Huan Van Trong Sinh Chi Mac Ngon
Mặc Vũ trong lúc mê man. Đã nghe thấy Mặc Ngôn nói lời từ biệt với anh. Lòng anh hoảng sợ. Rất muốn tỉnh dậy, nhưng hai con mắt lại lặng trĩu. Mặc Ngôn càng nói càng là những lời kì lạ. Cái gì là Mặc Ngôn của anh? Cái gì là trả Mặc Ngôn về bên anh. Rất thấy rất lạ, rất muốn hỏi hắn.
Đến khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của hắn. Rồi nghe hắn nhẹ nhàng nói ra 4 chữ.
- đại ca, bảo trọng.
Mặc Vũ đã gần như hoảng sợ. Anh có cảm giác nếu như giây phút đó mình không mở mắt ra, không kéo Mặc Ngôn lại, hắn sẽ mất đi Mặc Ngôn mãi mãi. Nhưng dù anh có cố gắng ra sao thì anh cũng không thể mở mắt ra.
- chú Bạch. Tiểu Ngôn đâu?
Bạch Viễn nhìn thấy anh tỉnh lại. Vừa muốn hỏi 1 câu về tình trạng hiện tại trong người của anh thì đã nghe anh hỏi Mặc Ngôn.
- Mặc đại thiếu gia. Cậu quan tâm đúng vấn đề giúp tôi được không? Cậu không thấy là 1 bên con mắt của cậu đang không nhìn thấy sao?
- Mặc Ngôn đang ở đâu?
- người cần được quan tâm bây giờ là bản thân cậu, cậu có biết không hả?
Mặc Vũ hỏi không được đáp án liền muốn ngồi dậy.
Bạch Viễn sợ anh làm loạn. Chỉ có thể giữ anh lại.
Trước sự cố chấp đến ngu ngốc kia, Bạch Viễn chỉ có thể đầu hàng. Nếu không thực sự không thể giữ nỗi vị bệnh nhân này.
- nhị thiếu gia ở nhà. 1 cọng lông, 1 cọng tóc cũng không bị tổn hại.
- đưa điện thoại cho tôi.
- đại thiếu gia của tôi à. Mắt cậu hiện tại không thể hoạt động quá nhiều. Phải tránh ánh sáng quá độ. Đồ điện tử tuyệt đối không thể động.
Mặc Vũ nghe xong liền không tiếp tục nói với ông nữa. Gượng ngồi dậy, tự đi tìm thứ mình muốn.
- thằng ngốc kia, cậu là muốn mù luôn sao?
Bạch Viễn không thể chịu nổi nữa mà quát lớn.
Mặc Vũ dừng lại 1 chút. Khẽ cúi đầu.
- lúc tôi vào viện. Tiểu Ngôn có đến không?
Bác sĩ Bạch tuy rất bực mình nhưng vẫn phải trả lời.
- có. Lúc cậu phẫu thuật luôn ngồi trước cửa phòng mà khóc.
- thời gian tôi hôn mê em ấy có ở đây không?
- sau phẫu thuật có vào 1 lúc, sau đó thì về nhà, rồi không đến nữa.
Bạch Viễn nói xong liền thấy không ổn. Không thể nào Mặc Ngôn lo lắng như vậy lại không hề đến nhìn Mặc Vũ trong suốt hơn 1 ngày. Chẳng nhẽ Mặc Vũ biết xảy ra chuyện gì nên mới lo lắng như vậy? Nhưng có thể xảy ra chuyện gì được chứ?Nhưng ông còn chưa kịp thắc mắc xong, Mặc Ngôn đã đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Hoàn toàn nguyên vẹn, thực sự như lời ông nói. 1 lông, 1 tóc cũng không bị tổn hại.
- tiểu Ngôn.
Mặc Vũ cũng có chút ngạc nhiên mà gọi Mặc Ngôn. Anh không rõ là do mắt mình bị tổn thương hay là do Mặc Ngôn thay đổi. Mà anh nhìn Mặc Ngôn trước mặt này, có cái gì đó rất khác.
- anh ấy không sao chứ?
Mặc Ngôn nhìn 1 lát liền hỏi bác sĩ Bạch.
Bạch Viễn làm kiểm tra sơ bộ cho Mặc Vũ rồi đưa ra 1 kết luận.
- phải theo dõi thêm.Trong phòng đến cuối cùng cũng chỉ còn lại 2 anh em. Hai người nhìn nhau thật lâu. Mỗi người chạy theo 1 dòng suy nghĩ riêng của mình. Cuối cùng Mặc Ngôn cũng lên tiếng trước.
