nhà dưới chân họ bắt đầu vỡ vụn. Những bức tường xung quanh nứt toác ra và sụp đổ. Trần nhà khổng lồ phía trên đầu họ tan biến, để lộ ra bầu trời đêm và vầng trăng sáng vằng vặc.
​Muzan sững người. Hắn lập tức hiểu ra. "Nakime... đã bị đánh bại?"
​Pháo đài bất khả xâm phạm của hắn, lợi thế sân nhà tuyệt đối của hắn, đã sụp đổ.
​Không chỉ họ. Toàn bộ Sát Quỷ Đoàn và những con quỷ còn lại đều bị đẩy ra khỏi không gian méo mó.
​Trong chớp mắt, chiến trường được chuyển từ một mê cung vô tận ra khu vực rộng lớn đã bị tàn phá của Tổng Hành Dinh Sát Quỷ Đoàn và các quận lân cận.

​Và ở trung tâm của tất cả, là ngọn lửa mặt trời của Yoriichi, tạo thành một tam giác hủy diệt, liên tục cắt xé và thiêu đốt cơ thể của Muzan.
​Đó là một cơn bão tấn công tổng lực, một bản giao hưởng của những Hơi thở mạnh nhất, diễn ra dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Muzan gào thét, tái tạo, rồi lại bị chém nát. Hắn bị dồn vào một cuộc chiến bào mòn mà hắn không thể nào thắng được.
​Trận chiến kéo dài cho đến khi bầu trời phía đông bắt đầu hửng sáng. Bình minh sắp đến.
​Và đó là lúc Muzan thực hiện hành động cuối cùng. Hắn tự nổ tung cơ thể mình thành một đứa trẻ sơ sinh khổng lồ bằng thịt, cố gắng bỏ trốn.
​Nhưng tất cả đã được dự liệu.
​Asayu, người đã quan sát và điều phối từ đầu trận, lao lên.
"Thiên Lệ Pháp!"
Cô bóp méo và khóa chặt không gian xung quanh Muzan, tạo thành một nhà tù vô hình, không cho hắn di chuyển dù chỉ một milimet.
​Tận dụng cơ hội đó, tất cả các Sát Quỷ sĩ còn lại dồn toàn bộ sức lực cuối cùng, ghim chặt con quái vật đó xuống đất, chờ đợi ánh nắng ban mai.
​Khi những tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu rọi, tiếng gào thét cuối cùng của Chúa Quỷ vang lên, rồi tắt lịm.
​Cuộc chiến ngàn năm... cuối cùng đã thực sự đi đến hồi kết.

Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai, tinh khiết và ấm áp, chiếu rọi lên chiến trường tan hoang, tiếng gào thét cuối cùng của Kibutsuji Muzan lụi tàn và tan biến vào không khí. Tro bụi của hắn bị cơn gió sớm cuốn đi, trả lại cho thế giới sự trong sạch vốn có.
Cuộc chiến ngàn năm đã kết thúc.
Một sự im lặng gần như tuyệt đối bao trùm lấy tất cả. Những người sống sót đứng đó, giữa đống đổ nát, trên cơ thể là vô số những vết thương, một vài người đã mất đi cánh tay, một con mắt. Họ kiệt sức, đau đớn, và tâm hồn thì trống rỗng sau khi đã dồn nén tất cả vào trận chiến cuối cùng. Và rồi, khi họ nhìn nhau, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc vẫn còn đứng vững, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài. Nước mắt của sự nhẹ nhõm, của nỗi đau cho những người đã ngã xuống, và của niềm hạnh phúc vô bờ.
Họ đã làm được. Họ đã chiến thắng.
Giữa không gian đó, ba phiên bản Yoriichi Tsugikuni cũng cảm nhận được sự kết thúc. Nhiệm vụ của họ, di nguyện của họ, cuối cùng cũng đã được hoàn thành. Cơ thể được tạo ra từ pháp trận của họ bắt đầu trở nên mờ ảo, trong suốt dưới ánh nắng ban mai.
Yoriichi nhìn Tanjiro, và trong đôi mắt của ông là một sự công nhận, một sự giao phó trọn vẹn.
Họ nhìn những kiếm sĩ của thời đại mới, một cái gật đầu không lời chứa đựng sự biết ơn và tin tưởng. Rồi, ba huyền thoại cùng lúc tan biến vào ánh nắng, trở về với dòng chảy vĩnh hằng của thời gian.
Mọi thứ dường như đã kết thúc một cách hoàn hảo. Một bình minh huy hoàng thực sự.
Nhưng đó là lúc, tất cả những món nợ mà Asayu đã gánh vác trong suốt một đêm dài, đồng loạt ập đến.
Cô đang đứng đó, nhìn ánh mặt trời, cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu. Nhưng rồi, một cảm giác lạnh lẽo đột ngột chạy dọc sống lưng.
Rắc...
Cảm giác đầu tiên giống như một sợi dây đàn bị đứt trong tâm trí cô. Sợi dây liên kết sinh mệnh với Mitsuri. Ngay lập tức, một cơn đau ảo ảnh kinh hoàng ập tới. Toàn bộ 40% sát thương mà Luyến Trụ đã phải chịu trong suốt trận chiến - những nhát chém xé da thịt, những cú đấm làm gãy xương - giờ đây dồn dập đổ vào hệ thống thần kinh của Asayu. những cơn đau đổ ập xuống, chân thực đến mức cô phải gập người xuống, một tiếng rên đau đớn thoát ra từ kẽ răng.
"Asayu-san?" Muichiro người đứng gần đó, lo lắng gọi.
Phụt...
Một sợi dây khác bị cắt đứt. Sợi dây san sẻ năng lượng với Shinobu. Nguồn năng lượng khổng lồ mà cô đã liên tục truyền đi tạo ra một khoảng trống đột ngột, một sự hẫng hụt khủng khiếp. Cảm giác như toàn bộ sinh lực trong cơ thể cô bị hút cạn trong nháy mắt. Cô lảo đảo, hai chân run rẩy.
Và rồi, món nợ lớn nhất, món nợ với chính Thời Gian, tìm đến cô.
