TruyenFull.Me

Huan Van Dung Dung Chinh Ve Nha Thoi

25 votes + 15 cmts từ 15 rds

Tui ra chap hôm nay mai khỏi ra nha~~~

- Chinh ra đó đứng úp mặt, Dụng bước qua đây nằm sấp xuống

Anh chỉ tay qua chỗ tường ra lệnh cho bé, rồi lấy cán chổi nhịp xuống giường

Hôm qua Chinh ở trường gian lận trong giờ kiểm tra Toán, không may bị thầy bắt được, bị trừ 2 điểm và phải viết bản kiểm điểm đưa phụ huynh kí

Cho dù anh đã không còn ghét và lạnh nhạt với Chinh như trước nữa, nhưng bé vẫn rất sợ anh nha. Trước đây anh ba từng 1 lần bị 4 điểm, anh đè anh ba của bé xuống đánh mông đến tím luôn

Hay là... lần này đưa anh ba kí tên giúp?

Nghĩ là làm, vừa về đến nhà, bé đã sà vào lòng anh Dụng

- Cái thằng nhóc này, đã 16 tuổi rồi mà làm nũng gì?
- Anh ba~ Anh kí tên giúp em~~~

Cậu giật lấy tờ giấy của bé con rồi trợn mắt

- Em nghĩ gì mà dám dùng phao trong giờ!? Anh hai mà biết chuyện là em chết chắc!!
- Bởi vậy em mới nhờ anh kí~ Nha~
- Lần này thôi đấy

Xẹt xẹt mấy đường, cậu vui vẻ đem tờ giấy nhét vô cặp rồi tung tăng đi về phòng. Tiến Dụng nhìn theo mà mỉm cười, 16 tuổi mà còn yêu đời ngây thơ dễ sợ

Tối hôm đó

- Chinh, cho anh 2 mượn cây bút xóa
- Trong cặp em đó, anh lấy đi - Cậu đang nằm chơi game nên không thèm lấy giùm, tới lúc nhớ ra thì..
- Hà Đức Chinh!!!

Anh mở cặp định lấy hộp bút ra thì 1 tờ giấy có dòng chữ BẢN KIỂM ĐIỂM khá nổi bật khiến anh phải chú ý đến

Mở ra thì, ôi giồi ôi chữ kí của thằng em ruột anh nằm chình ình ngay trước mặt

- Em bước qua phòng anh đợi!

Anh kêu bé về phòng mình, rồi qua phòng Dụng để lôi qua xử luôn 1 lần

Quay trở lại hiện tại

Cậu nằm sấp mà lòng cứ lo lắng. Đã khá lâu rồi anh không đánh đòn cậu nha~ Chính xác là chỉ mới bị đánh có 2 lần từ nhỏ đến giờ

- Nói anh nghe, lỗi gì?
- Em..em bao che cho Chinh...
- Còn gì nữa không?
- ... dạ hết rồi...
- Lúc nãy ăn cơm anh hỏi có chuyện gì không, Chinh thì nói nó không nhớ, em im lặng không trả lời, có phải là 2 đứa cùng nhau nói dối anh không?
- Em...xin lỗi...
- Em đã 18 tuổi rồi, suy nghĩ chính chắn hơn 1 chút. Chinh nó hư như vậy em còn dễ dàng cho qua, thế nào lần sau cũng tái phạm. Phạt em 20 roi. Sau này nhớ không được như vậy nữa
- Dạ..

Chát~

- Ưm... - Ngay từ cái đầu tiên đã đau muốn chết

Chát~ Chát~

- A... - Mông đã rát dần

Chát~ Chát~ Chát~

- .. ưm... đau anh..
- Biết đau thì sau này đừng tái phạm
- Em không dám nữa mà...
- Cởi quần ra
- Anh....
- Nhanh lên!

Cậu đỏ mặt quỳ lên cởi quần ra rồi lại nằm xuống. Anh hai à, còn có Chinh ở trong phòng, em xấu hổ chết mất

Mông đã có 5 lằn đỏ rực xếp song song nhau. Anh vẫn tiếp tục đưa cao chổi lông gà rồi đánh xuống

Chát~ Chát~

- Aaa... - Đánh trên mông trần rõ ràng đau hơn rất nhiều, cậu chịu không nổi mất

Chát~ Chát~ Chát~

- Aaa...anh hai...a..