- đại ca, mấy tháng nay không gặp. Anh...vẫn khỏe chứ?
Mặc Vũ có chút kinh ngạc mà nhìn Mặc Ngôn. Trong lòng có chút sợ hãi, lại có chút hoang mang kèm theo 1 đống sự khó hiểu. Đây...là chuyện gì chứ?
- cậu là ai?
Mặc Ngôn cất tiếng hỏi. Người con trai đó vẫn đứng thật lâu, không lên tiếng cũng không động đậy. Đến khi cậu định bước đến, người kia mới quay lại.
- chào Mặc nhị thiếu gia.
Mặc Ngôn kinh ngạc, trợn tròn 2 mắt mà nhìn người trước mặt. Cậu ta...chính là mang theo hình dáng của thân thể mà cậu đã xuyên đến, Mạc Thừa Vũ.
- cậu...cậu...cậu là...
- ta là Mạc Thừa Vũ, à không, là linh hồn của Mạc Thừa Vũ.
- vậy...vậy còn ta...
- cậu...dĩ nhiên là linh hồn Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn cúi xuống. Nhìn bộ quần áo hiện đại trên người mình. Ngập tràn khó tin.
- tại sao....tại sao ta lại ở đây?
- tính mạng của cậu đang gặp nguy hiểm sao?
Mạc Thừa Vũ hỏi cậu.
- ta...ta là bị địch nhân hãm hại, trúng độc. Phụ thân cùng các huynh đệ chưa tìm được thuốc giải.
Là do linh hồn của hắn suy yếu nên mới dễ dàng bị Mạc Thừa Vũ gọi đến. Nhưng hắn không quan tâm mà giải thích nữa. Bắt ngay 2 chữ trọng điểm.
- phụ thân?
Mạc Thừa Vũ có chút không tin được trước cách xưng hô kia.
- ngươi gọi ai là phụ thân?
- thì...thì là ba ngươi. Mạc đại tướng quân.
- ông...ông ấy để ngươi gọi?
- có lẽ có 1 số chuyện ngươi chưa biết. Ta...cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng ông ấy nói ta là con của đại phu nhân, bị nha hoàn kia đánh tráo. Đưa bé bị chết năm đó mới là con nàng ta.
- vì...vì vậy ông ấy liền yêu thương ngươi.
Mặc Ngôn tuy lúc mới đến không hiểu gì. Nhưng về sau, qua lời bàn tán từ bên ngoài. Từ lời xì xào của hạ nhân, rồi những lần họ vì thói quen mà hất mặt sai bảo với Cậu, rồi lại rối rít xin lỗi. Vị phụ thân và các huynh đệ thì không ngừng xin lỗi, đối tốt với cậu rồi lại nói cái gì mà quên đi cũng tốt. Lại nhìn những vết sẹo trên thân thể đó thì cậu cũng phần nào hiểu được. Tuổi thơ của vị ngũ Mạc công tử kia, đã trải qua như thế nào.
- ....ừm.
Mạc Thừa Vũ cười nhạt. Hắn cố gắng bao nhiêu lâu cũng không có lấy 1 cái nhìn ôn nhu. Vậy mà người này...người này...
- tại sao ngươi đi đâu, cũng có thể được người khác yêu thương?
- ta...
Nhìn nụ cười đầy đâu xót kia. Mặc Ngôn thực sự không biết nên trả lời như thế nào.
- ngươi ở đó sống vui vẻ như vậy. Liền quên người anh trai bán mạng vì ngươi kia?
- anh...anh trai? Đại ca, đại ca ta sao rồi? Anh ấy sao rồi? Nhị bá sẽ không đánh chết anh ấy chứ?
- ngươi vẫn còn lo cho anh ấy?
- ta...ta dĩ nhiên lo cho anh ấy.
- ngươi lo lắng? Vậy tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy?
- ngươi nghĩ ta muốn sao? Ngươi nghĩ ta thực tâm ghét anh ấy sao?
Bị chậm đến chỗ đau. Mặc Ngôn liền muốn nổi giận.
- ngươi nếu là bên cạnh anh ấy 1 thời gian. Chẳng nhẽ còn không hiểu anh ấy? Ba mẹ mất, anh ấy bỏ cả 1 tương lai tươi sáng mà đâm đầu vào vũng bùn đen đó. Ta nhìn anh ấy vì Mặc gia mà làm việc đến điên cuồng. Nhìn người con trai đáng ra phải cao ngạo lạnh lùng đó phải trước mặt người khác, ép bản thân mình tươi cười nịnh nọt. Ta lại chẳng thể làm gì. Ta rất ghét bản thân mình. Đến khi biết anh ấy không phải anh ruột ta, cũng không phải người của Mặc gia, ta lại càng hận bản thân mình. Càng thấy có lỗi với anh ấy.