Khi Yoriichi cuối cùng biến mất, "phản chấn thời không" không còn gì kìm hãm nữa, nó bùng nổ.
Nó không phải là một cơn đau. Nó là một sự xé rách.
Asayu có cảm giác như linh hồn mình, thứ đã bị kéo căng ra để làm mỏ neo cho ba dòng thời gian khác nhau, bị xé toạc ra làm trăm mảnh. Cơ thể cô đột ngột trở nên mờ ảo, trong suốt, như thể cô đang bị thực tại chối bỏ, cố gắng xóa bỏ sự tồn tại của một nghịch lý. Một tiếng hét không lời vang lên trong tâm hồn cô, một tiếng hét của một bản thể đang bị phân rã.
Máu ứa ra từ mắt, mũi và tai. Cô ngã quỵ xuống.
"ASAYU!"
Tất cả mọi người kinh hoàng lao tới. Tanjiro và Muichiro là hai người đến đầu tiên, đỡ lấy cơ thể nhỏ bé đang co giật của cô.
"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Sanemi hoảng hốt gào lên.
Asayu không còn nghe thấy gì nữa. Cô đang chìm sâu vào một vực thẳm. Cơn đau từ mọi phía, từ thể xác đến linh hồn, hòa quyện vào nhau, tạo thành một địa ngục tra tấn không hồi kết. Cô thấy những mảnh ký ức của chính mình, của kiếp trước, của kiếp này, vỡ vụn ra và trôi nổi xung quanh. Cô cảm thấy sự tồn tại của mình đang tan biến.
Chết đi... ý nghĩ đó lại một lần nữa quay trở lại, như một lời dụ dỗ ngọt ngào. Chỉ cần buông xuôi là sẽ hết đau...
Nhưng giữa vực thẳm đó, cô nhìn thấy họ. Cô thấy Tanjiro đang gào khóc gọi tên cô. Cô thấy Muichiro đang ôm chặt lấy mình, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Cô thấy Mitsuri, Obanai, Giyu, Sanemi, Gyomei, Shinobu... tất cả đang nhìn cô, trong mắt họ là sự lo lắng tột độ.
Cô thấy được chiếc bùa gỗ của gia tộc Ubuyashiki trong túi áo mình, vẫn còn ấm.
Lời hứa... phải thấy được bình minh.
Đây... đây chính là bình minh rồi mà.
Một ý chí phi thường bùng lên. Ý chí muốn được sống, không phải vì bản thân, mà vì những con người này. Cô không hối hận. Nếu phải trả cái giá này để đổi lấy bình minh cho họ, cô hoàn toàn chấp nhận.
Nhưng cô không muốn chết.
Cô muốn được nhìn thấy thế giới mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.
Cô dùng chút ý thức cuối cùng của mình, chiến đấu với sự phân rã. Cô cố gắng níu giữ những mảnh vỡ linh hồn của mình lại với nhau.
Ở bên ngoài, Yushiro và đội y tế đã đến nơi. Yushiro lao đến, kiểm tra cho Asayu. Cậu ta sững người.
"Không... không phải vết thương vật lý," Yushiro nói, giọng cậu ta run rẩy. Cậu ta, một con quỷ, có thể cảm nhận được những thứ mà con người không thể. "Linh hồn của con bé... đã bị rạn nứt. Cùng lúc đó, toàn bộ hệ thống năng lượng bên trong cơ thể nó đã tự sụp đổ. Cứ như... cứ như con bé đã gánh lấy cái giá phải trả của tất cả chúng ta cùng một lúc."
Shinobu áp tai vào ngực Asayu. "Tim và hơi thở gần như không có."
Mitsuri bật khóc nức nở, được Obanai ôm chặt lấy.
"Nhưng..." Shinobu nói tiếp, "con bé không chết. Ý chí sinh tồn của nó thật không thể tin nổi. Dường như cơ thể đã tự động tắt đi mọi chức năng sống, dồn toàn bộ năng lượng còn lại để tự chữa lành từ bên trong. Đây là một giấc ngủ... một giấc ngủ mà không ai trong chúng ta biết khi nào sẽ kết thúc."
Họ đã chiến thắng. Cả thế giới đã được cứu rỗi.
Nhưng người kiến trúc sư vĩ đại nhất của chiến thắng đó, người đã gánh lấy nỗi đau của tất cả mọi người, giờ đây lại đang chìm trong một giấc ngủ sâu không hẹn ngày trở lại. Muichiro cẩn thận bế cô lên, cơ thể cô nhẹ bẫng. Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên gương mặt bình yên của cô, một bình minh mà cô đã đổi bằng tất cả để mang về, nhưng lại không thể tự mình chiêm ngưỡng.



Trong ngôi nhà gỗ ẩn mình giữa thung lũng tử đằng, thời gian dường như trôi chậm lại. Căn phòng lớn đã được biến thành một tổng chỉ huy đầy căng thẳng. Trên cuộn giấy khổng lồ trải khắp sàn nhà, một tấm bản đồ sống của Vô Hạn Thành liên tục được vẽ rồi lại xóa, một mớ hỗn độn của những đường nét bằng mực đen và phấn trắng.
Ubuyashiki Kiriya, vị Tân Chúa công tám tuổi, đã ở đó suốt một đêm dài. Cậu bé không ăn, không uống, không nghỉ ngơi. Toàn bộ tâm trí cậu tập trung vào những hình ảnh hỗn loạn được truyền về từ mạng lưới thị giác của Yushiro. Gương mặt cậu bé tái nhợt, lấm lem mực, nhưng đôi mắt thì vẫn vô cùng tập trung.
Cậu đã chứng kiến tất cả. Cậu đã thấy vụ nổ, đã cảm nhận được nỗi đau mất mát tột cùng khi hình ảnh cuối cùng từ dinh thự chỉ còn là ngọn lửa. Cha đã mất. Mẹ đã mất. Hai người chị lớn cũng đã mất.
Nước mắt đã ứa ra, nhưng cậu đã nuốt ngược nó vào trong. Cậu là Chúa công. Cậu không có thời gian để khóc.
