TruyenFull.Me

[huyhoang] chồng chúa vợ tôi

chồng chúa vợ tôi

nappinya

cậu hai nhật hoàng, con nhà ông hội đồng đỗ, bấy lâu nay vẫn mang trong lòng một nỗi phiền muộn nho nhỏ.

không, thực ra thì nỗi niềm ấy cũng chẳng nhỏ bé gì cho cam.

từ thôn phúc lâm cho chí cả tổng tả túc, ai ai mà chẳng biết đến gia đình ông hội đồng. hễ đôi ba bữa lại thấy ông cho phát gạo cứu đói, lại thường gánh thay mấy phần sưu thuế cho những nhà khốn khó, chẳng hề đòi lại một đồng một cắc. bởi thế, người dân trong vùng yêu kính ông chẳng hết lời, coi ông như chỗ dựa của cả làng cả tổng.

hoàng, từ thuở mở mắt chào đời, đã được nâng niu trong vòng tay ân cần của ông bà hội đồng. người ta vẫn bảo chàng là lá ngọc cành vàng, là viên ngọc sáng mà cả họ đỗ nâng niu giữ gìn. từ bữa cơm manh áo cho đến sách vở học hành, chàng đều được chu tất đủ đầy. ngày nối ngày, hoàng được tiếp xúc với chữ nghĩa tây phương, được dạy lễ nghĩa gia phong, được nghe những câu chuyện cách mạng của các vị cán bộ mà thầy u nuôi giấu trong nhà. nhờ thế, cái dáng vẻ tuy có phần thư sinh yếu mềm kia lại ẩn chứa một sự hiểu biết sâu rộng, cùng với tấm lòng nhân hậu ít ai sánh được.

chàng trai ấy lớn lên, vừa hiền lành, vừa học rộng hiểu nhiều. nhờ sự thu xếp của ông bà hội đồng, hoàng còn được gửi gắm sang tận nước pháp để theo đòi chữ nghĩa. thế nhưng, dù có bước ra thế giới rộng lớn, chàng vẫn mang trong ánh mắt cái nét u buồn dịu dàng của một người con nhà quê, khiến ai đã trông thấy đều khó lòng quên được.

cũng bởi thế, trong thôn phúc lâm, bao cô gái đến tuổi xuân thì vẫn thường nhắc tên cậu hai hoàng trong những câu chuyện bên bờ giếng hay dưới gốc đa đầu làng. người ta nhớ đến khóe miệng chàng cười, một nụ cười vừa hiền hậu vừa duyên dáng; nhớ đến đôi mắt sáng long lanh mà vẫn phảng phất nỗi buồn xa vắng; nhớ sống mũi thẳng tắp, quai hàm thanh tú trong tấm áo ngũ thân vàng mỡ gà thuở nào. cái dáng vẻ thanh nhã ấy, giữa một làng quê còn vương bụi bặm cày sâu cuốc bẫm, tựa như vệt nắng hanh lạ lùng, sáng lên trong ký ức người ta từ năm này sang năm khác.

hoàng vốn nổi tiếng là một cậu ấm hiền từ và gần gũi đến lạ. chàng chẳng hề nề hà bầu bạn với lũ trẻ nghèo nơi xóm dưới, những đứa mà bữa cơm còn chưa lo xong, một sự đối lập hoàn toàn với giới danh gia vọng tộc. sự nghịch ngợm của chàng thì quả là tột đỉnh. về đến dinh thự, chiếc áo lụa tơ tằm lúc nào cũng dính đầy đất cát, bùn nhão, gương mặt thanh tú thì lấm lem. trên môi chàng treo một nụ cười ngây thơ, cốt để dỗ ngọt ánh mắt phiền muộn của bà hội đồng. với người làm, chàng lại càng khoan dung, ai phạm lỗi cũng chẳng hề trách móc một lời.

thế nhưng, điều trái khoáy nhất là tính tình dễ chịu ấy lại chỉ dành riêng cho thiên hạ, còn duy nhất một người phải chịu đựng sự đỏng đảnh, khó chiều của chàng.

nguyễn huy, hay cũng chính là nỗi phiền muộn mà bấy lâu nay hoàng mang theo.


chẳng ai tường tận gốc gác huy từ đâu tới, chỉ biết hắn xuất hiện trong nhà ông hội đồng đỗ với thân phận tên hầu phụ bếp hèn mọn. từ năm sáu tuổi, hắn đã trở thành cái bóng trung thành của cậu hai vừa mới lọt lòng. hắn nhìn hoàng lớn lên, nhìn thấy chàng biến hóa thành một chàng trai kiêu kỳ, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương.

