Huong Dan Tro Thanh Dai Ac Quy
 Trong bữa tối ngày hôm sau, Acheros không nhìn thấy tiểu quỷ dễ thương đã cố đầu độc hắn đâu
Hắn vẫy tay ra hiệu cho 250 đang phụ trách giúp tiểu quỷ nhỏ thích nghi với cuộc sống nô lệ trong lâu đài và hỏi: "Enoch đâu rồi?"
"Thưa ngài Acheros, 452 hình như không khỏe." 250 nặng nề bước đến bậc thềm trước ghế cao của Acheros, đáp: "Cậu ấy nôn liên tục từ khi ngất xỉu hôm qua đến giờ. Cậu ấy bệnh nặng đến mức bắt đầu nói năng lung tung."
"Cậu ấy nói gì?"
"Cậu ấy nói ngài đáng chết."
"..."
Phía ngoài lâu đài, hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời rực rỡ như máu, và cơn bão dõi theo tia sáng cuối cùng rời đi.
Còn bên trong lâu đài, con rồng đáng nguyền rủa đứng dậy khỏi chiếc ghế, thân hình cao và thẳng của hắn đổ bóng đen xuống cầu thang. Hắn khẽ cười khúc khích, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong con ngươi vàng, nhướng mày và nói: "Vậy thì ta sẽ đi nghe cậu ta nói những điều vô nghĩa."
Acheros đi đến cửa phòng nô lệ của Enoch và dừng lại một lúc, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ lời nguyền rủa nào phát ra từ căn phòng.Hắn đẩy cửa ra và bước về phía chiếc giường hẹp đặt ở góc cạnh cửa sổ.
Một cậu trai trẻ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, toàn thân chìm sâu vào gối và chăn. Sắc mặt cậu tái nhợt, hàng mi dài rũ xuống, dưới mắt hiện lên một quầng thâm xanh nhạt, khóe mắt đỏ ngầu. Mái tóc vàng óng hơi ướt mồ hôi lạnh, xoăn rối bù, bết dính vào hai bên má. Trông cậu quả thực rất ốm.
Tiểu quỷ xinh đẹp đã trở nên đáng thương. Acheros mang một chiếc ghế đến và ngồi xuống bên cạnh giường.
Tiểu quỷ nghe thấy tiếng động liền mở mắt. Ban đầu, ánh mắt cậu mơ hồ mờ mịt, tội nghiệp. Khi nhìn rõ người ngồi bên giường, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm hung tợn, chỉ có vẻ mặt là giả vờ đáng thương.
Cậu đưa cánh tay trắng hơn ngọc ra từ dưới chăn và nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Acheros: " Ngài Acheros, cuối cùng ngài cũng đến........ He he he he he he!"
Acheros: "..."
Cậu quỷ còn chưa nói hết câu đã vội vàng đứng dậy, nằm sấp xuống mép giường, nôn khan như vừa nhìn thấy một đống đất bẩn kinh tởm. Sau khi nôn xong, cậu lau khóe miệng, yếu ớt nói tiếp: "Ta cảm thấy bệnh tình đã đỡ hơn rất nhiều..."
Với tính cách của tiểu quỷ, ,Acheros nghĩ cậu đang mỉa mai mình nên chỉ thản nhiên nói: "Ừ."
Nhưng thực ra, Enoch không cố ý cậu thực sự bị bệnh. Cậu nghi ngờ cái bát "Rồng đen vượt sông" tự làm hôm qua có độc, nhưng cậu không biết chất độc được tạo ra ở bước nào. Cậu chắc chắn từng bước làm đều có độc sẵn, nồi đất bẩn, nước cống nhờn mỡ, đuôi thằn lằn quái vật, bụi tường hàng thế kỷ, bát đĩa chưa rửa... À, đuôi thằn lằn có lẽ không độc, vì cậu chưa ăn nó.
Tóm lại, Enoch đã bị đầu độc bởi chính thức ăn mình nấu. Cậu cảm thấy khó chịu suốt một ngày một đêm, và vẫn chưa thấy khá hơn.Đối mặt với ánh mắt như đang cân nhắc xem cậu có nói dối hay không của Acheros, Enoch vội vàng giải thích: "ta thực sự bị bệnh, không phải giả vờ."
