TruyenFull.Me

Huyen Hoc Cong Dich Tu Hoa Tich Son

Người dịch + beta: 一个陌生人。

———

Máu vẫn không ngừng chảy ra từ lớp xi măng, đặc sệt, Trần Hạc Niên có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của chúng.

Đó như những con sứa trắng lặng lẽ lênh đênh giữa biển sâu, thâm y (1) rách nát lượn lờ như xúc tu lay chuyển, khuôn mặt chúng sưng vù như bị ngâm nước lâu ngày, mục rữa đến mức không còn ra hình ra dạng.

Tất cả đều là những hồn ma còn sót lại trên mảnh đất này. Nhưng lúc này có thứ gì đó đang ngăn cản bọn chúng, tình hình quá mức bất thường, như thể có một kết giới bao quanh.

Trần Hạc Niên đi đến mép gần đám quỷ hồn nhất, anh đứng sát mép ranh giới ấy, giữa đó là một cây hoè cao lớn rậm rạp.

"Đừng ồn ào." Trần Hạc Niên cảnh cáo đám quỷ trước mặt.

Tiếng rên rỉ bi thương rền rĩ như gió lùa qua khe đá, dày đặc khiến người nghe mà bực bội. Trần Hạc Niên bước tới dưới gốc cây hoè, anh cúi người, ánh mắt lướt dọc theo thân cây nhìn xuống, lá trên cao xào xạc rụng rơi. Bàn tay anh đặt lên lớp đất trên bề mặt rễ cây, đất tơi xốp, chỉ có một chỗ khô cứng, rõ ràng từng có người đào xới ở đây.

Anh dùng ngón tay gạt lớp đất phía trên ra, thấy bên dưới chôn một hòn đá đen, nhặt lên xem, rồi phủi sạch đất thừa, sau đó mới lộ ra thứ thật sự bị chôn giấu, dưới đá có dán một lá bùa vàng: Cái hoàng thổ, chấn sơn thạch, cấm si mị, đảng bá quỷ. (2)

Rõ ràng đây là thủ pháp của người trong đạo môn, có người đã lập ra một cõi dương ở đây. Ma quỷ không thể vượt qua cõi dương của người sống. Lũ quỷ bên trong không thoát ra được, chứng tỏ trung tâm của trận pháp nằm trong khuôn viên trường học. Tất cả oan hồn trên mảnh đất này đều bị giam trong kết giới.

Giọng quỷ trong gương hào hứng vọng ra từ trong rương: "Chỉ là vài cô hồn dã quỷ thôi mà, ta có thể ăn sạch chúng không?"

Trần Hạc Niên gõ tay lên rương: "Ngươi kiềm chế chút đi, vẫn chưa đến lúc."

Quỷ trong gương khịt mũi: "Thế thì ông đây còn phải đợi tới bao giờ nữa đây?"

"Đại Hoàng." Trần Hạc Niên chậm rãi nói: "Với một con chó không nghe lời, chủ nhân của nó thường sẽ làm gì?"

Quỷ trong gương im lặng, Trần Hạc Niên nửa cười nửa không mà nói:

"Huấn luyện chó dữ ấy à, người ta thường dùng gậy đập vỡ răng nó, khiến nó không ăn được, để cho nó đói meo, đợi đến khi nó không còn dám sủa nữa, mới cho ăn lưng lửng bụng, để nó hiểu ai mới là kẻ cầm gậy, ai mới là chủ nhân thực sự."

"Đại Hoàng, ngươi là chó của ta à?"

"Ngươi..." Con quỷ trong gương nghiến răng, bị lời anh dọa cho có chút run sợ.

Bị buộc phải phục tùng Trần Hạc Niên, nó có thể nhịn, nhưng điều này đã làm tổn thương lòng tự trọng của nó, dù gì nó cũng là một con quỷ đã sống 200 năm, khác với những oan hồn xấu xí kia, nó là quỷ linh trong gương cơ mà.

"Ta tuyệt đối sẽ không..."

Quỷ trong gương còn chưa nói hết, giọng Trần Hạc Niên đã chen ngang: "Ngươi không làm chó của ta, thì cũng phải làm con quỷ ngoan ngoãn bên cạnh ta, hiểu chưa?"

"Không ăn thì không ăn thôi chứ sao." Nghe giọng là biết Trần Hạc Niên đã bắt đầu mất kiên nhẫn, lúc này nó chẳng dại gì mà chọc giận anh.