Cậu đã chỉ huy, đã điều binh, đã gánh vác trách nhiệm nặng nề của dòng họ. Và rồi, sau một đêm dài đằng đẵng, tin tức cuối cùng cũng đến.
"Báo cáo! Muzan đã bị tiêu diệt! LẶP LẠI! MUZAN ĐÃ BỊ TIÊU DIỆT!"
Tiếng của con quạ vang vọng khắp căn phòng. Hai cô em gái song sinh, Kanata và Kuina, òa khóc nức nở. Những thành viên Kakushi có mặt trong phòng cũng không kìm được nước mắt của sự nhẹ nhõm.
Kiriya vẫn quỳ bất động. Lời nguyền ngàn năm đã được hóa giải. Sự hy sinh của cha mẹ và các chị... đã không hề vô ích. Cậu bé từ từ, cúi đầu xuống, trán chạm xuống sàn nhà. Đôi vai nhỏ bé của cậu bắt đầu rung lên. Không một tiếng động, nhưng nước mắt của cậu thấm ướt cả sàn gỗ.
Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ mà cha giao phó.
Nhưng rồi, một điều kỳ lạ xảy ra.
Ngay khi những tia nắng đầu tiên của bình minh thật sự chiếu rọi vào thung lũng, một pháp trận màu tím bạc đột ngột hiện ra giữa căn phòng. Nó tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ và một luồng năng lượng không gian quen thuộc.
Kiriya ngẩng phắt đầu dậy, các em gái cậu kinh ngạc lùi lại.
Từ trong ánh sáng đó, bốn bóng người từ từ hiện ra.
Người đàn ông với gương mặt bị tàn phá bởi lời nguyền, nhưng giờ đây lại ánh lên một sự thanh thản. Người phụ nữ trong bộ kimono trắng, đang dịu dàng dìu lấy ông. Và hai cô bé, đang nắm chặt tay nhau.
Là cha. Là mẹ. Là hai chị Hinaki và Nichika.
Họ không bị thương, chỉ có vẻ mệt mỏi và choáng ngợp. Pháp trận dịch chuyển của Asayu, được cài đặt để tự động kích hoạt khi trận chiến kết thúc và bình minh lên, đã đưa họ trở về, an toàn và lành lặn.
"Kiriya..." Phu nhân Amane thì thầm, giọng bà vỡ òa vì xúc động khi nhìn thấy đứa con trai nhỏ bé của mình.
Kiriya đứng chết trân. Cậu bé chớp mắt, rồi lại chớp mắt, không tin vào những gì mình đang thấy. Cậu nghĩ rằng mình đã kiệt sức đến mức sinh ra ảo giác.
Nhưng rồi, cậu nghe thấy giọng nói đó. Giọng nói yếu ớt nhưng ấm áp vô cùng của cha mình.
"Con đã làm rất tốt, Kiriya. Ta rất tự hào về con."
Đó là lúc bức tường thành cuối cùng trong lòng cậu bé tám tuổi sụp đổ.
Sự kiên cường của một Chúa công, sự quyết đoán của một vị tướng, tất cả đều tan biến. Chỉ còn lại một đứa trẻ vừa tìm thấy lại cả thế giới của mình.
"CHA ƠI! MẸ ƠI!"
Cậu bé òa khóc, không còn kìm nén, lao về phía họ. Cả gia đình Ubuyashiki ôm chầm lấy nhau giữa căn phòng, trong những giọt nước mắt của một cuộc đoàn tụ không thể ngờ tới.
Chiến thắng đã đến. Và lần này, nó còn trọn vẹn hơn bất kỳ ai dám mơ ước.
Nhưng giữa niềm hạnh phúc vô bờ đó, tin tức về Asayu được một con quạ khác mang về. "Báo cáo về Asayu-sama! Cô ấy... cô ấy đã bất tỉnh! Tình trạng vô cùng nguy kịch!"
Kagaya siết chặt tay lại. Ông nhìn gia đình mình, rồi nhìn về phía chiến trường xa xôi.
"Chuẩn bị," ông nói, giọng nói đã có lại sự uy nghiêm. "Chúng ta phải đi đón những đứa con của mình. Và cả ân nhân của gia tộc chúng ta... trở về."

Muichiro đứng đó, bất động như một pho tượng. Cậu không khóc. Cậu chỉ đứng đó, dùng chính cơ thể mình che chắn cho Asayu khỏi cơn gió sớm, khỏi bụi đất, khỏi cả ánh mắt của những người xung quanh. Lời hứa bảo vệ cô, cậu sẽ giữ trọn cho đến cùng.
Kuzume nằm cuộn tròn trên ngực Asayu, một quả cầu lông trắng muốt. Nó khẽ rên lên một tiếng sầu thảm, rồi dụi đầu vào má cô, cố gắng đánh thức người bạn của mình dậy trong vô vọng.
Tanjiro quỳ xuống bên cạnh, run rẩy đưa tay ra, nhưng lại không dám chạm vào. Cậu có thể ngửi thấy mùi hương của sự sống từ cô, nhưng nó mỏng manh, yếu ớt đến mức gần như không tồn tại, giống như hương thơm của một bông hoa sắp tàn.
Đúng lúc đó, một sự xôn xao lan ra.
Qua làn nước mắt, họ thấy một cảnh tượng không thể tin nổi. Họ nghĩ rằng mình đang nhìn thấy ảo ảnh, những linh hồn của người mà họ yêu quý nhất đang trở về.
​Ubuyashiki Kiriya, vị Tân Chúa công, cùng hai người em gái của mình. Nhưng đi bên cạnh cậu, được Phu nhân Amane và hai người chị lớn dìu dắt, chính là Ubuyashiki Kagaya đang từ từ tiến vào.
"Chúa công...?" Sanemi lắp bắp, dụi mắt.
Đó là sự thật.
"Các con đã làm rất tốt," Kagaya nói, giọng nói yếu ớt nhưng chứa đầy sự tự hào và yêu thương vô hạn. "Những đứa con dũng cảm của ta."
