TruyenFull.Me

Hyuckren Trans Insufferable Lovable

Renjun đã đi đến kết luận rằng cậu có sự may mắn tồi tệ nhất trên toàn thế giới (và thành thật mà nói, vũ trụ cũng sẽ không thúc đẩy điều này xảy ra). Lý do ư? Tất nhiên, điều đó rất đơn giản. Cậu bị mắc kẹt trong thang máy với không ai khác ngoài Lee Donghyuck.

Nhìn lại mọi thứ, một phần lỗi là do cậu đã đưa ra những quyết định tồi tệ dẫn đến khoảnh khắc này, nhưng cậu sẽ không thừa nhận điều đó với bất kỳ ai, đặc biệt là người đang ngồi cách cậu chưa đầy ba bước chân.Có lẽ, Renjun suy nghĩ, nếu cậu không bảo lãnh cho người bạn cùng phòng của mình Jeno và bạn trai Jaemin của cậu ấy, những người hoàn toàn có thể có thời gian của cuộc sống của họ tại một bữa tiệc nhà nào đó rồi bị ném ra khỏi bữa tiệc bởi một người tên là Jaehyun, anh ấy có thể cũng đang tận hưởng bản thân và nốc rượu như không có ngày mai. Nhưng có điều, Renjun không phải là một người thích tiệc tùng, ít hơn nhiều khi một nửa số sinh viên trường đại học của cậu có thể đang tham dự,nên dù có mời hay không tối thứ Bảy đó cậu đã quyết định đi xem phim một mình.

Mặc dù nhận được vô số lời trêu chọc từ những người bạn ghê gớm của mình, Renjun vẫn thích xem phim một mình vì một số lý do: Thứ nhất, cậu có thể rời khỏi căn hộ khi căng thẳng tình dục giữa Jeno và Jaemin trở nên quá mức khiến Jeno phải giải quyết và cậu thì có một nơi để đi. Thứ hai, với tư cách là người đứng đầu rạp chiếu phim, cậu đánh giá cao toàn bộ trải nghiệm của rạp chiếu phim từ bắp rang bơ hơi cũ đến những hàng ghế màu đỏ sang trọng, đặc biệt là khi chúng trống không, vì điều đó có nghĩa là Renjun có thể thoải mái khóc nức nở trước những bộ phim dành cho trẻ em mà không bị phán xét. (Một lần cậu tham dự buổi chiếu đầu tiên của Toy Story 3 với rạp chiếu đầy trẻ nhỏ và cha mẹ của chúng, điều này chắc chắn là một sai lầm vì Renjun đã khóc quá nhiều nên người mẹ ngồi bên cạnh đưa cho cậu một gói khăn giấy, nói với cậu là giữ nó với vẻ mặt nửa quan tâm, nửa chán ghét; không bao giờ nữa). Cuối cùng, Renjun thích đi xem phim một mình vì điều đó có nghĩa là cậu không phải thảo luận về bộ phim với bạn bè của mình sau khi xem, những người khá thẳng thắn, không biết gì về điều tạo nên một bộ phim hay, và điều đó khiến Renjun bị căng thẳng khi cố gắng để thuyết phục Chenle rằng Chúa tể của những chiếc nhẫn là thương hiệu phim hay nhất mọi thời đại. Renjun có thể khá hống hách và dữ dội khi tranh luận quan điểm của mình vì vậy để giữ cho bản thân và tất cả bạn bè của cậu hạnh phúc, đây là những sự sắp xếp của cậu về vấn đề này.

Cậu cảm thấy khá hạnh phúc khi đi bộ trở lại tòa nhà của mình vì cậu vừa xem Harry Potter và Hòn đá phù thủy — một bộ phim kinh điển, và điều đó có nghĩa là bảy phim khác sẽ được phát liên tiếp vào thứ Bảy hàng tuần — Renjun không thể nghĩ ra phim nào hay hơn. Cậu trai tóc đỏ thậm chí đã nỗ lực đi đường vòng trên hành trình về nhà để mua cho mình và Jeno một chiếc bánh quy từ quán cà phê yêu thích của họ và tự thưởng cho mình một ly cà phê hạt phỉ, loại cà phê duy nhất mà cậu có thể uống mà không sợ sệt. Vì vậy, không cần phải nói, Renjun đang có tâm trạng rất tốt.

Tuy nhiên, điều đó sắp thay đổi rất nhanh chóng.

