TruyenFull.Me

Huyen Hoc Cong Dich Tu Hoa Tich Son

Người dịch + beta: 一个陌生人。

———

Trần Hạc Niên đứng dưới màn đêm âm u, con chó đen đứng trên mái hiên ngẩng đầu nhìn ra xa, tru lên mấy tiếng liền. Tiếng gầm của quỷ hồn kéo dài, vang vọng như tiếng trống xa xăm, mà người duy nhất nghe được, thì chỉ có Trần Hạc Niên.

Bóng con chó đen đổ lên mặt trăng khuyết, đôi mắt xám trắng của nó dõi về một hướng xa xăm. Sau cùng, tiếng sủa cũng dần ngưng lại, chỉ còn những tiếng thở khàn khàn từ lồng ngực, như cát bụi bị gió cuốn tan vào màn đêm. Chó đen rời đi rồi.

Trần Hạc Niên không nhịn được lẩm bẩm: "Nó thậm chí còn không hề có ý định cắn tôi."

"Sao thế?" Con quỷ trong gương lượn quanh bên người anh, giọng điệu trêu chọc thì thầm bên tai: "Quỷ không muốn ăn ngươi nên trái tim nhỏ bé của ngươi bị tổn thương rồi à?"

"Không, vì nó tới để báo thù." Trần Hạc Niên trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Ta chỉ tò mò về mối oán khí của nó." Anh xoay cổ tay, rồi siết chặt một cái, lực căng nơi ngón tay khiến gân xanh hằn rõ dưới da. Con quỷ trong gương lập tức tản ra, tránh xa anh.

Chó không phải người, nhưng trong mắt nó, Trần Hạc Niên cũng chỉ là khúc xương dễ gặm. Nếu chó không thèm đến xương mà lại muốn cắn người, thì hẳn là nỗi hận trong nó còn mạnh hơn cả dục vọng.

Khi Trần Hạc Niên trở lại trong nhà, Lý Cương đã cầm máu cho vết thương của Lý Tiểu Cường, cũng đã lau sạch mặt mũi và thay quần áo sạch sẽ cho nó. Nó vẫn nằm thút thít trong lòng Trần Thục, mắt đỏ hoe như sắp lịm đi. Trần Thục đề nghị đến bệnh viện, vì vết thương quá sâu, suýt nữa thì cắt thẳng vào tận xương.

Lý Cương định gọi điện bàn bạc thì Trần Hạc Niên đã cất tiếng ngăn lại: "Không được đến bệnh viện."

"Tại sao?" Lý Cương dừng tay ngay trên phím số: "Không để bác sĩ xem qua thì chúng tôi không yên tâm."

"Nó mà đến bệnh viện thì chỉ có đường chết, trừ khi mời bác sĩ đến khám tận nhà." Trần Hạc Niên chậm rãi giải thích: "Bệnh viện âm khí nặng, người chết nhiều, mà thằng bé bây giờ lại bị quỷ ám, dày vò đến mức dương khí suy kiệt, nếu bước vào bệnh viện thì có khi hồn phách sẽ bị quỷ sai bắt đi ngay. Huống chi vết thương này còn không phải do người thường gây ra. Nghe tôi, chuẩn bị ít nếp chín, đắp lên vết thương, đừng để nó mưng mủ."

Hai vợ chồng nghe vậy cũng thấy có lý, Trần Thục nói: "Vậy tôi đưa thằng bé đi nghỉ ngơi trước."

"Đợi đã." Trần Hạc Niên lập tức bước tới chặn đường hai người: "Tôi có chuyện cần hỏi nó."

Trần Thục ngạc nhiên: "Cái gì mà nhất định phải hỏi ngay bây giờ? Nó thành ra thế này rồi mà?"

"Liên quan đến mạng sống của nó." Trần Hạc Niên không khách khí, trực tiếp kéo Lý Tiểu Cường về phía mình.

Anh hỏi: "Con chó đó là chuyện gì?"

"Cậu đã làm gì khiến nó hận cậu đến thế?"

Lý Tiểu Cường yếu ớt, né tránh ánh mắt của Trần Hạc Niên: "Em... em không biết..."

"Không biết?" Trần Hạc Niên bật cười lạnh: "Cậu không biết? Nó hận cậu đến mức muốn moi cả tim lẫn gan của cậu ra, bây giờ bày đặt vô tội thì có ích gì?"

"Tiểu sư phụ, sao cậu có thể nói với trẻ con kiểu đó!" Trần Thục bắt đầu bực mình: "Nó mới 14 tuổi thì có thể làm được gì chứ?"