Sự xuất hiện của ông như một liều thuốc chữa lành. Nhìn thấy người thủ lĩnh mà họ tưởng đã hy sinh vẫn còn sống, một làn sóng cảm xúc mới, một sự vui mừng đến tột cùng, lan tỏa khắp chiến trường. Các Trụ cột, những người vốn là trụ cột cho người khác, giờ đây lại trông như những đứa trẻ lạc tìm thấy cha mình.
Kagaya, được vợ mình dìu, đi thẳng đến chỗ Asayu. Ông quỳ xuống, dù rất khó khăn. Ông nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. Kuzume không hề phản kháng, chỉ ngước đôi mắt tím đẫm lệ lên nhìn ông.
Kagaya lấy chiếc bùa gỗ hình con quạ ra khỏi túi áo, và cẩn thận đặt nó vào lòng bàn tay Asayu. Ông dùng đôi tay ấm áp của mình bao bọc lấy bàn tay cô.
"Bình minh mà con mang về thật đẹp, Asayu," ông thì thầm, giọng nói run run. "Nhưng nó sẽ còn đẹp hơn nữa, vào ngày con mở mắt ra để tự mình chiêm ngưỡng."
Ông ngước nhìn những người con còn lại của mình. "Và chúng ta... cả gia tộc này... sẽ chờ con."
Ông nhìn bao quát một lượt, những gương mặt kiệt sức nhưng đã chiến thắng.
"Trận chiến đã kết thúc. Mọi gánh nặng đã được trút bỏ," ông nói, giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn. "Đã đến lúc... trở về nhà."
Những người sống sót từ từ, dìu dắt lẫn nhau, giúp đỡ những người bị thương, tạo thành một đoàn người chậm chạp rời khỏi chiến trường. Tanjiro và Muichiro cẩn thận phụ giúp đội Kakushi đặt Asayu lên một chiếc cáng.
Họ là một gia đình, một gia đình đã tan vỡ nhưng lại được hàn gắn bởi sự hy sinh và tình yêu thương. Họ đang cùng nhau bước đi những bước đầu tiên, dưới ánh nắng của một buổi bình minh thực sự, một bình minh mà người kiến trúc sư vĩ đại nhất của nó, lại đang chìm trong một giấc ngủ dài.





Trong thế giới thực, cơ thể của Asayu đang nằm yên.
Cô được chăm sóc đặc biệt trong một căn phòng tĩnh lặng nhất của điệp phủ. Shinobu, sau khi đã hồi phục, cùng với Yushiro và Aoi, đã thay nhau túc trực bên cạnh cô. Họ duy trì sự sống cho cô bằng những phương pháp y học tốt nhất, nhưng không ai có thể làm gì hơn. Cơ thể cô vốn không có vết thương, nhưng lại không có một chút phản ứng nào. Đối với họ, cô chỉ đơn giản là đang ngủ một giấc ngủ rất sâu.
Nhưng họ đã lầm.
Asayu không ngủ. Cô đang tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tỉnh táo trong một địa ngục của riêng mình.
...
Khi ý thức của cô quay trở lại, không có ánh sáng, không có âm thanh. Chỉ có một cảm giác duy nhất.
Đau.
Nó không phải là một cơn đau cụ thể ở một nơi nào đó. Toàn bộ sự tồn tại của cô chính là nỗi đau. Cô không có hình hài, nhưng cô cảm nhận được một cơ thể ảo ảnh đang bị tra tấn không ngừng nghỉ.
Đó là dư âm của những gánh nặng mà cô đã gánh vác.
Đầu tiên là cơn đau của Mitsuri. Cô cảm thấy xương sườn mình gãy vụn, da thịt bị xé toạc bởi những cú quất của Muzan. Cơn đau ảo ảnh này chân thực đến mức cô co rúm lại, dù cô chẳng có gì để mà co rúm. Nó cứ lặp đi lặp lại, như một đoạn phim tra tấn không có hồi kết.
Ngay khi cơn đau đó vừa dịu đi một chút, thì một sự trống rỗng kinh hoàng ập đến. Đó là sự kiệt sức mà Shinobu đáng lẽ phải gánh chịu. Toàn bộ năng lượng trong linh hồn cô như bị hút cạn, để lại một sự mệt mỏi lạnh lẽo, một sự trống rỗng còn đáng sợ hơn cả nỗi đau.
Cơn đau thể xác và sự kiệt quệ năng lượng cứ thay phiên nhau hành hạ cô. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ nhất, chính là sự phản chấn của thời gian.
Linh hồn của cô, thứ đã bị kéo căng ra để làm mỏ neo cho ba dòng thời gian khác nhau, giờ đây đã vỡ vụn. Cô cảm nhận được chính bản thể của mình đang bị phân rã.
Thế giới xung quanh cô là một mớ hỗn độn của những mảnh gương vỡ. Một vực thẳm được tạo nên từ những mảnh vỡ của không gian và thời gian. Mỗi một mảnh gương lại phản chiếu một hình ảnh khác nhau, một âm thanh khác nhau, tất cả đều chồng chéo lên nhau.
Trong một mảnh vỡ, cô thấy Yoriichi thời trẻ đang mỉm cười với người vợ sắp cưới của mình, Uta.
Trong một mảnh vỡ khác, cô thấy Tanjiro của nhiều năm sau này, đang kể chuyện cho những đứa con của cậu nghe.
Cô thấy hình ảnh của chính mình ở kiếp trước, đôi tay vấy máu sau một cuộc ám sát.
Cô thấy Sumiyoshi đang khóc, hứa với Yoriichi sẽ truyền lại di sản của ông.
Cô nghe thấy tiếng gào thét của Muzan, tiếng cười của Douma, tiếng cầu nguyện của Gyomei, tiếng la hét của Sanemi.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, những khả năng có thể xảy ra và không thể xảy ra, tất cả đều hỗn loạn, xoáy vào nhau, tấn công vào ý thức đang ngày một mong manh của cô.