Ngay khi bước vào lối vào của tòa nhà, Renjun đã đi thang máy vì quá mệt khi cố gắng leo bảy bậc cầu thang mặc dù cần rèn luyện tim mạch vì thói quen tập thể dục của cậu về cơ bản là không tồn tại. Nhấn nút có số '7', cậu dựa vào những bức tường kim loại mát lạnh của thang máy, thở ra một hơi dài khi thực tế về sự mệt mỏi ập đến với cậu. Thật là thảm hại khi chuẩn bị đi ngủ trước 11 giờ đêm thứ bảy nhưng Renjun luôn già trước thời đại của mình, và chẳng hại gì nếu bạn có đủ chín giờ ở nơi bạn có thể, đặc biệt là khi trách nhiệm ở trường của cậu chiếm phần lớn thời gian của cậu. Cậu đang bận mơ về sự thoải mái trên chiếc giường ấm áp, trung thành của mình thì thang máy dừng lại ở tầng hai, cửa trượt mở ra để lộ ra sự bất thường về sự tồn tại của Renjun, Lee con mẹ nó Donghyuck. Tên này đã thực hiện nhiệm vụ cá nhân của mình là phá vỡ cuộc sống của cậu bất cứ khi nào có thể kể từ khi cậu ta chuyển đến ở cạnh căn hộ của cậu và Jeno năm tháng trước.

Căn phòng của các cậu được kết nối với nhau bằng một bức tường mỏng, được xây dựng một cách rẻ tiền, có nghĩa là 95% thời gian Renjun có cảm giác như đang cùng phòng với cái tên ồn ào và đáng ghét này, điều này thực sự bất tiện khi cậu đang cố gắng hoàn thành bài tiểu luận hoặc say sưa xem các chương trình truyền hình trên Netflix và thường chỉ sống cuộc sống của mình bởi vì cậu chưa bao giờ thực sự cô đơn. Cậu đã nhiều lần cố gắng khiến người hàng xóm ngừng hát theo nhạc của mình vào lúc 2 giờ sáng thứ Tư, hoặc không thử bắt chuyện với Renjun khi cậu đặc biệt nói với Donghyuck rằng hãy im lặng khi cậu cần tập trung. Mọi nỗ lực của cậu đều thất bại thảm hại và giờ tất cả những gì cậu có thể làm là đập vào tường và bảo anh bạn cùng tường không lịch sự chết tiệt của mình - mà Donghyuck sẽ lớn tiếng và tiếp tục ồn ào như mọi khi.

Khi nhìn thấy Renjun, Donghyuck cười toe toét, trườn vào thang máy bên cạnh cậu như một con rắn đang hướng mắt về lần giết tiếp theo của nó và trời ơi, Renjun có muốn ra khỏi đó không. Cậu cố gắng hết sức để tránh phải tỏ ra quen biết người hàng xóm của mình, mở và đóng các ứng dụng trên điện thoại của cậu trong nỗ lực trông như thể cậu đang bận - như thể chính Donghyuck không thể nhìn thấy chính xác cậu đang làm gì từ nơi cậu ta đang đứng, Renjun tin rằng sự thiếu hiểu biết là niềm hạnh phúc-- và giữ cho toàn bộ cơ thể mình quay lưng lại với cậu trai tóc nâu, một dấu hiệu rõ ràng bắt đầu cuộc trò chuyện là điều cuối cùng Renjun muốn. (Cậu không thể không nhìn chằm chằm vào Donghyuck qua gương một cách tinh tế, trong chiếc quần jean bó sát màu xanh có lỗ ở đầu gối; trước đây Renjun chưa bao giờ xem đầu gối là một đặc điểm hấp dẫn nhưng quan điểm ​​của cậu dễ dàng bị lung lay khi nhìn thấy đầu gối đẹp của Donghyuck và đôi chân rám nắng, vạm vỡ xung quanh. Kinh hoàng với bản thân, cậu cố gắng lùi lại, tự trấn an bản thân rằng lý do cậu nghĩ vậy là do não cậu thiếu ngủ, chứ đó không phải quan điểm của Renjun.

Hóa ra cậu không tinh tế như cậu nghĩ bởi vì khi mắt cậu nhìn vào thân mình (1) dài của Donghyuck, mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn và lên đến khuôn mặt của cậu ta, khuôn mặt nói lên rằng cậu đã nhìn cậu ta và họ giao tiếp bằng mắt trong gương của thang máy.

