TruyenFull.Me

[HyeriSubin] Hạnh Phúc Trong Vòng Tay Em

Chương 1: Bóng Hình Quá Khứ

Anh08102012

Cơn mưa đêm tháng Mười đổ xuống Seoul ầm ĩ, xối xả như muốn gột rửa đi mọi thứ. Ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ căn hộ áp mái, đổ bóng những giọt mưa chảy dài lên bức tường. Trong không gian tĩnh mịch chỉ còn tiếng mưa và tiếng lật trang sách xào xạc, Chung Subin ngồi trên sofa, tay ôm lấy một cuốn tiểu thuyết cũ. Gương mặt nàng hằn lên vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng dưới quầng mắt không giấu được sự thiếu ngủ. Thi thoảng, nàng lại ngước nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, màn hình tối đen như chính mối quan hệ của nàng với người phụ nữ kia.

Đã ba tuần rồi. Ba tuần kể từ khi Lee Hyeri không về nhà.

Subin thở dài, một tiếng thở dài nặng nề mang theo cả sự thất vọng lẫn bất lực. Nàng nhớ cái cách Hyeri từng vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau mỗi khi nàng đọc sách, nhớ mùi hương quyến rũ của cô ấy, và cả cái nụ cười tinh quái khi Hyeri trêu chọc nàng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những ký ức nhạt nhòa, giống như những bức ảnh cũ kỹ bị phai màu theo thời gian.

Điện thoại nàng rung lên. Subin giật mình, vội vàng cầm lấy. Là tin nhắn từ Hyewon, cô bạn thân của nàng: "Ê Subin, lại cãi nhau với Hyeri nữa à? Thấy ảnh trên IG của cô ta đi công tác với Eunji kìa."

Subin nghiến răng. Eunji. Cái tên đó cứ như một con dao cứa vào vết thương lòng nàng. Nàng biết Hyeri bận công việc, biết cô ấy là một giám đốc marketing tài năng và tham vọng. Nhưng sự bận rộn đó đã biến Hyeri thành một người khác. Một người xa lạ, một người chỉ biết đến những dự án, những con số, và Kim Eunji. Subin đã bao dung, đã cố gắng thông cảm, nhưng giới hạn của nàng đã đến.

Hồi ức ùa về.

Mới chỉ cách đây hơn một năm, mọi thứ còn khác. Mới chỉ cách đây hơn một năm, Subin đã từng là toàn bộ thế giới của Lee Hyeri.
________________________________________
Ánh đèn neon màu tím mờ ảo hắt lên những vũ điệu uyển chuyển trên sàn nhảy, nhưng mọi sự chú ý của Hyeri đều đổ dồn vào một điểm duy nhất: Chung Subin. Nàng đứng đó, giữa đám đông ồn ã, mái tóc đen nhánh buông xõa hờ hững, đôi mắt sắc sảo lướt qua một cách hờ hững nhưng lại chạm đúng vào trái tim đang loạn nhịp của Hyeri.

Subin nhỏ hơn Hyeri hai tuổi, nhưng sự trưởng thành toát ra từ nàng dường như áp đảo cả những người lớn tuổi hơn. Đôi môi mỏng mím chặt, đôi khi hé mở để thốt ra những câu nói thẳng thắn, có chút "tục" nhưng lại khiến Hyeri chết mê chết mệt. Ngày Hyeri gặp Subin trong một quán bar ở khu phố Itaewon, cô đã bị cuốn hút ngay lập tức. Hyeri đã chủ động tiếp cận, bằng sự bá đạo và tự tin vốn có của một người phụ nữ hoàn hảo.

"Em nhảy đẹp lắm," Hyeri ghé sát tai Subin, giọng nói ấm áp mang theo chút hơi men. Cô cố ý để hơi thở phả vào vành tai nàng, khiến Subin khẽ rùng mình.

Subin quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Hyeri không chút e dè. Nàng nhếch môi, "Chị cũng không tồi." Một nụ cười tinh quái nở rộ, tiếng cười trong trẻo nhưng chứa đầy sự thách thức. "Muốn thử không?" Nàng nháy mắt.

Hyeri bật cười thành tiếng, thích thú với sự táo bạo của đối phương. "Tôi rất sẵn lòng."
Và họ đã thử. Cả đêm đó, họ quấn quýt lấy nhau như thể vũ trụ đã sắp đặt. Trên sàn nhảy, Hyeri chủ động nắm lấy tay Subin, kéo nàng vào một vũ điệu gần gũi. Cô để cơ thể mình áp sát vào nàng, cảm nhận từng đường cong mềm mại. Subin không hề né tránh, thậm chí còn chủ động hơn khi vòng tay qua cổ Hyeri, ghé sát tai cô thì thầm những lời lẽ trêu chọc đầy khiêu khích.

