TruyenFull.Me

Hyunlix Cung Chieu

Dưới sảnh tiệc lộng lẫy, ánh đèn pha lê lấp lánh phản chiếu lên từng ly rượu, từng nếp áo, từng ánh mắt sắc bén đang len lỏi giữa tầng tầng lớp lớp những nhân vật quyền lực. Chiếc đồng hồ treo trên tường điểm đúng bảy giờ tối, cánh cửa lớn được kéo ra, và ngay lập tức không gian như chững lại trong thoáng chốc.

Hwang Hyunjin xuất hiện trong bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, ve áo được điểm nhẹ bằng khăn lụa đỏ, khiến dáng người hắn càng thêm cao ráo và quyền uy. Mái tóc được vuốt gọn, gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao bạc lướt qua từng gương mặt đang nhìn mình.

Mọi tiếng xì xào bắt đầu rộ lên.

“Là chủ tịch HHJ đó…”

“Nghe nói lần này HHJ sẽ ký kết một thương vụ hợp tác chiến lược. Không biết đối tác nào may mắn…”

“Tôi còn tưởng ngài ấy không đến chứ…”

Khi bước chân hắn vang lên đầy khí thế trên nền đá hoa cương, những ánh mắt như bị hút về cùng một phía. Dù chỉ là vài bước đi qua đám đông, nhưng Hyunjin như thể khiến cả không gian im bặt, chỉ còn tiếng vang dội của một người duy nhất.

Kẻ muốn bắt chuyện có, người mời rượu không ít. Nhưng hắn chỉ gật nhẹ, ánh mắt xã giao, từng câu trả lời đều lịch thiệp đúng mực nhưng đầy khoảng cách.

“Tôi rất hân hạnh khi được gặp ngài Hwang đây.”

“Hy vọng HHJ và chúng tôi có thể bàn bạc thêm về việc đầu tư vào lĩnh vực năng lượng tái tạo.”

“Ngài có hứng thú với thị trường châu Âu không?”

Hyunjin đáp lại mỗi người bằng chất giọng trầm thấp, gọn ghẽ, và không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Thứ duy nhất hắn muốn lúc này… là biết bé con của hắn ở khách sạn có đang ăn uống đàng hoàng hay không, có nhớ hắn hay không. Tâm trí hắn hoàn toàn không nằm ở sảnh tiệc rực rỡ này.

Hắn nâng ly rượu vang sóng sánh, đưa lên môi nhấp nhẹ. Vị chát quen thuộc lan tỏa trên đầu lưỡi, để lại dư vị ngọt đắng hòa lẫn với mùi pheromone hoa hồng đặc trưng của hắn, mạnh mẽ và kiêu kỳ. Hắn đảo mắt một lượt, rồi định bước về phía góc phòng yên tĩnh để tránh bớt những lời xã giao vô nghĩa thì—

“Một mình đứng thế này có phải quá cô đơn không?”

Chất giọng nhẹ nhàng vang lên ngay bên tai, kèm theo là mùi nước hoa nồng nàn, ngọt lịm. Hyunjin quay đầu lại. Một người phụ nữ xuất hiện – tóc nâu hạt dẻ buông nhẹ bờ vai, làn da trắng ngần được phơi bày bởi chiếc váy dạ hội trễ vai ôm sát cơ thể. Đôi môi tô đỏ, ánh mắt chứa đầy ẩn ý.

“Tôi là Marie, tiểu thư của tập đoàn R. Rất hân hạnh được gặp ngài, chủ tịch Hwang.”

“Rất vui được gặp tiểu thư.”

Marie cười mỉm, nâng ly rượu trong tay lên ngang tầm hắn:

“Một ly để chúc mừng sự hiện diện của ngài tại Paris?”

Hắn khựng lại trong một giây, ánh mắt liếc nhẹ qua ly rượu trong tay cô ta. Nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng nâng ly mình lên, chạm vào ly của cô.

“Cảm ơn.”

Âm thanh vang lên khẽ khàng khi hai ly rượu cụng vào nhau. Hyunjin đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm.

Cổ họng hắn khẽ giật nhẹ.

Không giống.

Có gì đó rất lạ. Hắn đã uống vô số loại rượu vang, nhưng vị của thứ này— quá ngọt, lại hơi chát, và... sau khi nuốt xuống, cổ họng có cảm giác hơi bỏng rát.

“Ngài thường xuyên đến Pháp sao?”

Marie hỏi, đôi mắt vẫn dán chặt vào gương mặt hắn như dò xét phản ứng.

“Không.”

“Vậy lần này ở lại bao lâu? Paris có nhiều nơi thú vị lắm.”

Cô ta nhích lại gần hơn, khuỷu tay vô tình chạm vào tay hắn.

Hyunjin hơi nghiêng người né tránh, giọng đều đều:

“Tôi đi cùng người nhà. Sẽ không có thời gian tham quan.”

“Oh… tiếc ghê. Nếu ngài cần hướng dẫn viên bản địa thì tôi luôn sẵn lòng.”