Quỷ trong gương lùi lại một bước, nói xong liền im bặt, ngoan ngoãn trở lại. Khuôn mặt Trần Hạc Niên lúc này toát ra sự trầm tĩnh, không nên bị quấy rầy.

"Cứu ta..."

"Cứu, cứu ta..."

Còn đám quỷ hồn kia vẫn há hốc miệng trong kinh hoàng, không ngừng đập vào kết giới, rõ ràng là đang muốn thoát ra ngoài.

Trường trung học Thanh Bình 2 chưa từng nhờ người bên ngoài đến mở đàn làm phép, người bố trận ở đây hoàn toàn là hành động cá nhân. Luồng âm khí nặng nề khiến người ta rợn tóc gáy ấy không đến từ sự tồn tại của những linh hồn này, mà là nỗi sợ hãi của chính bọn chúng.

Điều khiến quỷ sợ hãi nhất, không gì khác ngoài sinh tử, quỷ cũng có thể chết.

Nhưng trong giới đạo môn có một quy tắc nghiêm ngặt, đó chính là không được tùy tiện khuấy động sự cân bằng âm dương của bất kỳ nơi nào. Giết quỷ, cũng chỉ được giết lệ quỷ, oán quỷ. Đã là sai trái thì Trần Hạc Niên càng không có lý do gì để dung túng cho đối phương, anh xé lá bùa dán dưới viên đá, vò trong tay rồi xé vụn thành từng mảnh.

Ngay khi anh làm vậy, lũ quỷ trước mặt đồng loạt phát ra tiếng thét chói tai, đằng sau như có một cơn gió quỷ dị cuốn hết chúng vào trong. Thứ đang hút chúng đi chính là mắt trận, Trần Hạc Niên lập tức đuổi theo.

"Anh định đi đâu vậy?" Uông Mẫn chạy theo sau hỏi: "Anh thấy gì không? Lý Cần Cần có ở đó không?"

Trần Hạc Niên ngoảnh đầu nhìn cô một cái, ánh mắt không mấy ôn hòa: "Tự biết điều mà ở yên một chỗ đi, lát nữa anh sẽ tính sổ với em."

Trong lòng Uông Mẫn cũng có chút chột dạ, máu của anh không có vấn đề, nghi thức lập trận cũng không sai, vậy thì vấn đề đương nhiên nằm ở cây bút mà cô đưa.

Cây bút đó không phải của Lý Cần Cần, nên trận pháp vốn dùng để gọi hồn cô ta đã biến thành một nghi thức gọi hồn bình thường. Có thêm máu của anh, đám quỷ kia tất nhiên sẽ bị hấp dẫn mà kéo tới.

Anh không cần biết cô cố ý hay không cố ý, Trần Hạc Niên bỏ Uông Mẫn lại, men theo luồng khí mà đuổi đi, cuối cùng lần đến một tòa nhà bỏ hoang đang thi công dang dở. Chính là tòa nhà mà tối qua anh thấy ở cuối hành lang.

Nó nằm ở trong cùng, chỗ phía tây của trường, xung quanh có đặt rào chắn. Anh biết rõ tòa nhà ấy, trường này vốn định xây một nhà thi đấu, nhưng mới đào xong móng thì thiếu hụt kinh phí, không thể trả lương, công nhân cũng bỏ dở. Chính quyền thì mãi không phê duyệt ngân sách, đống xi măng cứ thế mà mục rữa ở đây suốt hai năm ròng.

Nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, mùi bốc lên cũng hôi hám, lớp xi măng ở tầng dưới thì ẩm ướt, không học sinh nào đến gần, là một vùng đất hoang.

Trần Hạc Niên vừa bước vào, lập tức cảm thấy nặng nề. Đúng như dự đoán, nơi này chính là nguồn phát ra âm khí. Anh không cần nghĩ nhiều cũng hiểu, có kẻ đã chọn nơi này làm mắt trận, lấy cây hoè kia làm bán kính, tạo ra một cái lồng nhốt quỷ.

Rất có khả năng ngôi trường này trước đây là một nghĩa địa, dưới lòng đất còn chôn tro cốt, thường thì chỉ đến tết quỷ chúng mới ra ngoài xin chút hương khói. Thế mà giờ lại bị một thứ do "cha dượng" nuôi ép ra ngoài, rồi lại bị nhốt lại. Sao có thể không thấy oán hận? Nếu cứ nhốt như vậy thêm mấy ngày nữa, có khi oán khí sẽ bốc lên tận trời.

Trần Hạc Niên không che giấu bước chân của mình, nếu kẻ đó vẫn còn trong trường, thì lúc anh xé bùa đã là lúc rút dây động rừng rồi.