"Tôi cũng đang muốn biết nó làm cái gì." Trần Hạc Niên không đếm xỉa đến phản ứng của cô ta, túm lấy cổ áo Lý Tiểu Cường rồi nhấc bổng nó lên như xách một cái bao cát, kéo lê ra xa gần cả mét.

Anh ném thẳng nó xuống đất, lạnh lùng hỏi: "Cậu đã hại nó kiểu gì? Đã làm gì với con chó đó? Nói mau."

"Nói."

Bộ dáng lạnh lùng của Trần Hạc Niên khiến Lý Tiểu Cường bật khóc, cậu ôm chân gào lớn: "Em không biết! Mẹ ơi, con sợ! Mẹ ơi!"

Trần Thục lập tức lao tới, trừng mắt với Trần Hạc Niên: "Cậu làm cái gì thế! Nó chỉ là một đứa trẻ! Chỉ là một con chó thôi mà, thì đã sao? Mạng chó còn lớn hơn mạng người chắc? Việc của cậu là lo đi bắt quỷ, xen vào cái gì!"

Cô ta giơ móng tay ra như muốn cào cấu, Trần Hạc Niên không muốn đụng vào, liền buông tay, trả Lý Tiểu Cường lại.

"Tiểu sư phụ, cậu cũng nên nói lý một chút." Lý Cương cũng chạy tới chắn giữa hai bên, giọng vừa hòa hoãn vừa nịnh nọt: "Con tôi thì biết gì chứ, mà nếu là chó thì càng dễ xử lý phải không? Cậu chắc chắn có cách giết nó, đúng không?"

Lý Tiểu Cường rúc vào lòng mẹ, Trần Thục cuống quýt dỗ dành, Lý Cương thì đứng chắn trước hai mẹ con, còn giữ chút thể diện, gượng cười nói: "Chỉ cần cậu giải quyết được việc này, tôi sẽ đưa thêm cậu 10 nghìn nữa, được chứ?"

"Được thôi." Trần Hạc Niên đáp.

Anh vẫn đứng một mình ở đó, nụ cười trên mặt nhạt nhòa, nửa người chìm trong bóng tối, đứng cách xa Lý Tiểu Cường, nói vọng lại: "Khi nào cậu muốn nói, thì lại tìm tôi."

Giọng anh bình thản, dửng dưng nhưng không bước tới.

"Được, được, cứ làm thế đi." Lý Cương thấy Trần Hạc Niên cũng dễ nói chuyện thì yên tâm phần nào, quay sang bảo: "Bà nó, lên nhà thôi." Cả hai vẫn mặc đồ ngủ chưa thay, người nhếch nhác, muộn quá nên ai cũng mệt mỏi.

Lý Tiểu Cường chỉ nhìn Trần Hạc Niên một lần, không dám nhìn lần thứ hai. Đôi mắt kia sáng nhưng lạnh băng, khiến nó rùng mình, vội vã né tránh, lảo đảo đi theo mẹ.

Trần Hạc Niên vẫn dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con, Lý Tiểu Cường không dám quay đầu lại, chỉ biết cắn răng chịu đau, cố bước nhanh hơn.

Chờ họ đi khuất, vào hẳn trong phòng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Lý Hiếu Tiếu mới đặt cây lau nhà xuống, bước về phía anh.

"Em... em biết con chó đó." Lý Hiếu Tiếu nói.

Biết rõ gương mặt của Trần Hạc Niên không thân thiện gì, nhưng cô bé vẫn lấy hết can đảm đứng trước mặt anh.

"Là người bên ngoài kia, người hay đứng trước cửa... con chó là của chú ấy. Chú ấy không phải người xấu, chó cũng không phải chó dữ." Cô bé đến để cầu xin, Lý Hiếu Tiếu nói: "Cha mẹ em không biết gì đâu, họ chỉ thương anh em thôi. Vì chỉ thương mỗi ảnh, nên mới không để ý đến người khác. Anh có thể, đừng làm hại nó được không? Đuổi nó đi là được rồi."

Trần Hạc Niên đáp: "Không được."

Sự từ chối ấy khiến khuôn mặt của Lý Hiếu Tiếu lộ vẻ bối rối. Chút can đảm mong manh vừa gom được giờ đã hóa thành hoang mang, còn giọng của Trần Hạc Niên thì lạnh lùng, sắc bén: "Cầu người không bằng tự cứu, không ai dạy thì tự học, không ai cứu thì tự cứu. Những lời em nói, anh sẽ không nghe."

Nói xong, anh quay người bỏ đi.

Lý Hiếu Tiếu không thể đuổi theo. Vì sàn còn chưa lau xong, sáng mai mẹ cô bé dậy thấy nhà không sạch sẽ thì sẽ mắng cô bé. Mà một khi Trần Hạc Niên đã từ chối, cô bé cũng không còn cơ hội mở lời nữa. Cô bé chỉ có thể lặng lẽ nhìn bóng anh rời xa, rồi cúi xuống tiếp tục công việc.

