Hunhan Ver De De Dang So Cua Ta
“Tiện nhân, còn nói không có, vừa chạm một cái đã bắt đầu rên rỉ dâm đãng.” Ngô Thế Huân tức giận xuyên ngón tay vào trong, đột nhiên bị dị vật xâm nhập làm ta cong người lại.
“Không có, thật sự không có.” Ta phát hiện thân thể mình chỉ cần bị hắn chạm nhẹ cũng đã nổi lên phản ứng, quả thực là bi ai mà.
“Ừ, lần này tạm thời tin tưởng ngươi.” Hắn sờ sờ hậu huyệt của ta, phát hiện rất chặt, giống như chưa từng bị sử dụng qua.
“Vậy… chúng ta về nhà thôi.” Nếu vốn là hiểu lầm, vậy thì đi thôi, trong lòng ta không ngừng mong chờ điều đó.
“Đừng nóng vội, nếu đã bắt đầu, không bằng làm cho xong đi.” Xem ra hắn không hề có ý định buông tha ta mà.
“Nhưng cha ta và mẹ ngươi đang ở nhà chờ đó.” Ta lo lắng kéo kéo tay hắn, ai dè hắn thừa cơ đem ba ngón tay xuyên vào, lại còn cong ngón tay lên gãi gãi nội bích mẫn cảm của ta.
“Ta nói không vội là không vội.” Tay kia của hắn kéo quần ta xuống, khiến nửa dưới của ta bị lột sạch trơn. Sau đó hắn lại đè ta vào tường, rút tay khỏi hậu huyệt của ta, rồi giơ chân ta lên, bắt đầu tấn công, mãnh lực quất xuyên vào, hình như muốn đem tất cả tinh lực tích tụ mấy ngày nay phát tiết hết lên người ta vậy.
“A!” Nhiệt độ cơ thể ta bắt đầu tăng cao, làn da cũng trở nên ửng hồng, nóng đến dọa người. Hơn nữa tư thế này thật sự rất mệt mỏi, đặc biệt là bắp đùi bị giơ lên vô cùng nhức nhối. Ta thử đẩy Ngô Thế Huân ra, nhưng lại nhìn thấy hai tròng mắt đỏ sậm của hắn đang trừng ta, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.
“Ta chịu hết nổi rồi, tha ta đi.” Đằng sau là bức tường cứng đơ, phía trước là Ngô Thế Huân đè ép, ta thật vô cùng khó chịu. Dù phát hiện ta không được thoải mái, nhưng côn thịt của hắn vẫn đỏ bừng bừng. Lần này người chịu tội lại vẫn là ta. Ngô Thế Huân không hề ngừng lại, hắn kéo ta ngồi lên bồn rửa tay, sau đó nâng eo ta lên tiếp tục tiến vào từ đằng sau.
“Ngẩng đầu, xem bộ dạng của ngươi đi.” Hắn một bên vẫn vận động không ngừng, một bên túm tóc kéo đầu buộc ta nhìn vào tấm gương. Trời, đó là ta sao? Vẻ mặt đầy hưởng thụ, vòng eo lên xuống liên tục, hắn đang ôm chặt lấy ta, chỗ kết hợp cũng đã chảy ra rất nhiều chất lỏng màu trắng đục.
“Không, ta không muốn biến thành như vậy.” Ta vùng vẫy, cố gắng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này, nhưng phần eo bị hắn nắm chặt, cho nên việc thoát khỏi là một chuyện vô tưởng. Ngô Thế Huân phát hiện kiểu ân ái này rất thú vị, cho nên kéo dây lưng ra rồi buộc ta vào hắn, như vậy dù hắn không ôm chặt, ta cũng không thể thoát ra được. Hai tay hắn được rảnh rang cũng không an phận, một tay túm lấy hạ thân ta, còn tay kia không ngừng gãi gãi hai viên song hoàn phía dưới.
“A!” Ta ngửa đầu kêu to, cả cơ thể bày ra một trạng thái cực độ hưng phấn. Bây giờ ta chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, bởi vì dục vọng của ta toàn bộ đã bị hắn khống chế.
“Oa oa oa~~~” Thật không ngờ lúc này ta lại khóc òa lên, ngay cả chính ta cũng không biết do dục vọng của bản thân bị khơi mào hay là phát hiện không thể cự tuyệt được hắn mà chảy lệ. Thân là một nam nhân, nhưng lại nằm dưới thân một nam nhân khác khóc lóc. Đó đúng là việc xấu hổ nhất trên đời.!
“Sao ngươi lại khóc?” Ngô Thế Huân phát hiện ta khóc, liền sợ đến cuống cuồng, vội vàng lấy đại một cái khăn lau mặt cho ta.
“Ta không muốn làm.” Thấy Ngô Thế Huân vì ta khóc mà luống cuống tay chân, ta liền thừa cơ đưa ra yêu cầu.