Tiếng bước chân từng nhịp từng nhịp vang dội như tiếng sáo. Trần Hạc Niên đưa tay che mũi, rồi bước vào trong. Có mấy chiếc xe đẩy bị hỏng, bên cạnh là đống củi gỗ chất cao như gò đất nhỏ, phủ bạt nhựa bên ngoài. Dưới đống gỗ còn rỉ ra nước, màu đậm hơn mặt nền. Những thứ khác anh không nhìn rõ, phía sau đã bị đống gỗ che khuất, nhưng vẫn thấy được ánh lửa le lói, trên đất có vài cây nến trắng đang cháy, ánh sáng lay lắt từng cơn.

Anh bước tới nhìn. Thì ra trên mặt đất là máu, máu người. À không, là máu của quỷ.

Lúc này Trần Hạc Niên đã hiểu vì sao đám quỷ lại sợ hãi đến thế. Anh thấy trên nền đất có vô số phần cơ thể người bị chặt rời, mà mỗi lần anh chạm vào, chúng liền hóa thành tro bụi.

Có kẻ đang mổ giết quỷ hồn ở đây, băm nát bấy từng mảnh. Dưới đất là một ấn trận đỏ rực, tám phần là trận luyện hóa, không khác gì cái chảo dầu. Sau khi xé nát thân thể bọn quỷ, rồi bỏ vào chiên, thì chúng sẽ bị chiên thành những mảnh vụn đen sì, và biến thành đồ ăn cho người.

Mấy gã đạo sĩ dân gian, tán tu hay âm tu (3) đều từng làm như vậy. Sư phụ anh từng kể, ăn quỷ có thể kéo dài tuổi thọ, đúng là tiện thật, nhưng cái tội tổn âm đức quá nặng, trời không dung. Ăn vào rồi, phần lớn đều trở thành loại không phải người cũng chẳng phải quỷ.

Hơn nửa lá bùa còn lại nằm giữa phòng, Trần Hạc Niên vừa định bước vào thì tai đã nghe được tiếng động khe khẽ. Vừa ngoảnh đầu lại, một tia sáng lạnh đã lướt sát qua khóe mắt anh.

Anh lập tức giơ chiếc rương lên chống đỡ, đó là một thanh đại đao, lưỡi dao bổ thẳng vào mặt rương. Kẻ cầm đao vận sức như trâu húc, khiến Trần Hạc Niên bị ép ngã nhào vào đống củi.

Trần Hạc Niên bị dồn sát, xoay người tránh né, mũi đao lướt ngang qua rương rồi cắm xuống đống củi. Anh nhanh chóng rút người lùi lại, nhấc rương lên xem, quả nhiên, phía trên đã bị xẻ một đường nhỏ lộ ra màu trắng. Kẻ bày trận quả thật đang ở đây.

"Mày là người ở đâu?" Gã đàn ông cầm đao da ngăm màu đồng cổ, mặc áo bào màu vàng sậm, dưới ánh nến chập chờn chiếu rõ đôi mày đen rậm.

Gã cất tiếng: "Tao là người phái Hoàng Lĩnh. Nhãi con, hôm nay mày đến nhầm chỗ rồi." Dứt lời, thanh đao lại một lần nữa bổ xuống.

Trần Hạc Niên vung chiếc rương lên, ra tay nhanh hơn cả phản xạ, anh coi gã đạo sĩ Hoàng Lĩnh này như quỷ mà xử lý. Một sợi chỉ đỏ bay tới, vừa chạm vào lưỡi dao liền lập tức đứt đoạn. Thấy lưỡi đao sắp bổ tới nơi, anh chỉ đành khuỵu gối, rụt người tránh né.

Đạo sĩ Hoàng Lĩnh lại bổ đao theo chiều dọc, nhưng Trần Hạc Niên đã kịp xoay mình, lưỡi đao chém "keng" một tiếng xuống nền, làm cả lớp xi măng cũng bị vỡ toác.

Gã đạo sĩ phì một hơi qua mũi, vung đao nhắm ngay chân anh mà hất lên. Trần Hạc Niên đứng thẳng người, vừa vặn xoay gót, gót chân anh móc xuống, đạp chặt lấy thanh đao.

Gã đạo sĩ Hoàng Lĩnh ác độc cười, nói: "Nhãi con, căn cơ của mày cũng không tệ đấy."

"Đao của ông cũng khá lắm." Trần Hạc Niên đáp lời: "Lưỡi thì sắc, nhưng người thì cùn quá."