(1) torso: thân mình (phần chính của cơ thể con người không bao gồm đầu, tay, chân)

Như thể Renjun chưa đủ đau khổ để vượt qua sự xấu hổ một mình, đèn bên trong thang máy đột nhiên vụt tắt, để lại cặp đôi chìm trong bóng tối, khi đang đi lên thì dừng lại. Renjun hét lên một tiếng nhỏ và cậu đưa tay ra để nắm lấy tay Donghyuck trong sợ hãi, hành động không ghi tồn tại trong đầu cậu đã bị che khuất bởi chứng sợ không gian hẹp.

"Lee Donghyuck, tốt hơn hết cậu nên dừng việc đùa giỡn ngay bây giờ và đưa tôi ra khỏi thang máy này" Cậu gần như hét lên, vẫn bám lấy cậu trai đã nói đến vì cuộc sống thân yêu.

"Ý cậu là gì, đừng đùa giỡn nữa? Tôi chưa chạm vào bất cứ thứ gì!" Donghyuck đã hét lại với cậu, rõ ràng là rất tức giận với lời buộc tội rằng cậu ta đã gây ra sự dừng đột ngột này.

Renjun bỗng bối rối. Cậu biết Donghyuck, và cậu ta nổi tiếng là người thường xuyên bày ra những trò đùa hàng tuần, cho dù đó là với bạn bè hay những người hoàn toàn xa lạ, và thành thật mà nói? Renjun sẽ không bỏ qua điều này trước cậu ta; cậu ta chắc hẳn đã thẩm vấn Jeno để tìm ra nỗi sợ hãi của cậu, và tất nhiên vì người bạn thân nhất của cậu là một kẻ phản bội, người cho rằng sự cạnh tranh của cậu và Donghyuck là "nhỏ nhen và trẻ con" và hơn nữa là sẽ sẵn sàng kết thân với kẻ thù. Jeno sẽ bán Renjun cho quỷ dữ để lấy một thứ tiêu hóa và Renjun coi thường Jeno. "Chờ đã, vậy cậu đã không nhấn nút dừng khẩn cấp khi tôi không nhìn?"

Cậu cố gắng nhìn rõ các đặc điểm của Donghyuck trong khoảng tối đen như mực, nheo mắt nhìn lên cậu trai cao hơn (cậu vẫn nắm tay Donghyuck nhưng không chắc như ban nãy) nhưng điều đó dường như không thể. Donghyuck đưa điện thoại của mình lên trước mặt cả hai, màn hình chiếu sáng một khu vực nhỏ, đủ để cả hai nhìn rõ bằng mắt. "Đúng vậy, ranh con, tại sao tôi lại muốn ở trong đây với cậu khi mà có lẽ cậu sẽ hét vào mặt tôi vì thở quá to? Cậu có chắc là mình đã không nhấn vào nó để có thể kiểm tra tôi không, hả?"

Được rồi, vậy Donghyuck chắc chắn rất khó chịu với Renjun vì đã vội vàng đưa ra kết luận - điều mà cậu cảm thấy vô cùng tồi tệ - nhưng cảm giác đó bị bao trùm bởi sự bối rối tiêu hao cả tâm trí và khuôn mặt của cậu, và cậu biết ơn vì ánh sáng kém nên Donghyuck không thể nhìn thấy toàn bộ mức độ đỏ mặt của cậu. "Không, tôi không cảm ơn cậu nhiều lắm đâu. Đồ tự kiêu" Cậu vặn lại.

"Được rồi" Donghyuck cáu kỉnh, "bây giờ chúng ta đã hiểu ra tại sao chúng ta lại mắc kẹt trong thang máy và tại sao đèn lại tắt?" Renjun thực lòng không có câu trả lời thực sự cho điều đó.

"Mất điện? Nó không giống như nó chưa từng xảy ra trước đây, hãy nhớ khi chúng ta không có điện hoặc nước nóng vào ngày trước đêm Giáng sinh và tất cả chúng ta phải tập trung ở sảnh đợi mặc bộ đồ ngủ lúc 8 giờ sáng để chúng ta ấm hơn trong khi nó được sửa?" Cả hai đều cười khúc khích thích thú về kỷ niệm đó khi họ hình dung ra những cư dân tòa nhà trong những chiếc áo len dài tay và quần vải tartan, đi quanh cùng những tách trà và trò chuyện về việc họ sẽ không về nhà với gia đình trong mùa lễ hội.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me