Cô là ai? Asayu? Hay một sát thủ vô danh? Một pháp sư thời chiến quốc? Cô đang ở đâu? Trong Vô Hạn Thành? Hay trong một thế giới khác? Cảm giác về bản thân của cô bắt đầu tan biến. Cô chỉ còn là một ý thức trôi nổi, bị xé nát bởi hàng ngàn mảnh vỡ của thực tại.
Sự tra tấn này thật kinh khủng. Nó không ngừng nghỉ. Nó không có hồi kết.
Chết đi.
Một suy nghĩ, một lời thì thầm ngọt ngào, bắt đầu vang lên trong tâm trí cô.
Chỉ cần buông xuôi là sẽ hết.
Chỉ cần để cho những mảnh vỡ này xé nát mình hoàn toàn, mình sẽ được giải thoát.
Cơn đau này thật kinh khủng, nó cào xé, nó nghiền nát, nó thiêu đốt mọi dây thần kinh, mọi ý thức. Đau đến mức khiến cô muốn chết ngay lập tức. Chết không còn là một sự sợ hãi nữa. Nó là một sự giải thoát. Một sự bình yên vĩnh hằng.
Cô bắt đầu buông xuôi. Cứ để mình chìm xuống thôi. Cứ để mình tan biến. Mọi thứ sẽ kết thúc...
Nhưng rồi, giữa vực thẳm hỗn mang đó, cô cảm nhận được nó.
Một sợi dây mỏng manh.
Một sợi dây ấm áp, mang theo mùi hương của than củi và ánh nắng mặt trời, và cả sự nhân hậu không bao giờ tắt. Nó khẽ khàng chạm vào linh hồn đang tan vỡ của cô. Tanjiro.
Rồi một sợi dây khác xuất hiện. Nó tĩnh lặng, mang theo cảm giác của một làn sương mù buổi sớm, và sự bình yên của một tâm hồn đã được chữa lành. Trên sợi dây đó, dường như có buộc một con cáo gỗ nhỏ. Muichiro.
Một sợi dây thứ ba. Nó không ấm áp, mà sắc bén, thông tuệ, nhưng lại chứa đựng một sự trung thành và một tình bạn vượt qua cả những kiếp luân hồi. Kuzume.
Và rồi, nhiều sợi dây khác. Sự dịu dàng của Amane. Sự kiên định của Kiriya. Và lời hứa của Kagaya.
"Chúng ta sẽ chờ, cho đến ngày con có thể tự mình nhìn thấy được ánh bình minh này."
Họ. Tất cả bọn họ. Họ vẫn đang ở đó, ở thế giới bên ngoài. Họ đang chờ cô.
Những sợi dây đó không kéo cô ra khỏi vực thẳm. Chúng chỉ đơn giản là tồn tại ở đó, như những chiếc mỏ neo, giữ cho linh hồn cô không bị tan biến hoàn toàn. Chúng là lý do để cô tồn tại.
Cơn đau vẫn còn đó, vẫn đang cào xé cô. Sự hỗn loạn vẫn đang cố gắng nuốt chửng cô.
Cơn đau này là cái giá phải trả. Và cô chấp nhận nó. Cô đã lựa chọn con đường này. Và nếu được chọn lại, cô vẫn sẽ làm như vậy.
Chết thì dễ dàng quá.
Một ngọn lửa mới, ngọn lửa của ý chí sinh tồn, bùng lên từ trong đống tro tàn của sự tuyệt vọng. Cô không còn buông xuôi nữa. Cô bắt đầu chiến đấu.
Cô không thể chiến đấu với vực thẳm. Nhưng cô có thể chiến đấu để hàn gắn lại chính mình.
Cô dùng toàn bộ ý thức còn lại của mình, vươn ra, tóm lấy một mảnh vỡ của linh hồn. Rồi một mảnh vỡ khác. Quá trình này đau đớn đến không tưởng, như đang cố gắng ghép những mảnh thủy tinh vỡ bằng tay trần.
Thời gian trong vực thẳm này không có ý nghĩa. Một ngày, một tháng, một năm... cô không biết. Cô chỉ biết một điều duy nhất.
"Ta phải quay về."
Cô cứ lặp đi lặp lại như vậy. Ghép một mảnh. Lại một mảnh. Đau đớn. Rồi lại tiếp tục.
Bên ngoài, cơ thể cô vẫn nằm đó, năm này qua năm khác. Nhưng bên trong, một cuộc chiến thầm lặng và vĩ đại nhất đang diễn ra. Một cuộc chiến để tái tạo lại một linh hồn, một cuộc chiến để trở về với ánh bình minh.

Ba năm đã trôi qua kể từ buổi bình minh định mệnh đó.
Thế giới đã thay đổi. Lời nguyền ngàn năm đã được hóa giải, và loài quỷ đã tan biến như một cơn ác mộng xa xưa. Sát Quỷ Đoàn, sau khi đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, đã được giải tán trong im lặng. Những thanh Nhật Luân Kiếm được cất đi, và những người sống sót bắt đầu một cuộc hành trình mới, một cuộc hành trình khó khăn hơn nhiều: học cách sống một cuộc đời bình thường.
Tanjiro đã kết hôn với Kanao, Nezuko giờ đây đã hoàn toàn trở lại làm người, đã cùng Zenitsu và Inosuke trở về ngôi nhà xưa trên núi, sống một cuộc sống bình dị với nghề bán than. Vết sẹo trên trán Tanjiro vẫn còn đó, một con mắt và một cánh tay của cậu cũng không bao giờ có thể hồi phục hoàn toàn, nhưng nụ cười của cậu thì ấm áp hơn bao giờ hết.
Các Trụ cột còn sống sót, mỗi người lại chọn một con đường riêng. Sanemi và Giyu, hai con người tưởng như không bao giờ có thể hòa hợp, thỉnh thoảng lại cùng nhau đến thăm mộ của những người đã khuất, chia sẻ một sự im lặng đầy thấu hiểu.
Và ở một vùng quê yên tĩnh, Mitsuri và Obanai đã kết hôn. Họ sống một cuộc sống đơn giản. Mitsuri được Obanai chăm sóc bằng tất cả tình yêu thương. Lời hứa của họ đã không cần phải đợi đến kiếp sau nữa.