Đêm mỗi lúc một sâu, cả căn nhà dần chìm vào giấc ngủ. Lý Tiểu Cường ngủ chung phòng với ba mẹ. Giường lớn, nó chen vào giữa hai người, chân gác lên một chiếc gối.

Vừa chợp mắt, nó đã gặp ác mộng, nó mơ thấy con chó đen tranh thủ lúc nó ngủ mà gặm nốt chân kia. Nó giật mình tỉnh dậy, vết thương đau buốt khiến nó không sao ngủ lại được. Giống như có kiến đang cắn dưới da, nó khe khẽ rên rỉ.

Ngày nào Lý Tiểu Cường cũng lặp lại cơn ác mộng ấy. Ban ngày thì nghe tiếng chó sủa, trong đĩa cơm thịt cũng hóa thành đầu chó đang nhìn chằm chằm vào nó, nó sắp chịu không nổi nữa rồi.

Lý Cương xoay người, giường vang lên tiếng kẽo kẹt. Âm thanh ấy khiến thần kinh căng như dây đàn của Lý Tiểu Cường run bắn.

Không chỉ là tiếng động từ chiếc giường, mà trong đầu nó cũng vang lên ù ù không dứt. Cảnh tượng con chó đen to lớn lao về phía nó vẫn còn in rõ ràng trong ký ức, không ngừng tua lại như một đoạn phim lỗi. Nó không dám nhắm mắt, mà cũng không dám mở mắt, chỉ sợ vừa mở ra là sẽ nhìn thấy cái miệng há to và hàm răng sắc nhọn của con chó đen đó.

Nó không muốn chết, thật sự không muốn chết. Tim nó đập ngày càng nhanh, lúc này nó lại có cảm giác buồn tiểu, nhưng nó tuyệt đối không dám ra khỏi giường để đi vệ sinh. Nó co người lại, nhắm chặt mắt, chìm trong bóng tối đen kịt. Bỗng dưng, nó nghe thấy tiếng động.

Ba mẹ nó không hề nhúc nhích, nhưng dưới gầm giường lại vang lên tiếng xào xạc. Chỉ là gió? Nhưng trước khi ngủ ba mẹ đã đóng kỹ cửa sổ và cửa phòng rồi.

Lý Tiểu Cường không ngăn được trí tưởng tượng miên man. Nó bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang kéo áo mình, kéo nó xuống khỏi giường. Có gì đó! Nhất định có gì đó ở đây!

Nó chưa từng rời đi! Cái tên đạo sĩ khốn nạn kia căn bản chưa giết được con quỷ!

"Mẹ ơi..."

Giọng nó nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Nó nghe tiếng bước chân ngày càng gần, thần kinh như sắp nổ tung. Cuối cùng, nó vẫn không kìm được mà mở mắt ra, nhìn thấy lưng ba mình đang nằm nghiêng, một mảng tối, không có gì khác thường.

Nó còn chưa kịp thở phào, thì cái bóng đen trước mắt lại khẽ động đậy. Đó là lông của con chó, là đôi mắt của nó. Thì ra con chó đen đang nằm bò trên vai Lý Cương, đang nhìn chằm chằm vào nó. Khi ánh mắt chạm nhau, Lý Tiểu Cường như nghẹt thở.

"Á!" Nó gào lên một tiếng thảm thiết.

Con chó đen lại lao tới. Nó vùng vẫy lăn khỏi giường, hét to gọi cứu mạng, nhưng ba mẹ vẫn ngủ say như chết. Nó ngã xuống sàn lạnh toát, đau khắp người, vết thương có lẽ lại toạc ra, đau tới mức nó gào khóc không thành tiếng.

Con chó đen ngồi trên giường, lạnh lùng nhìn nó.

Lý Tiểu Cường hoảng loạn bò đến tận góc tường xa nhất, gương mặt trắng bệch. Con chó đó, nó đang cười.

"Mày còn dám nói dối." Con chó đen mở miệng. Nó liếm lông trên người, để lộ móng vuốt sắc nhọn lấp lóe.

"Tao sẽ xé xác mày ra..."

"Mày, tao sẽ ăn thịt mày. Không ai cứu được mày đâu. Mày chết chắc rồi."

"Không... không mà! Đừng mà!"

"Đừng lại gần đây!" Lý Tiểu Cường vừa đau vừa sợ, đã chẳng còn để ý đến thân thể mình nữa. Nó nhìn con chó từng bước đến gần, hoàn toàn sụp đổ, òa khóc: "Tao sai rồi! Tao sai thật rồi! Tao không dám nữa! Xin tha cho tao! Xin tha cho tao đi mà!"

