[HyeriSubin] Hạnh Phúc Trong Vòng Tay Em
Chương 13: Một Mầm Sống Bất Ngờ
Kể từ khi chuyển về sống cùng Hyeri, cuộc sống của Subin như được bao bọc trong một lớp mật ngọt. Mỗi sáng thức dậy, nàng đều thấy Hyeri đang lúi húi trong bếp chuẩn bị bữa sáng, mùi thức ăn thơm lừng. Mỗi tối, Hyeri sẽ kể cho nàng nghe những câu chuyện vui vẻ ở công ty, hay cùng nàng chăm sóc những chậu cây cảnh mới mua. Tình yêu của Hyeri như một dòng nước ấm áp, xoa dịu mọi vết thương cũ trong lòng Subin, khiến nàng cảm thấy bình yên và hạnh phúc hơn bao giờ hết.Tuy nhiên, sự bình yên đó không kéo dài được bao lâu. Dạo gần đây, Subin bắt đầu cảm thấy những biểu hiện bất thường trong cơ thể. Ban đầu, nàng nghĩ do thay đổi môi trường sống, hoặc do làm việc quá sức. Nhưng rồi, những triệu chứng ấy ngày càng rõ rệt, khiến Subin không khỏi lo lắng và nghi ngờ.Đầu tiên là cảm giác buồn nôn. Cứ mỗi sáng sớm, khi vừa ngửi thấy mùi thức ăn, hoặc đôi khi chỉ là mùi kem đánh răng, Subin lại cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, muốn ói. Có những hôm, nàng không thể ăn nổi bữa sáng Hyeri cất công chuẩn bị, chỉ uống vội một cốc nước ấm rồi ngồi bệt xuống sofa, cố gắng xoa dịu cơn buồn nôn đang cồn cào. Hyeri, với sự quan tâm mới, nhanh chóng nhận ra điều đó."Subin, em sao vậy? Lại khó chịu trong người à?" Hyeri lo lắng hỏi, đặt tay lên trán nàng. "Hay chị đưa em đi khám nhé?"Subin vội vàng lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo. "Không sao đâu chị. Chắc tại dạo này em hơi kén ăn thôi. Chị đừng lo." Nàng cố gắng lảng tránh, ánh mắt đầy vẻ chột dạ.Ngoài buồn nôn, Subin còn cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi hơn bình thường. Dù ngủ đủ giấc, nàng vẫn luôn trong trạng thái uể oải, chỉ muốn nằm ườn trên sofa. Thỉnh thoảng, nàng còn cảm thấy những cơn đau bụng lâm râm, âm ỉ ở vùng bụng dưới, giống như những cơn chuột rút nhẹ. Điều này khiến Subin vô cùng bối rối, bởi nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này trước đây.Và rồi, sự chán ăn cũng kéo đến. Những món ăn mà nàng từng yêu thích bỗng trở nên vô vị, thậm chí là kinh tởm. Mùi thịt, mùi cá khiến nàng cảm thấy khó chịu. Ngay cả món canh rong biển Hyeri nấu, thứ mà nàng luôn thích, cũng khiến nàng nhăn mặt. Hyeri để ý thấy Subin ăn rất ít, thường chỉ ăn qua loa vài miếng rồi bỏ đũa."Subin, em ăn ít quá vậy? Hay em không hợp khẩu vị chị nấu?" Hyeri hỏi, giọng đầy vẻ hụt hẫng. "Em muốn ăn gì, cứ nói chị sẽ nấu cho em."Subin nắm lấy tay Hyeri, cố gắng trấn an. "Không phải đâu chị. Em... em dạo này không được khỏe lắm thôi. Chị đừng lo." Nàng nói dối, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác tội lỗi. Nàng biết Hyeri đã nỗ lực rất nhiều để chăm sóc nàng, nhưng nàng lại không thể thành thật.Những biểu hiện bất thường đó, cộng thêm việc Hyeri và nàng đã thân mật, làm tình với nhau nhiều lần kể từ khi Hyeri khỏi bệnh và Subin chuyển về ở chung, khiến một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Subin. Cảm giác nghi ngờ, xen lẫn một chút sợ hãi và hy vọng, dâng lên tột độ: Liệu có phải nàng đã mang thai?Subin quyết định phải đi khám. Nàng biết Hyeri sẽ lo lắng nếu nàng nói ra, và nàng cũng muốn chắc chắn trước khi thông báo bất cứ điều gì. Thế là, vào một buổi sáng khi Hyeri đi làm, Subin đã bí mật đến một phòng khám phụ sản. Tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác lo lắng và hồi hộp đan xen.Sau một loạt các xét nghiệm và siêu âm, bác sĩ nhìn Subin với một nụ cười hiền hậu. "Chúc mừng cô, Subin. Cô đã có thai.Mọi thứ đều rất tốt."Subin như chết lặng. Nàng cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng, nước mắt tự động trào ra. Nàng đã có con! Một sinh linh bé bỏng đang lớn lên trong bụng nàng! Cảm giác mừng rỡ, hạnh phúc vỡ òa, lấn át mọi lo lắng. Nàng đưa tay lên bụng mình, khẽ vuốt ve, cảm nhận sự sống đang hiện hữu.Nhưng rồi, niềm vui đó nhanh chóng nhường chỗ cho sự lo lắng. Hyeri sẽ phản ứng thế nào? Cô ấy có chấp nhận không? Liệu điều này có ảnh hưởng đến mối quan hệ vừa được hàn gắn của họ? Subin nhìn tờ siêu âm trên tay, một sự lo âu mới dâng lên trong lòng. Nàng biết mình phải nói cho Hyeri, nhưng nàng cần thời gian để chuẩn bị, để tìm cách nói ra tin tức động trời này.Về đến nhà, Hyeri đã về trước. Cô ấy thấy Subin có vẻ hơi xanh xao, và ánh mắt nàng có chút gì đó khác lạ."Subin, em đi đâu về vậy? Sao trông em mệt mỏi thế?" Hyeri lo lắng hỏi, bước đến ôm lấy nàng.Subin giật mình, vội vàng tránh ánh mắt của Hyeri. "Em... em đi dạo một chút thôi. Không sao đâu chị. Em chỉ hơi mệt thôi." Nàng cố gắng giữ giọng nói bình thường nhất có thể, nhưng trong lòng lại như có lửa đốt. Nàng giấu tờ giấy siêu âm ra phía sau lưng, không để Hyeri nhìn thấy. Nàng biết, nàng không thể giữ bí mật này mãi được. Nhưng nàng cần thêm thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me