Husbando X Reader Chi Co Doi Ta
Căn cứ bí mật của Tổ chức Áo Đen – Phòng giam số 07Cả căn phòng tối om, chỉ có một bóng đèn mờ mờ chớp nháy trên trần nhà, tỏa ra ánh sáng lờ mờ lạnh lẽo. Không gian nồng nặc mùi ẩm mốc và kim loại.Em ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, cổ tay bị trói chặt bằng dây xích sắt lạnh buốt. Cổ họng khô khốc, cơ thể đau nhức vì đòn tra khảo lúc nãy. Nhưng điều đáng sợ hơn cả chính là người đang đứng trước mặt em.Gin.Hắn tựa lưng vào bàn, đôi mắt xám lạnh lẽo nhìn em đầy dò xét. Trên môi hắn vẫn kẹp điếu thuốc đang cháy dở, làn khói trắng mờ ảo bao trùm lấy khuôn mặt sắc bén đến đáng sợ."Lần cuối," hắn lên tiếng, giọng trầm trầm như một lưỡi dao cắt vào không khí. "Ngươi đã phản bội tổ chức đúng không?"Em siết chặt bàn tay, móng tay ghim vào da thịt đến mức gần bật máu. Dù cơ thể đau đớn, em vẫn giữ ánh mắt cứng rắn, không hề lộ ra một tia run sợ nào."Anh nghĩ vậy sao?""Chứng cứ rõ ràng như thế, ngươi còn định chối à?" Gin cười lạnh, tay hắn với lấy khẩu Beretta M92F trên bàn rồi chĩa thẳng vào trán em. "Em nghĩ mình có thể thoát được à?"Em không đáp. Không phải vì em sợ, mà vì em biết rõ Gin không phải kẻ chỉ dựa vào cảm xúc mà hành động. Nếu hắn muốn giết em, em đã chết từ lâu rồi."Hay là..." Gin cúi người xuống, gương mặt hắn kề sát em đến mức em có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào làn da lạnh buốt của mình. " Có kẻ nào đó bảo kê? FBI? CIA? Hay là cái tên oắt con thích chơi trò thám tử nào đó?"Câu nói của hắn đầy chế nhạo, nhưng đồng thời cũng như một con dao mổ xẻ, muốn lôi tuốt ruột gan em ra để nhìn rõ sự thật bên trong.Em cười nhạt, giọng khàn đặc:"Anh nghĩ một kẻ phản bội vẫn còn ngồi đây nói chuyện với anh được sao? Nếu tổ chức đã nghi ngờ tôi, chắc chắn tôi đã bị thủ tiêu từ sớm."Gin im lặng trong giây lát.Hắn ghét sự dối trá, nhưng cũng hiểu rõ hơn ai hết, có những lúc sự thật không thể nhìn thấy bằng mắt thường.Hắn đưa tay bóp cằm em, buộc em phải ngước lên nhìn thẳng vào mắt mình."Ngươi không sợ tôi giết em à?"Em nhếch môi, đôi mắt ánh lên tia thách thức. "Sợ chứ. Nhưng anh sẽ không làm vậy."Gin khựng lại một giây.Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ để ai có cơ hội sống sót sau khi bị hắn nghi ngờ. Nhưng với em, hắn lại do dự.Chết tiệt thật.Tại sao hắn lại do dự?Hắn nhíu mày, siết chặt cằm em hơn. "Tại sao em lại chắc chắn như vậy?"Em nghiêng đầu, thì thầm:"Vì tôi hiểu anh, Gin."Trong thoáng chốc, Gin không nói gì.Một khoảng lặng kỳ lạ bao trùm giữa hai người.Cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng hắn.Hắn hận cảm giác này.Hắn không thích việc có một ai đó hiểu rõ mình như vậy.Nhưng khi nhìn vào ánh mắt em, thứ ánh mắt không hề run rẩy trước họng súng, hắn lại nhận ra một điều.Hắn không thể xuống tay.Hắn có thể giết em. Nhưng hắn không muốn."Chết tiệt..." Gin rủa thầm, sau đó buông em ra. Hắn đứng dậy, xoay người rời khỏi căn phòng. Nhưng trước khi bước ra ngoài, hắn dừng lại, lạnh lùng nói:"Từ giờ, tôi sẽ giám sát em."Cánh cửa đóng sầm lại.Em chớp mắt, hơi thở nặng nề.Thật may...Hắn đã không giết em.Nhưng đồng thời, em cũng hiểu...Từ giây phút này trở đi, em sẽ không thể rời khỏi tầm mắt của Gin nữa.
_____
_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me