[Hyunlix] What comes after love
12
Giữa đám đông hỗn độn, đèn nháy loạn xạ, mùi cồn và mồ hôi đậm đặc đến choáng váng... hắn vẫn nhận ra ngay.Lee Yongbok.Không phải là Yongbok của những buổi sáng cau có vì anh quên phơi quần áo. Không phải Yongbok mặc sơ mi trắng cài kín cổ đi dạy. Không phải người vợ nhường nhịn và nhạy cảm của hắn. Mà là một phiên bản khác của cậu, mạnh mẽ, quyết liệt, và bùng cháy.Áo tank top đen đơn giản ôm gọn tấm lưng nhỏ. Quần jeans tối màu lưng thấp, dây thắt lưng xệ nhẹ như thể mặc cho có lệ. Đôi giày sneaker đã trầy nhưng vẫn chắc nhịp. Yongbok nhảy như thể đã nằm lòng từng nhịp beat của bài nhạc này, không màu mè, không kiểu cách. Chỉ là chuyển động cơ thể một cách dứt khoát, sắc sảo, và đầy nội lực.Mỗi cú gập người, mỗi cú xoay vai, lắc hông... đều mang theo một loại năng lượng khiến cả căn phòng như chững lại. Cậu ấy không cố phô trương hay khoe khoang vẻ đẹp của mình với bất kì ai. Nhưng từ chàng trai nhỏ ấy lại toả ra sức cuốn hút thật mạnh mẽ, sức hút của một tâm hồn đang tận hưởng từng nhịp nhạc, từng bước nhảy, như thể cả thế giới đang đứng ngoài rìa và nhịp bass này chỉ dành riêng cho cậu.Vài người trong đám đông liếc nhìn. Một số thậm chí còn huýt sáo khe khẽ. Vài người thì hú hét cổ vũ cậu.Vì cái cách cậu ấy đứng, cái thần thái tự tin không cần cố gắng, dường như đã mê hoặc cả sàn nhảy.Hắn từng yêu Yongbok.Không phải kiểu yêu người ta thường nhắc đến trong phim truyền hình, tình yêu ngọt ngào với hoa hồng, nến thơm và những cái ôm dưới mưa. Không. Hắn yêu cậu theo cách thô ráp và thật lòng nhất. Yêu sự trẻ con và đôi khi là ương bướng đến khó chiều của cậu. Yêu sự nhiệt huyết và tâm hồn nghệ thuật sâu lắng của cậu. Yêu cách cậu rót cả trái tim mình vào cuộc tình này.Hắn yêu cả những mâu thuẫn của cậu.Nhưng đã từ lâu rồi... hình ảnh ấy bị che lấp bởi bao nhiêu lần cãi vã, những đêm quay lưng về phía nhau trên cùng một chiếc giường, những bữa sáng lạnh ngắt vì không ai chịu mở lời trước.Và giờ, đứng giữa sàn bar này, hắn mới chợt nhận ra... có lẽ hắn đã quên mất một điều.Yongbok là ai.Không phải một nửa của Hyunjin. Không phải "vợ hắn". Không phải người luôn phải nhường nhịn, phải gồng lên giữ hòa khí, phải im lặng để tránh cảm xúc bùng nổ.Mà là chính cậu ấy.Một người đàn ông độc lập, sống động, rực rỡ và tự do. Một phiên bản mà hắn, dù từng ở bên cạnh gần gũi nhất, vẫn bỏ lỡ.Hyunjin nhìn mà không chớp mắt. Cả thế giới xung quanh như bị bóp nghẹt bởi thứ ánh sáng riêng biệt tỏa ra từ người đó.Lần đầu tiên sau rất nhiều tháng, hắn mới lại cảm thấy tim mình đập nhanh đến thế. Như hồi mới yêu. Như cái lần đầu gặp nhau ở sân khấu kịch đại học, khi Yongbok xoay đầu nhìn hắn và cười, nhẹ đến mức Hyunjin ngỡ là gió thoảng.Và Hyunjin, đứng cách đó vài mét, cứ như dính rễ tại chỗ.Hắn đã thấy Yongbok qua nhiều phiên bản. Cậu loay hoay trong bếp, cậu đắp mặt nạ nằm xem phim, cậu ôm gối ngủ trên sofa. Nhưng hắn chưa từng thấy Yongbok như thế này, tự do, sống động, và... không thuộc về hắn nữa.Tự dưng hắn thấy nghẹn họng.Cậu ấy đang rất ổn. Không cần hắn.Và cái cảm giác đó, dù chẳng ai nói ra, đau