Mặc dù Enoch muốn giả vờ, nhưng giờ cậu không cần phải bận tâm giả vờ bị bệnh nữa, phải không?
Sau khi nghe vậy, Acheros lại nói: "Ừm."
Enoch cảm thấy con rồng độc ác không tin lời mình nói, nên dùng hai tay đỡ lấy thân mình, áp má vào đầu gối của hắn, rồi tỏ vẻ yếu đuối: "Cơ thể ta lạnh quá, lạnh như ngày ta chết vậy..."
Con rồng bình tĩnh nói: "Được."
Enoch lại giả vờ bất lực: "Bụng ta cũng đau, nó cồn cào như thể nuốt trọn tất cả bão tuyết trên núi Cảnh Y Bắc Nhĩ..."
Con rồng độc ác bình tĩnh nói: "Ừm."
Enoch không thể không nhe nanh quỷ dữ ra và nói một cách cay đắng: "ta nói nhiều như vậy, mà ngài nỡ lòng nào chỉ đáp lại 'ừm' trống rỗng?"
Con rồng độc ác nói một câu gì đó có chút trầm ngâm: "Hừm~"
Enoch tức giận nhưng không dám nói: "..."
Thay vào đó, con rồng cúi đầu nhẹ nhàng nâng cằm Enoch bằng lòng bàn tay, để cậu đối mặt với hắn và hỏi: "Sao ngươi không nói gì nữa?"
Enoch quay mặt đi, nói nhỏ: "...Hừ!"
Acheros mỉm cười: " Ngươi vừa trợn mắt với ta đấy à?"
Enoch nói, đảo mắt lần thứ hai: "Không, thưa chủ nhân. Ta ốm đau quá nên phải đảo mắt đây này."
"Ồ?" Acheros nhìn cậu trai trẻ đang nằm trên đùi mình. Hắn có xương trán cao, nên đôi mắt nhìn xuống trông rất sâu. "Nhưng không phải ngươi từng nói nhìn thấy ta thì bệnh của ngươi sẽ khỏi hay sao?"
Enoch than thở trong lòng: Đúng vậy, nhưng sau khi nói chuyện với ngài, tình trạng của ta lại trở nên tồi tệ hơn.
Tuy nhiên trước mặt rồng, cậu vẫn phải tỏ ra yếu đuối và vô hại, nên cậu nói: "Đó là vì ta sinh ra đã yếu đuối."
Nụ cười trên môi Acheros càng thêm sâu. Hắn cố ý liếc nhìn cặp sừng trên đầu và đôi cánh dơi sau lưng tiểu quỷ, nói: "Ta thấy cặp sừng và đôi cánh này khá nhỏ."
Càng nghe như vậy, Enoch nhắm mắt lại.
Cậu sợ rằng nếu không nhắm mắt lại, con rồng sẽ cảm nhận được sát ý tràn ra khoé mắt cậu.
Kết quả là, sau khi nhắm mắt lại, Enoch cảm nhận chiếc sừng gãy đột nhiên bị đầu ngón tay của ai đó cọ xát.
Sừng của quỷ rất nhạy cảm, nên khi giao chiến, chúng thường chọn tấn công vào sừng của đối phương trước. Đây là cách tốt để gây sát thương lớn cho đối phương.
Sừng bị gãy sẽ mọc lại sau một thời gian, nhưng sừng mới lành sẽ nhạy cảm hơn so với bình thường. Khi chạm vào chúng sẽ gây đau, tê và ngứa, khiến họ rùng mình.
Cặp sừng nhạy cảm đang trong giai đoạn hồi phục của Enoch bị chạm vào, cậu lập tức cảm thấy luồng nhiệt run rẩy kỳ lạ, lan tỏa khắp cơ thể như một trận tuyết lở.
Vội vàng đưa tay che cặp sừng lại, trốn dưới chăn, chỉ để lại một đôi mắt lộ rõ oán hận của mình. Cậu trừng mắt nhìn con rồng ác: "Đừng chạm vào ta!"