người trong nhà đã quá quen với chất giọng miền trong ngọt sớt luôn chiều chuộng tuyệt đối của huy. họ cũng đã quá quen với giọng điệu đỏng đảnh, đanh đá hiếm thấy của hoàng khi nói chuyện cùng hắn. những cảnh huy cam tâm chịu roi đòn thay chủ vì tội nghịch bẩn thuở bé, hay khi lớn lên đứng ngoài thấp thỏm nhìn hoàng bị thầy giáo mắng như tát nước vì quên bài, chỉ chờ chàng ra để bôi dầu, bôi thuốc lên bàn tay đỏ au vì thước gỗ; cảnh huy hoảng loạn phát khóc mỗi khi hoàng ốm vặt, cái bóng rám nắng, cơ bắp của hắn lăng xăng chạy từ buồng trên tới bếp, lấy thuốc, nấu cháo, vấp ngã sõng soài mà không dám nghỉ ngơi vì sợ trễ giờ chăm sóc chủ nhân, tất cả đã trở thành nếp sống quen thuộc. hắn còn chiều hoàng đến độ thức trắng đêm cầm bút run rẩy để nhại lại từng nét chữ kiêu kỳ của hoàng, viết thư từ chối lời ngỏ của những tiểu thư khuê các, trong khi cậu chủ ngủ say trên chiếc phản êm ái.

hoàng biết huy chiều mình, vậy nên chàng càng vô lại tợn, khiến ông bà hội đồng phải lắc đầu bất lực trước sự khó chiều của cậu ấm. chàng gần như chỉ thiếu nước đòi huy hái sao trên trời. cái gì người khác không có, chàng đòi huy phải tạo cho mình; họ có, chàng lại càng đòi phi thường hơn. đơn cử như chiếc vòng bạc mảnh hình hai con rắn tinh xảo cuốn lấy nhau trên tay chàng. đó là thành quả của việc chàng bắt huy thức ngày thức đêm học điêu khắc và luyện kim. qua gần chục cái không ưng ý, cuối cùng hắn cũng làm ra được duy nhất một chiếc khiến chàng hài lòng. từ đó, hoàng lại đè huy ra bắt hắn học đủ thứ, từ may vá đến những môn cao siêu như kiến trúc hay hội họa, vừa học vừa phải phục vụ chàng tận chân răng, từ bóp vai, xoa bóp gân cốt cho từng ngón tay. tất cả cốt cũng chỉ để hành xác hắn, để hắn đắp tất cả những gì mình học được của mình lên người chàng từ thân phận tôi tớ. hoàng không hề đi khoe khoang hay ganh đua với ai, mà chỉ vì chàng muốn thấy huy cố gắng vì chàng. cả nhà đã quen mắt đến bất lực với hoàng như biến thành một ông chúa nhỏ trong nhà, chỉ tay năm ngón bắt huy làm việc này việc nọ. biểu cảm tự mãn ấy khiến huy phải bí mật phì cười, ngoan ngoãn làm theo, trông vẻ mặt không hề cam chịu một chút nào.

trông bề ngoài, hoàng như không ưa huy nên mới hành hạ đến thế. nhưng chân tình của họ lại ẩn mình trong hương đêm và những góc khuất của căn nhà cổ. chẳng ai biết được những nụ hôn vội vàng hoàng trao hắn trong những buổi chiều tà, không khí ngọt ngào mùi rơm rạ vừa phơi. hay những cái nắm tay vụng trộm mỗi tối, khi tiếng ve kêu râm ran hòa vào tiếng ru khẽ của huy, cùng tiếng quạt mo phe phẩy đưa hoàng vào giấc ngủ an lành và mơ màng. trước khi hoàng du học đã vậy, sau khi chàng về thậm chí còn bắt nạt huy dữ hơn. phận chúa phận tôi, phân minh đến mức vô tình.

huy vốn là người hiền hậu, chính trực; kẻ nào bắt nạt hắn cũng quyết không để yên, kể cả những công tử ăn chơi vô lại của thôn bên cạnh cũng phải chịu đòn tới mức sứt đầu mẻ trán. vậy mà ngày này qua tháng nọ, hắn luôn nhẫn nhịn trước những trò tinh nghịch của hoàng, treo trên môi nụ cười ngây ngô mỗi khi cậu chủ ra lệnh quá đáng, như một lời nhún nhường chỉ dành riêng cho chàng.

