TruyenFull.Me

Hung Va Ti


Sau vụ việc ở con hẻm, tiếng tăm của Hùng trong làng càng vang xa. Dân làng bắt đầu nhìn cậu với ánh mắt vừa kính nể vừa thân thiện, không chỉ vì sức mạnh vượt trội mà còn vì tinh thần nghĩa hiệp khi cậu đứng ra bảo vệ thằng bé con khỏi đám thanh niên nghênh ngang. Hùng không để tâm lắm đến những lời khen, cậu vẫn sống theo cách của mình: sáng vác rìu vào rừng, chiều ngồi dưới gốc cây đa, tối nằm ngắm trăng bên hiên nhà. Nhưng trong lòng cậu, có một điều không đổi – đó là Tí, người luôn ở bên cậu, chăm chút từng chút một như một phần không thể tách rời.

Một buổi sáng mát mẻ, khi Hùng đang ngồi trước nhà sửa lại đôi dép rách, Tí chạy đến với vẻ mặt hớn hở, tay cầm một chiếc bánh lá thơm lừng: “Hùng ơi, hôm nay làng mình có hội đấy! Bên bờ sông, có đua thuyền, thi kéo co, với cả nấu ăn nữa! Mày đi với tao không?” Hùng ngẩng lên, nhếch môi: “Hội gì mà hội? Tao lười lắm, toàn mấy trò vớ vẩn!” Tí phì cười, nhét chiếc bánh vào tay Hùng: “Đi mà, vui lắm! Mày không đi, tao ở nhà buồn chết! Với lại, tao nghe nói có thi kéo co, mày khỏe thế này mà không tham gia thì phí!”

Hùng cắn một miếng bánh, nhai chậm rãi, rồi liếc Tí: “Mày muốn tao đi thì tao đi. Nhưng kéo co thì tao không hứng lắm, toàn mấy thằng yếu nhớt, kéo với tụi nó chán chết!” Tí vỗ vai Hùng, giọng nài nỉ: “Thì mày đi xem thôi cũng được, tao muốn mày ở đó với tao! Đi mà, tao làm bánh cho mày ăn thêm!” Hùng nghe vậy, không kìm được nụ cười: “Thôi được, mày biết cách dụ tao thật. Đi thì đi, nhưng mày phải làm thêm bánh cho tao đấy!”

Tí reo lên, kéo tay Hùng đứng dậy: “Được, tao hứa! Đi ngay bây giờ luôn, hội bắt đầu rồi!” Hùng lắc đầu, nhưng vẫn để Tí lôi đi. Cậu vác cây rìu lên vai – không phải để làm gì, mà là thói quen – rồi cùng Tí bước ra bờ sông, nơi dân làng đang tụ tập đông vui. Con đường đất dẫn ra sông rợp bóng tre, gió thổi mát rượi, mang theo mùi lúa chín thoảng từ cánh đồng xa.

Khi đến nơi, Hùng và Tí thấy không khí náo nhiệt hẳn lên. Dọc bờ sông, người ta dựng mấy gian chòi lá, bày biện đủ thứ: bánh trái, nước chè, và cả mấy chiếc thuyền gỗ nhỏ đang được buộc sẵn để đua. Tiếng cười nói rộn ràng, trẻ con chạy nhảy khắp nơi, còn mấy ông già thì ngồi hút thuốc lào, bàn tán về mùa màng. Hùng đứng nhìn, tay chống hông: “Ồn ào thật. Tao không quen mấy chỗ đông người thế này!” Tí cười, kéo Hùng ngồi xuống một gốc cây lớn gần bờ sông: “Mày ngồi đây đi, tao đi lấy nước chè cho mày uống!”

Tí chạy đi, để lại Hùng ngồi ngắm dòng sông lấp lánh dưới nắng. Cậu thích cái cảm giác yên bình xen lẫn náo nhiệt này, dù ngoài miệng hay càu nhàu. Một lúc sau, Tí quay lại, tay cầm hai bát nước chè xanh mát: “Uống đi, tao xin của bà Tư đấy! Ngọt lắm!” Hùng nhận lấy, nhấp một ngụm, gật gù: “Ừ, ngon thật. Mày đúng là khéo chọn!” Tí ngồi cạnh, cười rạng rỡ: “Tao biết mày thích gì mà!”