hơn bất kỳ lời chia tay nào.Yongbok vẫn chưa thấy hắn.Nhưng Hyunjin thì chẳng thể nhìn đi đâu khác.Tiếng nhạc vừa dứt, đèn sân khấu nhấp nháy đổi màu liên tục, như một lời tạm biệt dành cho những kẻ vừa phóng hết năng lượng trên sàn nhảy. Yongbok thở dốc, mồ hôi rịn nhẹ trên trán, mặt đỏ ửng lên vì mệt lẫn vì ánh đèn nóng hầm hập chiếu thẳng vào.Cậu xoay người bước xuống bậc nhỏ cạnh sàn nhảy, nhưng có vẻ hụt chân. Một đêm quẩy tới bến, cộng thêm vài ly cocktail ngọt như nước trái cây mà lại mạnh như búa bổ, khiến đôi chân cậu loạng choạng đôi chút.Ngay lúc ấy, một bàn tay lạ nhanh chóng vươn ra đỡ lấy khuỷu tay cậu."Cẩn thận đấy, xinh đẹp." Một giọng lạ vang lên, nửa đùa nửa quan tâm. Là một người đàn ông, lạ hoắc, đang mỉm cười khá vô hại, nhưng tay thì vẫn giữ nhẹ lấy cánh tay cậu.Yongbok thở hắt, vừa bất ngờ vừa thấy hơi buồn cười."Cảm ơn anh. Tôi tự đi được rồi."Cậu nhẹ nhàng rút tay lại, khẽ gật đầu rồi quay đi, bước xuống hết mấy bậc.Vừa đảo mắt một vòng để tìm chỗ ngồi thì cậu khựng người lại.Đối diện, ngay góc quầy bar, đứng giữa ánh đèn lập lòe đỏ tím là chồng sắp cũ của cậu, Hwang Hyunjin.Mắt hai người chạm nhau trong tích tắc. Yongbok cảm thấy như mình vừa đá phải một hố sâu không đáy. Không phải vì hắn xuất hiện, mà là vì hắn nhìn thấy hết cả tiết mục nhảy phóng khoáng kia rồi. Chết thật.Chui đâu cho đỡ quê bây giờ?Phản ứng duy nhất trong khoảnh khắc chết đứng ấy là... tấn công trước để giành thế chủ động."Anh bám theo tôi đấy à?" Yongbok hỏi, giọng vẫn mang chút nét mỉa mai nhưng cũng phảng phất nét bối rối nhẹ.Hyunjin như bị giọng khích đểu kia kéo về thực tại. Hắn dù chẳng muốn cãi cọ gì lắm nhưng bên địch công kích trước, hắn phải đáp trả thôi."Ai thèm bám theo em. Tôi đi uống với anh Bin."Hắn ngừng lại một chút, rồi nheo mắt nhìn trang phục và dáng vẻ vừa quẩy vừa hết cả hơi của vợ sắp cũ."Mà đáng ra tôi phải hỏi em chứ nhỉ? Đến đây lắc mông cho người ta xem thế hả?"Yongbok lườm một cái sắc lẹm."Anh thì khác gì? Đến đây kiếm đào để chơi đúng không?""Cần gì phải kiếm?" Hyunjin đáp liền, không suy nghĩ. "Đào ngon ngay ở nhà rồi cần đi đâu–"Hyunjin khựng lại giữa câu, như thể não bộ cuối cùng cũng nhận ra trái tim vừa đi trước một bước.Lời vừa thốt ra xong, hắn đã lập tức muốn vớt lại.Yongbok đứng đó, mắt trừng lớn như không tin nổi vào tai mình.Đỏ mặt. Đỏ đến tận vành tai. Một phần là do rượu. Nhưng phần còn lại, cái phần đáng sợ hơn, là bởi vì trái tim cậu vừa nảy lên một nhịp không đúng thời điểm."Anh vừa nói cái gì?" Giọng Yongbok hạ thấp, sắc như kim loại cọ vào nhau.Không phải giận, mà là... bối rối. Ngượng ngùng. Và chết tiệt là... có phần rung động.Hyunjin chống chế lúng túng như một tên tội phạm vụng về."Không... không có gì. Tôi... tôi chỉ nói linh tinh thôi.""Thì anh cũng nên chọn linh tinh kiểu khác mà nói." Yongbok hừ mũi, quay mặt đi, nhưng không giấu được chút đỏ bừng trên má.Cả hai rơi vào một khoảng im lặng khó xử, giữa tiếng nhạc nền ầm ĩ và ánh đèn chớp nháy đủ màu. Cả căn bar như thể đang rung chuyển, mà họ thì cứ đứng yên giữa tất cả, như hai người mắc kẹt giữa một mớ cảm xúc chưa kịp gọi