Cô ta cười khẽ, tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay hắn, ánh mắt lấp lánh như cám dỗ.

Hắn chưa kịp trả lời thì toàn thân bắt đầu có biểu hiện khác thường.

Tim hắn bắt đầu đập nhanh bất thường. Một cơn nóng bất chợt lan lên từ ngực, như thể một ngọn lửa vô hình đang len lỏi khắp cơ thể. Hắn nhíu mày, cảm thấy mạch máu dưới da mình đập dồn dập. Đôi môi khô khốc. Đầu óc trở nên choáng váng. Mắt hoa đi một chút.

Marie khẽ nghiêng người sát vào hắn, hơi thở phả lên cổ ấm nóng, tay mơn trớn dọc theo đùi hắn, cố tình ấn nhẹ những đầu ngón tay vào đùi trong:

“Ngài trông không ổn lắm… Để tôi đưa ngài lên phòng nghỉ một chút nhé?”

“Cô… bỏ tay ra.”

Giọng Hyunjin trầm khàn, không còn lạnh lùng như mọi khi, mà như đang gồng lên chống lại cơn dại dột cuộn trào dưới da.

“Đừng ngại mà…”

Cô ta cười khẽ, áp sát ngực mình vào cánh tay hắn. Hương nước hoa đậm đặc trộn lẫn pheromone của hắn đang tỏa ra mất kiểm soát. Mùi hoa hồng đặc trưng giờ đây trở nên nồng nặc, ngập cả một khoảng không nhỏ xung quanh.

Bản năng Alpha bị đánh thức bởi thứ xuân dược quái quỷ kia bắt đầu vùng vẫy. Cơ thể hắn nóng hừng hực, da dẻ trở nên nhạy cảm lạ thường.

“Cô bỏ ra. Tôi không nhắc lại lần thứ hai đâu.”

Hắn nghiến răng. Cố gắng dùng lý trí để chống lại những tín hiệu lôi cuốn đang cào xé trong đầu.

“Cô cho tôi uống cái mẹ gì đấy?”

“Chỉ là một loại rượu vang quý mà thôi~”

Marie nhún vai ra vẻ vô tội, nhưng đôi mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý không che giấu.

“Ngài Hwang, ngài uống xong rồi, giờ còn trách tôi sao?”

Hyunjin đột ngột siết chặt tay, gạt mạnh cánh tay cô ta đang bám lấy hắn ra, khiến ả loạng choạng ngã ra sau, va nhẹ vào bàn tiệc. Tiếng ly tách va chạm vang lên lanh canh.

Một người đàn ông mặc vest đen – có vẻ là vệ sĩ riêng của Marie – lập tức bước đến đỡ lấy cô ta, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Hyunjin.

Nhưng lúc này, hắn không còn quan tâm nữa.

Hắn bật dậy. Cơ thể không còn vững vàng nhưng vẫn cố gắng giữ lưng thẳng. Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Hắn đang thở gấp, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như dao.

Từng bước chân hắn rời khỏi sảnh tiệc như mang theo mùi pheromone đặc sệt – thứ Alpha nào cũng có, nhưng giờ đây lại bị đánh thức một cách thô bạo, dữ dội. Hắn cảm nhận từng thớ cơ bắp co rút vì căng thẳng, cả người nóng rực đến mức lớp sơ mi cũng như thiêu đốt trên da.

“Chủ tịch, ngài—”

Vệ sĩ từ xa lập tức chạy đến khi nhận ra tình trạng khác thường.

“Gọi xe. Về khách sạn.”

Hắn gằn giọng, lần này đầy đe dọa. Đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng bị cưỡng ép, vì nỗi tức giận bị sỉ nhục, vì thứ thuốc khốn kiếp đang làm loạn hệ thần kinh.

Không ai dám cãi. Người vệ sĩ nhanh chóng vòng tay đỡ lấy hắn, dìu hắn ra khỏi lối cửa sau.

Từng bước chân hắn nặng trĩu, nhưng ý chí vẫn bám chặt. Hắn siết chặt tay vịn trong xe, cắn chặt răng đến trắng bệch. Hắn sẽ không để mình phát điên ở nơi này. Không phải chốn công cộng. Không phải trước mặt người dưng.

Và quan trọng nhất… không phải bất kỳ ai khác ngoài em.

Trong lúc xe lao nhanh trên đường về khách sạn, mùi pheromone hoa hồng vẫn nồng nặc trong khoang xe. Hyunjin dựa đầu vào ghế, nhắm nghiền mắt, tay bóp trán, cố thở sâu. Trái tim đập nhanh đến hỗn loạn.

Chết tiệt thật.

Chỉ cần… về đến chỗ em thôi.

“Yongbok…”

Hắn thì thầm tên em như một câu thần chú, mong nó giữ lại chút lý trí cuối cùng của mình giữa làn sóng hormone đang cuồn cuộn bốc cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me