Gia tộc Ubuyashiki, dưới sự dẫn dắt của Tân Chúa công Kiriya và sự cố vấn của người cha Kagaya, đã dùng tài sản và sự ảnh hưởng của mình để giúp đỡ những gia đình đã mất người thân trong cuộc chiến, và xây dựng lại một xã hội tốt đẹp hơn.
Thế giới đang dần lành lại.
Nhưng trong một căn phòng tĩnh lặng nhất của điệp phủ, thời gian dường như đã ngưng đọng.
Asayu vẫn nằm đó. Suốt ba năm, cô không hề có một sự tiến triển nào. Cô chỉ đơn giản là ngủ, một giấc ngủ sâu đến mức không một ai có thể đánh thức.
Mỗi ngày, Muichiro đều đến thăm.
Cậu bé Hà Trụ năm nào giờ đã là một chàng trai 17 tuổi, cao lớn và chững chạc hơn rất nhiều. Nỗi buồn trong mắt cậu đã được thay thế bằng một sự bình yên sâu sắc. Cậu ngồi bên giường, lặng lẽ lau tay cho Asayu, rồi lại đặt con cáo gỗ nhỏ mà anh trai đã để lại lên chiếc bàn cạnh giường, ngay bên cạnh chiếc bùa gỗ của gia tộc Ubuyashiki. Cậu đã làm việc này mỗi ngày, suốt ba năm qua.
Ở cuối giường, Kuzume, hay Yuichiro, nằm cuộn tròn. Nó đã ở đó, gần như không rời đi một bước nào trong suốt ba năm, một người bảo vệ thầm lặng cho người bạn thân thiết nhất của mình.
Muichiro nhìn gương mặt đang say ngủ của Asayu. Ba năm, cậu và tất cả mọi người đã chờ đợi. Họ đã không từ bỏ hy vọng.
Đúng lúc đó, Kuzume đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy. Đôi tai cáo của nó vểnh lên, toàn thân căng cứng.
"Kuzume?" Muichiro ngạc nhiên.
Và rồi, cậu thấy nó.
Viên đá chủ màu tím bạc, thứ được đặt trên ngực Asayu, bắt đầu phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Ánh sáng đó lúc đầu rất yếu ớt, nhưng dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, nhẹ nhàng theo một nhịp điệu nào đó.
Trái tim Muichiro như ngừng đập.
Cậu nhìn về phía Asayu. Bàn tay của cô, ngón tay út, vừa khẽ co lại.
Chỉ một cử động nhỏ, nhưng nó như một tiếng sấm vang dội trong căn phòng tĩnh lặng.
Kuzume nhảy phắt xuống đất, đôi mắt tím của nó dán chặt vào Asayu, không dám bỏ qua một khoảnh khắc nào.
Muichiro nín thở. Cậu thấy lồng ngực của Asayu bắt đầu phập phồng một cách rõ ràng hơn. Một chút sắc hồng bắt đầu quay trở lại trên đôi má vốn trắng bệch của cô.
Bên trong vực thẳm của tâm trí, cuộc chiến của Asayu đã kết thúc. Mảnh vỡ linh hồn cuối cùng đã được hàn gắn. Cô đã men theo những sợi dây ấm áp của tình bạn và những lời hứa để tìm thấy đường về.
Và rồi, sau ba năm dài đằng đẵng, đôi mắt đó từ từ mở ra.
Đôi mắt trong veo và tĩnh lặng, nhưng giờ đây không còn sự lạnh lẽo của một sát thủ, mà là sự mệt mỏi và một chút ngơ ngác của một người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất dài.
Tầm nhìn của cô lúc đầu còn mờ, nhưng rồi dần dần rõ lại. Hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một chàng trai trẻ với mái tóc dài đen nhánh, đang nhìn cô, nước mắt lưng tròng. Cô nhận ra đôi mắt xanh bạc đó.
"Tokito...?" cô thì thầm, giọng nói khàn đặc và yếu ớt vì đã không sử dụng quá lâu.
Rồi cô nhìn xuống, thấy một con cáo trắng đang run rẩy vì xúc động ở cuối giường.
"Kuzume..."
Muichiro không thể kìm nén được nữa. Cậu vội vàng nắm lấy bàn tay của cô, một cảm giác ấm áp, không còn lạnh lẽo như trước.
"Asayu!" cậu bật khóc, những giọt nước mắt của sự vui mừng mà cậu đã chờ đợi suốt ba năm. "Em tỉnh rồi! Mọi người ơi! Em ấy tỉnh lại rồi!"
Cậu hét lớn, tiếng hét của cậu vang vọng khắp điệp phủ, mang theo một tin tức mà tất cả những người sống sót đã luôn cầu nguyện mỗi ngày.
người hùng đã ngủ quên trong bình minh, cuối cùng cũng đã trở về.

Tiếng hét của Muichiro, vang vọng khắp các hành lang của điệp phủ, mang theo một sức mạnh còn hơn cả Hơi thở của Sương mù. Nó xua tan đi sự im lặng đã bao trùm lấy căn phòng bệnh đó suốt ba năm.
Aoi và các cô bé ở Trang viên là những người đầu tiên lao vào, theo sau là Shinobu, người vừa nghe thấy tin và vội vàng chạy đến. Họ sững sờ, rồi bật khóc khi thấy Asayu, dù vẫn còn rất yếu, nhưng đã thực sự mở mắt và nhìn họ.
Một con quạ Kasugai đặc biệt, con quạ đã được huấn luyện để chỉ phục vụ cho gia tộc Ubuyashiki, lập tức cất cánh từ mái nhà của Trang viên, bay đi với một tốc độ nhanh nhất có thể. Nó mang theo tin tức quan trọng nhất trong ba năm qua.
Tại dinh thự mới của gia tộc Ubuyashiki, một nơi được xây dựng lại gần khu đất cũ, tràn ngập ánh sáng và tiếng cười của trẻ con, Kiriya, giờ đã là một cậu bé 11 tuổi, đang ngồi cùng cha mình trong một gian phòng yên tĩnh.