Cánh tay Acheros vẫn giơ lên, vuốt ve. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân đột nhiên trống rỗng của mình với vẻ kinh ngạc: "Ta chỉ chạm nhẹ chút thôi..."
Enoch ngắt lời lớn tiếng: "Không được!"
"Ừm, vậy ta sẽ không chạm nữa."
Acheros buông tay thỏa hiệp. "Sao sừng của ngươi lại gãy?"
Enoch quấn mình trong chăn, nói một cách thản nhiên: " Nó bị thương vì chiến đấu với những con quỷ khác."
Cậu cũng thường xuyên bẻ gãy sừng của Miriel. Suy cho cùng, những trận chiến giữa các loài quỷ đều rất lạnh lùng, dữ dội và tàn khốc. Cậu và Miriel là bạn tốt của nhau. Họ rất cẩn thận kiềm chế bản thân khi chiến đấu, không bao giờ moi ruột và nội tạng của đối phương ra rồi xé xác. Nếu là những con quỷ khác, cậu có thể đã bẻ gãy nhiều hơn một nửa sừng.
Nghĩ đến điều này, một ý tưởng hay đã nảy ra trong đầu Enoch. Cậu nhấc chăn lên, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh như thiên nga, nằm ngửa trên đùi rồng: " Ta lúc nào cũng yếu đuối như vậy, không cẩn thận là sẽ ngã bệnh nặng. Ta hoàn toàn không thích hợp làm bất cứ công việc nặng nhọc nào..."
"Thưa ngài Acheros~"
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng và chậm rãi, như một khúc ca say đắm. Cậu ngước đôi mắt xanh trong veo lên, hỏi bằng cử chỉ quyến rũ, vẻ mặt mê hoặc: "Ngài không muốn nhìn thấy Enoch đáng yêu của ngài lúc nào cũng yếu ớt như vậy chứ?"
Acheros cúi đôi mắt vàng xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt áo choàng của mình.
Xương cổ tay cậu mảnh khảnh và trắng bệch, nhợt nhạt không có máu vì bệnh tật, những đầu ngón tay nhuốm một màu hồng phấn nhàn nhạt. Giống như những nụ hoa được sương sớm hôn lên đầu mùa xuân, khiến người ta muốn cúi xuống và hôn chúng.
Ai có thể nghĩ đây là bàn tay của một con quỷ?
Và ai có thể chắc chắn liệu hắn có bị con quỷ này cám dỗ hay không?
Acheros cười khẽ: "Khó nói lắm."
Enoch: "?"
Enoch cảm thấy không vui vì việc quyến rũ của mình đã thất bại. Cậu chống hai chân rồng bằng lòng bàn tay và cố gắng lùi lại vào trong chăn.
Tuy nhiên, Acheros giơ tay đặt lên vai Enoch, ấn tiểu quỷ nhỏ trở lại vị trí cũ nhẹ nhàng hỏi: "Nếu ngươi không muốn nấu bữa tối, vậy ngươi muốn làm gì cho ta?"
Ta muốn đếm kho báu của ngài, mau nói cho ta biết kho báu của ngài được chôn ở đâu! Ý đồ xấu quá rõ ràng nên Enoch không dám nói ra.
Cậu chỉ có thể nháy mắt với con rồng và ám chỉ: " Làm việc gì đó dễ, việc gì không khiến ta bị ốm hay bị thương, mà chỉ khiến ta vui vẻ cả thể chất lẫn tinh thần."
"Được, vậy ngươi giúp ta dọn dẹp thư viện đi." Con rồng gật đầu, một vầng hào quang thiên thần hiện lên trên đầu nó, vô cùng nhân từ.
"Dạo này thư viện của ta bừa bộn quá."
Tiểu quỷ vỗ cánh dơi hai lần, trên khuôn mặt nhăn nheo hiện rõ dòng chữ "Ta bất mãn"
Cậu tham lam nói: "Còn việc nào dễ hơn không?"
"Có nhưng nó cũng liên quan đến 'nội bộ',"
Acheros nói. "Và ta không chắc chắn về khả năng của ngươi lúc này, nên ta không thể giao cho ngươi những nhiệm vụ quan trọng được."