Nhưng con chó vẫn lao đến, một vuốt vung ra, cào rách bụng nó. Lý Tiểu Cường trơ mắt nhìn bụng mình bị xé thủng một lỗ lớn, co giật, điên loạn kêu gào.

"Con ơi! Đừng dọa mẹ!" Trần Thục và Lý Cương đều quỳ bên cạnh nó, nhưng mắt nó chỉ dán chặt vào một hướng, liên tục hét lên, dùng tay đập loạn trong không khí như muốn xua đuổi thứ gì đó vô hình.

"Mau gọi người tới cứu!" Trần Thục la thất thanh.

"Cửa mở không ra!" Lý Cương lao tới nắm lấy tay nắm cửa, vặn mãi không được, như thể bị khóa chết. Hắn quýnh quáng dùng vai húc mạnh vào cánh cửa.

Lý Tiểu Cường thấy con chó đen lôi cả ruột gan nó ra ngoài, đau tới phát run, sùi bọt mép, tay chân lạnh ngắt.

Trần Thục vỗ mặt Lý Tiểu Cường, gấp đến phát khóc: "Con ơi! Đừng dọa mẹ! Tỉnh lại đi, mẹ ở đây mà!"

Lý Cương có thừa sức lực, nhưng chưa kịp phá được cửa thì đã tự ngã nhào xuống đất. Hai người họ quây lấy Lý Tiểu Cường, chân tay luống cuống, quýnh lên đến độ dậm chân tại chỗ.

Lúc này vang lên hai tiếng "cốc cốc". Có người gõ cửa ngoài phòng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng nói bình tĩnh của Trần Hạc Niên vang lên như tiếng trời.

Cánh cửa đột nhiên mở ra. Trần Hạc Niên đứng ngay trước cửa, thân hình cao ráo, phong thái điềm đạm.

Lý Cương như nhìn thấy cứu tinh, vui mừng đến rớt nước mắt: "Mau xem giúp con tôi! Nó sắp không qua khỏi rồi!"

Vết thương trên chân Lý Tiểu Cường lại rách toạc, máu kéo thành một vệt dài trên sàn. Quần áo nó ướt đẫm, người ngợm chật vật, thảm hại không chịu nổi.

"Đừng cuống." Trần Hạc Niên chỉ liếc mắt nhìn qua, mỉm cười nói: "Nó chỉ đang gặp ác mộng thôi."

"Thế này mà gọi là không có việc gì à!" Trần Thục gào lên: "Cậu rốt cuộc có trị được hay không?"

Trần Hạc Niên thấy cô ta đòi hỏi thì cũng thuận nước đẩy thuyền, bước lên phất tay một cái: "Được rồi."

"...Được rồi?"

Vợ chồng Lý Cương ngơ ngác nhìn anh. Chỉ thấy một làn khói đen mờ mịt từ người Lý Tiểu Cường bốc ra, con quỷ trong gương khẽ phất tay, bay về bên cạnh Trần Hạc Niên.

Thân thể Lý Tiểu Cường giật một cái. Ánh mắt nó dần tỉnh táo, trông có vẻ đã khá hơn. Đến khi hoàn toàn lấy lại ý thức thì hai mắt nó đã sưng vù vì khóc, giọng khàn đặc vì gào rú, nó sờ lấy bụng mình, không có gì cả. Con chó đen không móc ruột nó.

Nhưng ngẩng đầu lên, nó lại thấy ngay Trần Hạc Niên đang đứng đó. Anh cúi người xuống, ánh mắt sắc như dao, phóng thẳng về phía nó.

Lý Tiểu Cường trông rõ đường nét trên khuôn mặt anh. Trần Hạc Niên hơi nhướng mày, ánh mắt vẫn dửng dưng lạnh lùng, nhếch nhẹ khóe môi: "Bây giờ, cậu có gì muốn nói với tôi không?"

"Tôi có thể giúp cậu giải quyết phiền toái, nhưng cơ hội..." Anh giơ lên một ngón tay: "Chỉ có một lần."

Giọng anh lọt vào tai Lý Tiểu Cường, khiến nó có cảm giác như đang đối mặt thần tiên trong tranh bước ra đời thực. Thần tiên hiển linh ngay trước mắt. Nó hận không thể bò đến ôm lấy đùi anh mà quỳ xuống van xin.

Lý Tiểu Cường nghẹn ngào, úp mặt xuống, òa lên khóc nức nở: "Em nói! Em nói hết! Anh cứu em với..."

———

Follow, comment, rate để mình có thêm động lực nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me