- vậy tại sao ngươi lại đối xử với anh ấy như vậy?
- ta...ta là sợ anh ấy sẽ rời đi. Vì ta biết anh ấy thương ta, cũng lo cho Mặc gia. Ta càng buông thả, càng mặc kệ bản thân thì anh ấy sẽ càng giúp ta giữ chặt. Ta không sợ anh ấy ra đi sống cuộc sống của riêng mình. Ta chỉ sợ anh ấy chưa bước đến cổng Mặc gia đã bị giết chết. Ta lại càng sợ 1 ngày ta có thể tiếp quản được công ty, sợ anh ấy hết giá trị lợi dụng, nhị bá sẽ giết anh ấy. Ngươi có hiểu không? Bá ấy là người chỉ vì Mặc gia mà thôi. Tất cả mọi người khác đều không là gì nữa. Chỉ cần ai đó có nguy cơ làm hại đến Mặc gia, bá ấy nhất định không để người đó sống. Ta không có đủ năng lực bảo vệ anh ấy. Chỉ có thể cứ giả ngu giả ngốc giả vờ vô dụng như vậy mà bảo vệ tính mạng của anh ấy. Ngươi mới sống cùng với anh ấy mấy tháng đã vì anh ấy mà muốn đòi lại công bằng. Còn ta, ta là lớn lên cùng anh ấy, ngươi nghĩ ta sẽ thế nào chứ? Ngươi nghĩ ta muốn sao?Mạc Thừa Vũ nghe Mặc Ngôn nói. Cả người đều ngây dại. Hắn đúng là đã không nghĩ đến điều đó. Suýt chút nữa...suýt chút nữa đã hại anh mất mạng. Muốn đến công ty sao? Muốn học hỏi sao? Muốn cùng anh gánh vác sao? Là đang hại chết anh thì có.
Đến khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của hắn. Rồi nghe hắn nhẹ nhàng nói ra 4 chữ.
- đại ca, bảo trọng.
Mặc Vũ đã gần như hoảng sợ. Anh có cảm giác nếu như giây phút đó mình không mở mắt ra, không kéo Mặc Ngôn lại, hắn sẽ mất đi Mặc Ngôn mãi mãi. Nhưng dù anh có cố gắng ra sao thì anh cũng không thể mở mắt ra.
-------------------
Lúc Mặc Vũ tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Đầu anh vô cùng choáng váng. Vì hết thuốc gây tê mà nửa khuôn mặt đâu đến kinh hoàng, làm 1 con mắt nhìn vốn dĩ đã khó giờ lại càng khó khăn. Vì khuôn mặt bị thương. Anh chỉ có thể nằm ngửa. Vết thương phía sau bị đè lên. Đau đến choáng váng.- chú Bạch. Tiểu Ngôn đâu?
Bạch Viễn nhìn thấy anh tỉnh lại. Vừa muốn hỏi 1 câu về tình trạng hiện tại trong người của anh thì đã nghe anh hỏi Mặc Ngôn.
- Mặc đại thiếu gia. Cậu quan tâm đúng vấn đề giúp tôi được không? Cậu không thấy là 1 bên con mắt của cậu đang không nhìn thấy sao?
- Mặc Ngôn đang ở đâu?
- người cần được quan tâm bây giờ là bản thân cậu, cậu có biết không hả?
Mặc Vũ hỏi không được đáp án liền muốn ngồi dậy.
Bạch Viễn sợ anh làm loạn. Chỉ có thể giữ anh lại.
Trước sự cố chấp đến ngu ngốc kia, Bạch Viễn chỉ có thể đầu hàng. Nếu không thực sự không thể giữ nỗi vị bệnh nhân này.
- nhị thiếu gia ở nhà. 1 cọng lông, 1 cọng tóc cũng không bị tổn hại.
- đưa điện thoại cho tôi.
- đại thiếu gia của tôi à. Mắt cậu hiện tại không thể hoạt động quá nhiều. Phải tránh ánh sáng quá độ. Đồ điện tử tuyệt đối không thể động.
Mặc Vũ nghe xong liền không tiếp tục nói với ông nữa. Gượng ngồi dậy, tự đi tìm thứ mình muốn.
- thằng ngốc kia, cậu là muốn mù luôn sao?