“Được rồi, không làm nữa.” Hắn nghe lời mà buông ta ra, còn cởi cả dây lưng đang trói ta và hắn.
“Ta đau đầu quá.” Giả bộ đương nhiên phải làm đến cùng rồi, ta bắt đầu bày ra bộ dạng như sắp ngất xỉu.
“Thật sao, đầu nóng quá.” Hắn sờ sờ đầu ta, kỳ thật cơ thể ta đã sớm khỏe lại rồi, chẳng qua bởi vì vừa “hoạt động” cho nên nhiệt độ chưa kịp hạ xuống mà thôi, càng tốt, thừa cơ hội này dọa hắn một trận mới được.
“Ưm~” Ta làm bộ sắp té xỉu, thấy vậy hắn liền vội vàng ôm ta về phòng.
“Xin lỗi.” Không ngờ Ngô Thế Huân lại xin lỗi ta, xem như ta tìm được nhược điểm của hắn rồi.
“Ngươi ra ngoài đi, ta mệt mỏi quá.” Ta xoay người, hy vọng hắn nhanh biến mất một chút: “Ngươi đi tìm bác sĩ cho ta đi.”
Ta nhìn hắn đi ra ngoài, liền vội vàng thay quần áo, cầm lấy hành lý chạy ra khỏi bệnh viện. Nói đùa, gọi bác sĩ không phải sẽ phát hiện ra ta giả bệnh sao.
Lúc ta về tới nhà thì thấy ba đang ngồi trên ghế salon xem báo, còn dì Thiệu ngồi bên cạnh xem tivi. Vừa nhìn thấy ta, bọn họ liền đứng dậy ra đón.
“Ba, cứ để con.” Ba ta mặc dù mới hơn năm mươi, nhưng dù sao cũng vất vả cả một đời, làm sao ta có thể nhẫn tâm để ba vác hành lý giúp ta đây.
“Thôi, để ba làm cho, con mới ốm dậy mà.” Nhìn mái tóc bạc kia, ta vội vàng cầm hành lý rồi đi nhanh về phòng.
“Đứa nhỏ này, chẳng biết phải nói gì. Xem ba như lão già bảy mươi tám mươi hả, ba con rất khỏe đó nha.” Ông lại còn khoa tay múa chân mấy cái như để chứng minh mình còn khỏe. Thật không ngờ ba lại trẻ con như thế.
“Được rồi mà ba. Con biết ba sức khỏe dồi dào, nhưng việc nhỏ này tự con làm cũng được.” Ta cầm nhanh đống hành lý chạy vội về phòng, như sợ ba lại đoạt mất của ta.
“Không có, thật sự không có.” Ta phát hiện thân thể mình chỉ cần bị hắn chạm nhẹ cũng đã nổi lên phản ứng, quả thực là bi ai mà.
“Ừ, lần này tạm thời tin tưởng ngươi.” Hắn sờ sờ hậu huyệt của ta, phát hiện rất chặt, giống như chưa từng bị sử dụng qua.
“Vậy… chúng ta về nhà thôi.” Nếu vốn là hiểu lầm, vậy thì đi thôi, trong lòng ta không ngừng mong chờ điều đó.
“Đừng nóng vội, nếu đã bắt đầu, không bằng làm cho xong đi.” Xem ra hắn không hề có ý định buông tha ta mà.
“Nhưng cha ta và mẹ ngươi đang ở nhà chờ đó.” Ta lo lắng kéo kéo tay hắn, ai dè hắn thừa cơ đem ba ngón tay xuyên vào, lại còn cong ngón tay lên gãi gãi nội bích mẫn cảm của ta.
“Ta nói không vội là không vội.” Tay kia của hắn kéo quần ta xuống, khiến nửa dưới của ta bị lột sạch trơn. Sau đó hắn lại đè ta vào tường, rút tay khỏi hậu huyệt của ta, rồi giơ chân ta lên, bắt đầu tấn công, mãnh lực quất xuyên vào, hình như muốn đem tất cả tinh lực tích tụ mấy ngày nay phát tiết hết lên người ta vậy.
“A!” Nhiệt độ cơ thể ta bắt đầu tăng cao, làn da cũng trở nên ửng hồng, nóng đến dọa người. Hơn nữa tư thế này thật sự rất mệt mỏi, đặc biệt là bắp đùi bị giơ lên vô cùng nhức nhối. Ta thử đẩy Ngô Thế Huân ra, nhưng lại nhìn thấy hai tròng mắt đỏ sậm của hắn đang trừng ta, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.
“Ta chịu hết nổi rồi, tha ta đi.” Đằng sau là bức tường cứng đơ, phía trước là Ngô Thế Huân đè ép, ta thật vô cùng khó chịu. Dù phát hiện ta không được thoải mái, nhưng côn thịt của hắn vẫn đỏ bừng bừng. Lần này người chịu tội lại vẫn là ta. Ngô Thế Huân không hề ngừng lại, hắn kéo ta ngồi lên bồn rửa tay, sau đó nâng eo ta lên tiếp tục tiến vào từ đằng sau.