"Nếu ngươi có năng lực xuất chúng, ta nhất định sẽ giao cho ngươi những nhiệm vụ quan trọng. Nhưng mà thôi......"
Acheros hơi nghiêng người về phía trước, mái tóc dài sau đầu cũng rủ xuống, giống như một chiếc lồng chim được dệt bằng những sợi bạc dày đặc, che phủ cậu bé tóc vàng mắt xanh đang ngồi trên đùi hắn: "ngươi là 'Enoch đáng yêu' của ta."
"..."
Những việc quan trọng?
Enoch lẩm bẩm trong lòng: Chẳng lẽ là đang đếm kho báu sao?
Enoch háo hức chấp nhận lời đề nghị, cậu lại rúc vào chăn và tự vẽ ra một lời nói dối ngọt ngào:"Ta rất hân hạnh được phục vụ ngài, Lãnh chúa Acheros yêu quý của ta. Nhưng giờ ta đang bị ốm. Ta cần rất nhiều đồ ăn ngon để hồi phục sức khỏe trước khi bawts đầu công việc."
Acheros mỉm cười, chạm vào vòng nô lệ quanh cổ Enoch, rồi đắp chăn cho cậu:"Ta sẽ bảo người hầu mang đồ ăn cho ngươi sau. Ta hy vọng ngươi sẽ sớm khoẻ lại, nô lệ bé nhỏ của ta."
"Cảm ơn lời chúc phúc của ngài. Mong sức mạnh vĩ đại của ngài sẽ mãi mãi bao phủ bầu trời lục địa phía Bắc"
Một tiểu quỷ và một con rồng trao đổi "lời chúc phúc" với nhau.
Trước khi rời đi, Acheros nói một điều cuối cùng với Enoch: "Nhân tiện, 452, nếu ngươi thấy một cuốn sách bìa màu tím, có họa tiết hoa diên vĩ khắc màu vàng trong thư viện, hãy nhớ mở nó ra và đọc trang 376. Nó sẽ bảo vệ ngươi khỏi bị ốm đau."
Enoch há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh quỷ nhỏ nhọn hoắt. Cậu ngáp dài đáp qua loa: " Ta sẽ ghi nhớ điều đó thưa lãnh chúa Acheros."
 Hắn vẫy tay ra hiệu cho 250 đang phụ trách giúp tiểu quỷ nhỏ thích nghi với cuộc sống nô lệ trong lâu đài và hỏi: "Enoch đâu rồi?"
"Thưa ngài Acheros, 452 hình như không khỏe." 250 nặng nề bước đến bậc thềm trước ghế cao của Acheros, đáp: "Cậu ấy nôn liên tục từ khi ngất xỉu hôm qua đến giờ. Cậu ấy bệnh nặng đến mức bắt đầu nói năng lung tung."
"Cậu ấy nói gì?"
"Cậu ấy nói ngài đáng chết."
"..."
Phía ngoài lâu đài, hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời rực rỡ như máu, và cơn bão dõi theo tia sáng cuối cùng rời đi.
Còn bên trong lâu đài, con rồng đáng nguyền rủa đứng dậy khỏi chiếc ghế, thân hình cao và thẳng của hắn đổ bóng đen xuống cầu thang. Hắn khẽ cười khúc khích, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong con ngươi vàng, nhướng mày và nói: "Vậy thì ta sẽ đi nghe cậu ta nói những điều vô nghĩa."
Acheros đi đến cửa phòng nô lệ của Enoch và dừng lại một lúc, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ lời nguyền rủa nào phát ra từ căn phòng.Hắn đẩy cửa ra và bước về phía chiếc giường hẹp đặt ở góc cạnh cửa sổ.
Một cậu trai trẻ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, toàn thân chìm sâu vào gối và chăn. Sắc mặt cậu tái nhợt, hàng mi dài rũ xuống, dưới mắt hiện lên một quầng thâm xanh nhạt, khóe mắt đỏ ngầu. Mái tóc vàng óng hơi ướt mồ hôi lạnh, xoăn rối bù, bết dính vào hai bên má. Trông cậu quả thực rất ốm.
Tiểu quỷ xinh đẹp đã trở nên đáng thương. Acheros mang một chiếc ghế đến và ngồi xuống bên cạnh giường.