Bạch Viễn không thể chịu nổi nữa mà quát lớn.
Mặc Vũ dừng lại 1 chút. Khẽ cúi đầu.
- lúc tôi vào viện. Tiểu Ngôn có đến không?
Bác sĩ Bạch tuy rất bực mình nhưng vẫn phải trả lời.
- có. Lúc cậu phẫu thuật luôn ngồi trước cửa phòng mà khóc.
- thời gian tôi hôn mê em ấy có ở đây không?
- sau phẫu thuật có vào 1 lúc, sau đó thì về nhà, rồi không đến nữa.
Bạch Viễn nói xong liền thấy không ổn. Không thể nào Mặc Ngôn lo lắng như vậy lại không hề đến nhìn Mặc Vũ trong suốt hơn 1 ngày. Chẳng nhẽ Mặc Vũ biết xảy ra chuyện gì nên mới lo lắng như vậy? Nhưng có thể xảy ra chuyện gì được chứ?Nhưng ông còn chưa kịp thắc mắc xong, Mặc Ngôn đã đẩy cửa phòng bệnh đi vào. Hoàn toàn nguyên vẹn, thực sự như lời ông nói. 1 lông, 1 tóc cũng không bị tổn hại.
- tiểu Ngôn.
Mặc Vũ cũng có chút ngạc nhiên mà gọi Mặc Ngôn. Anh không rõ là do mắt mình bị tổn thương hay là do Mặc Ngôn thay đổi. Mà anh nhìn Mặc Ngôn trước mặt này, có cái gì đó rất khác.
- anh ấy không sao chứ?
Mặc Ngôn nhìn 1 lát liền hỏi bác sĩ Bạch.
Bạch Viễn làm kiểm tra sơ bộ cho Mặc Vũ rồi đưa ra 1 kết luận.
- phải theo dõi thêm.Trong phòng đến cuối cùng cũng chỉ còn lại 2 anh em. Hai người nhìn nhau thật lâu. Mỗi người chạy theo 1 dòng suy nghĩ riêng của mình. Cuối cùng Mặc Ngôn cũng lên tiếng trước.
- đại ca, mấy tháng nay không gặp. Anh...vẫn khỏe chứ?
Mặc Vũ có chút kinh ngạc mà nhìn Mặc Ngôn. Trong lòng có chút sợ hãi, lại có chút hoang mang kèm theo 1 đống sự khó hiểu. Đây...là chuyện gì chứ?
--------------------
Mặc Ngôn cũng không biết tại sao. Cậu đang yên ổn lại bị kéo đến 1 nơi trắng xóa. Giống như chìm trong mộng ảo vậy. Xung quanh đều 1 màu trắng. Ngoài trắng ra thì chỉ còn lại 1 người đang đứng cách hắn 1 đoạn, quay lưng lại phía cậu.- cậu là ai?
Mặc Ngôn cất tiếng hỏi. Người con trai đó vẫn đứng thật lâu, không lên tiếng cũng không động đậy. Đến khi cậu định bước đến, người kia mới quay lại.
- chào Mặc nhị thiếu gia.
Mặc Ngôn kinh ngạc, trợn tròn 2 mắt mà nhìn người trước mặt. Cậu ta...chính là mang theo hình dáng của thân thể mà cậu đã xuyên đến, Mạc Thừa Vũ.
- cậu...cậu...cậu là...
- ta là Mạc Thừa Vũ, à không, là linh hồn của Mạc Thừa Vũ.
- vậy...vậy còn ta...
- cậu...dĩ nhiên là linh hồn Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn cúi xuống. Nhìn bộ quần áo hiện đại trên người mình. Ngập tràn khó tin.
- tại sao....tại sao ta lại ở đây?
- tính mạng của cậu đang gặp nguy hiểm sao?
Mạc Thừa Vũ hỏi cậu.
- ta...ta là bị địch nhân hãm hại, trúng độc. Phụ thân cùng các huynh đệ chưa tìm được thuốc giải.
Là do linh hồn của hắn suy yếu nên mới dễ dàng bị Mạc Thừa Vũ gọi đến. Nhưng hắn không quan tâm mà giải thích nữa. Bắt ngay 2 chữ trọng điểm.
- phụ thân?
Mạc Thừa Vũ có chút không tin được trước cách xưng hô kia.
- ngươi gọi ai là phụ thân?
- thì...thì là ba ngươi. Mạc đại tướng quân.
- ông...ông ấy để ngươi gọi?