tên.Hyunjin hắng giọng, chống lại cơn xấu hổ đang bò lên cổ mình.Hắn nhìn Yongbok từ đầu đến chân, rồi nghiêng đầu, hỏi giọng nhỏ lại."Em đến đây làm gì? Với ai?"Yongbok quay phắt lại, hơi nhướn mày."Liên quan đến anh?""Có thể không." Hyunjin gằn nhẹ. "Nhưng tôi vẫn muốn biết. Đừng nói là em đến một mình."Yongbok nhếch môi, không giấu được vẻ trêu chọc."Thế nếu tôi đến với ai thì sao? Ghen à?""Không." Hyunjin đáp ngay, mặt nghiêm lại. "Tôi chỉ thấy... lạ thôi. Em có bao giờ đi bar đâu. Đừng nói là em đang tìm gã nào nhé?"Giọng nói hắn cố giữ đều đều, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự phòng bị.Yongbok nhún vai, thái độ như thể chẳng mấy bận tâm, nhưng đầu óc thì đang hỗn loạn một cách trớ trêu."Tôi đến với bạn. Không cần anh kiểm tra."Hyunjin cười khẩy."Bạn nào? Gã vừa đỡ em kia à?"Yongbok suýt sặc."Tôi suýt trẹo chân nên người ta đỡ thôi.""Tiện đỡ rồi xin luôn cả số điện thoại à?" Hyunjin buột miệng, dân chuyên nghe phát biết hắn đang ghen liền. Yongbok há hốc, sững người đúng một nhịp, rồi cau mày rõ rệt."Anh—""Còn chạm vào eo em nữa. Tôi thấy đấy. Nắm tay, nắm eo như thế mà em không nhận ra hả? Mắt lại để sau lưng à?" Hyunjin tiếp tục ném thêm một nhát dỗi vào giữa sàn bar ồn ào.Yongbok thở hắt, trừng mắt nhìn hắn."Ủa? Tôi đã nói là liên quan đến anh hả?"Loa đúng lúc ấy như một đòn phối hợp hoàn hảo của vũ trụ. Nhạc bốc lên ầm ầm như định dìm luôn mọi cuộc hội thoại cá nhân xuống đáy ly cocktail. DJ gào cái gì đó bằng tiếng Anh, ánh đèn đổi sang đỏ rực như máu, càng làm cho mặt Hyunjin nom tức tối không kém con trỏ chuột quay vòng vòng trên màn hình lỗi."Hả?" Hyunjin nhíu mày, nhướn tai lại. "Em nói cái gì? Tôi không nghe rõ."Yongbok bực mình, nhón chân lên, rồi vịn người hắn xuống, cố hét vào tai người nọ."TÔI NÓI—""Tôi vẫn không nghe thấy gì hết." Hắn nghiêng đầu, gồng cổ để nghe, rồi nhăn mặt như một con chồn bị lạc sóng tai.Yongbok gần như muốn đập đầu vào loa.Chẳng buồn nói thêm, hắn nắm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh về phía cửa bar."Đi. Ra ngoài. Nói chuyện cho tử tế.""Buông ra!" Yongbok chống chế yếu ớt, nhưng cánh tay lại không hề rút về.Hyunjin không buông.Mắt không nhìn lại.Chân không chậm một nhịp.Hắn kéo thẳng vợ sắp cũ mình ra khỏi làn khói, đèn màu và tiếng bass như đấm vào ngực. Cửa bar mở ra, gió đêm ùa vào lạnh toát cả gáy. Mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi người lạ... tất cả bị bỏ lại phía sau.Chỉ còn lại hai người, dưới bóng đèn vàng yếu ớt nơi lề đường.Hyunjin thả tay cậu ra khi cả hai dừng lại trước vỉa hè, ngay cạnh một chiếc xe tải giao hàng đậu bên đường. Hơi thở hai người vẫn còn gấp, không chỉ vì mới bước ra từ vũ trường ồn ã, mà còn vì sự bốc đồng của những cảm xúc không tên vừa trào lên như sóng vỡ."Em không biết tự bảo vệ mình à?" Hyunjin gắt, giọng không lớn nhưng rõ từng chữ. "Một thân đến đây bay nhảy, lỡ có thằng khốn nào lợi dụng thì sao?"Hắn mắng, thật đấy. Nhưng không phải kiểu hét vào mặt nhau như trước đây, càng không phải mấy câu trách móc vặt vãnh như lúc họ còn sống chung. Mà là thứ giận dữ pha lẫn bất lực, lo lắng và... một chút gì đó đau đớn.