Hyerisubin Hanh Phuc Trong Vong Tay Em
Đêm đó, Hyeri trằn trọc không sao ngủ được. Cô ấy nghe tiếng nấc nghẹn ngào từ Subin, dù rất nhỏ, nhưng đủ để trái tim cô ấy thắt lại. Nỗi lo lắng gặm nhấm Hyeri. Rõ ràng Subin đang có chuyện, và điều đó khiến cô ấy đau đớn hơn bất cứ điều gì.Sáng hôm sau, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Subin thức dậy sớm, cố gắng tránh mặt Hyeri. Nàng vờ như không để ý đến chiếc áo vest Hyeri đã vứt trên ghế sofa từ tối qua, nơi có vết son môi và mùi nước hoa lạ. Nàng làm mọi việc một cách lầm lũi, tránh né ánh mắt Hyeri.Hyeri để ý thấy Subin thậm chí còn không buồn nôn vào buổi sáng, không giống như mọi ngày. Nàng cũng không ăn bữa sáng mà Hyeri cất công chuẩn bị, chỉ uống vội một cốc nước rồi ngồi thẫn thờ."Subin, em thật sự không sao chứ?" Hyeri lại hỏi, giọng cô ấy đầy lo lắng. "Em cứ thế này làm chị rất buồn đấy. Em có chuyện gì, em phải nói cho chị biết chứ."Subin chỉ lắc đầu, không nói gì. Nàng né tránh ánh mắt của Hyeri, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào. Nàng không muốn nói ra sự nghi ngờ của mình, không muốn đối mặt với sự thật có thể làm tan vỡ tất cả.Hyeri thở dài. Cô ấy biết Subin đang có điều gì đó giấu kín, và cô ấy cần phải tìm ra. Hyeri đứng dậy, đi vào bếp để rửa bát, trong khi đầu óc cô ấy vẫn không ngừng suy nghĩ. Ánh mắt Hyeri vô tình lướt qua chiếc áo vest vẫn nằm trên sofa. Cô ấy nhặt chiếc áo lên định mang đi giặt, và rồi, mắt cô ấy đột nhiên dừng lại.Một vết son môi màu đỏ tươi, mờ nhạt nhưng rõ ràng, nằm ngay trên vai áo. Và ngay lập tức, một mùi hương lạ, nồng nặc, không phải mùi nước hoa của Subin, sộc vào mũi Hyeri. Cô ấy lập tức nhận ra đó là mùi nước hoa của Minah.Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc khớp lại. Thái độ bất thường của Subin, những lần né tránh thân mật, và bây giờ là dấu son cùng mùi nước hoa này. Hyeri đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Tim cô ấy nhói lên. Cô ấy hiểu Subin đã nghĩ gì. Nỗi sợ hãi tột cùng hiện rõ trong mắt Hyeri. Không, cô ấy không thể để Subin hiểu lầm như vậy được.Hyeri vội vàng chạy ra phòng khách, nơi Subin đang ngồi thẫn thờ. Cô ấy nắm lấy tay Subin, ánh mắt đầy sự lo lắng và vội vã."Subin à, em nhìn này!" Hyeri giơ chiếc áo vest ra trước mặt nàng, chỉ vào vết son môi. "Có phải em vì cái này mà buồn không? Em đã nghĩ gì? Em nghĩ chị... chị phản bội em sao?" Giọng Hyeri run rẩy, đầy đau khổ.Subin nhìn thấy chiếc áo vest, đôi mắt nàng lập tức đỏ hoe. Nàng không thể kìm nén được nữa. Nước mắt tuôn rơi như mưa. "Em... em..." Nàng nghẹn ngào, không thốt nên lời.
Hyeri ôm chầm lấy Subin, siết chặt nàng vào lòng. "Ngốc quá! Sao em lại nghĩ như vậy chứ? Em nghĩ chị sẽ chán em sao? Em nghĩ chị sẽ làm chuyện có lỗi với em sao? Em nghĩ chị sẽ làm tổn thương gia đình của chúng ta sao?" Hyeri hỏi dồn dập, giọng cô ấy đầy vẻ đau đớn.Subin nức nở trong vòng tay Hyeri. "Em... em xin lỗi. Em đã thấy vết son, và cả mùi nước hoa nữa. Em... em đã nghĩ chị không còn yêu em nữa. Em sợ chị chán em khi em mang thai... Em sợ chị sẽ lại tìm người khác."Hyeri đẩy Subin ra một chút, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của nàng. "Nghe chị nói này, Subin. Chuyện này không phải như em nghĩ đâu." Hyeri hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi kể lại toàn bộ câu chuyện về Minah ở công ty."