Huyet Te Rung Thieng
Ngoài trời, ánh nắng đỏ hỏn dịu nhẹ,không gay gắt như lúc trưa. Những tia nắng nhạt màu đỏ cam len lỏi qua tán lá um tùm ngoài khung cửa sổ lớn, chạm khẽ vào lớp kính trong suốt, rồi nhẹ nhàng hắt lên sàn nhà bằng đá hoa cương mát lạnh. Ánh nắng ấy mang theo màu mật ong nhẹ nhàng, phủ lên hai hình bóng—một lớn, một nhỏ—đang yên tĩnh tựa vào nhau trong không gian đầy ấm áp. Không khí ngoài trời thoảng mùi cỏ cây ẩm ướt sau cơn nắng gắt ban sáng, cùng tiếng gió khe khẽ luồn qua kẽ lá khiến không gian thêm phần thanh bình.Fourth ngồi trong lòng Gemini, đầu tựa nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, lắng nghe từng nhịp tim đều đặn vang vọng như khúc dạo đầu cho một khúc tình ca dịu dàng. Sự an toàn phát ra từ vòng tay ấm nóng ấy khiến cậu cứ thế thả lỏng, dường như mọi đau đớn hay bất an đều bị xua tan đi trong từng cái vuốt ve nhịp nhàng nơi sống lưng.Gemini nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu như ngưng tụ cả một trời yêu thương. Tay hắn lướt nhẹ từng vòng trên lưng cậu như vỗ về, như ru ngủ, như muốn đem cả thế giới dịu dàng đặt dưới chân người mình yêu.“Fourth...”—giọng hắn trầm thấp, nhẹ như gió thoảng, vang lên bên tai cậu như một tiếng gọi từ tận sâu thẳm tâm hồn.Fourth ngước lên nhìn hắn. Đôi mắt long lanh như mặt nước hồ thu phản chiếu ánh sáng, chan chứa đầy ngọt ngào và tin cậy. Cậu nghiêng đầu, ánh nhìn có chút thắc mắc xen lẫn ngây ngô. Cử chỉ ấy khiến tim Gemini khẽ run lên, hắn không cầm lòng được mà cúi xuống hôn liên tục lên khuôn mặt trắng hồng như cánh hoa đào của cậu—trán, má, mũi, cằm—mỗi một cái hôn đều nhẹ nhàng mà đậm tình.Fourth bật cười khúc khích, cảm nhận được từng cái chạm ấm áp ấy lan từ da thịt đến tận đáy tim.“Trời mát mẻ hơn rồi, chúng ta ra ngoài nha?”—giọng Gemini trầm ấm, dịu dàng như tiếng nhạc dạo ngân lên giữa trưa hè tĩnh lặng.“Nh-Nhưng em không đi được... hông đau, lưng đau... nói chung là chỗ nào cũng đau...”—Fourth mếu máo, vừa nói vừa nhào nặn phần vạt áo trước ngực hắn như mè nheo. Gương mặt cậu đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa có phần giận dỗi, đôi mày khẽ nhíu lại.Gemini bật cười khẽ, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhỏ xinh ấy.“Ta ẵm em.”Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng lại mang theo đầy ắp sự cưng chiều không chút che giấu.Fourth ngẩn mặt lên, đôi mắt mở to như nai con nghe sấm. “Ẵm em... sao?”Gemini gật đầu nhẹ, như muốn khẳng định thêm một lần nữa rằng với hắn, chuyện này là đương nhiên, là hiển nhiên.Fourth lúng túng nhìn hắn, mặt đỏ bừng. “Nhưng... nhưng Nan sẽ thấy mất... em không muốn ngài ấy ghen đâu... với lại là...”Chưa kịp nói hết, môi cậu đã bị chiếm lấy bởi một nụ hôn nhẹ, dịu dàng mà kiên quyết.