Anh thảnh thơi cười khẽ: "Tiếc thật, thật đáng tiếc."

Gã đạo sĩ Hoàng Lĩnh hừ lạnh một tiếng, giơ chân quét ngang.

Bản lĩnh của Trần Hạc Niên cũng không tầm thường. Sư phụ từng dặn, trừ tà thì dùng thuật pháp, nhưng đối đầu với người thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự. Người dù thế nào cũng là thân xác phàm tục, trúng đao sẽ đau, bị chém sẽ chết.

Trần Hạc Niên bật nhảy lên, tránh động tác của đối phương rồi cười nhạo: "Mấy chuyện ông làm, nếu để các danh sơn chính thống (4) biết được, thì coi như ông toi đời rồi."

Đạo sĩ Hoàng Lĩnh đáp lại: "Không cần mày lo. Mày sẽ chết trước tao."

Trần Hạc Niên không nắm tay thành quyền, mà dùng lòng bàn tay tấn công. Anh lùi một bước, vẽ thành vòng cung, tấn pháp ổn định, rồi đánh một chưởng vào cằm đối phương. Kẻ kia khí thế hung hăng, lưỡi đao lướt sát sống mũi anh, nguy hiểm đến nghẹt thở.

Thế nhưng Trần Hạc Niên cũng không chần chừ, lập tức đẩy thêm một chưởng vào bụng dưới của đối phương.

Gã đạo sĩ Hoàng Lĩnh bất ngờ phun một ngụm nước về phía Trần Hạc Niên, không khí lập tức nồng nặc mùi rượu. Tuy Trần Hạc Niên né được gần hết, nhưng vẫn bị bắn dính vào người. Thứ này, thậm chí có thể kiềm chế được cả linh hồn.

"Rượu tro gỗ, đao trảm quỷ." Gã đạo sĩ cười khẩy. "Nhãi con, cho mày mở rộng tầm mắt."

Gã vung một đao chém tới, lưỡi dao ma sát trong không khí tóe ra tia lửa. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ nến đều bị thổi tắt.

Trong bóng tối ấy, Tần Hạc Niên lập tức mất dấu gã, gã này rất giỏi ẩn thân. Anh không quen giao đấu trong tình cảnh giơ tay không thấy năm ngón này, bèn lập tức hô lên: "Đại Hoàng!"

"Ra đây giúp!"

"Tên này cho ngươi ăn đấy."

Tiếng cười quỷ quái lập tức vang lên, quỷ trong gương trong chớp mắt đã hiện thân bên cạnh anh, mái tóc dài dựng đứng lên như thiêu đốt. Một nhát đao xé rách bóng tối đã bị quỷ trong gương chặn lại.

"Nóng quá!" Quỷ trong gương cũng hét lên một tiếng, còn Trần Hạc Niên thì nhân lúc ấy xác định được vị trí của đối phương, lập tức tung chưởng đánh trúng ba huyệt ở vùng bụng trên của đạo sĩ Hoàng Lĩnh. Gã đạo sĩ lập tức ho sặc một tiếng, lùi liền hai bước.

Quỷ trong gương rụt tay lại, dương khí của thanh đao kia quá mạnh, nó chạm vào không khác gì người sờ trúng than hồng: "Vẫn là để ngươi tự xử đi." Nói rồi, nó quay đầu thổi nhẹ một hơi, làm nến trong phòng lại bùng sáng.

Đạo sĩ Hoàng Lĩnh xoay đao trong tay, hừ một tiếng: "Mày sai khiến được quỷ? Đúng là loại ác độc, tai họa vô biên."

Trần Hạc Niên đáp gọn: "Còn lâu mới ác bằng lòng dạ ông."

"Không đâu, tao biết mày là ai." Gã đạo sĩ cười nham hiểm: "Thái Âm chi thể, nhãi con, mày đúng là miếng thịt béo tự dâng tới cửa."

———

Chú thích:

(1) Thâm y: Áo truyền thống của Trung Quốc.

(2) Cái hoàng thổ, chấn sơn thạch, cấm si mị, đảng bá quỷ: Bao phủ đất rộng, trấn giữ núi đá, ngăn yêu ma, chặn trăm quỷ.

(3) Tán tu: Người tu luyện lẻ tẻ, không thuộc bất kỳ môn phái hay gia tộc chính quy nào.

Âm tu: Người tu theo tà đạo.

(4) Danh sơn chính thống: Các ngọn núi (tu luyện đạo pháp) được công nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me