Tiểu quỷ nghe thấy tiếng động liền mở mắt. Ban đầu, ánh mắt cậu mơ hồ mờ mịt, tội nghiệp. Khi nhìn rõ người ngồi bên giường, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm hung tợn, chỉ có vẻ mặt là giả vờ đáng thương.
Cậu đưa cánh tay trắng hơn ngọc ra từ dưới chăn và nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Acheros: " Ngài Acheros, cuối cùng ngài cũng đến........ He he he he he he!"
Acheros: "..."
Cậu quỷ còn chưa nói hết câu đã vội vàng đứng dậy, nằm sấp xuống mép giường, nôn khan như vừa nhìn thấy một đống đất bẩn kinh tởm. Sau khi nôn xong, cậu lau khóe miệng, yếu ớt nói tiếp: "Ta cảm thấy bệnh tình đã đỡ hơn rất nhiều..."
Với tính cách của tiểu quỷ, ,Acheros nghĩ cậu đang mỉa mai mình nên chỉ thản nhiên nói: "Ừ."
Nhưng thực ra, Enoch không cố ý cậu thực sự bị bệnh. Cậu nghi ngờ cái bát "Rồng đen vượt sông" tự làm hôm qua có độc, nhưng cậu không biết chất độc được tạo ra ở bước nào. Cậu chắc chắn từng bước làm đều có độc sẵn, nồi đất bẩn, nước cống nhờn mỡ, đuôi thằn lằn quái vật, bụi tường hàng thế kỷ, bát đĩa chưa rửa... À, đuôi thằn lằn có lẽ không độc, vì cậu chưa ăn nó.
Tóm lại, Enoch đã bị đầu độc bởi chính thức ăn mình nấu. Cậu cảm thấy khó chịu suốt một ngày một đêm, và vẫn chưa thấy khá hơn.Đối mặt với ánh mắt như đang cân nhắc xem cậu có nói dối hay không của Acheros, Enoch vội vàng giải thích: "ta thực sự bị bệnh, không phải giả vờ."
Mặc dù Enoch muốn giả vờ, nhưng giờ cậu không cần phải bận tâm giả vờ bị bệnh nữa, phải không?
Sau khi nghe vậy, Acheros lại nói: "Ừm."
Enoch cảm thấy con rồng độc ác không tin lời mình nói, nên dùng hai tay đỡ lấy thân mình, áp má vào đầu gối của hắn, rồi tỏ vẻ yếu đuối: "Cơ thể ta lạnh quá, lạnh như ngày ta chết vậy..."
Con rồng bình tĩnh nói: "Được."
Enoch lại giả vờ bất lực: "Bụng ta cũng đau, nó cồn cào như thể nuốt trọn tất cả bão tuyết trên núi Cảnh Y Bắc Nhĩ..."
Con rồng độc ác bình tĩnh nói: "Ừm."
Enoch không thể không nhe nanh quỷ dữ ra và nói một cách cay đắng: "ta nói nhiều như vậy, mà ngài nỡ lòng nào chỉ đáp lại 'ừm' trống rỗng?"
Con rồng độc ác nói một câu gì đó có chút trầm ngâm: "Hừm~"
Enoch tức giận nhưng không dám nói: "..."
Thay vào đó, con rồng cúi đầu nhẹ nhàng nâng cằm Enoch bằng lòng bàn tay, để cậu đối mặt với hắn và hỏi: "Sao ngươi không nói gì nữa?"
Enoch quay mặt đi, nói nhỏ: "...Hừ!"
Acheros mỉm cười: " Ngươi vừa trợn mắt với ta đấy à?"
Enoch nói, đảo mắt lần thứ hai: "Không, thưa chủ nhân. Ta ốm đau quá nên phải đảo mắt đây này."
"Ồ?" Acheros nhìn cậu trai trẻ đang nằm trên đùi mình. Hắn có xương trán cao, nên đôi mắt nhìn xuống trông rất sâu. "Nhưng không phải ngươi từng nói nhìn thấy ta thì bệnh của ngươi sẽ khỏi hay sao?"