“Đừng nhắc cái tên đấy với ta.” Hắn nói, giọng hơi trầm xuống, ánh mắt có chút tối lại. “Bây giờ ở đây chỉ có ta với em. Ta không muốn em nhắc đến một cái tên không liên quan.”“Thêm nữa,”—Gemini cúi sát xuống, giọng mềm như gió—“ta ẵm em. Hắn có thấy thì cũng chẳng có quyền ý kiến gì.”Phải, Gemini là chủ nhân của nơi này, là Thần Rừng tối cao. Dù Nan có được gán cái danh "người thương" đi chăng nữa, thì cũng chỉ là người dưới trướng hắn. Làm sao có thể so sánh với người đang nằm trong vòng tay hắn—người duy nhất khiến trái tim hắn xao động thật sự?Không đợi Fourth phản ứng, Gemini đứng dậy, bế cậu lên một cách gọn gàng. Hai chân cậu quấn lấy hông hắn, tay vòng qua cổ như một phản xạ tự nhiên để giữ vững. Gemini cụng trán cậu một cái, mũi cạ nhẹ vào sống mũi rồi hôn phớt lên môi cậu như một lời trấn an.Cánh cửa bật mở, ánh nắng ngoài trời dịu dàng tràn vào, hắt qua tấm rèm lụa bay lơ đãng theo gió. Gemini bước ra, dáng vẻ ung dung nhưng ánh mắt tràn đầy sở hữu. Trong tay hắn, Fourth tựa đầu vào vai, mắt nhắm hờ như đang nghỉ ngơi. Đi đến đâu, người hầu trong lâu đài đều ngoái đầu nhìn theo bóng lưng hai người. Ánh mắt của họ không chỉ dừng lại ở việc Gemini bế Fourth — chuyện đó vốn đã quá quen thuộc trong mắt họ, đến mức không còn mấy ai để tâm.Điều khiến mọi người nhìn chằm chằm, là vì cơ thể nhỏ nhắn kia, từ chiếc cổ trắng ngần cho đến đường cong sau gáy,cả cổ và xương quai xanh , đâu đâu cũng là những dấu hôn, vết cắn chi chít chồng lên nhau — mờ, đậm, lằn rõ — kéo dài xuống dưới, phản phất qua lớp áo mỏng cậu đang mặc.Thậm chí có chỗ còn in hằn vệt đỏ như thể mới lưu lại chưa lâuNgoài ra ở cả hai cổ tay đang câu lấy Gemini,xung quanh cổ tay ấy cũng hiện rõ mồn một dấu vết đỏ thẳm như từng bị ai đó nắm lấy và siết chặt. Đó là dấu ấn của tình yêu, cũng là lời tuyên bố với cả thế giới—người này là của hắn Những người hầu chỉ dám liếc nhanh một cái rồi vội vàng cúi đầu né tránh. Bởi ánh mắt chiếm hữu băng lãnh của Gemini vẫn luôn hiện hữu như một lưỡi dao vô hình- khiến họ rùng mình ớn lạnh. Không khí dọc hành lang như lắng đọng lại, chỉ còn tiếng bước chân vững chãi và hơi thở ấm áp từ cả hai.Tại sảnh ăn, ánh nắng xuyên qua khung cửa vòm cao rộng, tạo thành từng dải sáng như thác ánh kim rơi từ trần xuống mặt sàn đá trắng. Cây cối bên ngoài lay nhẹ, bóng lá in thành hoa văn trên nền nhà, như thêu dệt nên một bức tranh cổ tích sống động. Những luồng sáng ấy đổ lên bàn ăn dài nơi các vị thần đang ngồi, khiến khung cảnh càng thêm huyền ảo.Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.Về Gemini.Và về người trong tay hắn—Fourth.Yuri khẽ nhướn mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười thích thú như thể đã chờ khoảnh khắc này từ lâu.Kevin thì bất ngờ đến nỗi làm rơi cả nĩa ăn, miệng còn há hốc.Mira thở dài một hơi dài đầy bất lực, vừa nhìn Nan vừa lắc đầu.Còn Nan thì bật dậy khỏi ghế, đứng như hóa đá. Khuôn mặt cậu ta trắng bệch, môi mím chặt, đôi mắt mở to như không thể tin vào cảnh trước mắt.Gemini—Thần Rừng cao quý—đang bế Fourth như báu vật.Hắn đi tới, đặt cậu nhẹ nhàng xuống cạnh Yuri. Fourth lờ mờ mở mắt, mơ màng nhìn quanh, không hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình chằm chằm như vậy. Cậu nghiêng đầu, như thể đang đoán xem có chuyện gì xảy ra.Gemini ngồi xuống bên trái cậu, đặt một bát cháo nóng hổi trước mặt. Cậu liếc nhìn hắn, giọng yếu ớt bảo:“Nãy...em ăn rồi.”Gemini quay sang, ánh mắt dịu dàng như dòng nước mát. “Ăn rồi thì ăn thêm vô, giọng em khàn hết rồi kia.”Fourth phồng má, lườm hắn yếu ớt. “Không phải tại ngài sao?”Hắn bật cười khẽ, tay đưa lên xoa đầu cậu đầy chiều chuộng. “Ta xin lỗi, ta sai, là lỗi ta. Em ăn đi.”Fourth xì nhẹ một tiếng, rồi cúi xuống bắt đầu ăn, vừa ăn vừa thầm dỗi.Khung cảnh ấy, dịu dàng và ngọt ngào đến mức khiến cả bàn ăn như ngừng lại vài giây. Ai cũng bị thu hút bởi cách mà hai người họ tương tác—tự nhiên, chân thành và đầy ắp yêu thương.Yuri cười nhẹ, nụ cười chiến thắng. Ánh mắt khẽ liếc sang Nan, chỉ thấy sắc mặt cậu ta đã tái xanh, tay siết chặt, môi cắn đến bật máu. Nan quay người bỏ đi, không giấu được cơn ghen tuông cuộn trào như sóng ngầm.Mira nhìn theo bóng Nan, rồi lại nhìn Yuri đang điềm nhiên ăn cháo, chỉ biết lắc đầu mỉm cười bất lực.Còn Kevin thì nghiêng người dụi đầu vào vai Yuri, ánh mắt như van nài: “Anh cũng muốn được như vậy...”—nhưng bị cô đẩy đầu ra không thương tiếc. Tủi thân, anh cúi mặt tiếp tục bữa ăn trong im lặng.Ánh sáng đỏ cam vẫn dịu dàng hắt vào từ ô cửa vòm, nhuộm lên bàn ăn một lớp ánh kim ấm áp. Bức tranh năm người ngồi quanh chiếc bàn dài, mỗi người một sắc thái, nhưng đều bị cuốn vào quầng sáng ngọt ngào của hai kẻ đang yêu nhau ở giữa—cứ như thời gian cũng dịu lại, nhịp sống chậm rãi hơn, để người ta có thể thưởng thức trọn vẹn từng khoảnh khắc tình yêu ấy.- hết chap 43 -
Sai chỗ nào kêu mình sửa nha❤
Tối tối viết tiếp hé,nay tui đc nghỉ buổi chiều nên rảnh quá trời lun:))ê mà hết ý tưởng òi á:))rặn dữ lắm mới ra được một chap ,đọc hay thì bình chọn đi, để tui có thêm ý tưởng viết cho đọc tiếp hé:))
Nhớ bình chọn cho tui nha để tui có động lực viết tiếp chap mới cho mn❤
Sai chỗ nào kêu mình sửa nha❤
Tối tối viết tiếp hé,nay tui đc nghỉ buổi chiều nên rảnh quá trời lun:))ê mà hết ý tưởng òi á:))rặn dữ lắm mới ra được một chap ,đọc hay thì bình chọn đi, để tui có thêm ý tưởng viết cho đọc tiếp hé:))
Nhớ bình chọn cho tui nha để tui có động lực viết tiếp chap mới cho mn❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me