- có lẽ có 1 số chuyện ngươi chưa biết. Ta...cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng ông ấy nói ta là con của đại phu nhân, bị nha hoàn kia đánh tráo. Đưa bé bị chết năm đó mới là con nàng ta.
- vì...vì vậy ông ấy liền yêu thương ngươi.
Mặc Ngôn tuy lúc mới đến không hiểu gì. Nhưng về sau, qua lời bàn tán từ bên ngoài. Từ lời xì xào của hạ nhân, rồi những lần họ vì thói quen mà hất mặt sai bảo với Cậu, rồi lại rối rít xin lỗi. Vị phụ thân và các huynh đệ thì không ngừng xin lỗi, đối tốt với cậu rồi lại nói cái gì mà quên đi cũng tốt. Lại nhìn những vết sẹo trên thân thể đó thì cậu cũng phần nào hiểu được. Tuổi thơ của vị ngũ Mạc công tử kia, đã trải qua như thế nào.
- ....ừm.
Mạc Thừa Vũ cười nhạt. Hắn cố gắng bao nhiêu lâu cũng không có lấy 1 cái nhìn ôn nhu. Vậy mà người này...người này...
- tại sao ngươi đi đâu, cũng có thể được người khác yêu thương?
- ta...
Nhìn nụ cười đầy đâu xót kia. Mặc Ngôn thực sự không biết nên trả lời như thế nào.
- ngươi ở đó sống vui vẻ như vậy. Liền quên người anh trai bán mạng vì ngươi kia?
- anh...anh trai? Đại ca, đại ca ta sao rồi? Anh ấy sao rồi? Nhị bá sẽ không đánh chết anh ấy chứ?
- ngươi vẫn còn lo cho anh ấy?
- ta...ta dĩ nhiên lo cho anh ấy.
- ngươi lo lắng? Vậy tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy?
- ngươi nghĩ ta muốn sao? Ngươi nghĩ ta thực tâm ghét anh ấy sao?
Bị chậm đến chỗ đau. Mặc Ngôn liền muốn nổi giận.
- ngươi nếu là bên cạnh anh ấy 1 thời gian. Chẳng nhẽ còn không hiểu anh ấy? Ba mẹ mất, anh ấy bỏ cả 1 tương lai tươi sáng mà đâm đầu vào vũng bùn đen đó. Ta nhìn anh ấy vì Mặc gia mà làm việc đến điên cuồng. Nhìn người con trai đáng ra phải cao ngạo lạnh lùng đó phải trước mặt người khác, ép bản thân mình tươi cười nịnh nọt. Ta lại chẳng thể làm gì. Ta rất ghét bản thân mình. Đến khi biết anh ấy không phải anh ruột ta, cũng không phải người của Mặc gia, ta lại càng hận bản thân mình. Càng thấy có lỗi với anh ấy.
- vậy tại sao ngươi lại đối xử với anh ấy như vậy?
- ta...ta là sợ anh ấy sẽ rời đi. Vì ta biết anh ấy thương ta, cũng lo cho Mặc gia. Ta càng buông thả, càng mặc kệ bản thân thì anh ấy sẽ càng giúp ta giữ chặt. Ta không sợ anh ấy ra đi sống cuộc sống của riêng mình. Ta chỉ sợ anh ấy chưa bước đến cổng Mặc gia đã bị giết chết. Ta lại càng sợ 1 ngày ta có thể tiếp quản được công ty, sợ anh ấy hết giá trị lợi dụng, nhị bá sẽ giết anh ấy. Ngươi có hiểu không? Bá ấy là người chỉ vì Mặc gia mà thôi. Tất cả mọi người khác đều không là gì nữa. Chỉ cần ai đó có nguy cơ làm hại đến Mặc gia, bá ấy nhất định không để người đó sống. Ta không có đủ năng lực bảo vệ anh ấy. Chỉ có thể cứ giả ngu giả ngốc giả vờ vô dụng như vậy mà bảo vệ tính mạng của anh ấy. Ngươi mới sống cùng với anh ấy mấy tháng đã vì anh ấy mà muốn đòi lại công bằng. Còn ta, ta là lớn lên cùng anh ấy, ngươi nghĩ ta sẽ thế nào chứ? Ngươi nghĩ ta muốn sao?Mạc Thừa Vũ nghe Mặc Ngôn nói. Cả người đều ngây dại. Hắn đúng là đã không nghĩ đến điều đó. Suýt chút nữa...suýt chút nữa đã hại anh mất mạng. Muốn đến công ty sao? Muốn học hỏi sao? Muốn cùng anh gánh vác sao? Là đang hại chết anh thì có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me