Cả hai ngồi đó, vừa uống nước vừa xem dân làng chuẩn bị cho cuộc đua thuyền. Mấy thanh niên khỏe mạnh trong làng, cởi trần, đứng trên thuyền tập dượt, tiếng hò hét vang lên mỗi khi họ chèo thử. Hùng nhìn một lúc, rồi quay sang Tí: “Mấy thằng này chèo cũng được đấy, nhưng tao mà lên, tụi nó thua chắc!” Tí phì cười: “Mày khỏe thế, lên thuyền là nó chìm luôn chứ thua gì!” Hùng gầm gừ giả vờ: “Mày dám nói tao nặng hả? Tao đập mày bây giờ!” Tí cười lớn, né sang bên: “Tao đùa thôi, mày đừng giận!”

Đúng lúc đó, một ông chú trong làng, dáng người to lớn, bước tới chỗ Hùng và Tí, giọng sang sảng: “Hùng này, sao mày không tham gia kéo co với tụi thanh niên đi? Mày khỏe thế, đội nào có mày là thắng chắc!” Hùng nhếch môi: “Chú Ba hả? Cháu lười lắm, kéo với tụi nó chán chết!” Chú Ba vỗ vai Hùng: “Đừng lười, tham gia đi cho vui! Tí nó cũng muốn mày thi mà, đúng không Tí?” Tí gật đầu lia lịa: “Đúng đấy, mày kéo đi, tao cổ vũ cho mày!”

Hùng liếc Tí, thấy ánh mắt long lanh đầy mong chờ của thằng bạn, lòng bỗng mềm lại. “Thôi được, vì mày muốn thì tao chơi. Nhưng thua thì đừng trách tao!” cậu nói, đứng dậy phủi bụi trên quần. Chú Ba cười lớn: “Tốt lắm! Qua kia đăng ký đi, sắp bắt đầu rồi!” Hùng gật đầu, cùng Tí bước tới chỗ mấy thanh niên đang tập hợp để thi kéo co.

Cuộc thi kéo co diễn ra ngay trên bãi đất rộng gần bờ sông. Hai đội, mỗi đội tám người, đứng hai bên sợi dây thừng to đùng, mặt mày hừng hực khí thế. Hùng gia nhập đội bên trái, lập tức trở thành tâm điểm chú ý với thân hình vạm vỡ và sức mạnh nổi tiếng. Đội bên kia, thấy Hùng, hơi chột dạ, nhưng vẫn cố giữ vẻ tự tin. Tí đứng ngoài, tay cầm một cành lá, vừa vỗ tay vừa hô lớn: “Hùng ơi, cố lên! Mày khỏe nhất làng, đừng thua nhé!”

Tiếng còi vang lên, trận kéo co bắt đầu. Hùng đứng cuối dây, đôi chân bám chặt đất, hai tay siết dây thừng chắc nịch. Cậu gầm lên, dùng hết sức kéo mạnh, khiến cả đội đối thủ bị lôi về phía trước vài bước. Đám đông reo hò, tiếng vỗ tay vang dội. Đội bên kia cố phản kháng, nhưng sức mạnh của Hùng như một con trâu rừng, không ai cản nổi. Chỉ vài phút, đội Hùng kéo đứt dây, khiến đội kia ngã nhào ra đất trong tiếng cười rộn ràng của dân làng.

Tí chạy tới, ôm chầm lấy Hùng: “Mày giỏi thật! Tao biết mày thắng mà!” Hùng cười lớn, xoa đầu Tí: “Tao khỏe thế này, thua sao nổi! Mày cổ vũ cũng nhiệt tình đấy!” Đám thanh niên đội kia, dù thua, vẫn cười vui vẻ, bước tới vỗ vai Hùng: “Mày khỏe thật, Hùng ơi! Lần sau tụi tao phải luyện thêm mới đấu lại được!” Hùng gật đầu: “Được thôi, tụi mày muốn đấu lúc nào tao cũng sẵn!”