Đó là một cô gái tên Minah, là thư ký mới ở công ty. Cô ta đã cố tình quyến rũ chị. Cô ta nói những lời lẽ không phù hợp, còn cố tình chạm vào chị. Chị đã từ chối thẳng thừng, thậm chí còn mắng cô ta. Nhưng trước khi đi, cô ta đã cố ý quệt son và để lại mùi nước hoa trên áo chị, chắc là để em nhìn thấy." Hyeri giải thích từng lời, ánh mắt đầy sự chân thành. "Chị xin thề, chị không hề có ý gì với cô ta. Chị chỉ có em, Subin. Và con của chúng ta. Chị yêu em hơn bất cứ điều gì trên đời này. Chị không bao giờ làm điều gì có lỗi với em đâu, em tin chị đi!"Subin nhìn Hyeri, nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng ánh mắt nàng dần hiện lên sự tin tưởng. Nàng nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của Hyeri, và nỗi sợ hãi trong lòng nàng dần tan biến."Em... em xin lỗi, Hyeri. Em đã trách lầm chị rồi," Subin nghẹn ngào. "Em đã quá lo lắng, quá sợ hãi...""Không sao đâu, em yêu," Hyeri dịu dàng vuốt ve má nàng. "Chị hiểu mà. Em đang mang thai, cảm xúc nhạy cảm hơn bình thường. Là lỗi của chị vì đã không để ý chiếc áo này." Hyeri ôm chặt lấy Subin, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. "Chị xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng một mình. Lẽ ra chị nên phát hiện sớm hơn. Chị xin lỗi, Subin."Cả hai cứ thế ôm nhau thật lâu, những giọt nước mắt hòa vào nhau, xoa dịu những tổn thương và hiểu lầm.Sau đêm giãi bày và những giọt nước mắt hòa lẫn, Subin đã hoàn toàn tin tưởng Hyeri. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như trút được gánh nặng đè nén bấy lâu. Hyeri cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi hiểu được nỗi lo của Subin, và cô ấy càng thêm quyết tâm bảo vệ hạnh phúc gia đình nhỏ của mình.Tuy nhiên, Hyeri biết rằng vấn đề với Minah cần phải được giải quyết dứt điểm. Cô ấy không thể để một kẻ như Minah tiếp tục gây ảnh hưởng đến công ty và quan trọng hơn là đến cuộc sống cá nhân của mình. Sáng hôm sau, Hyeri quyết định đến công ty sớm hơn bình thường. Cô muốn giải quyết mọi chuyện một cách thẳng thắn.Khi Hyeri bước vào văn phòng, Minah đã có mặt. Cô ta vẫn giữ vẻ ngoài quyến rũ, thậm chí hôm nay còn ăn mặc táo bạo hơn, chiếc áo sơ mi mỏng manh để lộ rõ đường cong cơ thể, cổ áo trễ nải. Ngay khi nhìn thấy Hyeri, Minah liền nở một nụ cười đầy mời gọi, ánh mắt lả lơi."Giám đốc Hyeri, chào buổi sáng!" Minah nói, giọng cô ta vẫn ngọt ngào đến phát ngấy. Cô ta không ngần ngại tiến lại gần Hyeri, cố tình cúi người xuống để lộ thêm vòng một, mùi nước hoa nồng nặc lại sộc vào mũi Hyeri. "Cô đến sớm vậy? Chắc là nhớ công việc lắm đúng không?"Hyeri giữ thái độ lạnh lùng. Cô ấy không hề dao động trước vẻ quyến rũ giả tạo của Minah. "Minah, cô vào phòng làm việc của tôi ngay." Giọng Hyeri trầm thấp, đầy uy quyền, khiến Minah hơi giật mình.Minah nhếch môi cười, tự tin bước vào phòng làm việc của Hyeri, nghĩ rằng Hyeri cuối cùng cũng đã "đổ" trước sự tấn công của mình. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Hyeri, bắt chéo chân một cách đầy khiêu khích.Hyeri đóng sầm cửa lại, rồi bước đến bàn làm việc. Cô ấy không ngồi xuống ghế mà đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Minah. "Minah, tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi không cần sự quan tâm của cô, và những hành động của cô là hoàn toàn không phù hợp."Minah bật cười, cố tình đưa tay vuốt nhẹ mái tóc. "Giám đốc Hyeri, cô thật là thú vị. Tôi chỉ là quan tâm đến cô thôi mà. Tôi thấy cô vất vả như vậy, lại còn có vợ đang mang bầu, chắc là rất cô đơn nhỉ?" Cô ta nói, giọng điệu đầy ẩn ý. "Tôi có thể giúp cô giải tỏa căng thẳng. Tôi tin rằng tôi có thể làm cô hài lòng hơn bất kỳ ai khác." Minah đứng dậy, bước đến gần bàn làm việc của Hyeri, cố tình để ngực mình cọ nhẹ vào cánh tay Hyeri. Cô ta còn cố tình vòng tay qua, định ôm lấy Hyeri."Dừng lại!" Giọng Hyeri vang lên lạnh lẽo, đầy quyền lực, khiến Minah giật mình rụt tay lại. Ánh mắt Hyeri như đóng băng, toát ra khí chất của một người đứng đầu, không thể bị xâm phạm. Cô ấy nhanh chóng lùi lại một bước, tránh xa Minah."Cô đang làm gì vậy, Minah? Cô nghĩ mình đang ở đâu?" Hyeri nói, giọng cô ấy không còn chút khoan nhượng nào. "Những hành vi quấy rối và thiếu chuyên nghiệp của cô đã vượt quá giới hạn cho phép."Minah bắt đầu cảm thấy lo sợ trước thái độ của Hyeri, nhưng vẫn cố chấp. "Giám đốc Hyeri, tôi... tôi chỉ là...""Không cần giải thích!" Hyeri cắt ngang lời cô ta. "Tôi đã cho cô cơ hội. Nhưng cô đã không biết điểm dừng. Tôi nói rõ cho cô biết, Minah, tôi yêu vợ tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Không có bất kỳ ai có thể chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi. Và cô, một kẻ thiếu đạo đức nghề nghiệp, sẽ không bao giờ có cơ hội đó."Hyeri hít một hơi sâu, ánh mắt cô ấy đầy kiên quyết. "Minah, tôi chính thức thông báo cho cô: Cô bị sa thải!"Minah chết lặng. "Cái gì? Sa thải? Không thể nào! Giám đốc Hyeri, cô không thể làm vậy! Tôi đã làm việc rất chăm chỉ...""Chăm chỉ ư?" Hyeri nhếch môi, ánh mắt khinh bỉ. "Cô gọi việc cố tình quyến rũ cấp trên, gây rối nội bộ, và thậm chí cố ý gây hiểu lầm cho gia đình tôi là chăm chỉ sao? Tôi đã có đầy đủ bằng chứng về hành vi không phù hợp của cô. Cô sẽ không thể làm việc ở bất kỳ đâu trong ngành này nữa đâu."Minah tái mét mặt, cô ta không ngờ Hyeri lại thẳng tay đến vậy. Cô ta biết Hyeri có đủ quyền lực để làm điều đó. Sự tức giận và uất hận bùng lên trong lòng Minah, nhưng cô ta không dám nói thêm lời nào."Tôi sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự chuẩn bị giấy tờ. Cô có 15 phút để thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ yêu cầu bảo vệ đưa cô ra ngoài." Hyeri nói, giọng cô ấy không chút do dự.Minah đứng đó, cơ thể run rẩy vì tức giận và sợ hãi. Cuối cùng, cô ta cũng hiểu rằng mình đã đi quá xa. Cô ta nhìn Hyeri bằng ánh mắt đầy căm ghét, rồi quay người, lầm lũi bước ra khỏi phòng làm việc của Hyeri, để lại một không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.Hyeri đứng đó, nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Cô ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã được giải quyết. Cô ấy không muốn bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến Subin và đứa con của họ. Cô ấy biết, bây giờ cô ấy có thể hoàn toàn yên tâm trở về nhà, và bù đắp cho Subin.