hôm nay cũng chẳng khác. hoàng ra lệnh chuẩn bị nước tắm, còn yêu cầu nước phải vừa ấm, không nóng quá, cũng không lạnh quá; nếu không đúng độ, chàng sẽ bắt huy đổ đi, làm lại. huy xách nước đi đi lại lại, từng bắp tay căng cứng, lưng ướt mồ hôi vì mệt, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ dịu dàng, kiên nhẫn. hai mươi lần chàng đòi, hai mươi lần hắn khuân vác, cuối cùng mới xong.

vừa thấy hoàng bước vào phòng ngủ, huy liền nhanh tay khoá chặt cửa. thoát khỏi ánh mắt soi mói của người ngoài, hắn ôm chặt cậu chủ vào lòng, để chàng an toàn trong vòng tay che chở của mình. mái tóc mềm mại của huy dụi nhẹ vào gáy, vào cổ chàng, hơi thở ấm áp nhè nhẹ phủ lên làn da tinh nhạy. giọng hắn đã khàn đi vì mệt, trầm và êm ái, chứa đầy sự khao khát bị dồn nén.

"cậu hôm nay hành tôi hơn hẳn mọi ngày đó, thưa cậu hai. cậu phải bù cho tôi đó, nhớ không nào?"

hoàng mím môi, đôi mắt lóe lên ánh lửa tinh nghịch, tay siết nhẹ vào cánh tay huy, nhịp tim rộn ràng trong lồng ngực. huy cảm nhận rõ từng nhịp rung động ấy, cười khẽ, vuốt ve gáy chàng, khẽ tách mái tóc lòa xòa ra khỏi mặt, từng ngón tay như thấm vào da, xoa dịu sự tinh nghịch, bốc đồng của cậu chủ. hoàng hơi cúi đầu, cắn nhẹ vành tai huy, giọng van nài.

"em van huy... hôm nay tha em đi mà, một ngày thôi..."

chưa kịp dứt lời, huy đã bế thốc chàng lên, bàn tay thô ráp giữ chặt lấy vòng eo thon, khiến hoàng giật mình tựa sát vào lồng ngực hắn. hắn chặn môi chàng bằng một nụ hôn ngọt ngào và nồng ấm đến cuồng nhiệt. đôi môi huy áp sát lấy môi hoàng, không chỉ là chạm nhẹ mà là sự xâm chiếm đầy mãnh liệt. hắn véo nhẹ eo chàng, khiến hoàng không tự chủ được mà hé mở môi bật ra tiếng rên khẽ, một lời mời gọi vô thanh. chiếc lưỡi huy lập tức luồn sâu vào, trơn trượt và mạnh mẽ, quấn quýt lấy lưỡi hoàng như đang tham lam nuốt lấy từng hơi thở, từng chất mật cấm kị. nước bọt và hơi thở nóng ấm của cả hai hòa quyện, tạo nên âm thanh ướt át của sự mê dại. huy áp sát thân thể cơ bắp vào hoàng, tay gã không ngừng vuốt ve, xoa nắn khắp vai và gáy.

huy nghiêng đầu, áp lực từ nụ hôn càng thêm sâu đậm, đôi môi gã cắn nhẹ rồi mút lấy môi dưới của hoàng, buộc chàng phải rên khẽ vào miệng hắn. hoàng say sưa đáp lại, mọi sự kiêu kỳ thường ngày bị nụ hôn của tên hầu giải phóng hoàn toàn. chàng vòng tay qua gáy huy, nắm chặt mái tóc mềm, chủ động đưa lưỡi mình quấn lấy lưỡi hắn, khắc sâu lời chiếm hữu của hắn. mãi cho đến khi hết dưỡng khí, hoàng mới tuyệt vọng vỗ nhẹ vai huy để xin một chút tự chủ.

hoàng cuối cùng ngã xuống chiếc phản phủ chăn, hai cổ tay bị khóa chặt trên đầu, môi bóng loáng sưng tấy vì những nụ hôn khẽ và kéo dài. chàng lầm bầm trách huy bạo lực, còn hắn chỉ mỉm cười, hôn phớt lên môi chàng, giọng nhuốm màu ái tình.

"tôi đã chiều cậu cả ngày hôm nay rồi, giờ tới lượt cậu hai chiều tôi."