Kagaya, dù lời nguyền đã không còn, nhưng cơ thể ông vẫn còn rất yếu. Ông đang dạy cho Kiriya cách viết thư pháp. Bàn tay nhỏ bé của Kiriya, dù đã vững vàng hơn rất nhiều, vẫn còn hơi run khi viết những nét chữ phức tạp.
Bỗng nhiên, cả hai cùng ngẩng đầu lên. Họ nghe thấy tiếng vỗ cánh gấp gáp từ bên ngoài.
Quạ! Quạ!
Con quạ truyền tin đặc biệt lao vào phòng, không cần đợi sự cho phép. Nó đậu xuống chiếc bàn thấp giữa hai cha con, thở hổn hển.
"BÁO CÁO!" nó gào lên, giọng nói chứa đầy sự vui mừng không thể che giấu. "Asayu... ĐÃ TỈNH LẠI! LẶP LẠI! Asayu ĐÃ TỈNH LẠI!"
Cạch.
Cây bút lông rơi khỏi tay Kiriya, để lại một vệt mực đen dài trên tờ giấy trắng. Cậu bé sững người, đôi mắt tím của cậu mở to.
Kagaya cũng đông cứng lại. Bàn tay gầy guộc của ông run lên. Ông quay về phía con trai mình, như để xác nhận lại điều mình vừa nghe.
Cả hai cha con không nói một lời nào. Nhưng rồi, từ khóe mắt của vị cựu Chúa công và vị Tân Chúa công, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài.
Phu nhân Amane, nghe thấy tiếng động, vội vàng bước vào cùng hai cô con gái lớn. Thấy cảnh tượng đó, bà lập tức hiểu ra.
"Chàng..." bà thì thầm.
"Mẹ ơi!" Kiriya đứng bật dậy, lao tới ôm chầm lấy mẹ mình. "Cô ấy... cô ấy tỉnh lại rồi! Asayu tỉnh lại rồi!"
Cả gia đình Ubuyashiki ôm lấy nhau, trong những giọt nước mắt của một niềm hạnh phúc đã được chờ đợi quá lâu. Lời hứa của Kagaya, lời cầu nguyện của cả gia tộc họ, cuối cùng cũng đã được đáp lại.
Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía Trang viên Bướm. "Chúng ta không thể để ân nhân của mình chờ đợi thêm một giây phút nào nữa."
Tin tức về sự tỉnh lại của Asayu nhanh chóng được những con quạ khác mang đi, lan tỏa khắp nơi, đến tai của tất cả những người sống sót. Từ ngôi nhà trên núi của anh em Kamado, đến làng quê yên tĩnh của vợ chồng Iguro.
Một bình minh thực sự, không chỉ là sự vắng bóng của quỷ dữ, mà còn là sự trở về của những người hùng, cuối cùng cũng đã đến.






Tất nhiên rồi. Ba năm là một khoảng thời gian dài, đủ để thế giới thay da đổi thịt. Và sự trở lại của người đã ngủ quên trong bình minh sẽ là một sự kiện lay động tất cả những người đã từng chiến đấu bên cạnh cô.
Đây là một chương thật dài và chi tiết về những ngày đầu tiên Asayu tỉnh lại.
HỒI X: BA NĂM TRONG VỰC THẲM
Chương 45: Hồi Phục
Cảm giác đầu tiên là ánh sáng.
Một thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng, không giống như ánh sáng hủy diệt của pháp trận, đang khẽ khàng xuyên qua mí mắt cô. Rồi đến âm thanh. Tiếng chim hót líu lo, tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, và tiếng bước chân đi lại nhẹ nhàng trên sàn gỗ. Mọi thứ đều rất thật, rất bình yên.
Asayu từ từ mở mắt.
Trần nhà bằng gỗ quen thuộc của Trang viên Bướm hiện ra, có chút mờ ảo. Cô cố gắng cử động, nhưng toàn bộ cơ thể cô nặng trĩu, không một chút sức lực, như thể nó không còn là của mình nữa. Cơ bắp cô đã teo đi, và một cảm giác yếu đuối xa lạ bao trùm lấy cô.
"Asayu-san!"
Một giọng nói quen thuộc, đã trưởng thành hơn rất nhiều, vang lên bên cạnh. Muichiro Tokito đang nắm chặt lấy tay cô, nước mắt lưng tròng. Bên cạnh cậu, con cáo trắng Kuzume cũng đang run rẩy vì xúc động.
Cánh cửa phòng bật mở. Aoi, Kanao, và ba cô bé Sumi, Kiyo, Naho lao vào, theo sau là Trùng Trụ Kocho Shinobu. Tất cả đều sững sờ, rồi bật khóc trong im lặng.
"Nước..." Asayu thì thầm, cổ họng cô khô khốc và đau rát như sa mạc.
Họ vội vàng mang đến cho cô một chén nước ấm. Aoi cẩn thận đỡ đầu cô dậy, giúp cô uống từng ngụm nhỏ. Dòng nước ấm chảy qua cổ họng, mang lại cảm giác của sự sống.
"Đã... bao lâu rồi?" đó là câu hỏi đầu tiên cô có thể nói thành lời.
Shinobu bước tới, ngồi xuống bên cạnh giường, đôi mắt tím của chị ánh lên một sự phức tạp của niềm vui và nỗi buồn. Chị nhẹ nhàng cầm lấy tay cô để kiểm tra mạch.
"Ba năm," chị nói khẽ. "Em đã ngủ suốt ba năm rồi, Asayu-chan."
Ba năm.
Con số đó như một tiếng sét đánh vào tâm trí Asayu. Ba năm. Trận chiến... mọi người... thế giới... đã ra sao rồi? Hàng ngàn câu hỏi ùa đến, nhưng cơ thể cô quá yếu để có thể nói tiếp. Cô chỉ có thể nằm đó, cố gắng tiếp nhận sự thật không tưởng này.
Những ngày tiếp theo là một quá trình hồi phục chậm chạp.