Enoch than thở trong lòng: Đúng vậy, nhưng sau khi nói chuyện với ngài, tình trạng của ta lại trở nên tồi tệ hơn.
Tuy nhiên trước mặt rồng, cậu vẫn phải tỏ ra yếu đuối và vô hại, nên cậu nói: "Đó là vì ta sinh ra đã yếu đuối."
Nụ cười trên môi Acheros càng thêm sâu. Hắn cố ý liếc nhìn cặp sừng trên đầu và đôi cánh dơi sau lưng tiểu quỷ, nói: "Ta thấy cặp sừng và đôi cánh này khá nhỏ."
Càng nghe như vậy, Enoch nhắm mắt lại.
Cậu sợ rằng nếu không nhắm mắt lại, con rồng sẽ cảm nhận được sát ý tràn ra khoé mắt cậu.
Kết quả là, sau khi nhắm mắt lại, Enoch cảm nhận chiếc sừng gãy đột nhiên bị đầu ngón tay của ai đó cọ xát.
Sừng của quỷ rất nhạy cảm, nên khi giao chiến, chúng thường chọn tấn công vào sừng của đối phương trước. Đây là cách tốt để gây sát thương lớn cho đối phương.
Sừng bị gãy sẽ mọc lại sau một thời gian, nhưng sừng mới lành sẽ nhạy cảm hơn so với bình thường. Khi chạm vào chúng sẽ gây đau, tê và ngứa, khiến họ rùng mình.
Cặp sừng nhạy cảm đang trong giai đoạn hồi phục của Enoch bị chạm vào, cậu lập tức cảm thấy luồng nhiệt run rẩy kỳ lạ, lan tỏa khắp cơ thể như một trận tuyết lở.
Vội vàng đưa tay che cặp sừng lại, trốn dưới chăn, chỉ để lại một đôi mắt lộ rõ oán hận của mình. Cậu trừng mắt nhìn con rồng ác: "Đừng chạm vào ta!"
Cánh tay Acheros vẫn giơ lên, vuốt ve. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân đột nhiên trống rỗng của mình với vẻ kinh ngạc: "Ta chỉ chạm nhẹ chút thôi..."
Enoch ngắt lời lớn tiếng: "Không được!"
"Ừm, vậy ta sẽ không chạm nữa."
Acheros buông tay thỏa hiệp. "Sao sừng của ngươi lại gãy?"
Enoch quấn mình trong chăn, nói một cách thản nhiên: " Nó bị thương vì chiến đấu với những con quỷ khác."
Cậu cũng thường xuyên bẻ gãy sừng của Miriel. Suy cho cùng, những trận chiến giữa các loài quỷ đều rất lạnh lùng, dữ dội và tàn khốc. Cậu và Miriel là bạn tốt của nhau. Họ rất cẩn thận kiềm chế bản thân khi chiến đấu, không bao giờ moi ruột và nội tạng của đối phương ra rồi xé xác. Nếu là những con quỷ khác, cậu có thể đã bẻ gãy nhiều hơn một nửa sừng.
Nghĩ đến điều này, một ý tưởng hay đã nảy ra trong đầu Enoch. Cậu nhấc chăn lên, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh như thiên nga, nằm ngửa trên đùi rồng: " Ta lúc nào cũng yếu đuối như vậy, không cẩn thận là sẽ ngã bệnh nặng. Ta hoàn toàn không thích hợp làm bất cứ công việc nặng nhọc nào..."
"Thưa ngài Acheros~"
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng và chậm rãi, như một khúc ca say đắm. Cậu ngước đôi mắt xanh trong veo lên, hỏi bằng cử chỉ quyến rũ, vẻ mặt mê hoặc: "Ngài không muốn nhìn thấy Enoch đáng yêu của ngài lúc nào cũng yếu ớt như vậy chứ?"
Acheros cúi đôi mắt vàng xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt áo choàng của mình.
Xương cổ tay cậu mảnh khảnh và trắng bệch, nhợt nhạt không có máu vì bệnh tật, những đầu ngón tay nhuốm một màu hồng phấn nhàn nhạt. Giống như những nụ hoa được sương sớm hôn lên đầu mùa xuân, khiến người ta muốn cúi xuống và hôn chúng.