"Chị Hyeri, chị nóng bỏng hơn tôi nghĩ đấy."

Hyeri mỉm cười đắc ý, bàn tay vuốt ve vòng eo của Subin. "Em cũng vậy, Subin."

Mối quan hệ của họ tiến triển nhanh chóng. Hyeri không giấu giếm sự say mê của mình. Cô thích skinship, thích ôm Subin thật chặt khi ở nơi đông người, thích vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, và đôi khi còn công khai hôn lên khóe môi nàng dù Subin có bướng bỉnh đẩy ra.

Một lần nọ, khi đang đi dạo trên phố đông đúc, Hyeri đột ngột dừng lại, kéo Subin vào lòng và cúi xuống hôn nàng thật sâu. Subin ngượng ngùng đánh nhẹ vào vai Hyeri, nhưng môi nàng vẫn đáp lại nụ hôn mãnh liệt.

"Chị Hyeri! Người ta nhìn kìa!" Subin làu bàu, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng và thích thú, nhưng đôi mắt nàng lại lấp lánh sự hạnh phúc.

Hyeri chỉ cười, siết chặt tay nàng hơn. "Kệ họ. Em là của chị." Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một lượt qua những người xung quanh như một lời tuyên bố chủ quyền.

Subin dù trưởng thành và dứt khoát, đôi khi cũng bướng bỉnh, nhưng lại có một sự ấm áp riêng, một sự chiều chuộng thầm lặng dành cho Hyeri. Nàng thường xuyên nói những lời tục tĩu một cách tự nhiên, khiến Hyeri vừa bất ngờ vừa bật cười. Có lần, khi Hyeri đang than vãn về một dự án khó nhằn ở công ty, Subin đã nhẹ nhàng xoa lưng cô và buông một câu.

"Mẹ kiếp, khó khăn vậy thì bỏ mẹ nó đi. Để em nuôi chị."

Hyeri ngẩng đầu nhìn Subin, khóe môi cong lên một nụ cười ấm áp. Cô nhõng nhẽo cọ cọ đầu vào hõm vai nàng. "Thật hả? Em nuôi chị thật nha?"

Subin bật cười, vỗ nhẹ lưng cô. "Thật. Nhìn xem chị như đứa trẻ con ấy." Dù nói vậy, nhưng tay nàng vẫn siết chặt lấy Hyeri.

Cuộc sống của Hyeri dường như chỉ xoay quanh Subin. Mọi thứ đều rực rỡ và tràn đầy màu sắc. Cô dành thời gian đi chơi, nấu ăn, và khám phá những sở thích mới cùng nàng. Mỗi sáng thức dậy, Hyeri sẽ âu yếm nhìn Subin đang say ngủ, cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc trọn vẹn. Cô luôn muốn dành mọi giây phút rảnh rỗi để ở bên Subin.

Tuy nhiên, niềm hạnh phúc đó cũng đi kèm với một cái giá. Hyeri là một giám đốc marketing của một công ty giải trí lớn, và áp lực công việc của cô ngày càng tăng. Những cuộc gọi điện thoại bất ngờ vào tối muộn, những buổi họp kéo dài đến nửa đêm, hay những chuyến công tác đột xuất dần trở nên thường xuyên hơn.

"Em yêu, chị phải đi đây. Có một cuộc họp khẩn cấp," Hyeri nói qua điện thoại, giọng nói mệt mỏi pha chút tiếc nuối. Cô đang đứng giữa cửa, vali đã sẵn sàng. Subin đang đợi cô ở nhà hàng mà cả hai đã đặt trước từ lâu, bàn ăn đã dọn sẵn với những món nàng yêu thích.
Subin im lặng một lúc, rồi giọng nàng vang lên qua điện thoại, vẫn bình thản nhưng có chút gì đó lạnh lùng. "Vâng. Chị đi đi. Em sẽ hủy đặt chỗ." Subin cúp máy không một lời tạm biệt, khiến Hyeri cảm thấy lồng ngực mình thắt lại.

Hyeri cảm thấy một sự khó chịu len lỏi trong lòng. Cô biết Subin đang thất vọng, nhưng công việc không cho phép cô lựa chọn. Cô phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, đó là trách nhiệm của cô. Cô lao ra khỏi cửa, bắt taxi đến sân bay, tâm trí vẫn còn vương vấn hình ảnh Subin trong căn hộ im lặng. Chỉ là, Hyeri không nhận ra rằng, những lần "buộc phải" ưu tiên công việc như vậy đang dần tạo ra một khoảng cách vô hình giữa cô và Subin, từng chút một, gặm nhấm đi sự gắn kết nồng nàn ban đầu của họ.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me