Dưới sự chăm sóc tận tình của mọi người, cơ thể Asayu dần dần có lại sức sống. Cô bắt đầu với việc ăn cháo loãng, rồi đến những món ăn nhẹ. Mỗi một cử động, dù chỉ là ngồi dậy, cũng là một sự cố gắng phi thường.
Và rồi, những người khách bắt đầu đến.
Người đầu tiên là Tanjiro, cùng với Nezuko, Zenitsu và Inosuke. Họ đã phi như bay từ ngọn núi về đây ngay khi nghe tin.
Tanjiro giờ đã là một chàng trai 19 tuổi, cao lớn và rắn rỏi. Vết sẹo trên trán cậu đã mờ đi, nhưng con mắt trái và cánh tay trái của cậu mang những vết thương vĩnh viễn, một minh chứng cho trận chiến năm xưa. Cậu không nói gì nhiều. Cậu chỉ quỳ xuống bên giường Asayu, cúi đầu thật sâu, và nói một câu duy nhất, giọng nói run run.
"Mừng em trở về, Asayu-chan. Cảm ơn em... vì tất cả mọi thứ."
Nezuko, giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, rụt rè đặt một đóa hoa dại mà cô hái trên đường đi lên chiếc bàn cạnh giường. "Cảm ơn chị," cô bé nói khẽ, nụ cười hiền hậu giống hệt anh trai mình.
Zenitsu thì vẫn như cũ, cậu ta khóc lóc ầm ĩ. "Asayu-chaaaan! Tôi đã lo lắng cho cô lắm đó! Tôi đã nghĩ cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa!"
Inosuke, người cũng đã trưởng thành hơn, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Sau một hồi, cậu ta chỉ vào Asayu, gầm gừ. "Này! Mau khỏe lại đi! Ta vẫn còn một trận chưa đấu với ngươi đấy!" Đó là cách thể hiện sự tôn trọng và vui mừng của riêng cậu ta.
Sau đó, là các Trụ cột.
Mitsuri và Obanai đến cùng nhau. Họ đã kết hôn. Mitsuri ôm chầm lấy Asayu, khóc trong hạnh phúc. "Chị đã rất lo cho em! Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm!"
Obanai đứng phía sau, con rắn Kaburamaru quấn quanh cổ. Anh ta không nói gì. Nhưng rồi, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Xà Trụ, người luôn kiêu ngạo và khó gần, đã cúi đầu thật sâu.
"Cảm ơn," anh ta nói, một từ duy nhất, nhưng chứa đựng sự biết ơn sâu sắc của một người đàn ông đã được trao cho một cuộc sống thứ hai bên cạnh người mình yêu.
Sanemi và Giyu đến cùng lúc, một sự trùng hợp kỳ lạ. Sanemi vẫn cau có như thường lệ. "Trông cô vẫn yếu xìu như sên," anh ta càu nhàu. Nhưng trước khi quay đi, anh ta đã để lại một hộp bánh ohagi, món ăn yêu thích của mình, trên bàn. Giyu thì chỉ đứng ở cửa, nhìn vào một lúc lâu, rồi một nụ cười nhẹ hiếm hoi xuất hiện trên môi anh. Anh không vào, chỉ gật đầu với cô rồi lặng lẽ rời đi.
Họ, những con người đã từng là những chiến binh mạnh nhất, giờ đây đã tìm thấy sự bình yên của riêng mình. Và sự bình yên đó, một phần rất lớn, là nhờ vào cô gái đang nằm trên giường bệnh này.
Cuối cùng, là gia đình Ubuyashiki.
Kagaya, giờ đã rất già yếu nhưng nét mặt lại vô cùng thanh thản, được Kiriya, một cậu bé 11 tuổi chững chạc, dìu vào phòng. Theo sau là Phu nhân Amane và bốn cô con gái.
"Mừng con trở về, Asayu," Kagaya nói, giọng nói ấm áp.
Ông ngồi xuống bên cạnh cô, và kể cho cô nghe tất cả. Về việc Sát Quỷ Đoàn đã được giải tán. Về cuộc sống mới của những người sống sót. Về một thế giới không còn quỷ dữ.
Asayu im lặng lắng nghe. Mọi thứ đã kết thúc. Sứ mệnh của cô, lý do cô tồn tại ở thế giới này, đã hoàn thành.
Một cảm giác trống rỗng đến lạ thường bắt đầu len lỏi vào tâm hồn cô.
"Vậy..." cô thì thầm, "bây giờ... con phải làm gì?"
Kagaya mỉm cười hiền hậu. "Con không phải làm gì cả, Asayu à. Con không còn là một vũ khí, không còn là một người gánh vác sứ mệnh nữa. Lần đầu tiên, con có thể tự do."
Ông nhẹ nhàng đặt chiếc bùa gỗ hình con quạ vào tay cô. "Hãy sống. Hãy tìm lấy hạnh phúc của riêng con. Hãy khám phá thế giới mà con và những người đồng đội của mình đã hy sinh để bảo vệ. Đó là nhiệm vụ duy nhất của con bây giờ."
Đêm đó, sau khi tất cả khách thăm đã về, Asayu một mình nằm trong phòng. Chỉ có Kuzume đang cuộn tròn bên cạnh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vầng trăng tròn vành vạnh đang tỏa sáng. Một thế giới hòa bình. Một thế giới không cần đến sức mạnh của cô nữa. Cảm giác tự do này... thật lạ lẫm. Thật đáng sợ.
"Vậy, bây giờ chúng ta làm gì?" Kuzume hỏi, như đọc được suy nghĩ của cô.
Asayu nhìn xuống đôi bàn tay của mình, đôi bàn tay đã từng nắm giữ sức mạnh có thể thay đổi cả thời gian.
"Ta..." cô thì thầm. "Ta không biết."
Lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống, cô không có một mục tiêu, không có một con đường. Tương lai là một trang giấy trắng. Và cô, một người đã quen với bóng tối và những trận chiến, giờ đây phải học cách vẽ lên đó bằng những màu sắc của ánh sáng và sự bình yên.
Hành trình mới của cô chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me