Cậu nhịn không được lật người né, lấy tay che lại may mà roi đó vẫn xuống mông chứ không bay vào tay

- Quỳ lên - Anh trừng mắt

Tiến Dụng khó khăn quỳ lên, anh lại ra lệnh

- Xòe 2 tay ra, anh đang đánh mà dám che!?
- Em..em xin lỗi... tại đau...
- Không nói nhiều, 2 tay đưa ra cho anh

Cậu chậm rì rì xòe 2 tay ra. Anh nhanh như cắt quất xuống 2 roi

Chát~ Chát~

- Ưm...

2 lằn hồng hồng nhanh chóng hiện rõ lên. Đúng là đánh tay đau nhiều, vì tay ít thịt, nhiều xương, đánh cái nào là đau thấu xương cái đó

- 10 roi còn lại anh cho em nợ, sau này như vậy nữa đánh gấp đôi cộng thêm số nợ này nữa. Bây giờ qua góc đứng úp mặt, Chinh qua đây!

Tiến Dụng cực khổ kéo quần lên đi qua góc tường. Bé con đã quay lại nhưng không dám bước đến chỗ anh hai, cứ níu áo anh ba cầu cứu

- Nhanh qua đi, anh hai tức giận sẽ không hay đâu

Anh hai là chưa tức giận với bé bao giờ, đánh đòn lại càng không a~

Tay chân bủn rủn bước qua, run rẩy đứng khoanh tay trước mặt anh, sợ đến rơm rớm nước mắt

- Nằm xuống!
- Anh hai...tha cho em... lần sau em không dám nữa
- Đó là chuyện của lần sau, bây giờ thì nằm xuống
- Anh hai....
- Em cãi anh phải không?
- Dạ không... không dám...em nằm..

Bé nhanh chóng leo lên giường nằm xuống. Anh nhịp roi lên mông, tiến hành hỏi tội

- Tại sao lại gian lận trong giờ?
- Câu đó... câu đó em không làm được...
- Môn toán có gì mà phao!?
- Em... không thuộc công thức...

Chát~

- Aaa... oa...
- Suốt ngày cứ bảo học rồi, bây giờ lại nói không thuộc!?

Chát~

- Oa...anh hai... đau... huhu... - Nghiêng người tránh né
- Nằm ngay lại!!

Tiến Dụng đứng trong góc phòng cười khổ, em trai mới ăn 2 roi đã không toáng lên, chịu hết trận đòn của anh hai chắc không còn nước mắt để khóc quá

- Ô...anh hai đừng đánh... ô...
- Tội em như vậy mà bảo không đánh!? Gian lận trong giờ kiểm tra, nhờ người khác bao che, còn nói dối cả anh!
- Huhu...em sai... em sai... ô..
- Mỗi tội 10 roi!
- Không mà... oa oa...

30 roi!? Cậu chết mất!!! Ba ơi cứu con, mẹ ơi cứu con, anh ba cứu em!!!!!

- Nằm sấp!!
- Oa~~~

Bé con sợ hãi khóc nức nở, nhưng cũng vội vàng nằm sấp xuống, anh hai sắp đánh chết bé rồi

Chát~ Chát~

- Aaaa.... huhu....anh hai... anh hai...

Chát~ Chát~ Chát~

- Ô... đau... ô... ba ơi cứu Chinh!!!

Mới 5 roi đã giãy đành đạch như cá mắc cạn, Dụng đứng trong góc tường mà nhịn cười. Anh thì muốn thủng cả màng nhĩ

- Dụng qua đây!
- Dạ?

Cậu khó hiểu bước qua, không phải anh đã cho nợ 10 roi rồi sao

- Cầm lấy, đánh nó 10 roi, cái tội làm em bị đánh chung
- Anh hai... - Đồng thanh
- Nhanh đi

Cậu run run cầm lấy cây chổi lông gà, tự nhủ trong lòng phải đánh em nó thật nhẹ nhàng, kẻo lại đau lòng

- Em mà đánh nhẹ roi nào thì roi đó không tính

Chát----

- Áaa... huhu... - Đau, đau quá mẹ ơi
- Roi đó không tính

Rầm

Cả thế giới trước mắt bé Chinh như muốn sụp đổ. Tại sao lại không tính!?