Hyeri ôm chầm lấy Subin, siết chặt nàng vào lòng. "Ngốc quá! Sao em lại nghĩ như vậy chứ? Em nghĩ chị sẽ chán em sao? Em nghĩ chị sẽ làm chuyện có lỗi với em sao? Em nghĩ chị sẽ làm tổn thương gia đình của chúng ta sao?" Hyeri hỏi dồn dập, giọng cô ấy đầy vẻ đau đớn.Subin nức nở trong vòng tay Hyeri. "Em... em xin lỗi. Em đã thấy vết son, và cả mùi nước hoa nữa. Em... em đã nghĩ chị không còn yêu em nữa. Em sợ chị chán em khi em mang thai... Em sợ chị sẽ lại tìm người khác."Hyeri đẩy Subin ra một chút, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của nàng. "Nghe chị nói này, Subin. Chuyện này không phải như em nghĩ đâu." Hyeri hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi kể lại toàn bộ câu chuyện về Minah ở công ty."Đó là một cô gái tên Minah, là thư ký mới ở công ty. Cô ta đã cố tình quyến rũ chị. Cô ta nói những lời lẽ không phù hợp, còn cố tình chạm vào chị. Chị đã từ chối thẳng thừng, thậm chí còn mắng cô ta. Nhưng trước khi đi, cô ta đã cố ý quệt son và để lại mùi nước hoa trên áo chị, chắc là để em nhìn thấy." Hyeri giải thích từng lời, ánh mắt đầy sự chân thành. "Chị xin thề, chị không hề có ý gì với cô ta. Chị chỉ có em, Subin. Và con của chúng ta. Chị yêu em hơn bất cứ điều gì trên đời này. Chị không bao giờ làm điều gì có lỗi với em đâu, em tin chị đi!"Subin nhìn Hyeri, nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng ánh mắt nàng dần hiện lên sự tin tưởng. Nàng nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của Hyeri, và nỗi sợ hãi trong lòng nàng dần tan biến."Em... em xin lỗi, Hyeri. Em đã trách lầm chị rồi," Subin nghẹn ngào. "Em đã quá lo lắng, quá sợ hãi...""Không sao đâu, em yêu," Hyeri dịu dàng vuốt ve má nàng. "Chị hiểu mà. Em đang mang thai, cảm xúc nhạy cảm hơn bình thường. Là lỗi của chị vì đã không để ý chiếc áo này." Hyeri ôm chặt lấy Subin, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. "Chị xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng một mình. Lẽ ra chị nên phát hiện sớm hơn. Chị xin lỗi, Subin."Cả hai cứ thế ôm nhau thật lâu, những giọt nước mắt hòa vào nhau, xoa dịu những tổn thương và hiểu lầm.Sau đêm giãi bày và những giọt nước mắt hòa lẫn, Subin đã hoàn toàn tin tưởng Hyeri. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như trút được gánh nặng đè nén bấy lâu. Hyeri cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi hiểu được nỗi lo của Subin, và cô ấy càng thêm quyết tâm bảo vệ hạnh phúc gia đình nhỏ của mình.Tuy nhiên, Hyeri biết rằng vấn đề với Minah cần phải được giải quyết dứt điểm. Cô ấy không thể để một kẻ như Minah tiếp tục gây ảnh hưởng đến công ty và quan trọng hơn là đến cuộc sống cá nhân của mình. Sáng hôm sau, Hyeri quyết định đến công ty sớm hơn bình thường. Cô muốn giải quyết mọi chuyện một cách thẳng thắn.Khi Hyeri bước vào văn phòng, Minah đã có mặt. Cô ta vẫn giữ vẻ ngoài quyến rũ, thậm chí hôm nay còn ăn mặc táo bạo hơn, chiếc áo sơ mi mỏng manh để lộ rõ đường cong cơ thể, cổ áo trễ nải. Ngay khi nhìn thấy Hyeri, Minah liền nở một nụ cười đầy mời gọi, ánh mắt lả lơi."Giám đốc Hyeri, chào buổi sáng!" Minah nói, giọng cô ta vẫn ngọt ngào đến phát ngấy. Cô ta không ngần ngại tiến lại gần Hyeri, cố tình cúi người xuống để lộ thêm vòng một, mùi nước hoa nồng nặc lại sộc vào mũi Hyeri. "Cô đến sớm vậy? Chắc là nhớ công việc lắm đúng không?"Hyeri giữ thái độ lạnh lùng. Cô ấy không hề dao động trước vẻ quyến rũ giả tạo của Minah. "Minah, cô vào phòng làm việc của tôi ngay." Giọng Hyeri trầm thấp, đầy uy quyền, khiến Minah hơi giật mình.Minah nhếch môi cười, tự tin bước vào phòng làm việc của Hyeri, nghĩ rằng Hyeri cuối cùng cũng đã "đổ" trước sự tấn công của mình. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Hyeri, bắt chéo chân một cách đầy khiêu khích.Hyeri đóng sầm cửa lại, rồi bước đến bàn làm việc. Cô ấy không ngồi xuống ghế mà đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Minah. "Minah, tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi không cần sự quan tâm của cô, và những hành động của cô là hoàn toàn không phù hợp."Minah bật cười, cố tình đưa tay vuốt nhẹ mái tóc. "Giám đốc Hyeri, cô thật là thú vị. Tôi chỉ là quan tâm đến cô thôi mà. Tôi thấy cô vất vả như vậy, lại còn có vợ đang mang bầu, chắc là rất cô đơn nhỉ?" Cô ta nói, giọng điệu đầy ẩn ý. "Tôi có thể giúp cô giải tỏa căng thẳng. Tôi tin rằng tôi có thể làm cô hài lòng hơn bất kỳ ai khác." Minah đứng dậy, bước đến gần bàn làm việc của Hyeri, cố tình để ngực mình cọ nhẹ vào cánh tay Hyeri. Cô ta còn cố tình vòng tay qua, định ôm lấy Hyeri."Dừng lại!" Giọng Hyeri vang lên lạnh lẽo, đầy quyền lực, khiến Minah giật mình rụt tay lại. Ánh mắt Hyeri như đóng băng, toát ra khí chất của một người đứng đầu, không thể bị xâm phạm. Cô ấy nhanh chóng lùi lại một bước, tránh xa Minah."Cô đang làm gì vậy, Minah? Cô nghĩ mình đang ở đâu?" Hyeri nói, giọng cô ấy không còn chút khoan nhượng nào. "Những hành vi quấy rối và thiếu chuyên nghiệp của cô đã vượt quá giới hạn cho phép."Minah bắt đầu cảm thấy lo sợ trước thái độ của Hyeri, nhưng vẫn cố chấp. "Giám đốc Hyeri, tôi... tôi chỉ là...""Không cần giải thích!" Hyeri cắt ngang lời cô ta. "Tôi đã cho cô cơ hội. Nhưng cô đã không biết điểm dừng. Tôi nói rõ cho cô biết, Minah, tôi yêu vợ tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Không có bất kỳ ai có thể chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi. Và cô, một kẻ thiếu đạo đức nghề nghiệp, sẽ không bao giờ có cơ hội đó."Hyeri hít một hơi sâu, ánh mắt cô ấy đầy kiên quyết. "Minah, tôi chính thức thông báo cho cô: Cô bị sa thải!"Minah chết lặng. "Cái gì? Sa thải? Không thể nào! Giám đốc Hyeri, cô không thể làm vậy! Tôi đã làm việc rất chăm chỉ...""Chăm chỉ ư?" Hyeri nhếch môi, ánh mắt khinh bỉ. "Cô gọi việc cố tình quyến rũ cấp trên, gây rối nội bộ, và thậm chí cố ý gây hiểu lầm cho gia đình tôi là chăm chỉ sao? Tôi đã có đầy đủ bằng chứng về hành vi không phù hợp của cô. Cô sẽ không thể làm việc ở bất kỳ đâu trong ngành này nữa đâu."Minah tái mét mặt, cô ta không ngờ Hyeri lại thẳng tay đến vậy. Cô ta biết Hyeri có đủ quyền lực để làm điều đó. Sự tức giận và uất hận bùng lên trong lòng Minah, nhưng cô ta không dám nói thêm lời nào."Tôi sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự chuẩn bị giấy tờ. Cô có 15 phút để thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ yêu cầu bảo vệ đưa cô ra ngoài." Hyeri nói, giọng cô ấy không chút do dự.Minah đứng đó, cơ thể run rẩy vì tức giận và sợ hãi. Cuối cùng, cô ta cũng hiểu rằng mình đã đi quá xa. Cô ta nhìn Hyeri bằng ánh mắt đầy căm ghét, rồi quay người, lầm lũi bước ra khỏi phòng làm việc của Hyeri, để lại một không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.Hyeri đứng đó, nhìn cánh cửa vừa đóng lại. Cô ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã được giải quyết. Cô ấy không muốn bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến Subin và đứa con của họ. Cô ấy biết, bây giờ cô ấy có thể hoàn toàn yên tâm trở về nhà, và bù đắp cho Subin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me