“Ngẩng đầu, xem bộ dạng của ngươi đi.” Hắn một bên vẫn vận động không ngừng, một bên túm tóc kéo đầu buộc ta nhìn vào tấm gương. Trời, đó là ta sao? Vẻ mặt đầy hưởng thụ, vòng eo lên xuống liên tục, hắn đang ôm chặt lấy ta, chỗ kết hợp cũng đã chảy ra rất nhiều chất lỏng màu trắng đục.
“Không, ta không muốn biến thành như vậy.” Ta vùng vẫy, cố gắng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này, nhưng phần eo bị hắn nắm chặt, cho nên việc thoát khỏi là một chuyện vô tưởng. Ngô Thế Huân phát hiện kiểu ân ái này rất thú vị, cho nên kéo dây lưng ra rồi buộc ta vào hắn, như vậy dù hắn không ôm chặt, ta cũng không thể thoát ra được. Hai tay hắn được rảnh rang cũng không an phận, một tay túm lấy hạ thân ta, còn tay kia không ngừng gãi gãi hai viên song hoàn phía dưới.
“A!” Ta ngửa đầu kêu to, cả cơ thể bày ra một trạng thái cực độ hưng phấn. Bây giờ ta chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm, bởi vì dục vọng của ta toàn bộ đã bị hắn khống chế.
“Oa oa oa~~~” Thật không ngờ lúc này ta lại khóc òa lên, ngay cả chính ta cũng không biết do dục vọng của bản thân bị khơi mào hay là phát hiện không thể cự tuyệt được hắn mà chảy lệ. Thân là một nam nhân, nhưng lại nằm dưới thân một nam nhân khác khóc lóc. Đó đúng là việc xấu hổ nhất trên đời.!
“Sao ngươi lại khóc?” Ngô Thế Huân phát hiện ta khóc, liền sợ đến cuống cuồng, vội vàng lấy đại một cái khăn lau mặt cho ta.
“Ta không muốn làm.” Thấy Ngô Thế Huân vì ta khóc mà luống cuống tay chân, ta liền thừa cơ đưa ra yêu cầu.
“Được rồi, không làm nữa.” Hắn nghe lời mà buông ta ra, còn cởi cả dây lưng đang trói ta và hắn.
“Ta đau đầu quá.” Giả bộ đương nhiên phải làm đến cùng rồi, ta bắt đầu bày ra bộ dạng như sắp ngất xỉu.
“Thật sao, đầu nóng quá.” Hắn sờ sờ đầu ta, kỳ thật cơ thể ta đã sớm khỏe lại rồi, chẳng qua bởi vì vừa “hoạt động” cho nên nhiệt độ chưa kịp hạ xuống mà thôi, càng tốt, thừa cơ hội này dọa hắn một trận mới được.
“Ưm~” Ta làm bộ sắp té xỉu, thấy vậy hắn liền vội vàng ôm ta về phòng.
“Xin lỗi.” Không ngờ Ngô Thế Huân lại xin lỗi ta, xem như ta tìm được nhược điểm của hắn rồi.
“Ngươi ra ngoài đi, ta mệt mỏi quá.” Ta xoay người, hy vọng hắn nhanh biến mất một chút: “Ngươi đi tìm bác sĩ cho ta đi.”
Ta nhìn hắn đi ra ngoài, liền vội vàng thay quần áo, cầm lấy hành lý chạy ra khỏi bệnh viện. Nói đùa, gọi bác sĩ không phải sẽ phát hiện ra ta giả bệnh sao.
Lúc ta về tới nhà thì thấy ba đang ngồi trên ghế salon xem báo, còn dì Thiệu ngồi bên cạnh xem tivi. Vừa nhìn thấy ta, bọn họ liền đứng dậy ra đón.
“Ba, cứ để con.” Ba ta mặc dù mới hơn năm mươi, nhưng dù sao cũng vất vả cả một đời, làm sao ta có thể nhẫn tâm để ba vác hành lý giúp ta đây.
“Thôi, để ba làm cho, con mới ốm dậy mà.” Nhìn mái tóc bạc kia, ta vội vàng cầm hành lý rồi đi nhanh về phòng.
“Đứa nhỏ này, chẳng biết phải nói gì. Xem ba như lão già bảy mươi tám mươi hả, ba con rất khỏe đó nha.” Ông lại còn khoa tay múa chân mấy cái như để chứng minh mình còn khỏe. Thật không ngờ ba lại trẻ con như thế.
“Được rồi mà ba. Con biết ba sức khỏe dồi dào, nhưng việc nhỏ này tự con làm cũng được.” Ta cầm nhanh đống hành lý chạy vội về phòng, như sợ ba lại đoạt mất của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me