.

vầng trăng thanh đã treo cao vằng vặc trên đỉnh phủ hội đồng, đổ một thứ ánh sáng huyền ảo, vàng vọt vào căn buồng cấm. trong sự nồng nàn của hương đêm, thân thể săn chắc lại rám nắng của huy áp sát vào người hoàng như một lời tuyên bố chiếm hữu không lời. gương mặt lãng tử, góc cạnh của hắn giờ đây gục sâu vào giữa háng của cậu chủ.

hoàng đã hoàn toàn phơi bày. đôi chân chàng mở rộng ra, đầu gối gác hẳn lên vai huy như một vòng xiềng mềm mại và yêu kiều, phơi bày hoa huyệt căng mọng lại hồng nộn, ướt át dưới ánh trăng. chàng đã nhễ nhại chất dịch cuồng nhiệt từ khoảnh khắc huy nhào tới. đôi chân chàng, thay vì phản kháng, lại bao lấy cổ người tình, nửa kẹp lại nửa lơi ra như muốn giữ hắn ở lại lâu hơn, một sự mời gọi đầy mơ hồ và tội tình.

huy đột nhiên cắn nhẹ một cái vào đùi non của hoàng, nơi làn da mềm mại nhất. hắn khẽ ngẩng mặt ra khỏi tư mật đang nhũn ra vì khao khát, đôi môi bóng loáng vì ân sủng nhếch nhẹ lên thành một nụ cười khẩy đầy quyến rũ, đôi mắt đen trầm nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và khoái cảm của hoàng. hắn nói bằng giọng điệu có phần ngả ngớn, mang theo sự ngạo mạn của kẻ đang nắm quyền.

"cậu này, tôi thấy người ta hay bảo là 'chồng chúa vợ tôi'. ấy vậy mà thường ngày cậu là chúa nhỏ, tôi là bề tôi tớ trung thành nhất của cậu. tôi đã hầu hạ cậu, chiều cậu tận tình tới vậy rồi..."

huy đưa lưỡi liếm một đường khêu gợi, trần trụi lên cửa mình căng mọng của chàng, tạo nên âm thanh ướt át khiến hoàng rùng mình và thở dốc nặng nề. hắn tiếp lời, giọng trầm ấm và đầy quyền chiếm hữu.

"bây giờ đáng lẽ cậu phải chiều tôi chứ, lẽ nào để tôi hầu hạ cậu mãi vậy? tôi tủi thân lắm đó, cậu hai ơi... nãy giờ cậu gọi tôi một câu chồng ơi, hai câu chồng à ngọt xớt vậy mà, chiều tôi một chút cũng không được hay chăng?"

huy nói đoạn, liền há miệng ra trong một cử chỉ cuồng nhiệt, bao bọc hết thân vật đã sưng tấy, ngóc đầu của hoàng vào vòm miệng ấm nóng. phúc đức nhà trời, huy có một khuôn miệng vừa rộng lại vừa mềm, sự ôm ấp đó tạo ra một dòng điện rân rân chạy mãnh liệt từ nơi tư mật ấy lên thẳng tới đỉnh đầu của hoàng, khiến lý trí chàng tan rã. giọng rên của chàng cất lên, không to, nhưng run lẩy bẩy đến gợi tình, như một lời thú tội không lời. chàng lại vội vàng vồ lấy chiếc gối lụa mà áp chặt lên miệng, ngăn chặn những âm thanh quyến rũ và tội lỗi ấy bay tới tai thầy u nhà mình.

nhưng huy thì nom có vẻ thích chí với những thanh âm bị dồn nén ấy lắm. giọng rên của hoàng vọng vào tai huy, bị khuếch đại bởi sự tưởng tượng, thậm chí còn hay hơn cả tiếng ca trù của ả đào nổi danh nhất kinh thành. hắn càng hăng hái đưa lưỡi quét qua mép thịt nhạy cảm đang run rẩy, đầu lưỡi thô ráp của hắn chọc mạnh vào khe âm đạo mềm nhũn, thăm dò và kích thích sâu thẳm.

lưỡi hắn khô khốc lại gai gai, liếm láp hoàng bằng những chuyển động chính xác và tàn bạo, khiến cả người chàng ngứa ran, cửa mình đã ướt át nhầy nhụa lại càng thêm ướt, như muốn nhấn chìm bộ mặt điển trai đến mức khiến vài cô tiểu thư đỏng đảnh cũng phải tương tư trong chất dịch cuồng nhiệt. thân vật tròn trịa của chàng run rẩy mà ngóc đầu dậy liên tục dưới sự tấn công của hắn.

hoàng không dám mắng, cũng chẳng dám to tiếng, chỉ đành rên ư ử vào chiếc gối chặn miệng mình, lưng cong lên khỏi mặt phản. chàng luồn tay xuống nắm chặt mái tóc bồng bềnh của người tình, giật nhẹ như muốn van nài hắn dừng lại, nhưng rồi lại buông lỏng ra, để mặc cho hắn dùng răng day cắn âm vật tới khi nó sưng tấy lên, lại đỏ ửng như chính da mình của hoàng hiện tại.