Ai có thể nghĩ đây là bàn tay của một con quỷ?
Và ai có thể chắc chắn liệu hắn có bị con quỷ này cám dỗ hay không?
Acheros cười khẽ: "Khó nói lắm."
Enoch: "?"
Enoch cảm thấy không vui vì việc quyến rũ của mình đã thất bại. Cậu chống hai chân rồng bằng lòng bàn tay và cố gắng lùi lại vào trong chăn.
Tuy nhiên, Acheros giơ tay đặt lên vai Enoch, ấn tiểu quỷ nhỏ trở lại vị trí cũ nhẹ nhàng hỏi: "Nếu ngươi không muốn nấu bữa tối, vậy ngươi muốn làm gì cho ta?"
Ta muốn đếm kho báu của ngài, mau nói cho ta biết kho báu của ngài được chôn ở đâu! Ý đồ xấu quá rõ ràng nên Enoch không dám nói ra.
Cậu chỉ có thể nháy mắt với con rồng và ám chỉ: " Làm việc gì đó dễ, việc gì không khiến ta bị ốm hay bị thương, mà chỉ khiến ta vui vẻ cả thể chất lẫn tinh thần."
"Được, vậy ngươi giúp ta dọn dẹp thư viện đi." Con rồng gật đầu, một vầng hào quang thiên thần hiện lên trên đầu nó, vô cùng nhân từ.
"Dạo này thư viện của ta bừa bộn quá."
Tiểu quỷ vỗ cánh dơi hai lần, trên khuôn mặt nhăn nheo hiện rõ dòng chữ "Ta bất mãn"
Cậu tham lam nói: "Còn việc nào dễ hơn không?"
"Có nhưng nó cũng liên quan đến 'nội bộ',"
Acheros nói. "Và ta không chắc chắn về khả năng của ngươi lúc này, nên ta không thể giao cho ngươi những nhiệm vụ quan trọng được."
"Nếu ngươi có năng lực xuất chúng, ta nhất định sẽ giao cho ngươi những nhiệm vụ quan trọng. Nhưng mà thôi......"
Acheros hơi nghiêng người về phía trước, mái tóc dài sau đầu cũng rủ xuống, giống như một chiếc lồng chim được dệt bằng những sợi bạc dày đặc, che phủ cậu bé tóc vàng mắt xanh đang ngồi trên đùi hắn: "ngươi là 'Enoch đáng yêu' của ta."
"..."
Những việc quan trọng?
Enoch lẩm bẩm trong lòng: Chẳng lẽ là đang đếm kho báu sao?
Enoch háo hức chấp nhận lời đề nghị, cậu lại rúc vào chăn và tự vẽ ra một lời nói dối ngọt ngào:"Ta rất hân hạnh được phục vụ ngài, Lãnh chúa Acheros yêu quý của ta. Nhưng giờ ta đang bị ốm. Ta cần rất nhiều đồ ăn ngon để hồi phục sức khỏe trước khi bawts đầu công việc."
Acheros mỉm cười, chạm vào vòng nô lệ quanh cổ Enoch, rồi đắp chăn cho cậu:"Ta sẽ bảo người hầu mang đồ ăn cho ngươi sau. Ta hy vọng ngươi sẽ sớm khoẻ lại, nô lệ bé nhỏ của ta."
"Cảm ơn lời chúc phúc của ngài. Mong sức mạnh vĩ đại của ngài sẽ mãi mãi bao phủ bầu trời lục địa phía Bắc"
Một tiểu quỷ và một con rồng trao đổi "lời chúc phúc" với nhau.
Trước khi rời đi, Acheros nói một điều cuối cùng với Enoch: "Nhân tiện, 452, nếu ngươi thấy một cuốn sách bìa màu tím, có họa tiết hoa diên vĩ khắc màu vàng trong thư viện, hãy nhớ mở nó ra và đọc trang 376. Nó sẽ bảo vệ ngươi khỏi bị ốm đau."
Enoch há miệng, để lộ hai chiếc răng nanh quỷ nhỏ nhọn hoắt. Cậu ngáp dài đáp qua loa: " Ta sẽ ghi nhớ điều đó thưa lãnh chúa Acheros."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me