Sau trận kéo co, Hùng và Tí quay lại gốc cây ngồi nghỉ. Tí lấy thêm một chiếc bánh lá từ bọc vải, đưa cho Hùng: “Ăn đi, mày mệt rồi đấy!” Hùng nhận lấy, ăn ngon lành: “Mày đúng là biết chăm tao. Có mày ở đây, tao chẳng cần ai nữa!” Tí đỏ mặt, cúi đầu: “Mày đừng nói mấy câu kỳ vậy, tao ngại lắm!” Hùng cười lớn, kéo Tí ngồi sát lại: “Ngại gì mà ngại, tao nói thật thôi!”

Buổi hội làng tiếp tục với cuộc đua thuyền. Hùng và Tí ngồi xem, vừa ăn bánh vừa trò chuyện. Mấy chiếc thuyền gỗ lướt nhanh trên sông, nước bắn tung tóe, tiếng hò reo vang vọng. Hùng nhìn một lúc, rồi quay sang Tí: “Mày có muốn lên thuyền không? Tao chèo cho mày đi một vòng!” Tí lắc đầu: “Thôi, tao sợ nước lắm! Mày cứ ngồi đây với tao là được!” Hùng gật đầu: “Ừ, mày muốn thì tao ngồi. Có mày bên cạnh, tao cũng chẳng cần đi đâu!”

Khi nắng chiều dần buông, hội làng chuyển sang phần thi nấu ăn. Mấy chị em trong làng mang nồi niêu ra, bắt đầu trổ tài làm bánh xèo, chè đậu, và đủ món ngon. Tí kéo Hùng lại gần một gian chòi, nơi bà Tư đang chiên bánh xèo: “Hùng ơi, mày ăn bánh xèo không? Tao xin cho mày một cái!” Hùng gật đầu: “Ăn chứ, mày xin đi!” Tí chạy tới, năn nỉ bà Tư, rồi quay lại với một chiếc bánh xèo nóng hổi, vàng ruộm: “Đây, ăn đi! Bà Tư làm ngon lắm!”

Hùng cầm lấy, cắn một miếng lớn, gật gù: “Ừ, ngon thật! Mày đúng là biết cách chiều tao!” Tí cười rạng rỡ: “Tao không chiều mày thì ai chiều!” Cả hai ngồi ăn, ngắm dòng sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, cảm giác bình yên tràn ngập. Hùng bất giác nắm tay Tí, siết nhẹ: “Mày ở bên tao thế này, tao thấy vui lắm.” Tí không đáp, chỉ cười nhẹ, để tay mình nằm gọn trong tay Hùng.

Khi hội làng kết thúc, mọi người dần ra về, Hùng và Tí cũng đứng dậy, bước trên con đường đất đỏ về nhà. Hùng vác cây rìu, Tí ôm bọc vải trống rỗng, cả hai trò chuyện rôm rả về những gì vừa xảy ra. “Hôm nay vui thật, mày kéo co giỏi lắm!” Tí nói, giọng ngưỡng mộ. Hùng nhếch môi: “Tao khỏe thế này, không giỏi sao được! Nhưng mà vui là vì có mày đi cùng đấy!”

Tí đỏ mặt, cúi đầu: “Mày đừng nói mấy câu kỳ vậy, tao không quen!” Hùng cười lớn, vỗ vai Tí: “Thôi, về nhà đi, tao đói rồi, mày làm gì cho tao ăn nữa không?” Tí gật đầu: “Được, tao làm bánh bột gạo cho mày! Mày khỏe thế này, tao phải chăm mày thật tốt!” Hùng gật đầu, nắm tay Tí kéo về nhà, ánh mắt cậu tràn đầy ấm áp.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Hùng và Tí bước đi bên nhau, không cần lời yêu, không cần danh xưng – chỉ cần những ngày như thế này, Hùng mạnh mẽ như người dẫn đường, Tí dịu dàng như người đồng hành, là đủ để cả hai biết rằng họ thuộc về nhau mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me