cơn khoái cảm mãnh liệt dâng lên, hoàng không còn đủ sức để chặn miệng mình nữa. chiếc gối trượt khỏi tay, và một tiếng rên vỡ òa, yếu ớt nhưng khắc khoải thoát ra khỏi cửa miệng sưng tấy của chàng. dòng điện rân rân đã chạy đến tột đỉnh, khiến cả người chàng giật bắn lên, tê dại rồi căng cứng lại trên chiếc phản. âm vật tròn trịa run rẩy, rồi phun trào hết thảy chất dịch cuồng nhiệt vào miệng người tình, nhấn chìm lấy vẻ điển trai và kiêu ngạo của huy.

đôi tay hoàng níu chặt lấy mái tóc bồng bềnh của huy, mười ngón tay bấu sâu vào da đầu hắn như muốn giữ hắn mãi ở lại trong cơn thủy triều ngọt ngào ấy.

huy nuốt trọn lấy, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên. khuôn mặt góc cạnh của hắn giờ đây bóng loáng, đôi môi như son vì chất dịch và hơi ấm của hoàng. huy cầm lấy ngón tay của hoàng ngón tay quét nhẹ qua nơi tư mật đang nhũn ra vì vừa trải qua cực khoái, miết nhẹ một đường dài đầy khiêu khích, rồi hắn lại đưa lên miệng mình nếm. nụ cười khiêu khích trên môi hắn càng vẽ ra rộng hơn, nước bọt hoà lẫn chất dịch từ miệng hắn nhiễu lên tay chàng, chảy dọc từ bàn tay xuống cổ tay.

"cậu xem, cậu đã lênh láng rồi lại còn ngọt lịm thế này, ai mà không thích? nói thật tôi nghe, cậu đi du học nơi xa, không có tôi bên cạnh đã thử qua bao người rồi? có ai làm cậu sướng bằng tôi không?"

hoàng cảm thấy một luồng xấu hổ pha lẫn khoái cảm dâng lên đến nghẹt thở trước lời chất vấn trần trụi ấy. đôi mắt chàng mờ sương vì vừa trải qua cực khoái, giờ đây nhìn huy đầy yếu ớt và tuyệt vọng. chàng khẽ lắc đầu, giọng nói khản đặc và run rẩy, hầu như chỉ còn là hơi thở.

"không có... tuyệt đối không có ai hết. huy... không có ai làm em sướng như anh cả. chỉ có anh... chỉ có anh mới làm em đến mức này thôi."

lời thú nhận dịu ngoan ấy chính là lời đồng ý cuối cùng. nụ cười chiến thắng trên môi huy càng rộng hơn. hắn cúi đầu xuống, liếm thêm một đường dài lên cửa thịt đã sưng đỏ, như muốn nuốt trọn lời nói yếu đuối của cậu chủ. hắn đặt một nụ hôn mềm mại lên đùi non hoàng, rồi dứt khoát bế thốc chàng lên, đặt chàng ngồi lên đùi mình. chất dịch loãng từ cửa mình của hoàng nhỏ tí tách xuống phản lụa, rồi chảy xuống má đùi săn chắc của huy. chẳng biết từ khi nào, huy đã kịp cởi bỏ chiếc quần nâu của mình, thân vật đàn ông của hắn đứng sừng sững, nóng bỏng ngay trước tầm mắt hoàng.

đã cùng nhau ân ái không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần đối diện với dương vật mạnh mẽ của huy, hoàng lại vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng đến mức cả người căng cứng, từ mặt tới tận cầu vai của chàng đỏ bừng lên như trái hồng chín rục.

hắn vuốt nhẹ bờ mông thon tròn của chàng, bàn tay hắn áp sát vào nơi vẫn còn run rẩy sau cơn cực khoái ban nãy. giọng hắn trầm đục lại cuốn hút như thôi miên, đầy vẻ khêu gợi.

"cậu đã hứa chiều tôi rồi thì phải chiều cho trót, cậu hai." hắn ghé sát tai chàng, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai tinh nhạy.

"nào, ngồi lên rồi tự mình thỏa mãn mình đi. cậu chủ của tôi."

.

nói đúng hơn, phiền muộn lớn nhất của cậu hai nhật hoàng chính là sự dại trai hết mức của mình. vậy mà chàng nghe lời huy thật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me