Đôi mắt hắn nhìn cậu không còn là ánh nhìn căng thẳng của một người chồng đang cãi nhau với vợ mình. Mà là ánh mắt của người từng yêu, từng giữ, từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ mất, nhưng giờ lại đang đứng trước thứ mà bản thân không thể kiểm soát nổi nữa.Yongbok không đáp. Ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên khuôn mặt đã đỏ lên vì rượu, vì nhảy, và có lẽ vì một lý do khác nữa. Cậu cắn nhẹ môi dưới, rồi quay mặt đi, như thể nếu nhìn thêm một giây nữa thôi, trái tim sẽ phản bội lý trí.Nhưng không nhìn, không có nghĩa là không cảm thấy.Cậu nghe rõ từng từ. Cảm nhận rõ rệt tiếng tim mình đập trật một nhịp, khi thấy đôi mắt hắn, ánh mắt mà suốt thời gian yêu nhau cậu từng tin là nơi an toàn nhất trần đời.Sự lo lắng quen thuộc ấy.Từng khiến cậu thấy được che chở.Từng khiến cậu mềm lòng.Và giờ... lại khiến cậu muốn khóc.Nhưng thay vì rơi nước mắt, Yongbok rít một hơi, cố ghìm giọng."Anh nghĩ tôi dễ bị lừa đến vậy sao?"Hyunjin không trả lời ngay. Hắn nhìn cậu, rất lâu."Không," hắn nói khẽ, "Tôi biết em không phải kiểu dễ bị lừa. Nhưng em hay mềm lòng."Lần này Yongbok không quay đi nữa. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt không còn tránh né."Mềm lòng... là thứ đã khiến tôi chấp nhận tha thứ cho anh sau lần cãi nhau thứ hai mươi mốt, thứ ba mươi bảy, và thứ bốn mươi chín đấy."Hyunjin hơi khựng lại. Lần này đến lượt hắn quay mặt đi.Một khoảng lặng nho nhỏ rơi vào giữa hai người như tiếng thở dài bị nuốt ngược vào trong. Không còn âm nhạc chát chúa, không còn ánh đèn rực rỡ, không còn lời qua tiếng lại đầy gai góc. Chỉ còn lại hai người, hai cái bóng đứng chênh vênh trên vỉa hè, dưới ánh đèn đường chập chờn sáng.Hyunjin thở hắt ra, rồi bất lực cởi áo khoác ngoài của mình ra. Không nói không rằng, hắn choàng nó lên người vợ sắp cũ bằng một động tác dứt khoát.Yongbok giật mình, khẽ nhích vai như thể phản xạ. Nhưng không gạt ra. Cậu ngước lên, định hỏi, định phản ứng gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng Hyunjin, trầm khàn và ngắn gọn."Tôi đưa em về."Không phải một lời đề nghị. Cũng không phải mệnh lệnh. Chỉ là một câu nói... nghe rất giống Hyunjin của ngày trước. Hyunjin mà cậu từng tin là sẽ không bao giờ buông tay mình."Đi, muộn rồi." Hắn nói tiếp, không nhìn cậu, chỉ nhét tay vào túi quần rồi quay lưng bước trước một bước.Yongbok đứng yên một lúc. Cậu có thể từ chối. Hoàn toàn có thể từ chối. Cậu thậm chí đã sẵn sàng quay lưng bước ngược lại, đi tìm Jisung, tìm bất kỳ ai khác để không phải chung đường với người đó nữa.Nhưng rồi...Chiếc áo khoác ấm áp ấy, cái mùi hương quen thuộc của nước giặt mà Hyunjin vẫn hay dùng, vẫn còn vương nơi cổ áo, khiến đôi chân cậu chẳng hiểu sao lại lặng lẽ bước theo.Không một ai nói thêm lời nào trên đoạn đường ngắn đó. Nhưng chỉ cần tiếng bước chân của người kia vẫn ở ngay sau mình, vẫn song hành, tự nhiên lại thấy yên lòng.Dù là yên lòng trong một khoảnh khắc mơ hồ mà sáng mai tỉnh dậy có thể sẽ tan biến. Nhưng ít ra... cũng thật chân thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me