Chát~

- Oa... aa... - Đau gấp đôi roi vừa rồi
- Tiếp tục đi

Chát~

- Aaaa.... mẹ ơi... huhu...

Chát---

- Không tính!
- Ô... anh hai... oa oa oa...

Chát~

- Ư.. huhu... - Cơ bản là không còn sức rồi

Chát~

- Aaaaa~~~~ - Đau hơn những gì bé nghĩ rất nhiều

Chát~

- Ưm.. huhu... - Úp mặt xuống gối tủi thân khóc, anh hai là không thương bé, anh ba cũng vậy
- Anh hai cho em nợ 20 roi, nghỉ ngơi 1 chút rồi quỳ chép phạt 20 lần công thức toán, anh muốn nó xuất hiện trên bàn anh trước 8h sáng mai
- Hức...anh hai... hức... bây giờ đã 9h tối rồi... hức...
- Anh không muốn lặp lại

Anh đi ra ngoài, bỏ lại bé con mệt lã người bên trong, cậu xoa đầu bé, an ủi

- Anh hai đánh Chinh là vì thương Chinh thôi, bây giờ chép nhanh đi, nộp càng sớm càng tốt
- Ân... hức..
- Đừng khóc nữa, em ngoan nào

Tiến Dụng an ủi lát nữa rồi cũng đi ra khỏi phòng. Bé gượng người quỳ dậy chép phạt

Cậu mệt mỏi đi về phòng nằm sấp xuống nghỉ ngơi. Đang bấm điện thoại thì cửa phòng bật mở

- Cởi quần ra anh bôi thuốc cho

Không đợi cậu trả lời, anh kéo luôn quần cậu ra, nhẹ nhàng xoa xoa cặp mông phủ 10 lằn roi đỏ sẫm

- Đau không?
- Dạ không - Cậu biết nếu nói đau sẽ khiến anh hai đau lòng~
- Cần anh đánh lại lần nữa tội nói dối không - Làm vẻ mặt nghiêm túc hâm dọa em trai, nhưng trong thâm tâm vẫn là đùa giỡn
- Không cần đâu anh :((

Anh cẩn thận bôi thuốc lên từng lằn roi rồi kéo quần lại cho cậu, sau đó lại bôi thêm 1 ít lên 2 lằn roi trên lòng bàn tay cậu

- Ngủ sớm đi, tí tối anh qua kiểm tra, còn ôm điện thoại là mông em nát
- Ân

Anh đắp mền lại cho đứa em thua mình chỉ có 1 tuổi, tắt đèn rồi đi ra ngoài, về phòng ngồi làm xem lại bài của anh, suy nghĩ có nên qua phòng xem đứa nhỏ không

11h45ph

Knock... knock...

- Anh hai...em vào được không..?
- Vào đi

Cập bước vào, trên tay cầm theo mấy tờ giấy

- Em chép xong rồi...
- Ừ, lại đây

Anh dang tay, Chinh bước lại liền được ôm chặt vào lòng. Bé con dụi mặt vào ngực anh hai, khóc nức lên

- Anh hai đánh em đau... huhu...
- Anh hai tự nhiên đánh em hay là do em không ngoan nên mới đánh?
- Hức...em không ngoan... hức...
- Anh đánh em là vì anh thương em, muốn em nên người mới phải đánh, đau lắm không?
- Đau... hức... rất đau... hức...
- Ngoan, để anh bôi thuốc cho em

Anh kéo Chinh nằm lại trên đùi mình, nhẹ nhàng cởi quần bé ra xem xét thương tích

Do bé không ngoan nên anh dùng lực đánh khá mạnh. Hơn nữa lúc để Tiến Dụng đánh, anh còn bỏ qua mấy roi nên bây giờ mông cậu toàn lằn đỏ sẫm, vài chỗ hơi sưng tím lại. Đầu gối do quỳ chép phạt mà tụ máu bầm đỏ ửng lên

- Anh xin lỗi - Có phần quá mạnh tay rồi - Tối nay em ngủ ở phòng anh đi, anh dễ quản
- Ân..

Hếttt

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me